EM LÀ SINH MỆNH CỦA ANH

Đêm hôm đó, Nhiên lẳng lặng xách chiếc valy ra khỏi nhà Văn, căn nhà quen thuộc đã gắn bó với cô gần suốt một năm qua, nhìn lại một lần nữa, không hiểu vì sao đôi mắt cô lại ráo hoảnh không rơi thêm một giọt nước mắt nào. Nhiên đứng bên gốc cây bên vệ đường nặng nhọc kéo đồ đến cây rút tiền sau đó rút một khoản tiền lớn đút vào túi xách. Hai tay cô cứ ôm lấy chiếc túi xách như thể sẽ bị trộm mất, đột nhiên cô nhìn thấy từ xa, một tiêng hét lớn bi ai đến tột cùng rồi khuỵ xuống. Cô hơi sững người, vứt lại chiếc valy đựng quần áo lao như cắt chạy đến, mấy người túm tụm lại vây xung quanh chỉ trỏ. Cô lấy máy vội vàng gọi cứu thương, rồi quay sang người đàn ông đang đứng bên cạnh van nài:

- Anh có thể giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho người nhà người này không?

Người đàn ông bên cạnh cứ ngỡ cô và người nằm dưới kia không quen biết gì, lại thấy vẻ mặt xinh đẹp của cô liền đồng ý. Cô đọc số Chủ tịch Minh rồi mau chóng rời đi khi chiếc xe cứu thương đến. Đợi những người y ta đưa anh lên xe, cô mới từ lùm cây gọi một chiếc taxi. Cô leo lên xe, đột nhiên lúc này mới nhớ ra mình không hề có chỗ nào để đi, người taxi hỏi cô đến mấy lần, cuối cùng cô đành chọn một nhà nghỉ mà từ nhà anh đến đó phải mất rất rất lâu mới có thể đến được. Sau khi xong thủ tục nhận phòng, cô mệt mỏi kéo chiếc valy lên phòng nằm vật ra. Cả người cô hôi hám bẩn thỉu vô cùng. Thế nhưng giây phút này cô lại bỗng cảm thấy nhẹ lòng. Cô cứ nằm như vậy, không biết đã ngủ thiếp đi, cho đến tận đêm khuya mới chợt tỉnh giấc nhìn đồng hồ đã quá một giờ giờ sáng liền vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt sấp qua nước ấm lau sạch người sau đó lấy điện thoại lên mạng tìm nhà trọ. Bất chợt cô cảm thấy thật buồn cười, đêm hôm rồi cô lại đi tìm nhà. Thế nhưng cô hiểu cuộc đời cô từ nay về sau hoàn toàn không giống trước kia, không ai bao bọc cô nữa chỉ có cô tự mình lo toan. Tìm đến gần sáng cô mới chọn được một phòng trọ ưng ý. Phòng trọ giá tận ba triệu nhưng có đầy đủ cả điều hoà nóng lạnh. Cô khẽ thở dài, bật điện sáng lôi số tiền trong túi ra đếm, đếm đi đếm lại cả số tiền hôm nay cô rút trong thẻ của Văn và cả số tiền cô lấy trong tủ của anh là hơn tám mươi triệu. Thẻ của Văn còn rất nhiều tiền, đáng tiếc chỉ rút tối đa trong một ngày là bảy mươi lăm triệu. Cô thở dài, bỗng thấy khinh bản thân mình vô cùng. Hoá ra cô cũng chỉ là loại con gái tầm thường đến mức như vậy. Cô cất số tiền vừa đếm, đút vào túi xách chỉ để bên ngoài năm triệu rồi ấn hết vào valy khoá chặt sau đó nằm xuống, đầu óc vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, thế nhưng cô lại tự nhắc nhở bản thân mình không được làm tổn hại sức khoẻ nữa. Cô cố nhắm mắt, an ủi rồi ru mình vào giấc ngủ vừa đứt đoạn.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy ngoài trời cũng đã nắng lên, cô liền bật dậy gọi số điện thoại đêm qua đã lưu. Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, sau khi thấy cô đặt vấn đề muốn thuê nhà, anh ta liền mong muốn cô đến xem luôn, vì căn phòng ấy so với giá sinh viên khá cao nên đến giờ anh ta vẫn chưa thể cho ai thuê. Cô liền lưu lại địa chỉ cụ thể, sau đó xách luôn valy xuống dưới lễ tân thanh toán tiền rồi bắt xe về thẳng phòng trọ ấy. Đón cô ngay từ đầu ngõ, người đàn ông nói chuyện qua điện thoại vẫn còn khá trẻ chỉ trạc tuổi cô. Thấy cô anh ta lăng xăng xách valy rồi mồm nói liên hồi, nào là phòng trọ này mới được xây, tuy ở trong ngõ nhưng an ninh tốt, giá phòng hoàn toàn hợp lý. Cô nghe anh ta nói, chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi, nhưng cô phải công nhận một điều căn phòng này quả thực rất sạch sẽ và rộng rãi. So với trên ảnh còn có phần rộng rãi hơn, cô không muốn lằng nhằng nên làm luôn hợp đồng sáu tháng nhưng đóng tiền từng tháng còn phải đặt cọc thêm một tháng. Anh ta cho cô thuê được mừng như bắt được vàng, sau khi ký xong hợp đồng còn gọi người đến dọn sạch sẽ cho cô rồi mới đi. Cô nhìn căn phòng vẫn trống trơn liền thở dài, sắm thêm đồ trong nhà có lẽ lại mất thêm một khoản nữa. Những ngày cô còn ở với Văn chưa bao giờ cô phải lo nghĩ đến chuyện tiền nong, vậy mà bây giờ tiêu đi một đồng cô cũng cảm thấy xót vô cùng. Cô đóng tiền nhà xong cầm mười triệu theo người sau đó lại khoá valy đóng chặt cửa phòng đi ra siêu thị gần nhà mua chút đồ. Tính ra cô phải mua rất nhiều thứ, cô mở ghi chú, ghi ra những gì thật sự cần thiết rồi nhanh chóng bước vào. Cô đã chọn rất nhiều đồ, nhưng rồi mỗi làn xem giá lại đặt lên đặt xuống, phải mất ba bốn tiếng cô mới có thể chọn xong những đồ dùng trong nhà sau một hồi đắn đo. Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, là Quân. Cô thở dài nhấc máy, đầu dây bên kia nghe được giọng cô liền nói như thể cô sẽ tắt máy:

- Nhiên, em đang ở đâu thế? Tôi có mấy chuyện muốn nói.

Cô hít một hơi rồi đáp lại:

- Có chuyện gì anh cứ nói đi?

- Tôi muốn gặp em trực tiếp.

Cô thật sự không muốn gặp Quân, không phải vì cô ghét anh ta mà bởi cô sợ rằng sẽ làm phiền đến anh ta. Thế nhưng giọng điệu anh ta rất gấp gáp, vả lại ngày hôm qua cô biết anh ta đã bỏ cả làm mà đi tìm mình nên cuối cùng cô đáp lại:

- Tôi đang ở siêu thị ở MeLinh Plaza.

Quân hơi sửng sốt hỏi lại:

- Sao em lại ở tận đó?

Cô cười nhạt đáp:

- Có gì gặp rồi nói.

Anh ta không nói thêm gì liền tắt máy. Cô chọn thêm một vài vật dụng cần thiết sau đó ra ngoài thanh toán rồi đẩy xe về phía cổng. Đứng đợi phải hơn một tiếng sau mới thấy Quân đi xe đến. Thế nhưng không phải đi bằng chiếc xe máy cũ kỹ mà đi bằng con xe ô tô bóng loáng. Anh bước xuống xe nhìn đống chăn ga gối đệm trên xe, lại lỉnh kỉnh cả nồi xoong bát đĩa liền hỏi:

- Em mua nhiều đồ thế này sao?

Cô lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi nói:

- Giúp tôi cho đồ lên xe đã rồi chở về nhà đã.

Quân nhìn điệu bộ vất vả của cô thấy xót xa trong lòng vô cùng, anh liền nhặt đồ của cô đặt vào cốp xe rồi mở cửa xe cô. Leo lên xe lúc này cô mới cảm thấy mát mẻ một chút quay lại hỏi:

- Xe này của anh sao?

Quân gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng tôi gần như rất ít khi đi bằng xe này lắm. Ban nãy thấy em nói em đi siêu thị tôi nghĩ em sẽ mua đồ nên lái xe này đi.

Cô nhìn chiếc xe, khẽ trầm trồ:

- Giỏi thật, hồi anh đi nước ngoài chắc lương cao lắm nhỉ?

- Cũng không hẳn là lương cao nhưng hoàn thành một dự án cũng kiếm được kha khá, tôi đi gần một năm mà hoàn thành được hai dự án nên mới được đề bạt thành trưởng phòng nhanh như vậy

Cô bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ đến số tiền đêm qua rút từ trong thẻ của Văn càng tự khinh chính bản thân, đúng là Quân rất giỏi vào được công ty này cũng như cá gặp nước vậy. Cô không dám hỏi thêm đến chuyện tiền nong, liền quay sang nói:

- Quân, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?

Anh xoay vô lăng rồi nói:

- Giờ em đi đâu? Chuyện chút nói sau.

Cô đọc địa chỉ phòng trọ Quân liền lái xe về hướng cô nói. Cô nhìn ra hai bên đường, cảm thấy con đường này thật lạ lẫm, tuy cùng ở thủ đô, thế nhưng khu vực này rõ ràng cách rất xa công ty Văn. Cũng tốt, ít nhất cũng chẳng cần gặp mặt nhau thêm nữa:

- Nhiên, em định sau này thế nào?

Cô hơi mở to mắt quay sang nhìn Quân hỏi lại:

- Ý anh là sao?

- Em định làm gì để sống? Cuộc sống sau này thế nào?

Cô bất giác xoa tay xuống bụng, lúc này khi nghe Quân hỏi cô mới như sực tỉnh. Trong tay cô hiện tại trừ số tiền ít ỏi kia ra thì hoàn toàn không có gì. Số tiền đó thực sự mà nói cũng chỉ đủ cho cô sống vài tháng. Ngoài việc mới trả tiền nhà được một tháng cô gần như chưa có chút dự định gì, huống hợp đồng của cô với công ty Bình Minh A còn chưa xong. Càng nghĩ cô lại càng thấy hoang mang, đến sống ở đây cô còn chưa nghĩ ra được rằng tiếp theo sẽ làm gì để kiếm sống, đột nhiên cô cảm thấy tương lai phía trước mịt mù vô cùng. Cô cúi mặt, cuối cùng đáp:

- Tôi sẽ tìm một việc gì đó để làm.

Quân nhìn đống đồ đạc cô mua anh hiểu cô và Văn đã hoàn toàn chấm dứt. Cô đến tận đây để thuê phòng trọ, lại còn nghĩ đến tìm việc mới để làm, không cần cô nói anh cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô. Không kìm được anh bất chợt nói:

- Nhiên, hay em về nhà tôi sống tạm một thời gian đến khi nào em thật sự xin được việc ổn định rồi hãy ra ngoài.

- Không, tôi sẽ sống tự lập, tôi không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.

Quân thở dài, anh không dám hỏi cô hôm qua đã xảy ra những chuyện gì, thật lòng không muốn làm cô nghĩ lại những chuyện đau lòng. Thấy cô mạnh mẽ thế này anh lại càng cảm thấy xót xa hơn rất nhiều. Mà thật ra không phải anh không dám hỏi, mà là anh không cần hỏi cũng biết mọi chuyện diễn ra thế nào. Chuyện này dường như anh đã dự liệu được từ trước, anh đi xe chầm chậm hơn một chút, hai tay nắm chặt vô lăng rồi nói:

- Nhiên, tôi có điều này liên quan đến Văn không biết nên nói cho em biết không.

Cô cảm thấy lồng ngực bỗng dưng như sắp rơi ra, thế nhưng khuôn mặt vẫn giữ bình thản đáp:

- Tôi và anh ta không còn liên quan đến nhau nữa rồi, những chuyên gì không cần thiết thì không cần phải nói.

Quân lắc đầu:

- Không hẳn là chuyện về Văn, mà là chuyện về Chủ tịch Minh.

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh đáp lại:

- Ông ta thì có chuyện gì được chứ?

- Ông ấy nghe nói bị lên cơn đau tim, đưa đi cấp cứu nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhiên, tôi đoán chuyện Chủ tịch Minh vào viện ắt hẳn có liên quan đến việc em bỏ thai.

Cô bỗng lặng người đi mất mấy giây, nghe tin này trong lòng cô lại không hề cảm thấy hả hê như cô đã từng nghĩ. Cô nén một tiếng thở dài vào trong, khuôn mặt bỗng trở nên khó coi vô cùng. Dù đã từng nghĩ nếu ông ta có mệnh hệ gì có lẽ cô phải là người vui sướng nhất, thậm chí lời nói ban nãy của cô còn rất lạnh lùng, vậy mà giờ đây trong lòng cô lại xuất hiện thứ cảm giác có chút hụt hẫng này. Thế nhưng cuối cùng, cô lại nhìn Quân lãnh đạm đáp:

- Anh đến nói với tôi điều này thôi sao?

Anh vẫn tập trung lái xe, không thay đổi sắc mặt nói:

- Nhiên, thật sự tôi rất lo cho em, liệu rằng thời gian sắp tới em sẽ sống thế nào? Còn cả hợp đồng với công ty Bình Minh A, em định thế nào? Còn rất nhiều điều phải lo, hay em nghe tôi đi về ở tạm chỗ tôi một thời gian, sau đó chuyển ra ngoài sau.

- Quân, tôi dù sao giờ cũng là vợ người khác. Tôi và anh ta còn chưa ly hôn. Anh định để một người như tôi sống cùng anh sao? Vả lại chuyện này tôi quyết định rồi, anh đừng nói nhiều thêm, tôi có cuộc sống của tôi, anh có cuộc đời của anh, làm phiền anh như thế đủ rồi.

Quân hiểu tính cô, thế nên anh không nói thêm câu gì, chở cô đến thẳng phòng trọ rồi định ở lại dọn dẹp giúp cô. Thế nhưng cô liền đuổi anh về, thực lòng cô không muốn anh vì cô mà ảnh hưởng đến công việc. Anh nhìn cô rồi nói:

- Nhiên, có chuyện gì cần tôi cứ gọi cho tôi. Đừng ngại. Em cũng đừng ép bản thân phải chịu khổ, mỗi tuần tôi đến thăm em một lần được chứ?

Cô nhìn ra ánh nắng chói chang, người đàn ông trước mặt có đôi mắt nâu vàng thâm trầm đang nói giọng hết sức dịu dàng. Nếu là cô của những năm trước đây, sau khi chia tay người yêu rất có thể cô sẵn sàng dựa dẫm vào anh. Thế nhưng giờ cô lại chỉ muốn mạnh mẽ dựa vào chính bản thân mình mà sống. Trải qua bao biến cố như vậy rốt cuộc cô hiểu ra rằng trên đời này không ai đáng tin bằng bản thân mình. Cô hơi cúi mặt đáp lại:

- Được, tôi cần sẽ gọi cho anh. Còn chuyện gì để nói không?

Anh lắc đầu, hôm nay vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì để nói với cô, chỉ là muốn gặp cô một lúc, bởi trong lòng bất an vô cùng, cũng là muốn thông báo chuyện của Chủ tịch Minh đến cô. Anh còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, chỉ tiếc rằng nhìn thấy cô là hiểu, không cần hỏi cũng hiểu rằng đang cô đang thế nào. Sau khi Quân trở về cô liền lôi đống đồ bắt đầu dọn dẹp. Nhiên bỗng nhớ về khoảng thời gian bắt đầu lên đại học cũng từng thức thâu đêm để tìm thuê nhà trọ. Hồi đó cô không thể ở trong ký túc xá bởi vì còn phải làm thêm, chỉ có điều căn phòng cô thuê chật chội tối tăm hơn căn phòng này rất nhiều. Sống mũi cô bất chợt cay xè, nghĩ đến những ngày còn ở cạnh Văn, lần ấy gãy tay ở nhà với bốn bức tường rất nhàm chán, mỗi lần đến giờ anh đi làm về cô đều ngồi ngóng, nghe tiếng mở cổng liền giả vờ nằm xuống như thể mình ngủ. Nhớ lại cả từng đêm hai người nằm cạnh nhau, ôm nhau ngủ trong căn nhà sang trọng. Cô bỗng bật cười, hoá ra thứ ký ức ấy mới chỉ mất đi trong ngày hôm qua, mà chính cô tự ta phá nát nó. Nhiên không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì, liền lấy một chậu nước sạch lau qua sàn nhà, nói là một căn phòng, nhưng thực chất đây giống như một căn nhà cấp bốn còn có cả phòng khách và phòng bếp. Lau dọn xong xuôi cũng mất của cô gần nửa ngày, lúc này cô mới sực nhớ ra cả buổi trưa cô chưa hề ăn gì, trời lại cũng xế chiều chỉ có một bát bún buổi sáng cô ăn thực sự không đủ no liền mau chóng ra ngoài ăn cơm, cũng may gần bên cạnh phòng trọ có cửa hàng cơm sạch sẽ vô cùng. Ăn xong lại trở về phòng trọ đã được dọn dẹp sạch sẽ, từ mai cô sẽ đi chợ nấu ăn, cuộc sống có lẽ thay đổi rất nhiều. Hôm nay nghĩ đến nhưng điều Quân nói, cô lại càng thấy hoang mang tột cùng, cô biết Văn đang rất hận cô. Còn chuyện ly hôn, cả việc lấy lại hợp đồng của cô và công ty Bình Minh A, thực sự cô không dám nghĩ tiếp. Cô gấp mấy bộ quần áo ngủ nhét vào trong tủ, cuối cùng lục dưới đáy valy một túi lớn, mắt cô có chút nhíu lại, hoá ra đêm qua cô vẫn kịp mang theo những đồ này sao?

Cô lôi từ từ trong túi một bức ảnh nhỏ, là anh cưới của cô và Văn được anh in ra để trên đầu giường. Trên ảnh vẻ mặt cô tươi tắn tròn đầy, khuôn mặt anh rạng rỡ vòng qua eo cô ngập tràn hạnh phúc. Cô bất giác di ngón tay luôn đôi mắt tinh anh, hoá ra đã có lúc hai người hạnh phúc đến mức như vậy. Hay bởi suốt thời gian gần đây quá đau thương mà cô đã quên mất rằng từng có một khoảng trời bình yên đến thế. Cô bỗng thấy mắt ướt nhoè, một giọt nước mắt lăn xuống đọng thành vệt trên bức ảnh. Càng nhìn cô lại càng nhớ anh vô bờ, để quên một người rốt cuộc lại khó đến như vậy, dù có hận anh đến tận xương tuỷ, thì giây phút này cô cũng thấy trống vắng vô cùng. Chợt cô đứng dậy lau nước mắt rồi tắm qua người, sau đó nhét toàn bộ đồ cả bức ảnh và những món đồ kì niệm anh tặng cô vào ngăn kéo tủ rồi lấy ấm siêu tốc nấu chút nước pha một cốc sữa uống rồi mới lên giường đi ngủ. Đã không biết bao nhiêu ngày cô thức trắng, có lẽ kể từ hôm nay thôi cô sẽ sống lại một cuộc đời khác.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo một chút, hằng ngoài ngoài đi chợ nấu ăn, giặt giữ dọn dẹp cô bắt đầu lên mạng tìm thông tin về những công ty tuyển dụng. Ngày thứ tư sau khi chuyển ra ngoài, cô tìm được chút thông tin về công ty gần nhà đang cần một nhân viên kế toán liền vội vàng mở điện thoại chụp lại, không quên ghi ra giấy địa chỉ, ghi xong liền nhét mẩu giấy vào túi sau đó dậy nấu chút đồ ăn sáng rồi lôi chiếc túi ra đếm lại tiền. Trong người cô cũng chỉ còn khoảng hơn năm mươi triệu. Cô đắn đo cuối cùng nhét mười triệu vào trong túi, rồi khoá lại valy nhanh chóng đi ra ngoài.

Bầu trời đang chuyển mình từ Xuân sang Hạ, thế nên cái nắng cũng có phần gay gắt hơn trước. Cô uể oải cầm chiếc ô che nắng đứng dưới đường bắt xe bus đi ra hiệu sách gần đó mua vài túi hồ sơ xin việc sau đó liền đi ra cây rút tiền, cô nhét thẻ vào bỗng thấy vô liêm sỉ đến vô cùng. Thế nhưng giờ phút này cô không còn muốn nghĩ đến lòng tự trọng, rốt cuộc tự trọng có ăn được không? Có nuôi cô được ngày nào không? Đột nhiên cây rút tiền kêu tút tút, cô nhìn lên màn hình, bỗng dưng sững người, thẻ rút tiền của cô đã bị khoá.

Cô nhận lại chiếc thẻ, nuốt nước bọt, tình huống này không phải cô không nghĩ đến, chỉ là khi đến rồi cô lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Bất chợt điện thoại của cô reo lên, cô vội vàng nhìn vào màn hình, là số của thư ký Trà. Hít một hơi thật sâu cô mới dám nghe, đầu dây bên kia nói rất nhanh:

- Cô Nhiên đúng không ạ? Cô đến công ty ngay nhé.

Cô bặm chặt môi, từ từ hỏi lại:

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Đến để kết thúc hợp đồng chứ còn gì nữa? Mau lên nhé.

Nói rồi anh ta tắt máy, cô nắm chặt điện thoại nhét vào túi. Điều này cô hoàn toàn dự đoán trước được, chỉ có điều trong giây lát hai chuyện xảy ra cô chưa kịp tiếp nhận. Cô cầm mấy tập hồ sơ ra bến xe bus đứng chờ. Cô kéo chiếc mũ của áo chống nắng dài đến tận chân đội lên đầu, cụp ô xuống nhanh chóng bước lên xe bus. Xe bus giờ này thực sự rất đông, cô cố mãi cũng không thể chen lấn mà ngồi lên được, trong người vẫn chưa thật sự hết mệt mỏi bèn yếu ớt nói với người thanh niên ngồi trên xe:

- Cậu có thể nhường ghế cho tôi được không?

Cậu thanh niên nhìn cô, tròn mắt hỏi lại:

- Tại sao tôi phải nhường ghế cho chị?

Cô nhắm nghiền mắt cuối cùng đáp lại:

- Tôi đang có bầu.

Cậu thanh niên nhìn phía bụng cô bị che lấp bởi chiếc áo chống nắng rộng, nhìn thế nào cũng không ra cô có bầu liền cười nhạt đáp:

- Bây giờ đàn bà con gái cũng lắm chiêu trò phết nhỉ.

Cô không biết nói lại thế nào, mấy ánh mắt đang nhìn cô tỏ ra khó chịu, cô đành cúi mặt bám hai tay lên cây cột sắt lạnh lẽo. Chiếc xe bus đi chậm chạp như rùa bò, cuối cùng cô không còn chịu được đành xuống ở nửa đường bắt một chiếc xe ôm đi về phía công ty Bình Minh A. Sau khi trả tiền cho người xe ôm, cô mới phát hiện từ khi thư ký Trà gọi cho cô đến giờ đã là gần hai tiếng đồng hồ. Cô vội vàng đi thẳng vào trong công ty, bỗng dưng trong lòng cảm thấy xót xa vô cùng. Nơi đây đã gắn bó quen thuộc với cô suốt gần một năm qua, vậy mà hôm nay đến đây lại thấy lạ lẫm như thể chưa từng đến.

- Cô Nhiên.

Tiếng Thư ký Trà gọi khiến cô giật mình, hoá ra cô đã bước vào đến trong sảnh. Anh ta nhìn cô khó chịu nói:

- Tôi gọi cô bao lâu giờ cô mới đến? Giám đốc đang tức giận lắm đấy.

Cô thấy trong lời nói của anh ta không còn giọng điệu nịnh bợ cô như ngày trước, còn có thái độ gắt gỏng khó chịu liền hiểu ra có lẽ mọi người trong công ty có thể không biết chuyện cô và anh xảy ra những gì, nhưng đã biết cô và anh sắp ly hôn. Cuộc đời này vốn là thế, con người ta có thể ngọt ngào khi cần, đến khi cảm thấy đối phương không còn dựa dẫm hay lợi dụng được thì có thể phũ phàng được luôn. Cô nghĩ đến lời anh ta nói, trong lòng lại càng lo sợ, chỉ thầm cầu mong anh ta sẽ là người giải quyết việc của cô chứ không phải Văn. Thế nhưng ông trời không chiều lòng cô, anh ta đưa cô lên phòng của anh. Cô nắm chặt hai tai, cố giữ sự bình thản cùng anh ta bước vào. Cánh cửa mở ra, căn phòng đột nhiên rất khác, cửa kính trước kia ngăn đôi phòng đã không còn, kể cả bàn làm việc cũ của cô cũng hoàn toàn biết mất, toàn bộ đồ cũ đều được thay thế mới lại. Cô hơi sững người lại, thế nhưng cuối cùng vẫn bước vào bên trong. Anh đang ngồi đánh máy, vẻ mặt lạnh lùng như lần đầu cô đến công ty này làm việc. Thư ký Trà liền lên tiếng:

- Giám đốc, cô ta đến rồi.

Anh vẫn không thèm ngẩng đầu, hờ hững đáp:

- Cậu để hợp đồng ở đây, rồi đi ra ngoài đi.

Thư ký Trà gật đầu, sau đó đi ra ngoài. Cô nhìn Văn, vẻ mặt anh lạnh lùng đến mức tuyệt tình, thậm chí ngay cả một cái nhìn anh cũng không còn buồn dành cho cô. Cô nắm chặt chiếc túi xách và tập hồ sơ, trên mặt mồ hôi đã nhễ nhại. Anh vẫn im lặng không hề mở lời nào với cô, cô đưa một tay lên chấm mồ hôi chờ đợi, thế nhưng vẫn là sự im lặng đến đáng sợ. Thà rằng anh chửi cô, mắng cô cô còn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cuối cùng cô không còn chịu được nữa liền lên tiếng:

- Văn, hợp đồng...

- Đừng gọi tên tôi.

Tiếng anh cắt ngang câu nói của cô, cô nuốt nước bọt gật đầu nói:

- Giám đốc, hợp đồng của tôi thế nào?

Anh lúc này mới ngừng đánh máy, ngước mắt nhìn cô. Cô mặc chiếc áo chống nắng bò dài qua tận đầu gối, mái tóc được buộc lên nhưg không hề gọn gàng, những lọn tóc bết mồ hôi dính cả vào mặt. Gương mặt nhợt nhạt, đôi môi còn không có chút son nào, khuôn mặt hốc hác còn có chút sạm đi. Anh bỗng cảm thấy giây phút này trông cô thật tầm thường, tầm thường đến mức đáng khinh. Anh nắm chặt hai tay, trong một giây lát anh đã muốn lao đến mà bóp chết người đàn bà độc ác trước mặt. Thế nhưng anh đã kìm chế được lại, nhếch mép đưa tay lạnh lùng nói

- Thẻ rút tiền!

Cô mở to mắt, cuối cùng hiểu ý anh liền lật đật mở túi đưa lấy thẻ của anh hai tay run rẩy đặt lên bàn. Anh liếc nhìn hỏi lại:

- Cô đã rút bao nhiêu tiền trong đó?

Cô hơi run rẩy, bặm môi, thầm nghĩ anh vốn dĩ xưa nay không hề biết trong thẻ có bao nhiêu tiền liền nói dối:

- Tôi chưa rút đồng nào kể từ tháng trước.

- Tốt lắm!

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ rằng anh sẽ phát hiện mình nói dối. Anh liếc nhìn bản hợp đồng rồi nói:

- Cô nghỉ rất nhiều ngày, thậm chí còn không có cả đơn nghỉ việc. Điều này hoàn toàn là phá vỡ hợp đồng, cô có biết phá vỡ hợp đồng phải đền bao nhiêu tiền không? Trong hợp đồng có ghi rất rõ, nghỉ việc quá năm ngày không có lý do coi là bên tôi có thể đơn phương huỷ hợp đồng và yêu cầu cô bồi thường. Tiền bồi thường bằng một tháng tiền lương một tháng của cô và chi phí đào tạo là ba mươi triệu.

Cô cắn chặt môi, cuối cùng thì anh đã thật sự muốn triệt mọi đường sống của cô như anh đã từng nói. Cô bấu hai tay vào áo hỏi lại:

- Vậy là bốn mươi triệu sao thưa giám đốc. Tiền chi phí đào tạo là…

Anh di mấy ngón tay thon dài lên bản hợp đồng đáp lại:

- Cô Nhiên trong hợp đồng ghi rất rõ số tiền đó chẳng lẽ cô không đọc kỹ! Cô ký vào đây, và nộp luôn bốn mươi triệu, ngoài ra tiền lương tháng này cô cũng sẽ không được nhận.

Cô nhắm nghiền mắt, trong người cô còn đúng mười triệu, số tiền ở nhà mới vừa đủ đền hợp đồng. Cô còn rất nhiều thứ phải lo, trong giây lát liền lấy hết dũng khí mà nói:

- Tôi chỉ có mười triệu ở đây, số tiền còn lại tôi có thể nợ được không?

Anh bật cười, điệu cười lạnh lùng đến đáng sợ hỏi lại:

- Nợ? Cô nghĩ công ty tôi là cái chợ hay sao mà mặc cả.

- Tôi thật sự chỉ mang theo mười triệu, tôi sẽ để mười triệu ở đây, rồi tôi đi vay tạm sau đó tý tôi sẽ mang đến được chứ?

Anh nhìn cô, không thể nghĩ cô gái anh từng yêu lại có thể mặc cả từng đồng tiền thế này, trong lòng lại càng coi thường. Anh hơi cong khoé môi gằn giọng nói:

- Tôi tưởng cô phá thai để đi theo thằng đàn ông khác nó phải cho cô tiền, hoá ra cũng bần cùng đến mức này sao? Tôi còn nghĩ rằng đĩ điếm nó cũng có cái giá của nó, vậy mà cô không có chút giá trị nào.

Cô khựng người lại, mở to đôi mắt nhìn anh, không thể nào nghĩ rằng lời nói vừa rồi lại phát ra từ miệng anh bỗng cảm thấy trái tim đau đến nghẹt thở, thế nhưng so với những việc cô làm với anh mà nói anh hoàn toàn có thể nói ra những câu này. Tình yêu đẹp đẽ của hai người đã bị lòng thù hận che lấp hết, cô tự biến mình thành loại đàn bà tàn độc, vậy cớ gì mà cô lại có tư cách đau lòng khi nghe anh nói như vậy? Cô cố hít một hơi thật sâu, để giọng nói của mình có thể bình thản hơn, mỉm cười nói:

- Tôi sẽ trả đầy đủ trong ngày hôm nay được chứ?

Anh nhìn cô cũng không thể tin được rằng anh có thể nói ra những điều này. Anh tưởng cô sẽ gào lên chửi anh, hoặc ít nhất cũng tức giận. Nếu cô tức giận anh sẽ cảm thấy thật sảng khoái, thế nhưng cô lại chỉ bình thản, đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh chằm chằm. Anh lại càng cảm thấy đau đớn trong lòng, anh cảm thấy đố kỵ. Đố kỵ với người đàn ông cô đã bỏ tất cả mà theo hắn ta, đố kỵ đến phát điên liền ném tập hồ sơ xuống đất rồi nói:

- Cầm lấy và cút ra khỏi đây, trong chiều nay mang đủ bốn mươi triệu đến đây tôi.

Cô cúi người nhặt tập hồ sơ, lặng lẽ bước ra ngoài. Trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng. Đợi cô đi khuất, anh mới từ từ đứng dậy, rót một cốc nước rồi uống. Từ bao giờ cô trở nên cam chịu đến vậy? Thế nhưng cô càng cam chịu, anh càng thấy trong lòng tức giận vô cùng. Mấy ngày nay anh đã thầm nghĩ rằng không biết anh gặp lại cô, anh sẽ thế nào. Rất có thể sẽ phát điên, vậy mà sáng nay anh lại muốn đích thân được nhìn thấy cô, thế nhưng hoá ra cuộc gặp này lại bình thường đến vậy. Chỉ vài ngày cô đã thay đổi rất nhiều, anh bật cười bản thân anh còn thay đổi nói gì đến cô? Hoá ra tình yêu sâu đậm trước kia anh dành cho cô cũng bị nỗi hận thù làm cho tan biến. Anh không nghĩ gặp lại cô anh có thể bình thản đến như vậy, còn cay nghiệt nói ra những lời đau thương kia. Vậy mà anh không hề có chút hả dạ nào, giây phút này anh càng cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh nắm chặt hai tay, dù anh có triệt mọi đường sống của cô thì vẫn còn Quân. Với năng lực của cậu ta, thì đừng nói công ty Lung Linh mà cả công ty lớn hơn cũng hoàn toàn mong muốn có được. Anh cũng không hiểu vì lý do gì mà trước kia cậu ta không được trọng dụng, thế nhưng giờ phút này anh hiểu cậu ta thực sự rất giỏi. Dù có muốn cô chết đi mới thoả mãn thì cũng hiểu cô đã bỏ anh theo cậu ta thì vĩnh viễn cuộc sống của cô sẽ không thể tồi tệ như anh mong muốn. Cô ta tuy độc ác với anh như vậy, nhưng anh cũng không thể nào vì việc riêng là làm ảnh hưởng đến việc công. Dù sao Quân cũng là nhân tài, vả lại còn rất được Giám đốc Linh trọng dụng. Có xem xét thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào trù dập cậu ta được. Giây phút này anh bỗng muốn đi đâu đó, uống thật say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi