EM LÀ NHÀ

Hắn không tới quán, con Mai cũng không thèm sang luôn, thằng Đức thì nói tạm thời không gặp, muốn có thời gian, không gian quên mình.

Bọn thằng Tùng vì thằng Đức buồn nên toàn tâm toàn ý ngày nào cũng qua động viên an ủi nó, rồi rủ nhau đi chơi, mình tự dưng bị tách nhóm.

Khoảng thời gian đó, nói thật mình cô đơn kinh khủng khiếp, cố nghĩ việc giết thời gian mà làm cái gì cũng thấy chán, mất hứng.

Cho đến một ngày, sáng sớm đang não nề ruột gan thì nhân viên gọi.

-“Chị ơi bên Bách Khoa trưa nay có người đặt hai trăm bánh mì xá xíu, năm mươi bánh mì heo quay, năm mươi bánh mì trứng hành khô, bảy mươi bánh giò, bốn mươi bánh khúc, ba mươi hộp bánh cay, buổi tối thì mang thêm cho họ bánh gối, bánh xèo, bánh tráng mỗi loại hai mươi suất, còn nữa,…”

-“Gớm, mày làm tao đau đầu quá, đặt éo gì mà lắm thế?”

-“Hình như hôm nay kỉ niệm 54 năm ngày thành lập trường, còn có hội trại gì đó, có nhận đơn không chị, khách đang chờ gọi lại…”

-“Còn hỏi, điên à mà không nhận, hỏi khách xem bánh mì kẹp sẵn hay để nhân riêng trong hộp, mà còn đủ bột bánh giò không nhỉ?”

-“Còn chị ạ!”

-“Mày cùng thằng Thắng đi chợ mua thêm thịt nữa…”

-“Dạ.”

Thế là lại một buổi sáng bận rộn rồi, đỡ nghĩ ngợi. Xong xuôi đâu đấy ở quán chả có việc gì, mình cũng ra đó chơi cùng mấy thằng shipper.

Yêu người Bách Khoa bao nhiêu năm trời, thân thuộc với Bách Khoa lắm, cái hồ Tiền kia kìa, trưa nào mang cơm cho người yêu cũng ngồi đợi ở đấy.

Thư viện Tạ Quang Bửu to to này, mình cũng từng vào rồi nhé, khi đó thằng An mượn tạm thẻ sinh viên bạn nữ cùng lớp của nó dắt mình lên chơi, bác bảo vệ cũng chẳng để ý luôn, cứ thế cho vào, thư viện đẹp lắm.

Các bạn lên học, còn mình lên ngắm người yêu, ngồi một góc lặng lẽ xem người yêu và bạn người yêu bàn bạc bài tập lớn bài tập nhỏ, thời gian gặp nhau của hai đứa mình cũng chủ yếu là như thế.

Lúc nào cũng tự động viên, người yêu bận thì mình nên thông cảm, làm người con gái tốt, ủng hộ chân thành, đúng là quá ngu ngốc!

Người ta thường bảo, đàn ông trên thế giới được chia làm ba loại, một loại, không có thời gian rảnh để hẹn hò với bạn, một loại, sẽ hẹn hò khi họ có thời gian rảnh, và loại còn lại, tạo ra thời gian rảnh để hẹn hò với bạn.

Mình phúc tới nỗi, vớ được ngay cái loại đầu tiên làm mối tình đầu, để đến bây giờ, mỗi lần nhớ tới lại thấy tim nhói.

-“Không ngờ lại gặp em yêu ở đây, dạo này sống tốt chứ?”

Giọng nói cợt nhả, nghe phát buồn nôn.

Mình cũng không ngờ tình cờ như vậy đấy, thằng cha vẫn béo tốt như thế, chỉ có điều dáng đi…nhìn qua thì không phát hiện được nhưng để ý kĩ sẽ thấy chân trái đi hơn chậm hơi chân phải một chút.

Thời gian qua lâu vậy rồi mà vẫn bị ảnh hưởng, chứng tỏ lần ấy bị đập khá nặng.

Làm hắn ra nông nỗi này, Quốc mặt ngựa không truy cứu, chuyện xảy ra gần thời điểm mình bị đánh lén, người đứng đằng sau, chắc chắn chẳng phải ai khác. Chỉ có điều giáo sư nhìn hiền hiền chân chất thế mà ra tay tuyệt tình thật, đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong được.

-“Tới tưởng nhớ kỉ niệm xưa à?”

-“Đờ mờ, thôi ảo tưởng đi con ạ, bà mày thèm vào, loại chó chui gầm chạn…”

Nó tức lắm, tay giơ lên, chắc định vả vỡ mồm mình đây.

-“Ra tay đi, bà thách đấy, thử tát đây một cái xem, rồi về nhà có khi lần này chân phải đi lại chậm hơn chân trái ý chứ…”

Quả nhiên có tác dụng, hắn ngay lập tức đổi thái độ, ngọt nhạt nói.

-“Làm gì mà nóng thế, thôi, giờ anh phải đi rồi, lát nữa anh có buổi nói chuyện ở C2, cũng không có gì, trường mời cựu sinh viên thành đạt về giao lưu, em có nhớ anh thì đến xem…”

Mịa nhà nó, vô liêm sỉ vãi. Trường mời cái loại này về để dạy nam sinh viên ăn bám gái à, bí quyết thành công là chọn ba vợ giàu, không phải sao? Hỏng hết cả một thế hệ.

Tuy thấy ngứa nhưng rỗi rãi nên mình vẫn đi ra đó, thực sự rất tò mò xem con cẩu này nó ba hoa bốc phét như nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi