EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


"Đi! Vào phòng cậu chơi.

Mặc kệ anh ta."
Tống Cẩm Đan vẫn chưa yên tâm, cô quay đầu lại nhìn Bevis.

Lần này Bevis trực tiếp trao cho cô nụ hôn gió khiến cô nổi gai ốc, cô đi về phía dì Vương trong bếp đang chuyển bị bữa tối.
"Dì Vương, lát dì sắp xếp cho hắn một phòng dành cho khách dưới tầng 1 nha."
"Thôi, chúng ta đi!" Ngô Châu vẫn cố chấp đùn đẩy cô đi.
Đến bữa tối, trên bàn ăn ngoại trừ Ngô Châu, cô và dì Vương thì còn có Bevis.

Anh ta ngồi vào bàn ăn một cách rất tự nhiên, lại còn rất biết chọn chỗ khi ngồi xuống bên cạnh Tống Cẩm Đan.
"Chúc mọi người ngon miệng."
"Anh…".

||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
Ngô Châu vừa định mở lời thì Tống Cẩm Đan rất nhanh đã nhét miếng sườn chặn miệng cô ấy.


Lựa chọn giữa sườn và mắng Bevis thì cô ấy đã lựa chọn miếng sườn thơm ngon.
Xong bữa tối, Ngô Châu chủ động muốn lên phòng ngủ cùng cô.

Cô ấy dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Bevis.
"Hôm nay mình sẽ ngủ cùng cậu… Không thể để tên đó có ý đồ xấu với cậu được."
Bevis lại hoàn toàn không để tâm đến lời Ngô Châu, thoải mái ngồi trong phòng khách mở tivi lên xem.

Thật sự cô đã không còn biết đâu là chủ đâu là khách nữa rồi.

Anh ta làm mọi việc chắc phải là tự nhiên hơn ở nhà của mình.
"Dì Vương đã giúp anh chuẩn bị phòng ngủ, lát anh có thể ở lại!"
"Quý cô, cô không chỉ xinh đẹp mà lại còn tốt bụng! Chúc mừng cô đã đáp ứng đủ yêu cầu để trở thành bạn đời của tôi!"
Bởi vì Bevis đang là khách ở nhà Tống Cẩm Đan nên cô không thể mắng anh ta, càng không thể đập anh ta.

Nhưng lần này không thể, cô nhìn chằm chằm anh ta giận dữ quát:
"Anh bị điên à? Hay não anh có vấn đề? Anh mà nói thêm lời nào nữa thì tôi sẽ trực tiếp đá anh ra khỏi nhà của tôi!"
Bevis bật cười, anh ta lại thấy cô rất thú vị.

Bộ dạng khi cô tức giận trong mắt Bevis cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
"Quý cô xinh đẹp, cô càng làm như vậy càng khiến tôi thêm yêu cô! Cô xem, tôi rất đẹp trai, chức năng sinh lí bình thường, tôi có thể cùng cô sinh ra một đội bóng nhỏ.

Chắc chúng nó sẽ đáng yêu giống cô lắm đấy."
Nhìn ánh mắt gợi đòn của Bevis làm cô không thể kìm chế, chỉ muốn bổ nhào lên xé rách lớp mặt giả tạo kia của anh ta.

Nhưng Ngô Châu lại nhất quyết giữ cô lại.
"Nào, quý cô xinh đẹp mau nhào vào lồng ngực của tôi đi.


Tôi sẽ không ngại đâu!" - Bevis vừa nói anh ta vừa dang rộng cánh tay.

"A! Mình phải giết anh ta!"
"Thôi! Thôi! Mình biết ngay mà, anh ta không dễ chọc đâu.

Bỏ đi, chúng ra lên phòng tâm sự mặc kệ anh ta có được không?" - Lần này đến lượt Ngô Châu hết lời can ngăn cô.
Ngô Châu đã vận công hết sức mạnh chỉ để kéo Tống Cẩm Đan lên phòng.

Lúc đến cửa phòng ngủ của cô ở tầng hai, Bevis đứng ở phía dưới nhìn lên, anh ta hét lớn:
"Buổi tối, cô có thể đến phòng tôi để tâm sự!"
"Mình phải xuống tầng băm hắn ra!" - Tống Cẩm Đan nhìn Bevis bằng đôi mắt bắn lửa.
"Thôi! Cậu mà đánh anh ta thì thua là cái chắc, còn không cẩn thận bị anh ta ăn mất "đậu hũ" đấy." - Ngô Châu vừa nói lại còn làm hành động đưa hai tay bóp trước ngực trong không khí.
Bevis… anh ta quả nhiên là tên biế.n thái.
Tống Cẩm Đan khi vào phòng đã khoá cửa lại, cô còn cẩn thận xem lại mấy lần để chắc chắn.

Ngô Châu thấy hành động ngốc nghếch kia của cô thì bật cười thành tiếng.

Vừa nãy, trước khi Tống Cẩm Đan tiếp xúc cùng Bevis, cô ấy cũng đã phát ra tín hiệu cảnh cáo.

Quả nhiên lời cô ấy nói là không thừa.

"Sao mẹ cậu có thể chọn cho cậu một tên bi.ến thái như vậy chứ?" - Tống Cẩm Đan thoải mái ngã phịch ra giường, ánh mắt cô dán chặt lên trần nhà.

Ngô Châu cũng theo đó mà nằm xuống cạnh cô.
"Ai bảo anh ta giỏi với mỏ anh ta dẻo quá làm gì? Nịnh mẹ mình đến dài cả mũi."
Ngô Châu nói được một nửa rồi ngồi bật dậy, cô ấy nhìn chằm chằm vào Tống Cẩm Đan vẫn đang nằm.
"Đan Đan, sau này mình có làm gì có lỗi với mình cậu cũng phải hứa tha thứ cho mình đó! Biết chưa?"
"Sao mình lại có cảm giác như cậu sắp đào hố chôn mình vậy?" - Cô nhíu mày, nói với giọng khó hiểu.
"Cậu hứa đi.

Hứa đi.

Hứa đi mà!"
Ai bảo Ngô Châu quá mè nheo, làm cô buộc phải đồng ý với lời thỉnh cầu của cô ấy.
Được! Được, mình biết rồi!"
"Hứa rồi đấy, cấm sau này câu nuốt lời! Giờ chúng ta đi ngủ." - Ngô Châu kéo chăn qua bụng cho cả hai, có vẻ cô ấy rất vui, luôn miệng cười hì hì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi