EM LÀ NGƯỜI CỦA TÔI

Một tháng sau~

Hôm nay Khải Vệ đã nói rằng phải đi công tác và sẽ không về nhà trong hai ngày và anh sau một hồi cắt đuôi đám thuộc hạ của Âu Dương Minh Mạn và ba Lina thì cũng đến được căn cứ địa bí mật của hai người.

Nó nằm ở một khu cách biệt, nằm trong một ngôi nhà trong thành phố bình thường như bao căn khác nhưng sâu thẳm bên trong có một con đường dẫn ra ngoại ô. Ban đầu đây là Khải Vệ dùng làm nơi nghiên cứu và thư giản nhưng khi hai người bị chia cắt thì Khải Vệ chọn nơi này gặp mặt Hân Nghi.

Khải Vệ không kịp đợi nữa Khải Vệ hôn tới tấp lên môi Hân Nghi, anh với cô cả tháng rồi chưa gặp mặt. Anh thật sự rất nhớ cô, anh cũng nhớ cả nơi mẫn cảm kia và nhớ từng đường nét cơ thể ấy.

Khải Vệ nhanh chóng cởϊ áσ cô ra và quăng xuống sàn, áo quần cứ thế mà rơi bừa bãi khắp góc phòng.


Khải Vệ một tay sờ nắn bộ ngực nhô cao của Hân Nghi một tay đã bắt đầu trêu chọc hạ thân, sau đó thì dùng ngón giữa cắm vào trong hoa nguyệt. Hân Nghi vừa ngượng vừa sợ, theo bản năng muốn khép ngón chân lại nhưng người đàn ông bá đạo kia đã nhanh chóng chen vào giữa hai chân cô, tiếp tục xâm chiếm nơi tư mật xinh đẹp.

Khải Vệ kéo váy ngủ cô lên đến tận ngực Hân Nghi, đôi môi mỏng theo hơi ấm liên tục gặm cắn điểm nhỏ trên ngực cô, liếʍ ʍúŧ vô cùng thành thạo. Có lẽ đối với anh việc giường chiếu này quá đỗi quen thuộc nhưng Hân Nghi lại không phải thế.

Trên ngực bị anh hôn nhồn nhột khó chịu, dưới thân lại bắt đầu tiết dịch ẩm ướt tay vô tình chạm vào người anh như lửa nóng liền rút tay về cuối cùng Hân Nghi không biết đặt vào đâu thì lại đặt lên lưng anh vậy nhưng hơi nóng thoát ra từ người khiến tay cô nóng ran và bắt đầu tiết mồ hôi.


...

Sáng Khải Vệ kêu Phong Nha đem hoa và quà anh đặt đến đây, anh vốn không thể cùng cô tổ chức tiệc kỷ niệm linh đình như mọi năm chỉ có thể tặng cô một món quà ý nghĩa. Và trong ngày đặc biệt này anh đã trổ tài nấu nướng thiên bẩm làm bữa ăn sáng cho cô.

Vừa mở mắt thấy hoa và quà Hân Nghi thật sự rất cảm động, cô vào nhà tắm và thấy anh còn chuẩn bị sẵn nước tắm cho mình không dừng lại ở đấy Hân Nghi còn ngửi được cả mùi thức ăn thơm nóng hổi.

-Chồng à, em yêu anh.

Hân Nghi cảm động nhào tới hôn đôi môi gợi cảm của chồng mình Khải Vệ không ăn sáng nữa mà chuyên tâm hôn đáp trả.

Đầu lưỡi anh đưa vào miệng cô, đảo quanh dây dưa đầu lưỡi xinh xắn của cô, khẽ liếm vào nơi nhạy cảm của Hân Nghi cảm giác kɦoáı ƈảʍ đang dâng lên trong đáy mắt.

Anh kêu lên một tiếng, xoay qua cắn vành tai mềm mại bàn tay cũng bắt đầu không yên phận mà bắt đầu đi vào trong áo cô. Trong nháy mắt bị cắn vào vành tai Hân Nghi mơ hồ kêu lên một tiếng ngọt ngào như rêи ɾỉ cảm giác toàn thân xụi lơ không còn sức lực.


Cảm giác tới quá nhanh Hân Nghi tưởng anh sẽ ôm cô trở lại phòng ngủ, nào ngờ anh lại quay sang đè cô xuống ghế sofa trong phòng khách, kéo hai chân cô ra đem cự long đã sớm bộc phát dục hỏa dâng trào mà chống đỡ tiến vào nơi hoa nguyệt ướŧ áŧ mềm mại của cô, anh vuốt gương mặt cô một cái rồi thẳng một đường mà đâm vào.

-A...

Hân Nghi bị cắm vào, bị người đàn ông này xuyên qua không chút lưu tình hung hăng mà tiến vào tạo cảm giác hưởng thụ mãnh liệt khiến Hân Nghi muốn khóc thét lên.

Khải Vệ vừa nhìn thấy hai hàng lệ cô rơi anh dừng lại một lúc cố nén lại du͙ƈ vọиɠ, đặt một nụ hôn ngọt ngào lên trán cô giọng trầm khàn và pha chút ấm áp phát ra từng tiếng ân cần hỏi cô:-Đau lắm ư? Anh xin lỗi

Cô không lên tiếng chỉ vô lực lắc đầu nhưng Khải Vệ nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm bọng nước ấy cô đang rất đau. Có lẽ anh phóng túng quá đà rồi, đêm qua có lẽ cô đã lâu không làm chuyện ấy nên nơi ấy rất chặt khiến anh không thể buông ra mà trở nên phóng túng không ngừng muốn cô.Mà bây giờ đến sáng lại còn muốn tiếp tục, Khải Vệ từ từ rút ra khỏi người cô Hân Nghi cũng mặc lại áo choàng .Khải Vệ ngồi dậy cho cô gối đầu lên đùi anh, tay anh chỉnh lại vài lọn tóc Hân Nghi.
Ngồi một lúc Hân Nghi và anh cũng đói và ra ăn sáng rồi cùng nhau xem vài bộ phim, họ chẳng thể ra ngoài cùng nhau như trước nên chỉ có thể xem phim ở nhà. Đến gần tối Khải Vệ và cô đều phải trở lại, Hân Nghi đi trước và anh cũng đi sau để tránh sự chú ý. Đến tận tối Khải Vệ trở lại biệt thự đến phòng khách thì bị ông già gọi lại

-Anh làm gì cũng đừng quá quắt, anh nên nhớ cô ta và Đình Đình đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

-Ông....Nếu ông dám đụng vào cô ấy một lần nữa tôi sẽ không bỏ qua.

Âu Dương Minh Mạn cười khách lên chống gậy đứng dậy.

-Anh làm gì được tôi? Nếu làm được anh đã làm vào cái lần đầu kia rồi.

Khải Vệ tiến gần lại:-Tôi là đang chuẩn bị.

Vừa đi được vài bước thì Lina từ trên lầu bước xuống.

-Anh hôm nay đã đi đâu? Anh không hề đi công tác đúng không? Túi là anh mua tặng cô ta phải không anh nói đi?
Lina trừng mắt và như hét rống lên câu cuối, Âu Dương Minh Mạn không nói gì ông thỉnh thoảng cũng cảm thấy Lina không hề biết điều và nghe lời như lúc đã hứa với ông và ông cũng cảm thấy Khải Vệ không hề có ý đó với cô ta mà chỉ xem cô ta như em gái.

-Lina, thôi điên đi. Tôi mệt rồi, tôi vẫn chưa muốn ngửa bài của em lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi