EM LÀ HŨ MẬT CỦA ANH


Hai người đàn ông cao lớn đi phía sát sau lưng Lưu Trang như thể sợ cô ta chạy mất.

Lúc đi gần đến cửa, Lưu Trang dùng ánh mắt cầu cứu để nhìn Lý Trạch Đông.
Ông ta lại lờ đi như chưa nhìn thấy, mặc kệ cô ta bị dẫn đi như áp giải tội phạm.
Cô ta bị dẫn đi trước mặt nhiều người.

Ai nấy cũng phải nhìn Lưu Trang bằng ánh mắt khác nhau, kẻ nghĩ đơn thuần, người lại nghĩ phức tạp.
"Không biết giám đốc Lưu đi đâu! Nhưng trông có vẻ hoành tráng nha, có trợ lý Cố dẫn đầu, đằng sau lại còn có cả vệ sĩ."
Có người lại cười phá lên: "Sao tôi nhìn cứ giống như áp giải phạm nhân vậy nhỉ?"
"Bậy, bậy! Nếu như giám đốc Lưu nghe được những lời này là các người sẽ không sống yên ổn ở phòng Tài chính đâu!"
Đúng là hoạ từ miệng mà ra, đám người đó sợ đến rụt đầu miệng cũng ngậm kín lại.

Lưu Trang cách đám người bàn tán kia không quá xa, cái gì cần nghe cô ta cũng đã nghe.
Ánh mắt sắc lẹm của cô ta rơi trên người đám người đó như muốn cảnh cáo:

Trở về, cô ta nhất định sẽ đuổi đám người mồm năm miệng mười kia đi.
Bọn họ cũng nhận ra ánh mắt của Lưu Trang, đầu cúi lại thấp thêm một chút, cố gắng che đi gương mặt không thể để Lưu Trang nhìn thấy.
Đến văn phòng của Tống Cẩm Đan nằm cao nhất của tòa cao ốc, Cố Lôi gõ nhẹ vào cánh cửa.
"Tống tổng, người đã đến!"
"Để riêng cô ta vào, những người còn lại ở bên ngoài.

Không có lệnh của tôi thì không được phép vào!"
Đáy mắt của Tống Cẩm Đan hiện lên sự chán ghét và tức giận.
Khi Lưu Trang bước vào, cái đầu tiên mà cô ta nhìn thấy chính là nét mặt này của cô.

Sự nghiêm nghị, quyền lực cũng không thể che mờ đi được sự tức giận.
Tống Cẩm Đan đứng dậy, cô đi về phía bộ bàn ghế sofa được đặt ở giữa phòng.

Nơi đây chính là chỗ ngồi chỉ để dành tiếp khách.
Cô ngồi xuống trước rồi mới chỉ tay về phía đối diện ra hiệu cho Lưu Trang ngồi.
"Ngồi đi!"
"Cô biết tôi gọi cô lên đây là có chuyện gì mà, đúng không?" Tống Cẩm Đan không vòng vo, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lưu Trang lảng tránh, cô ta vờ như không hiểu ý của cô.
"Tống tổng, cô không nói tại sao tôi biết được!"
Cô cười lạnh, ném lên mặt bàn một xấp tài liệu được đựng trong hồ sơ: "Vẫn là để đích thân tôi nói sao?"
Bàn tay của Lưu Trang có chút run rẩy khi chạm vào hồ sơ, dù không biết bên trong là gì như nó đã đủ khiến cô ta sợ hãi.
Mở hồ sơ ra là tất cả các bằng chứng của cô ta trong khoảng thời gian ra.

Lên kế hoạch và thi công dự án do một tay cô ta sắp đặt, là cô ta tự ý lấy danh nghĩa Tống thị để xây dựng.
Qua việc điều tra đó, Cố Lôi cũng đã đào ra một số bằng chứng liên quan đến việc Lưu Trang ăn chặn một số khoản tiền của Tống thị, làm việc không minh bạch, nâng đỡ người nhà, nhận hối lộ, quan hệ mờ ám với một cổ đông lớn mặc dù ông ta đã có vợ…

Tất tần tật về Lưu Trang đều được ghi đầy đủ hết trong đó.
Cô ta hoảng đến trợn trừng hai mắt, miệng lắp bắp lại chẳng biết nói gì.
"Tống… tổng… tôi, tôi…"
"Lưu Trang, cô biết hành động lần này của cô sẽ phải lãnh hậu quả truy cứu trách nhiệm hình sự không? Với những việc cô tự ý chủ trương, gây tổn hại tập đoàn, tổn hại con người ngoài ra còn có hành vi tham nhũng thì cô nghĩ ngồi tù khoảng mười mấy năm là đủ?"
"Không có… không phải tôi làm.

Là do… là do…" Lưu Trang muốn nói ra cái tên Lý Trạch Đông nhưng cô ta không đủ can đảm, cô ta biết lão già đó không tầm thường, thủ đoạn của lão rất đáng sợ.
Việc lần này không phải do một mình Lưu Trang nghĩ ra, là Lý Trạch Đông đứng đằng sau giật dây cô ta.

Lão già đó muốn xây dựng một nhà máy dưới danh nghĩa của Tống thị, nếu như có bị phát hiện, lão cũng chẳng chịu ảnh hưởng là mấy.
Chỉ là một vùng thôn quê nghèo, cũng chẳng đủ sức để làm gì ông ta.
Nhưng ông ta lại không ngờ, suy đi tính lại vẫn bị con nhóc Tống Cẩm Đan kia phát hiện ra, nhà máy bị dừng xây dựng, Lưu Trang cũng bị phát hiện.
"Lưu Trang, tôi nể tình cô đã cống hiến không ít công sức cho Tống thị nên chuyện lần này…"
Lưu Trang còn tưởng Tống Cẩm Đan đã bỏ qua cho cô ta nên khi nghe cô nói vậy, cô ta mừng rối rít đến mức cắt ngang lời cô nói: "Tống tổng, cảm ơn cô! Tôi nhất định sẽ dốc lòng cống hiến cho Tống thị, không bao giờ phạm sai lầm nữa."
Tống Cẩm Đan mặt lạnh nhìn cô ta: "Lưu Trang, chắc cô bây giờ sẽ không còn cái cơ hội đấy nữa đâu! Nếu cô còn chút lòng tự trọng, còn chút tự trách với bản thân thì hãy chủ động xin từ chức đi! Việc này, tôi sẽ dừng lại ở đây, giữ lại cho cô một con đường sống."
"Không được! Cô không được phép làm như vậy! Một đứa oắt con kém tôi mười tuổi thì lấy đâu ra cái tư cách mà đuổi tôi.


Tôi vẫn là Giám đốc tài chính - Lưu Trang." - Lưu Trang như hoá điên hoá dại nhìn chằm chằm vào cô.
Cô ta vất vả nhiều năm như vậy, giẫm đạp lên không biết bao nhiêu người, giở qua bao nhiêu thủ đoạn ra mới có thể ngồi vững lên cái ghế này thì cớ nào chỉ vì một lời nói của Tống Cẩm Đan mà từ bỏ.
"Cô điên rồi! Nếu Lưu Trang cô vẫn cố chấp như vậy thì đừng trách tôi tuyệt đường sống.

Một khi đã dính đến tiền án tiền sự thì cô có tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không còn cơ hội làm lại nữa đâu!"
Lưu Trang nghe cô nói đến tiền án liền bật khóc trong lo sợ, cô ta quỳ xuống trước mặt Tống Cẩm Đan.

Bộ dạng trông thảm bại vô cùng.
"Xin cô, lần này tôi mê muội tin lời kẻ khác xúi giục.

Chuyện này nhất định sẽ không có lần sau, xin cô đừng đuổi việc tôi.

Để tôi lại làm một nhân viên văn phòng bình thường cũng được!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi