EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

Trước kia cô nhìn hắn đi chung với Mạc Lệ đều cảm thấy đau lòng, giờ thì tốt rồi.

Sau đó, mượn cơ hội Cố Minh Triệt say, ngón tay cô nhéo nhéo eo hắn vài cái.

Ừm... độ đàn hồi tốt đấy. Trên mặt cô bỗng xuất hiện vài vệt đỏ ửng. Mở cửa, vào phòng.


Cố Minh Triệt đi thẳng về phía giường ngủ, sau đó ngã xuống.

Kha Nguyệt vội vàng đi tới đắp chăn cho hắn.

Cô nhìn gương mặt đỏ rực kia liền cảm thấy giờ phút này hắn quả thật rất đáng yêu. Trên mặt là sự mở màng vì say rượu chứ không hề lạnh lùng như ngày thường.

Cô không nhịn được nhéo nhéo má hắn vài cái. Cố Minh Triệt mở hé mắt, trong đôi mắt kia là một

mảnh hỗn độn, hắn giữ chặt ngón tay cô, mơ màng nói, “Đừng nghịch”

Hai chữ vô cùng thân thiết kia khiến trái tim Kha Nguyệt như nở rộ, cô nhỏ giọng nói, “Được, em không nghịch nữa. Nào Triệt Triệt, ngủ ngoan nhé”

“Ừm.” Hắn nhỏ giọng thầm thì đáp lại rồi lập tức

ngủ.

Vào lúc này, cô đang nghĩ đêm nay quả là một đêm trời cho. Người con trai cô không thể đến gần lại đang nằm ngay trước mặt cô, khiến cô vui mừng không thôi.

Kha Nguyệt nằm xuống bên cạnh Cố Minh Triệt. Cô chống má, tiến lại gần đánh giá hắn.

Hắn nhắm mắt, hơi thở vững vàng, đôi lông mi dài hơi nhếch lên từng sợi đều đều. Quả nhiên là một mỹ nam đang ngủ.

Cô không giấu được nụ cười mãn nguyện trên môi. Cô tiến lại càng ngày càng gần, ngay sau đó cô nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi hắn.

Một giây sau cô liền lùi lại. Trong mắt Kha Nguyệt tất cả đều là ý cười.

Tuy rằng không có mối lưỡi quấn quýt nhưng đây cũng xem như nụ hôn đầu của cô rồi.

Cô cũng không biết mình ngắm hắn ngủ được bao lâu. Dù sao khi cô đang nhìn thì hắn đột nhiên tỉnh lại.

Sau khi Cố Minh Triệt mở to mắt bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt có vẻ hơi nghi ngờ dường như hắn đang đoán xem cô là ai.

Cô và hắn nhìn nhau, trong mắt đều có hình bóng của đối phương.

Sau đó, đôi đồng tử của hắn càng ngày càng sâu, dường như có tia lửa đang lan dần trong đó.

Vô cùng bất ngờ, hắn vươn người tới đè cô xuống giường. Ánh mắt rất bình tĩnh, bàn tay vuốt nhẹ trên cần CỔ cô.

Ngay từ đầu Kha Nguyệt đã rất kinh ngạc. Cô không ngờ một Cố Minh Triệt luôn có vẻ ngoài hờ hững lạnh nhạt lại có một bộ mặt như vậy.

Chỉ là cô cũng không giãy dụa.

Dù hắn có tưởng tượng mình là ai đi nữa thì cô vẫn cam tâm tình nguyện dành lần đầu tiên của mình cho chàng trai cô yêu thương.

Cố Minh Triệt không nói lời nào, bàn tay lạnh ngắt mò vào trong áo cổ, biểu hiện của cô rất phối hợp.

Sau khi tháo nội y của cô ra, hắn bỗng dừng tay lại.

Hắn ngồi dậy tắt hết mấy bóng đèn, sau đó lại nhoài lên người cô lần nữa.

Đêm ấy, cảm giác duy nhất Kha Nguyệt nhớ được chỉ có thể mô tả bằng một từ: Đau.

Chỗ nào cũng đau.

Trước kia cô đọc truyện, mỗi lần miêu tả đến cảnh này cũng là muốn mà không ngừng được, mất hồn thực cốt, nhẹ nhàng như người bay bay mây.

Thế mới biết, tiểu thuyết toàn nói lung tung.

Trong quá trình Cố Minh Triệt luật động, Kha Nguyệt vốn đang muốn nói vài câu ngọt ngào xấu hổ với anh, nhưng vì đau đến mức nghiến răng nghiến lợi nên đành từ bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi