EM MONG THẾ GIỚI NÀY DỊU DÀNG VỚI ANH

Kha Nguyệt khó hiểu, Lục Niên thì cười nhẹ, hàm răng trắng noãn ở trên gương mặt tuấn tú tao nhã, hoàn mý.


Lục Niên cười bình thường không lộ răng, lúc nào cũng nhàn nhạt rất lịch sự, lần này để lộ hàm răng trắng thật là hiếm thấy, chứng tỏ tâm trạng anh lúc này.





Đối với Lục Niên, cô không thể miễn dịch, chỉ cần một nụ cười ấm áp liền khiến cô trầm mê, quên cả bản thân.


Bừng tỉnh, mới phát hiện tay đã bị anh dắt ra ngoài, anh một tay cầm áo khoác, một tay là Visa của cô còn có túi xách và mũ.


“Đi đâu?”.


Kha Nguyệt nghi hoặc, khựng lại, bàn tay nhỏ bé túm lấy Lục Niên tò mò hỏi.


Anh quay đầu, trước vẻ khẩn trương chần chờ của cô không hề buồn bực mà thông cảm nói: “Đi với anh đến một nơi



VietWriter.vn



Nói xong, cầm áo mũ mặc vào giúp cô, động tác nhẹ nhàng, như đối với vợ mình, khiến cho tim Kha Nguyệt đập nhanh.


Vì muốn tin tưởng Lục Niên, cho nên bất an, lo lắng


từ từ biến mất, dù không được tự nhiên Kha Nguyệt vẫn tùy ý để anh kéo đi ra ngoài, anh muốn đến một nơi tự nhiên cô lại thấy mong chờ.


Cô là minh tinh, phải học cách ngụy trang, nếu không chết lúc nào cũng không hay, Lục Niên hiểu nổi khổ đó nên anh luôn bảo vệ cô đầu tiên, không để cô bị khó xử.


Mở cửa phòng, Lục Niên liền kéo cô đang cúi đầu nhanh chóng đi về thang máy, dọc đường đi đều thông suốt không có đám chó săn.


Thang máy mở ra, Mẫn Nhu bị anh đẩy vào trong, Lục Niên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn gương mặt được che kín của cô.


“Em đang tò mò xem kế tiếp anh dẫn em đi đâu đúng không?”.


Nghe tiếng cười ranh mãnh của anh, Kha Nguyệt xấu hổ, muốn né khỏi tay anh lại bị cầm chặt.


“Lục Niên!”


Giọng hờn dỗi, phong tình vận chủng, bàn tay thân mật của anh đưa lên xoa nhẹ sống mũi của cô, giống như đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt.


“Uy”.


Cô không chịu thua đánh tay anh, đổi lại là tiếng cười thầm lanh lảnh của anh, xoay người cô không để ý đến Lục Niên nữa.


Nhưng tay cô và anh vẫn giữ ở bên nhau, anh chỉ cần kéo nhẹ, cô liền không kịp chuẩn bị ngã vào ngực anh.


Cô giận dỗi nhìn nụ cười sáng rực trên mặt anh, cuối cùng bại trận, hai vai buông xuống, cúi đầu, trong


lòng khóc không thành tiếng: “Lục Niên anh cũng thật vô lại.”


Thang máy khép lại, lúc hai người đùa giỡn ai cũng không nhìn thấy, ở trên hành lang xa xa, một bóng người cao ráo đứng yên bất động rất lâu.


Xuống xe Taxi, Kha Nguyệt ngước đầu nhìn sân bay quốc tế to rộng, trong mắt ngoại trừ sự mong chờ còn có nghi ngờ do dự.


Lục Niên đi tới bên cạnh, bàn tay khô ráo ấm áp chủ động giữ lấy đôi tay lành lạnh bé nhỏ của cô khiến cô vì anh mà bình tĩnh lại.


“Lục Niên...”


Cô muốn nói nhưng lại thôi, không khó để nhận chút do dự bất an. Khi nhìn thấy sân bay, cô có cảm giác gì đó rất mơ hồ không thể nói nên lời, đối với hành động của Lục Niên cũng muốn chất vấn hơn là hăng hái..


Lục Niên siết chặt dẫn cô đi, bước chân thong thả hướng vào cửa sân bay, gương mặt tuấn tú không hề có gì bất thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi