EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


Không ngoài dự đoán, chỉ cần một lần cô đã có thể chọn ra được Phó Tử Sâm trong 10 người kia.

Các phần quà của tập đoàn đã được trao tặng cho người chơi, giải ba cũng đã được tìm ra.

Duy chỉ có giải nhất và giải nhì vẫn đang bất phân thắng bại.
Thử thách bước vào phần gay cấn, lần này ai nấy đều reo hò phấn kích về luật chơi mà Cố Lôi đề ra.
"Xin hỏi người chơi ở hai đội đều đang độc thân chứ ạ?"
Cả hai đội đã qua xác nhận là đều độc thân.

Nhưng khi nghe Cố Lôi phổ biến luật chơi phụ cô chỉ biết tròn mắt.

Thử thách mang tên "Hít đất đôi", người nam sẽ nằm bên trên, người nữ sẽ nằm bên dưới.

Ai hít được nhiều nhất coi như là người chiến thắng.
Trò chơi này quá sức thân mật khiến Tống Cẩm Đan và người chơi nữ của đội bên kia đều đỏ mặt.
"Tôi có thể nhận thua trước không? Chúng tôi sẽ từ bỏ giải nhất." - Tống Cẩm Đan lên tiếng trước.
Ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt về phía cô.
"Tống tổng, cô không thể như vậy đâu?"
"Sao Tống tổng có thể từ bỏ dễ dành như vậy?"
"Tống tổng, cô không được phép bỏ cuộc! A! Chúng tôi đang rất phấn kích đây nè!"
Yêu cầu của Tống Cẩm Đan ngày lập tức đã bị mọi người phản đối.


Ngay cả Phó Tử Sâm cũng nhìn cô với vẻ mặt cau có, trong lòng Tống Cẩm Đan cũng có chút chột dạ giống đứa trẻ mắc sai lầm.
"Cô nghi ngờ tôi không có khả năng giành chiến thắng?"
Cô lắc đầu phủ nhận: "Không… không có! Tôi rất tin tưởng anh mà!"
"Vậy thì nằm xuống đi."
Phó Tử Sâm giống như đang ra lệnh cho cô.

Phía dưới nền đất đã được trải thảm rất sạch sẽ, cô từ từ nằm xuống chiếc thảm.

Anh cũng theo đó mà chống hai tay xuống, khoảng cách giữa hai cũng đã bị kéo ngắn lại, nó gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh.

Thân thể anh cao lớn dường như có thể che phủ được hết cả thân thể cô.
Ai ai cũng phấn kích, đếm từng lần hít đất của người chơi.

Mồ hôi đổ ra từ mặt Phó Tử Sâm bắt đầu rơi, Tống Cẩm Đan ngại ngùng giúp anh lau đi một tầng mồ hôi trên gương mặt.
"Hơi thở anh nóng quá.

Hay anh bỏ cuộc đi!" - Cô đề nghị.
"Không được!"
"Tôi tin anh mà.

Giải thưởng vẫn nên để họ nhận đi.


Cầu xin anh đó!" - Cô nháy máy cầu xin tỏ vẻ đáng yêu.

Quả thực cô không có hứng thú với chuyến đi Hawaii này cho lắm.
Anh không nói gì, một lúc sau thân thể cao lớn của anh đổ gục xuống người cô.

Vừa rồi giữa hai người vẫn còn khoảng cách nhưng lần này đã hoàn toàn chạm vào nhau.

Mất vài phút, Phó Tử Sâm mới từ từ đứng lên.
"Xin chúc mừng đội chơi Tiểu Tổ Tông dành được chuyến đi Hawaii."
Trò chơi kết thúc.
Đến tối, mọi người được sắp xếp ở một khách sạn gần bãi biển.

Ai nấy cũng khá hài lòng về chuyến du lịch 2 ngày 2 đêm của tập đoàn.

Mọi thứ kết thúc trong sự vui vẻ và hài lòng của nhân viên.
***
Khi vừa trở về từ chuyến du lịch.

Phó Tử Sâm lại nhận được điện thoại trách cứ của Lucas.

Cậu ấy nói với một giọng đầy ấm ức.
"Ngài Conal.

Tôi ở bên nước Anh xa xôi giúp ngài giải quyết công việc, vậy mà ngài lại ở trong nước vui chơi hưởng lạc?"
"Việc tôi giao cho cậu làm đến đâu rồi?"
Lucas bị hỏi ngược lại, cậu ấy né tránh không trả lời.
"Chúc ngài chơi vui vẻ!"
"Tôi cho cậu thêm ba ngày, nếu trong đến hết ngày thứ ba tôi không nhận được báo cáo thì thứ tôi nhận sẽ là đơn từ chức của cậu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi