EM LÀ NHÀ

Lâu lắm không bị ốm, nhức nhối khó chịu, ngủ miên man mê mệt luôn. Mãi tới khi cảm giác man mát mới tỉnh táo đôi chút, mở mắt thấy ai đó đang ngồi bên cạnh, tay sờ trán mình kiểm tra.

Muốn hỏi anh tới lâu chưa, mở miệng lại nhớ ra bị mất tiếng, buồn hết cả người.

Người yêu như kiểu vừa trải qua việc gì tồi tệ lắm ý, người ngợm bơ phờ xơ xác, mặt mũi nhợt nhạt trắng bệch. Trông anh phát tội đi được, thương chết mất.

Mình kéo người ta gần hơn, chợt thấy đồng hồ đeo tay của anh chỉ mười hai giờ kém năm.

Điên mất, mấy thằng khốn nạn!

Đừng có nói là bọn nó để anh đi tìm mình suốt mấy tiếng liền nhé, cái lũ vô lương tâm, bà mà khoẻ bà băm vằm từng đứa một.

Một phần lỗi cũng tại mình nữa, cứ yên tâm tin lời chúng. May mà anh không trách không mắng gì cả, chỉ bảo về nhà nhé, rồi xốc mình dậy, vòng tay qua ẵm lên.

Về nhà, đơn giản vậy thôi mà cũng khiến mình thổn thức khôn nguôi. Có anh ở bên, sao mà nhẹ nhõm đến thế!

Mình ôm lấy cổ người ta, rất tự nhiên nép sát vào lồng ngực ấy. Khoảnh khắc này, bình yên thoải mái lạ kì.



Hôm đó mình phải truyền hai chai nước. Xong cũng thấy đỡ đỡ, chỉ tội vẫn chưa nói được thôi. Với một con lắm mồm như mình, quả thật rất bức bối mà.

Anh thanh toán cho bác sĩ rất hậu, là lẽ đương nhiên mà, nửa đêm nửa hôm người ta chạy đi chạy lại vất vả. Ông ấy vừa về thì người yêu chẳng hiểu xúc động kiểu gì, lao vào ôm mình, siết chặt, chặt lắm.

Trán cụng trán, má chạm má, khoảng cách gần tới nỗi cảm giác nhịp tim, hơi thở của anh và mình, như hoà làm một vậy. Có người rất lâu sau cũng không nói gì cả, mắt cứ đỏ đỏ ấy, mình sốt ruột quá với điện thoại của anh trên đầu giường.

Giáo sư có vẻ nghiêm túc trong mối quan hệ này, mật khẩu để sinh nhật người yêu, ảnh nền điện thoại cũng hình cô bán bánh mặc tạp dề con thỏ dễ thương.

Mình mở text, gõ nhanh mấy chữ.

“Nhọc à anh? Hay sao? Nói em nghe được không?”

Anh lắc đầu, tay vuốt vuốt má mình, cẩn thận gạt mớ tóc bết mồ hôi gọn gàng lại. Người này làm sao không biết, làm mình rối lòng rối ruột.

“Con Mai vẫn không có tiến triển gì à? Không phải lỗi của anh!”

Mình phải bồi thêm một câu nữa, anh như vậy em lo lắm ai đó mới ngập ngừng nói.

-“Là anh không tốt, xin lỗi em.”

Trời đất, cứ tưởng chuyện gì cơ.

“Em lúc tối sốt sốt nhưng giờ đỡ rồi, đừng lo.”

An ủi thế rồi mà mặt người yêu cứ buồn buồn làm mình nẫu nề theo, đành ghé môi sát môi anh, nhẹ nhàng hôn liếm một cái rồi lại chồm dậy cắn cắn nhá nhá khắp mặt, rốt cuộc có người cũng phải phì cười.

-“Em hư quá.”

Mình mặc kệ, nằm lên ngực anh selfie một phát cực tỉnh củm, đặt lại màn hình, giờ mình không nói được nên yêu cầu anh phải nói bù.

Anh kể mấy chuyện linh tinh ngày nhỏ, kể ngày xưa đi học mà tan sớm cũng hay ra nhà trẻ đón mình về, mình hay vòi vĩnh, dẻo mồm dẻo miệng lắm, thấy anh là bám theo, anh ngồi học mình cũng ngồi cạnh vẽ vời linh tinh…

Có lúc bị mỏi, phải đổi tư thế một chút, quay lưng về phía anh, nhưng anh vẫn gói gọn mình trong lòng, thủ thỉ kể chuyện, thỉnh thoảng lại ngậm vành tai rất lâu hại mình xao động bồi hồi lắm.

Lần đầu tiên từ khi yêu nhau, anh nói nhiều hơn mình, cũng chẳng nhớ được hết mọi thứ, tuy nhiên có câu anh thương Nguyệt nhiều thì mãi mãi không bao giờ quên.



Đợt đấy mình bị mất tiếng vài ngày liền, hiền dịu hẳn đi. Tất nhiên thời gian đó người yêu lì ở nhà với mình, không chở được bạn Mai đi bấm huyệt nữa. Anh đang định nhờ người khác thì thằng Tùng nhảy vào tranh.

Tiếc là con cáo già gặp bạn Tùng thì cụp đuôi, bảo bảy buổi là hết một đợt rồi, đợt sau thì thư thả mấy hôm nữa cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi