EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


Tống Cẩm Đan biết tên kia là đang nói đến cô.

Nếu còn không mau chạy trốn chỉ sợ sẽ không còn cơ hội.

Tống Cẩm Đan quay đầu về ngã rẽ còn lại, con đường này khá dài, cô bò mãi nhưng vẫn chưa thấy lối ra.
Những tiếng thở gấp gáp, tiếng tim đập loạn nhịp trong ngực vang lên theo từng tích tắc.
Cuối cùng cô đã bò được đến cuối mật đạo.

Phía bên trên đỉnh đầu cô đã bị che đậy lại bằng gỗ, phía bên trên có vẻ nặng hơn cô tưởng.
Cơn đói ập đến khiến sức lực cô hao đi phân nửa, nhưng vì mạng sống nên bao nhiêu sức mạnh cô đã dồn nén hết vào hai cánh tay.

Cánh cửa gỗ trên đầu cô bắt đầu di chuyển làm xê dịch một tảng đá lớn đè ở phía trên.
Khi cánh cửa trên đỉnh đầu cô bật mở, Tống Cẩm Đan mất hết sức lực mà ngã khụy xuống.

Cô nghỉ ngơi vài ba phút.


"A! Đây là đâu?" - Tống Cẩm Đan khó khăn bò lên từ căn hầm.

Sau đó cô lại vận chuyển đá và cửa đặt lại vị trí cũ.
Đây có lẽ là ngoài trời, cô còn có thể nghe thấy rõ tiếng ếch nhái kêu xung quanh, trên bầu trời hiếm hoi có vài vì sao đang toả sáng.

Màn đêm mờ mịt khiến cô không ít lần bị vấp ngã.
Tống Cẩm Đan đi đến khi hai chân bủn rủn không còn sức lực thì cô mới tìm một phiến đá bằng phẳng để ngồi xuống.

Bên ngoài trời lạnh hơn trong phòng giam đó rất nhiều, thỉnh thoảng cơn gió lạnh thổi qua khiến cô run rẩy mà tự ôm lấy mình.
Có lẽ do mệt mỏi, Tống Cẩm Đan đã tựa đầu vào hốc cây bên cạnh thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sau khi Tống Cẩm Đan rời đi, tiếng chuông "leng keng" trong nhà giam được vang lên.
Tên đàn em vừa đến phòng giam cô còn chẳng dám tin vào mắt mình.

Một người phụ nữ yếu đuối như con mèo hen dính nước vậy mà lại có thể thoát ra trước bao con mắt của cả đám người dữ tợn.
"Cô ta trốn rồi?"
Hắn ta sợ mình vừa đi nhầm phòng giam nên đã qua mấy phòng khác kiểm tra thử.
"Mỳ vẫn còn! Nến đã biết mất! Chắc chắn cô ta đã ở đây!"
"Người đâu?" Người đàn ông dẫn đầu một đám người đến trước cửa phòng giam của Tống Cẩm Đan.

Gương mặt ông ta đằng đằng sát khí khi không thấy người bên trong.
"Thưa… thưa… ông chủ! Chạy mất rồi!" - Hắn ta run lẩy bẩy, cúi gằm mặt không dám nhìn vào ông chủ đang tức giận.
"Otis, cái thằng ngu này!" - Ông ta gào lên rồi giáng xuống mặt hắn một cái tát đau điếng.

Otis ngã lăn ra sàn, sau đó lại quỳ hai gối trên nền đất và cúi đầu nhận tội.
"Xin ông chủ trách phạt!"
"Frank - tao chưa bao giờ cảm giác nhục nhã như lúc này! Nuôi một đám ngu dốt như bọn mày đúng là ăn hại, một con nhỏ yếu ớt cũng canh không xong! Đưa hắn đi, trừng phạt theo luật!"
Otis bị hai người đàn ông lực lưỡng đưa vào căn phòng khác, tiếng hét chói tai của hắn vang vọng khắp khu nhà giam.

Tiếng thét thảm thiết vang lên nhưng chẳng một ai trong số đám người đứng ở đây dám ra mặt cứu hắn ta.


Làm việc cho Frank không được phép phạm sai lầm.

Nếu phạm phải điều cấm của ông ta thì đó chính là con đường ngắn nhất dẫn đến địa ngục.
"Bắt được ả thì giết cho tao! Nếu không thì thế mạng chó của chúng mày vào!" - Frank ra lệnh cho đám thuộc hạ.
Bọn họ cúi đầu, răm rắp tuân theo lệnh: "Vâng, thưa ông chủ!"
Căn phòng giam giữ Tống Cẩm Đan chính là nơi đầu tiên lục soát.

Ngoại trừ sợi dây thừng đã bị mài đứt thì hoàn toàn không thấy bất kỳ điểm khả nghi.

Các khe trống trên trần nhà cách rất cao, dù có leo lên được cũng không thể nào chui qua.

Nếu muốn chui qua nó để thoát ra ngoài thì chỉ có thể biến thành trẻ sơ sinh may ra sẽ vừa.
"Mùi khói ở đâu vậy?" Một người đàn ông cất tiếng hỏi.
Ngay lập tức những người xung quanh đã bắt đầu chú ý.
Frank đang quan sát tình hình, ông ta dứt khoát ra lệnh.
"Đào căn phòng này lên!"
Trong loáng chốc, căn hầm đã được tìm thấy.

Khói từ bên trong xông lên mù mịt.


Đợi đến khi làn khói thoát hết ra bên ngoài, phía dưới mặt đất dần dần lộ ra con đường hầm.
Frank tức đến nắm chặt tay đấm mạnh vào tường.

Ông ta không tức giận vì Tống Cẩm Đan bỏ trốn, cái ông ta tức chính là có căn hầm đã được đào trong phòng giam của gã.
"Cô ta chỉ mới bị nhốt ở đây một ngày một đêm! Để đào được lối thoát này là không thể! Tra rõ cho tao là kẻ nào dám sau lưng tao làm chuyện này!
"Dạ, ông chủ!"
Frank được một tên thuộc hạ thân cận hộ tống về phòng riêng.

Hắn ta là Reid, năm nay chỉ vừa ba mươi, là một đứa trẻ mồ côi may mắn được Frank mang về nuôi dưỡng.
"Ngài Frank, đây là hòn đảo tư nhân! Bốn xung quanh là biển nước mênh mông, cô ta muốn thoát cũng không được! Vì sao ngài lại lấy mạng Otis, hắn ta cũng là một đầy tớ rất trung thành với ngài mà!
Frank đặt tay lên vai Reid vỗ vài cái: "Một kẻ trung thành thì được ích gì? Đám tai sai đó đã bắt đầu rục rịch hành động! Đây chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo cho đám người không biết nghe lời đó!"
"Reid, đừng khiến ta phải thất vọng như bọn họ!"
Reid nhanh chóng cười, hắn đáp lại với một thái độ nịnh nọt: "Ông chủ anh minh!"
"Đi làm việc đi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi