EM LÀ NHÀ

-“Nguyệt, mày đừng tức giận, mọi việc không nghiêm trọng thế đâu.”

Mịa cái con này, cao cao thượng thượng, vãi cả chưởng.

Đúng là chơi với cáo thì cũng chẳng thể làm thỏ được rồi, mình giả bộ sửng sốt, vỗ vỗ vào mặt nó, tươi cười toe toét.

-“Giận gì mà giận, mày nhạy cảm thế, tát yêu một cái thôi mà…mọi khi toàn trêu nhau như thế, hôm nay mày sao đấy?”

Bạn ấy sốc phải biết, mình thân mật cầm tay nó đưa lên má, giọng đầy ngọt ngào.

-“Đây, hay cho mày tát lại tao cho hoà, cái con hâm…”

Trước mặt giáo sư đang muốn đóng vai nữ chính hiền lành yếu đuối bị bắt nạt cơ mà, giờ thì lên tiếng sao được nữa.

Mai ơi là Mai, tội nghiệp quá, lần này, bà chỉ cho mày làm nữ phụ được thôi.

Đoạn, mình quay sang người yêu, ân cần hỏi thăm.

-“Nhọc không?”

Anh thấy mọi chuyện chẳng có gì nên cũng không để ý tới nó nữa, kéo mình lại trách móc.

-“Trưa không nghỉ ngơi đi ra đây làm gì?”

-“Mắng người ta nữa, đây thương đằng ấy, làm sushi cho này!”

Vừa nói kiểu dỗi dỗi, bĩu môi phụng phịu, mở mắt tròn xoe nhìn anh ngây ngô. Hơn một tháng yêu nhau, thừa biết ai đó không có khả năng kháng cự trước cái biểu cảm này của mình mà, mặt đỏ đỏ lên kìa, yêu không chịu được.

Anh giật lấy hộp cơm, véo mũi mình một phát, ánh mắt trìu mến lắm, rồi không kiềm được lại bẹo má thêm phát nữa.

-“Thôi em về đây, xong việc về sớm nha.”

-“Anh biết rồi, em nhớ phải ngủ đấy!”

Có đứa được xem phim tình cảm miễn phí, tức hộc máu, quay gót đi vào, mình cố nói với.

-“Vâng, em làm nhiều lắm, anh chia cho Mai ăn cùng cũng được!”

Mình bạn biết diễn à? Tớ đây cũng rất là cao thượng nhé!

Đang phởn vì trêu tức được con cáo già, đột nhiên có người thì thầm bên tai, nho nhỏ, ghen ghét.

-“Anh không thích.”

Mình còn lơ ngơ người ta đã tuôn một tràng.

-“Em thích thì gọi về bảo nhân viên ship thêm ra cho Mai, còn hộp cơm này của anh mà!”

Ặc, suýt nghẹn!

Trước mặt mình có chắc là giáo sư Hà Quốc Trung nổi tiếng?

Là cái thầy nghiêm nghị vừa giảng bài lúc nãy không?

Uầy, người ta cũng có lúc trẻ con, ích kỉ nhé, xấu ghê cơ.

May mà thầy ý kiến nhỏ nhẹ, chỉ mình nghe thấy, chứ không thì chẳng biết bạn Mai bạn ấy tủi thân tới mức độ nào nữa?

Nó đi xa xa rồi, cũng tốt, đỡ khó xử. Mình thì về quán, trước khi ra khỏi cổng Parabol, ai đó còn vụng trộm đan tay siết siết một lát mới buông, cưng chết mất.

Nghe lời anh, mình không xem phim nữa mà lên tầng ba nằm, một lúc thì nhận được tin nhắn từ số máy lạ, đại loại là, tao không cần cơ hội do mày bố thí, đừng vội đắc ý, 30 chưa phải là Tết.

Nên xem là cẩn thận hay hèn đây?

Đến số thật còn không dám dùng.

Ban nãy ý nghĩ ban đầu của mình là làm lớn chuyện, xảo quyệt khóc lóc thút thít ấm ức giống như nó cơ. Mà xong lại thôi, một phần do khả năng diễn xuất của mình éo giỏi như thế, nếu không buồn thật thì tự dưng có cấu cũng không nhỏ nước mắt được.

Nhưng quan trọng còn vì lo cho người yêu, anh dạy cả sáng đã mệt lắm rồi, chiều nghe bảo còn gặp ai đó nữa, buổi trưa được nghỉ có mỗi một chút, mình xót lắm, không muốn anh vì mấy chuyện vớ vẩn mà phải bận tâm.

Xem ra thương người này, ngày một nhiều rồi, hi vọng người ta khác người cũ, không bỏ rơi, phụ bạc mình.

Trong lòng có chút chút bất an, sợ sợ, mà nhớ tới nụ cười của anh lại thấy ngọt ngào, thiêm thiếp lúc nào không hay.

Mình ngủ rất ngon và sâu.

Trong mơ thấy anh dẫn mình tới ăn tối ở khách sạn sang trọng cực, rồi được một lát có vài người ra kéo đàn dương cầm, vi vu êm dịu, anh cầm chiếc nhẫn kim cương, quỳ xuống chậm rãi nói, lấy anh nhé. Mình thẹn thùng đồng ý, xong thì hôn nhau cuồng nhiệt lắm.

Mình kiểu đang sướng, cũng mạnh bạo cực, chủ động thò đầu lưỡi vào miệng anh trêu chọc, anh hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đáp lại, cuốn lấy đầu lưỡi mình, triền miên không dứt.

Đúng là mộng đẹp, ngọt ngào nóng bỏng, lâng lâng hết cả người.

Đắm đuối một hồi, mơ màng thức giấc, dần dần nhận ra, cầu hôn là giả, nhưng hôn, là thật.

Cái người xấu xa này, về từ bao giờ không biết? Còn chui vào trong chăn, đè lên người mình, môi ngậm môi, bao nhiêu lần rồi mà mình vẫn cứ bị ngượng mới đểu chứ.

-“Xong việc rồi ạ? Mệt không anh?”

Thốt ra mới thấy giọng mình, dịu dàng ỏn ẻn dễ sợ. Đích xác đang bị trúng bùa yêu rồi!

Ai đó lắc đầu, định nói gì tiếp mà bỗng dưng sững lại. Mình đưa mắt theo tầm nhìn của anh, phát hiện ra…thẹn muốn tăng huyết áp mất.

Có thể do lúc nãy nhiệt tình quá, cũng có thể do mình ngủ không ngoan, vặn vẹo linh tinh, hoặc là lý do gì đó không rõ nữa, phía dưới cúc bị tuột khỏi viền áo, đã thế bên trong còn thuộc loại vừa có gọng vừa đẩy, bị lộ hàng gần hết luôn rồi.

Tai mình đỏ rực luôn, giây phút người ta chạm vào, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó, khẽ khàng nhá nhá, toàn thân như nhũn ra, nóng râm ran, ngượng ngùng lấy tay che mắt anh.

Thực ra hành động đó chỉ là phản xạ thôi, phản xạ hết sức tự nhiên của con gái, chẳng có ý gì cả. Khổ là mình lại yêu phải người tử tế khờ khạo quá, anh nghĩ mình phản đối nên ngập ngừng xin lỗi, còn lập tức giúp mình chỉnh đốn lại mọi thứ.

Nghe bảo đối với đàn ông, “cơm chay” là không dễ dàng gì.

Nhưng biết làm sao? Chả nhẽ giờ mình chủ động khêu gợi, ở bên nhau nhiều nhưng tính ra cũng là mới yêu thôi mà, ngại chết, thôi kệ vậy đi.

Không khí yên ắng quá, một lúc sau mình đành kéo anh vào lòng, thơm nhẹ lên má người ta rồi vỗ vỗ lưng. Anh cũng cười rồi nắm tay mình cắn yêu, hôm đó hai đứa ngủ tiếp tới năm giờ hơn hay sao ý.

Lúc dậy thấy chân bị anh cầm, còn bị lườm mới giật mình nhìn xuống. Thành quả của con Mai đây mà, mình quên khuấy mất, từ sáng tới giờ máu khô bết lại thành cục đen đen bẩn bẩn, trông phát tởm.

Người yêu xuống nhà lấy chậu nước sạch, bông với ít thuốc, sau đó lặng lẽ xử lý, một lời cũng không nói.

Chết, kiểu này là giận rồi đây.

Thôi đành, làm màu la hét ầm ĩ.

-“Á, đau quá, đau vãi…anh nhẹ tay chút đi…đau…”

Có người bực, quát to không kém.

-“Đi với chả đứng, cô lớn tướng rồi đấy, biết không?”

Toi mất, mình dại trai quá. Bị mắng mà vẫn thấy yêu, vẫn thấy ngọt ngào mới vãi chứ, rồi cũng không đôi co, hiền lành ngồi trên giường mặc kệ anh bên dưới làm gì thì làm, mình không nhận ra chính mình nữa luôn.

Anh lau rửa rất tỉ mẩn cẩn thận, xong xuôi liền nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên lòng bàn chân mình.

Cảm giác ấy, hơi nhột nhột, nhưng ngọt lắm, ngọt thấu xương thấu tuỷ, hạnh phúc ngập tràn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi