EM MÙ MỚI YÊU ANH

Chuyển ngữ: Tử Nhi

Trợ lý của Bùi Anh và một người vệ sĩ ở lại hiện trường chờ cảnh sát, một vệ sĩ khác đi đến nơi thử vai cùng với cô.

Ở trên xe của mình, Bùi Anh rửa sơ miệng vết thương một chút, mày hơi nhíu lại, cô tự hỏi rốt cuộc vụ tai nạn này là chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng chiếc xe nhỏ kia cứ chạy về phía cô, nhưng bình thường cô không kết thù chuốc oán với ai mà, nếu có khúc mắc với cô thì chỉ có một người chính là Tạ Hàm mà thôi.

Dường như đang nghĩ tới điều gì, cô mở quyển Diễn viên đang cầm trên tay ra xem.

Sắp thử vai rồi, cô không thể phân tâm được, cứ chờ thử vai xong rồi nghĩ tiếp.

Tuy rằng trên đường đi bị kéo dài một chút nhưng Bùi Anh vẫn đến được chỗ thử vai đúng giờ. Những nữ diễn viên khác cũng đã đến đông đủ, giống như Tống Nam Xuyên đã nói, Lý Tư Tư và Nghê Bạch cũng ở đây.

Tạ Hàm cũng vậy.

Ánh mắt cô ta chạm phải Bùi Anh thì nhanh chóng cúi đầu nhìn điện thoại trên tay. Đôi mắt cô đảo quanh hai lần, Bùi Anh cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình hình như đã được chứng thực.

Vừa rồi chiếc xe nọ không liều chết đụng vào chiếc xe bảo mẫu của cô, giống như nó chỉ muốn tạo một sự cố nhỏ để ngăn cản hành trình của cô thôi vậy.

“Cô Bùi, cô tới rồi à.” Nhìn thấy Bùi Anh lại đây, người phụ trách của Hoàn Vũ đi đến trước mặt cô nói: “Nửa giờ sau bắt đầu thử vai, mời cô theo tôi qua bên này để hóa trang tạo hình.”

Bùi Anh hơi bất ngờ: “Còn phải tạo hình sao?”

“Đúng vậy, thầy Hạnh Tâm nói để mọi người hóa trang thành nhân vật Triệu Việt xem thử hình ảnh của ai phù hợp với vai diễn nhất.” Người phụ trách giải thích.

“Thì ra là thế.” Thảo nào cô cảm thấy quần áo trên người Tạ Hàm không giống với phong cách của cô ta.

“Chúng tôi chuẩn bị tổng cộng năm bộ quần áo, diễn viên thoải mái chọn lấy một bộ để mặc, bởi vì cô là người đến cuối cùng nên chỉ còn lại một bộ mà thôi.” Người phụ trách vừa nói vừa lấy bộ quần áo cuối cùng ra.

Đây là một bộ sườn xám màu đỏ rực, cổ áo cài khuy, hoa thêu trên bộ áo tinh tế mà phức tạp, Bùi Anh vừa nhìn thấy đã sáng bừng hai mắt.

“Sườn xám đẹp quá.” Cô buột miệng ngợi khen.

Người phụ trách cười nói: “Trang phục chính thức còn đẹp hơn cái này nhiều, hy vọng tôi sẽ có cơ hội thấy cô được mặc nó.”

“Cám ơn, tôi cũng mong là vậy.” Bùi Anh cười với anh ta, lấy sườn xám xuống rồi nói, “Tôi đi thay quần áo trước.”

“Được, cô thay xong sẽ có nhân viên hóa trang đến giúp cô tạo hình.”

Bùi Anh thay sườn xám xong thì soi gương nhìn thử. Mặc dù không phải là quần áo đặt may nhưng vẫn rất vừa người, vạt áo trên đầu gối, bên phải xẻ tà đến trên đùi, không tính là cao, vừa vặn mà không lộ liễu.

Sườn xám là trang phục có thể thể hiện được vẻ nữ tính dịu dàng và quyến rũ của người mặc nhất, thiết kế ôm sát người và đường may mượt mà càng tôn thêm dáng người nóng bỏng của Bùi Anh.

Cô bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt người phụ trách vô thức lướt trên đôi chân dài của cô mấy lượt. Lý Tư Tư và Nghê Bạch đang trang điểm cũng hướng mắt nhìn sang.

“Bùi Bùi, cô mặc sườn xám gợi cảm thật đó.” Tạ Hàm ngồi trên sofa đằng xa nói với cô một câu.

Bùi Anh cười nói cảm ơn, bỗng một cô gái bên cạnh gọi tên mình: “Chị Bùi, phiền chị ngồi xuống bên này, em sẽ hóa trang giúp chị.”

Bùi Anh nghiêng đầu nhìn cô gái mang theo hộp đồ hóa trang rồi gật đầu ngồi xuống trước gương trang điểm.

Triệu Việt là người có tính cách mạnh mẽ, khí chất có thể sánh với nữ hoàng, cho nên lúc nhân viên trang điểm cho cô thường dùng nhiều gam màu lạnh khiến vẻ mặt cô càng thêm sắc bén. Tóc không búi lên như bình thường mà giữ lại để tạo hình xõa ra.

Chất tóc của Bùi Anh rất đẹp, một mái tóc dài đen bóng suôn mượt. Tóc cô dài đến thắt lưng, màu đen của tóc đối lập với màu đỏ của sườn xám trên người, cũng là hai màu tương phản nhất.

Tuy chỉ là một buổi thử vai, nhưng Bùi Anh cũng phải bội phục về công tác chuẩn bị trên tất cả các phương diện của tập đoàn Hoàn Vũ. Hóa trang thế này nhìn thì đơn giản nhưng sau khi làm xong vẫn khiến người ta cảm thấy hết đỗi ngạc nhiên.

“Chị Bùi, chị nhìn thử xem còn gì không hài lòng không?” Nhân viên trang điểm hỏi.

Bùi Anh để gương sát lại, đổi góc độ rồi cẩn thận đánh giá vài lần, cô nói: “Không có, thế này được rồi.”

Nhân viên trang điểm gật đầu, bắt đầu thu dọn mớ dụng cụ trên bàn.

Đúng lúc này, người phụ trách khớp thời gian bước vào tuyên bố bắt đầu buổi thử vai.

“Trước khi chính thức thử vai, tôi sẽ giải thích với mọi người một chút, từ giờ trở đi các cô chính là Triệu Việt, khoảnh khắc các cô bước vào phòng thử vai có nghĩa là đã bắt đầu thử vai rồi.” Người phụ trách nói tới đây thì tạm dừng một chút. “Bây giờ chúng tôi sẽ chụp cho mọi người mấy tấm ảnh, sau đó đạo diễn sẽ căn cứ theo ảnh để quyết định thứ tự thử vai.

Tạ Hàm bên cạnh buột miệng nói: “Sao phải phiền phức vậy chứ?”

Người phụ trách nhìn cô ta mỉm cười đầy chuyên nghiệp: “ Cô Tạ đừng lo lắng, phòng chụp ảnh chuẩn bị xong xuôi, mỗi người chỉ cần chụp hai đến ba tấm, rất nhanh thôi.”

Tạ Hàm mím môi dưới không nói gì thêm nữa, Bùi Anh hỏi: “Cái này là so sánh tạo hình phải không?”

Người phụ trách đáp: “Bởi vì muốn so sánh tạo hình, nên đạo diễn Hòa Nguyên sẽ tham khảo những bức ảnh này, xem ai phù hợp với nhân vật nhất, vì vậy mọi người nên nghiêm túc làm việc.” Anh ta nói xong thì nhìn quanh một chút, “Mọi người còn vấn đề gì không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu, người phụ trách nói: “Vậy mời mọi người bước sang phong chụp hình.”

Trong phòng chụp ảnh, ánh sáng và nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng vào chỗ, chờ diễn viên đến. Năm diễn viên lần lượt chụp ảnh xong, người phụ trách copy ảnh gốc vào máy tính bảng, sau đó nói với mọi người: “Để mọi người đợi lâu rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi thử vai, tôi vẫn muốn nhắc nhở mọi người một câu là từ giờ trở đi hãy nhớ kỹ các cô chính là Triệu Việt.”

Đạo diễn, thầy Hạnh Tâm và đại diện của Hoàn Vũ đều đã ngồi trong phòng thử vai, nghe tiếng gõ cửa vang lên ở ngoài phòng thì nhân viên công tác đứng trước cửa mở ra.

Người phụ trách hướng dẫn nhóm Bùi Anh đi vào nói vài câu với đạo diễn rồi gọi các cô cùng nhau tiến vào. Đột nhiên Bùi Anh lại thấy hơi hồi hộp, thật ra không phải bởi vì đang thử vai mà là bởi vì... thầy Hạnh Tâm đang ngồi bên trong đó!

Cô rất muốn được như người bình thường, thấy thần tượng của mình thì vui vẻ nhảy cẫng lên, thậm chí là la hét ầm ĩ, nhưng người phụ trách đã nhấn mạnh nhiều lần, bây giờ đây, các cô chính là Triệu Việt, mà Triệu Việt thì đâu thể có những hành động kiểu này.

Để lại ấn tượng đầu tiên cho đạo diễn rất quan trọng, Bùi Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh bản thân về trạng thái của Triệu Việt.

Nếu là Triệu Việt nhìn thấy thần tượng của mình thì sẽ phản ứng thế nào?

Người như Triệu Việt chắc sẽ rất khó hâm mộ ai lắm nhỉ.

Thầy Hạnh Tâm ngồi giữa đạo diễn và đại biểu của Hoàn Vũ, Bùi Anh bước vào cửa thì đã nhìn thấy anh, khi đi qua người đó cô vô ý cong môi, mỉm cười.

Một cô gái không được phấn khích khi nhìn thấy thần tượng của mình, thì người đó sẽ có chút quan tâm, giống như một bức tranh thủy mặc điểm lên những giọt màu rực rỡ.

Ở một bên phòng đã đặt sẵn năm chiếc ghế tựa song song dựa vào tường, chắc là chuẩn bị cho các cô. Sau khi năm người ngồi xuống ghế, nhóm đạo diễn bắt đầu xem ảnh chụp trên máy tính bảng, rồi thì thầm bàn luận.

Khoảng hơn một phút đồng hồ, thầy Hạnh Tâm ngẩng đầu nhìn Bùi Anh: “Cô Bùi, mời cô bắt đầu diễn thử.”

“Vâng.” Bùi Anh đứng lên chờ họ nói đề mục thử vai. Lần này không có nhân viên chuẩn bị đề bài rút thăm mà chính thầy Hạnh Tâm nói thẳng: “Cô đã xem nguyên tác tiểu thuyết Diễn viên chưa?”

“Xem rồi ạ.”

“Vậy mời cô diễn cảnh Triệu Việt ở nhà một mình ăn cơm Tây sau lần đầu tiên giết người, Không có kịch bản nên cô cứ tự do phát huy.”

Bùi Anh nhớ rõ tình tiết này trong tiểu thuyết, vì muốn diễn một cảnh giết người hoàn hảo trong phim Đuổi gió, Triệu Việt đã giết chết một người. Sau khi phạm án, cô về nhà một mình, làm món cơm Tây mà mình thích nhất. Trên chiếc bàn bập bùng ánh nến trắng, cô bình tĩnh đến lạ kỳ, ăn món bò bít tết rồi uống rượu vang đỏ, sau đó đột nhiên lại bật cười ha ha.

Lúc Bùi Anh đọc tiểu thuyết, cô đã bị hình ảnh kinh khủng này dọa đến mức mồ hôi lạnh đầy lưng.

Cô lấy chiếc ghế mình vừa ngồi đến giữa phòng giả vờ như là chiếc ghế của bàn ăn rồi ngồi xuống. Vén một lọn tóc đen trong tay ra sau tai, Bùi Anh cầm lấy “dao nĩa” bắt đầu cắt “thịt bò“.

Cả quá trình vô cùng im lặng, bởi vì không có đạo cụ để diễn thật nên ngay đến âm thanh nhai nuốt thức ăn cũng không có. Tất cả mọi người đều nín thở tập trung nhìn cô, Bùi Anh lại ăn thêm một miếng “thịt bò” nhỏ rồi cầm lấy “ly rượu vang đỏ” bên cạnh nhấp một ngụm.

Cô không để “ly rượu” lại chỗ cũ mà vẫn niết trong tay. Một lúc sau cô nhẹ nhàng huơ huơ “ly rượu” trong tay, bật cười thành tiếng: “Ha ha“.

Thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng như băng đột nhiên vang lên trong căn phòng im lặng đúng là khiến người ta phải rợn người. Sau khi cười xong hai tiếng đó, Bùi Anh lại không hề dừng lại, cô hơi cúi mắt, càng cười lớn tiếng hơn: “Ha ha ha ha ha ha.”

Giống như một người bị gông cùm xiềng xích đã lâu nay rốt cuộc cũng giãy khỏi trói buộc, một lần nữa hồi sinh trở lại.

“Ha ha ha ha ha.” Bùi Anh ngẩng đầu lên bật cười, uống một hơi cạn sạch ly “rượu vang đỏ” trong tay.

Phần biểu diễn của cô không một lời thoại nhưng lại hấp dẫn hết mọi người trong phòng. Nhân viên công tác đứng ở cửa sờ sau gáy một phen, lòng vẫn còn sợ hãi, đang giữa mùa hè mà người anh lại đầy mồ hôi lạnh, chỉ vì điệu cười của một người.

Sau khi Bùi Anh biểu diễn xong cả căn phòng thử vai vẫn rất im lặng. Cô đứng lên khỏi ghế nhìn về phía nhóm đạo diễn lần nữa.

“Biểu diễn rất khá.” Dù sao đạo diễn cũng là người đã trải qua nhiều trường hợp kinh hơn, ông là người đầu tiên lấy lại tinh thần giữa không khí do Bùi Anh vừa xây dựng, “Bây giờ cô có thể trở về, kết quả thử vai chúng tôi sẽ thông báo sau cho người đại diện của cô.”

“Được ạ, cảm ơn.” Bùi Anh cúi chào với bọn họ rồi đi ra khỏi phòng.

Không ngờ Tống Nam Xuyên lại đang chờ ở ngoài, vừa thấy cô đi ra anh đã vội vã lại gần: “Anh Anh, em không sao chứ?”

“Sao?” Bùi Anh nhất thời không phản ứng kịp.

“Vừa rồi vệ sĩ nói với anh biết em xảy ra tai nạn ở trên đường.” Tống Nam Xuyên trầm giọng nói.

Lúc này Bùi Anh mới giật mình: “Em không sao, chỉ trầy da một chút, miệng vết thương cũng đã xử lý rồi.”

“Bị thương thế nào? Để anh xem.”

Bùi Anh đưa cánh tay mình qua rồi nói với anh: “Chỉ trầy da một chút thôi, không có gì đâu.”

Tống Nam Xuyên nhíu mày kiểm tra vết thương của cô, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh nói: “Anh báo cảnh sát rồi, chuyện này anh sẽ tra đến cùng.” Đăng bởi: admin

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi