EM LÀ NGƯỜI CỦA TÔI

Vài tháng sau Romer vẫn không có gì chỉ là rút khỏi giới nên rảnh rỗi và đi đây đi đó khắp nơi còn Dương Nhật vẫn là giám đốc của công ty ROM tuy công ty đổi chủ nhưng đội ngũ nhân viên vẫn giữ như cũ nếu không có ai bỏ đi nên hoạt động công ty vẫn không có gì thay đổi ban đầu Dương Nhật đã định nộp đơn từ chức nhưng Romer đã ngăn cản ông bảo nếu ông không thể làm tốt nên rút lui nhưng ROM là tâm huyết cả đời của ông và Lý Tần nhưng ông biết Lý Tần sẽ làm tốt hơn ông chứ không hề có ý hãm hại ROM.

Hân Nghi đã hoàn tất thủ tục pháp lý và quyền lợi cho Ngô Thừa nên dạo gần đây cô đã thoải mái hơn trong công việc không cần phải quá hà khắc hay bỏ bê bản thân cuộc sống thế này mới là cuộc sống cô mong muốn nhưng nhớ đến câu nói lúc trước cô từng hỏi Khải Vệ lại không biết bản thân quyết định đúng hay sai tiếp tục hay dừng lại.


-Chúng ta sẽ như thế này đến khi nào?

Khải Vệ hôn chụt lên trán và ôm chặt vai Hân Nghi đầu cô nằm trọn trong lòng ngực của anh, giọng khàn khàn Khải Vệ lên tiếng

-Đến khi hết yêu.

Khải Vệ chưa hề hứa hẹn chưa hề nói lời ngọt ngào chưa hề thể hiện tình cảm chưa hề công khai mối quan hệ với báo giới... Chưa hề khẳng định họ đang yêu nhưng anh chưa hề cho phép ai hãm hại hay tổn thương gì đến cô. Hân Nghi biết anh làm thế là không muốn các bang khác khác chú ý đến Hân Nghi nên cô không hề quan tâm cách thức anh thể hiện.

-Alo? 

Giọng nam trầm ấm vang lên, Hân Nghi nắm chặt tay mím môi im lặng một lúc mới lên tiếng. 

-Chúng ta có thể nói chuyện một lúc không?

-Sao thế?

Khải Vệ đứng dậy bước ra khỏi phòng hợp.

-Tôi có chuyện quang trọng muốn nói, 7h anh rảnh không?


Khải Vệ giơ tay lên xem đồng hồ còn khoảng chừng nữa tiếng nữa cuộc hợp không thể nào kết thúc trước 7 giờ nhưng anh vẫn đồng ý với Hân Nghi. Sau khi kết thúc cuộc gọi Khải Vệ bước vào thông báo kết thúc cuộc hợp tại đây ngày mai tiếp tục, mọi người đều cảm thấy như chết đi sống lại thở phào nhẹ nhõm dứng dậy ra khỏi căn phòng địa ngục này họ thật sự rất muốn cảm ơn người vừa gọi đến.

-Đến nhà hàng X.

Khải Vệ đứng dậy cầm áo khoác bỏ đi. Phong Nha nhận chỉ thị đi lấy xe.

-Đến lâu chưa?

Đến nơi Hân Nghi đã đợi anh sẵn đang lật lật xem menu thấy anh cô cũng không có động tĩnh gì vẫn nhàn nhã xem.

-Được một lúc. Anh gọi món đi.

Hân Nghi đưa thực đơn để Khải Vệ chọn anh tùy ý chọn vài món đưa cho cô nhân viên. Trong lúc đợi thức ăn Hân Nghi lên tiếng


-Tôi sẽ trở lại nước A.

-ừm.

Khải Vệ vẫn trầm mặt, đôi mắt màu gỗ nâu sâu thẳm khó đoán.

-Chúng ta là quan hệ gì?

Ngay khi Hân Nghi nói ra khiến đôi mắt như chim ưng kia bỗng dưng dao động nhưng chỉ là một giây ngắn ngủi không thể thấy được trong lúc chưa trả lời thì cô phục vụ bưng thức ăn lên bố trí ngay ngắn rồi lui xuống không quên nói câu chúc quý khách ngon miệng.

-Em biết mà, thứ duy nhất tôi không thể cho em là một danh phận rõ ràng.

Hân Nghi cảm thấy chua sót, nước mắt suýt nữa không kiểm soát mà tuông trào nhưng cô chỉ cầm ly nước uống một ngụm mắt hơi ngước lên tránh lệ tuông trào.

-Vì anh là ....

Hân Nghi định nói nhưng lại thôi, cô biết mình là ai, anh là ai, họ vốn không thể đứng cùng chuyến tuyến nếu cùng sẽ là một bại một thắng vô cùng khó coi, tuy bây giờ tình thế có chút thay đổi cô đã rút khỏi tổ chức nhưng quá khứ đã từng vẫn là một nỗi lo lắng cho sau này.
-Khi nào em đi, tôi sẽ thu xếp.

-Không cần đâu. Ngày mốt tôi sẽ đi.

Hân Nghi cho miếng thịt bò tươi ngon chín một nữa nhưng cô lại thấy rất dai và khó nuốt.

-Việc gấp lắm à?

-Kết hôn liệu có phải việc gấp không?

Khải Vệ dừng nĩa, ánh mắt sắt bén như muốn thêu cháy Hân Nghi, anh không thấy gì ngoài vẽ hờ hững lạnh nhạt của cô lúc này.

-Kết hôn?

-Đúng.

Hân Nghi không muốn anh ta làm phiền đến cuộc sống của cô sao này, không muốn lừa dối anh càng không muốn tiếp tục mối quan hệ không hề có tên gọi cụ thể... Vì nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

-Một ngày nào đó em sẽ phải hối hận vì đã lựa chọn điều này.

Khải Vệ buông dao, nĩa trên tay đứng dậy bỏ đi, anh không muốn nghe mấy lời sao đó và cũng không muốn nói điều khó nghe.

-Âu Tổng.

-Hủy hết tất cả cuộc hẹn. Anh về trước đi.
Phong Nha vẫn không có ý định rời đi mà bước đến trước mặt Khải Vệ lên tiếng :

-Với tư cách là một người bạn tôi thật sự muốn hỏi cậu thật sự không muốn giữ cô ấy? Cậu không yêu chỉ là bạn giường? Cậu không cần phải trả lời tôi chỉ cần trả lời bản thân là được.

Khải Vệ quăng chìa khóa cho Phong Nha.

-Nói nhiều, đi đến IM  (Clup IM).

-Này này, tôi vừa tan ca đấy.

-Bây giờ tôi lấy tư cách là quan hệ bạn bè.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi