Lục Niên giới thiệu đơn giản cũng không đến nỗi khiến cho không khí thêm trầm buồn, bà Diệp ôm Bảo Bảo, vui mừng nhìn đôi nam nữ ngồi đối diện gật đầu nói:
“A Niên tuổi cháu không còn nhỏ nữa cũng nên thành gia lập thất, nếu được thì cho Bảo Bảo thêm một đứa em”
"Dạ, chúng cháu sẽ cố gắng."
Lục Niên bình thản đáp khiến cho Kha Nguyệt hơi thẹn thùng, vả lại cô phát hiện tất cả mọi người dường như đều mong ngóng cô ngay lập tức sinh con, vì muốn tăng thêm nhân khẩu Lục gia.
Bà Diệp ngồi không bao lâu liền mang Bảo Bảo rời khỏi, Kha Nguyệt dùng bữa sáng xong liền bị Lục Niên dẫn đi ra ngoài.
“Lục Niên, anh không đi làm sao?”
Trước vẻ mặt ngờ vực của cô anh chỉ cười nhẹ một tiếng, đi tới chỗ để xe: “Hôm nay anh được nghỉ, lên xe đi, chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm, phải tiết kiệm thời gian”
Lục Niên không đưa cô về khu căn hộ cao cấp mà đi
đến khách sạn thuộc Kha thị, xe dừng trước cửa, Lục Niên nhìn sang cố giải thích nói:
“Nếu so với Kha gia, anh cảm thấy em sẽ thích nơi này hơn!”.
Kha Nguyệt bĩu môi, trên gương mặt để lộ lúm đồng tiền, nhìn anh bước xuống xe rồi phong độ mở cửa mời cô xuống. Lục Niên vì cô lo nghĩ quá nhiều, thứ cô có thể báo đáp có lẽ cũng chỉ có trái tim này.
Nhìn anh nhẹ nhàng vươn tay về phía cô, Kha Nguyệt không hề do dự cầm lấy tay anh, hai người sóng vai đi vào đại sảnh khách sạn.
Lục Niên trước khi em có thể yêu anh, xin anh hãy cho em thêm chút thời gian để em có thể nhìn rõ trái tim mình.
Kha Tùng đối với hôn sự của Lục Niên và Kha Nguyệt không có ý kiến gì nhiều, sau khi thương lượng vài chuyện xong hai người cũng có từ, trước khi đi Kha Tùng có gọi Lục Niên lại, gương mặt anh tuấn nghiêm túc dặn dò:
“A Niên, nếu như con muốn cùng Tiểu Nguyệt ở bên nhau cả đời, cha hi vọng con có thể đối xử tốt với Kha Nguyệt, cha không phải một người cha tốt, nhưng cũng hi vọng con gái mình có thể sống cả đời vô lo.”
Lục Niên nắm chặt tay Kha Nguyệt, ánh mắt chân thành nhìn Kha Tùng, bảo đảm nói: “Cha, cha yên tâm, lấy Tiểu Nguyệt là điều may mắn của con, con sẽ chăm sóc và yêu thương Kha Nguyệt, không để cô ấy chịu ủy khuất.”
Câu trả lời đầy thuyết phục của Lục Niên khiến Kha
Tùng hài lòng gật đầu, yêu thương nhìn Kha Nguyệt, giao phó nói: “Sau khi kết hôn với Lục Niên thì phải sống cho tốt, còn nữa đừng quay lại giới showbiz” .
Kha Tùng nhắc lại chuyện mấy hôm nay cô đang rất phiền não, lựa chọn trong lòng Kha Nguyệt lại càng vững chắc hơn, gật đầu nói:“Con biết rồi thưa cha”
“Cha, con và Tiểu Nguyệt còn có việc, xin phép đi trước”
Kha Tùng cũng đoán được Lục Niên công việc bận rộn, dành hết một ngày để lo chuyện hôn lễ nên cũng không níu giữ, vui mừng nhìn hai người bỏ đi.“Nếu như em thích làm diễn viên thì đừng vì anh hay Lục gia mà từ bỏ mơ ước của bản thân.”
Lục Niên nghiêm túc lái xe, vừa nhìn sang Kha Nguyệt đang thẫn thờ, hai mắt đen hơi nghiêng, trong mắt là sự thông cảm ủng hộ không hề có chút miễn cưỡng hay không hài lòng.
Kha Nguyệt bị người ta nhìn thấu tâm tư liền bối rối, né tránh ánh mắt Lục Niên nhìn ra ngoài Lục Niên, hạ giọng nói:“Cũng không thích lắm, chẳng qua, công việc suốt ba năm đang làm đột nhiên lại bỏ có chút không quen.”
Trước mặt Lục Niên, mọi biểu hiện của cô đều bị bóc trần, cho nên dù có diễn xuất trước mặt Lục Niên cũng là điều không thể, đành ngây thơ đem mọi điều trong lòng nói ra.
Lục Niên nhẹ nhàng nhướng môi, liếc mắt nhìn cô, trước sự do dự bối rối của cô ánh mắt anh lại ẩn chứa yêu thương: “Vậy thì cứ từ từ, chờ tới ngày em thật sự
chán rồi hãy bỏ.”
Kha Nguyệt chợt nhìn về Lục Niên, anh nhìn thẳng về trước, đuôi lông mày nhướng lên, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh:
“Có phải em thấy chồng em rất hiểu ý người khác không?”
Kha Nguyệt bật cười, đối với lời nói đùa của anh có không phản bác như bình thường, cô chỉ nhắm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh rồi nhẹ nhàng đáp:"Cám anh, ông xã."
Lục Niên cho cô quyền tự do, nhưng cô cũng biết mình không thể lợi dụng sự cưng chìu của Lục Niên mà tùy ý làm bậy, nếu như dung túng hậu quả đưa tới là Lục gia tức nguyện, nếu là thế cố tình nguyện vĩnh viễn không quay về giới trí.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Kha Nguyệt khó hiểu nhìn con đường xa lạ, chuyện kế tiếp Lục Niên muốn cùng cô làm khiến cô tò mò.
Lục Niên không đáp, chỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt thắc mắc của cô, môi cong nhẹ.
Một tòa nhà tráng lệ là trung tâm chụp ảnh cưới xuất hiện trong mắt Kha Nguyệt khi đó cô mới bừng tỉnh, Lục Niên muốn đưa cô tới đây chụp ảnh cưới sao?
"Hoan nghênh quý khách."
Hai người vừa vào thì đã có nhân viên chào đón, lễ phép hỏi. Xin hỏi có phải là tiên sinh Lục Niên không?”
“Phải”
Lục Niên cao quý như một vị vương tử bước từ trong truyện ra, ôm lấy người vợ xinh đẹp, trước ánh
mắt hâm mộ từ bốn phía đưa tới thì xem như không thấy, gương mặt ung dung cao quý chỉ có chút biểu hiện, giọng nói lịch sự mà không thân thiết.
“Tôi muốn cùng vợ mình thử áo cưới, xin cô dẫn đường”
Nhân viên còn đang say đắm nhìn đôi kim đồng ngọc nữ Kha Nguyệt và Lục Niên, thì nghe tiếng Lục Niên như một giọng hát tuyệt vời, đột nhiên hoàn hồn, dẫn họ lên lầu.
Ở lầu hai bên trong các tủ kính treo đầy các kiểu áo cưới, ánh đèn ở phía trên chiếu xuống như nước trên hồ phản chiếu ánh mặt trời tạo nên những luồng sáng lăn tăn.
“Lục tiên sinh, Lục phu nhân lễ phục ở đây”.Kha Nguyệt quét mắt nhìn căn phòng, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp, cô đối với hôn lễ này luôn bình thản. nhưng khi nhìn thấy những chiếc áo cưới trắng tinh treo trên giá áo trong lòng có cảm giác như đang mê, mọi thật duy mĩ quá mức, không hề thật.
Một vài nhân viên lấy áo cưới từ trên giá xuống, một người lễ phép nói:“Lục phu nhân, cô vào thử áo cưới xem, nếu không hợp chúng tôi sẽ sửa theo ý cô”.
“Em vào đi.”
Lục Niên để hai tay lên vai cô, bàn tay đặt nhẹ lên đầu vai đẩy cô về hướng nhân viên đang đợi, giọng nói ngữ điệu ẩn chứa sự tha thiết mong đợi.
Nhân viên đứng hai bên từ từ kéo tấm màn màu đỏ sậm ra, Kha Nguyệt từ phòng thử bước ra, ánh đèn sáng rực chiếu khắp nơi trên vùng áo cưới trắng tinh trước
cô. Cô chậm rãi bước ra, thân váy như có gió nhẹ thổi qua, tựa như sóng biển nổi bọt cuồn cuộn trên mặt biển, làn váy dài tựa như đóa hoa hải đường thuần khiết nở rộ trên sàn nhà trơn bóng.
Lục Niên híp mắt ngưng đọng nhìn cô, hai mắt sâu thẳm chăm chú nhìn, bên môi là nụ cười hài lòng.
“Rất đẹp.”
Nghe tiếng ca ngợi phát ra từ tận đáy lòng Lục Niên, gương mặt nhỏ quyến rũ của Kha Nguyệt nở nụ cười sung sướng, xoay người nhìn về phía tấm gương.
Chiếc áo cưới cao quý mỗi chi tiết đều rất tinh sảo chứng tỏ sự đắt tiền của nó, vải lụa mỏng trắng như tuyết làm đẹp cho những đóa hoa, giống như mùa xuân đang dung hòa vào mùa đông giá lạnh, đầu ngón tay Kha Nguyệt lướt qua làn váy, từng đóa hoa nhỏ đều được may tay chứng tỏ mất không ít sức!
“Lục phu nhân, vào ngày cưới cô muốn dùng hoa gì?” "Là hoa bách hợp"
Giọng nói ôn nhu của Lục Niên cất lên, Kha Nguyệt nghe tiếng liền nhìn sang, hai mắt cảm thấy như đang hoa lên, Lục Niên đã thay bộ tây trang màu đen, bộ lễ phục được may thủ công khiến cho khí chất cao quý anh tuấn, bình thản của anh lại được bộc lộ ra ngoài một cách tinh tế, môi nở nụ cười nhạt khiến cho anh không còn lạnh lùng xa cách như khi nãy.
Thong thả đi tới bên cạnh Kha Nguyệt, nhìn trong kính là một người đàn ông tuấn tú đáy lòng Kha Nguyệt dâng lên cảm xúc hạnh phúc lẫn lo lắng, đứng ở bên cạnh người đàn ông thế này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy tự hào và thỏa mãn.
“Lục tiên sinh, hoa đã mang tới.”
Lục Niên đón ấy bó hoa bách hợp trong tay nhân viên, ánh mắt Nguyệt hòa nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Kha Nguyệt, tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đem hoa để vào trong tay cô.
“tách tách”.
Ánh đèn flash lóa lên phản xạ qua lớp kính, Kha Nguyệt nhíu mắt, buông tay Lục Niên, nhìn về phía bên phải chỉ thấy một nhân viên đang gi máy ảnh chụp ngại ngùng nhìn họ cười.
“Quý khách nhìn rất xứng đôi. cho nên, tôi muốn chụp một tấm lưu lại trong kỷ yếu.”