EM MUỐN GẶP LẠI ANH

Editor: Gem

Beta: Pig

Tất cả mọi người ở đó đều sửng sốt, chàng thiếu niên có dáng người cao gầy nuốt nước bọt nhìn hai người, hai tay Hàn Khâm vì bất ngờ mà vẫn ở giữa không trung, không biết đặt nơi nào cứ vậy mà giơ lên. Còn cô gái trong tay anh thì cứ khóc giống như một con thú nhỏ bị thương khiến anh chỉ biết bất lực nhìn cô.

“Cái kia, bạn học? Cô gái ơi?” Anh do dự mở miệng. Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, nhưng vẫn ôm chặt lấy anh không chịu buông, trong đôi mắt đẫm lệ ấy không có nổi một sự giả dối, trong veo từ tận đáy.

“Hàn Khâm.” Cô gọi anh một tiếng.

Đầu óc của Hàn Khâm lúc này đã nóng hết lên: “Hả?”

Cô nở một cười: “Em đã sinh cho anh một bé trai, là một bé trai đó.”

Đám người nghe xong não cũng muốn nổ tung, mấy người bạn của Hàn Khâm cùng chàng thiếu niên có dáng người cao gầy đều kinh ngạc lùi lại: “Trời, Hàn Khâm, mày … mày thật là biến thái.”

Nhóm người bên kia cũng ngạc nhiên không kém: “Trời ơi, mày có phải là người không vậy? Người ta còn chưa đến tuổi trưởng thành đâu.” 

Hàn Khâm vội vàng đẩy cô ra, sợ hãi nói: “Cô, cô đừng nói bậy, hôm nay tôi mới gặp cô lần đầu thôi, cô rốt cuộc sao vậy chứ?” 

“Em …” Thời Nghiên cũng đang rất hối hận, cô chỉ nhớ rằng kiếp trước Hàn Khâm ngày nào cũng hỏi giới tính của đứa bé. Mỗi ngày anh đều ở bên cạnh cô nói rằng hy vọng đứa trẻ là con gái, vậy nên khi gặp lại anh, tự nhiên cô lại cứ vậy mà nói ra. Cô đã quên mất rằng, Hàn Khâm bây giờ không còn là Hàn Khâm của lúc đó nữa rồi.

“Bọn mày suy nghĩ cái gì vậy, tao không quen biết cô ta, không phải, rốt cuộc cô là ai vậy? Làm sao cô lại biết tên của tôi?” Hàn Khâm đỏ mặt nhìn cô, vẻ mặt còn nóng nảy hơn so với lúc đánh nhau vừa rồi.

“Hàn Khâm, mày thật sự không biết cô ấy?” Chàng thiếu niên có dáng người cao gầy đương nhiên sẽ tin tưởng Hàn Khâm hơn so với một cô gái không biết chạy từ đâu đến. 

“Không phải ngày nào tao cũng ở cạnh mày sao? Bọn mày đã từng gặp cô ta rồi?”

“Không có.” Một số người nghe vậy cũng lắc đầu. Đám người gây gổ bên cạnh lúc nãy thấy bọn họ vẫn chưa nói chuyện xong, chỉ tàn nhẫn thả lại một câu: “ Hàn Khâm, chờ đến khi khai giảng, tao sẽ xử mày sau.” Sau đó họ cũng rời đi.

Thời Nghiên nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy anh thật trẻ con, anh như vậy khiến cô có chút mắc cười. Hàn Khâm thấy cô như vậy, nghi ngờ hỏi: ” Em gái, không sao chứ? Bây giờ tôi phải đi đây.”

“Anh kêu ai là em gái chứ? ” Thời Nghiên trừng mắt nhìn anh, tên ngốc này.

Anh cười khẩy một tiếng, “Vậy gọi chị ơi, được chứ?”

“Hàn Khâm!” Cô tức giận kêu anh, anh nghiêng đầu nhìn cô, đối diện với mọi ánh đèn đủ màu sắc chiếu lên gương mặt cô, có chút mơ hồ. Không thể không nói rằng cô lớn lên rất xinh đẹp, khuôn mặt còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, hình như giọng nói cũng không phải người nơi này, khẩu âm thực sự rất rõ ràng, thậm chí còn có chút khác biệt nữa, đến cả chữ “ Khâm” ở cuối cũng thực sự rất nhẹ nhàng. 

“ Không phải, tôi thực sự chưa từng gặp qua cô, cô là ai cơ chứ?” Hàn Khâm nhìn cô, khẽ cau mày, “Cô đừng nói là cô ra ngoài làm bậy ở đâu đó, rồi về đây đổ thừa hủy hoại sự trong sạch của tôi đó.”

“Có lẽ là vào lúc không còn ai muốn cô ấy nữa, nên mới tới bắt mày chịu trách nhiệm đó chứ?” Chàng thiếu niên bên cạnh vừa rồi lại cười một tiếng, Thời Nghiên nhìn cậu ta như vậy có chút quen mắt nhưng cũng chỉ là có chút quen mắt.

Thời Nghiên nhìn Hàn Khâm một lượt từ trên xuống, một chiếc áo khoác đen, quần jean giặt đến trắng bệch cùng một đôi giày thể thao đen, trừ việc nhìn có vẻ nghèo nàn ra thì cũng không có gì khác biệt nhiều. 

Cô lại liếc lên, nhìn thẳng vào mặt anh, khóe miệng hạ xuống: “Cũng đã bắt đầu có bản lĩnh, còn học được cách đánh nhau.” 

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng có chút nể mặt trong không gian tĩnh lặng này. Hàn Khâm không sót một chữ cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như bản thân đã quên mất một điều gì đó. 

“Hàn Khâm, mày muốn làm cái gì đó? ” Một giọng nam cất lên ngay sau đó, Hàn Khâm bị người đó đẩy ra, giẫm lên bờ mương, ánh mắt trở nên lạnh lẽo lườm người kia. 

“Mục Niên, mày có bị điên không hả?”

Mục Niên không quan tâm lời anh nói, chỉ kéo Thời Nghiên ra phía sau che chở: “ Mày muốn làm gì em gái tao hả?” 

Anh liếc nhìn mấy tòa nhà xung quanh, thực sự là… không còn gì để nói.

“ Em gái mày? ” Hàn Khâm bật cười: “Tao còn đang thắc mắc tại sao cô ấy lại biết tên tao, thì ra mày là anh trai của cô ấy.” 

Thời Nghiên cảm thấy trong mắt anh có chút khinh miệt, nghi hoặc hỏi: “Anh, anh quen anh ấy sao? ” 

Mục Niên không trả lời, chỉ kéo cô đi theo mình: ” Theo anh về nhà. “

Thời Nghiên quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt của Hàn Khâm có gì đó rất sâu xa, như muốn nhìn thấu cô. Cuối cùng, anh lại chán ghét rời mắt khỏi cô, khiến cô có chút đau lòng, kéo áo Mục Niên hỏi lại lần nữa: “Anh, thực sự anh có biết anh ấy không?” 

“Anh và cậu ta cùng lớp, thằng đó không phải người tốt đâu. Ban nãy cậu ta có làm gì em không?”

Thời Nghiên không trả lời anh, cô chỉ bình tĩnh nhìn người trước mặt. Năm đó, khi cô và Hàn Khâm kết hôn, anh chưa từng nói có quen Hàn Khâm, rốt cuộc bây giờ tại sao lại…

“Làm sao vậy?” Mục Niên nghĩ rằng cô bị dọa sợ, nên thầm chửi rủa: “ Loại người này đúng là không phải người tốt đẹp gì.”

“Quan hệ giữa anh và anh ấy không tốt sao?”

“Đúng vậy.” Mục Niên đáp lại ngay, không nhiều lời.

Thời Nghiên có chút thất vọng, Mục Niên không muốn nói về anh ấy như vậy, thì làm sao mà cô có thể tìm được Hàn Khâm. 

Hôm nay ở nhà bà ngoại, mấy người lớn thì tụ tập đánh bài, còn mấy đứa nhỏ đều đã đi ngủ. Thời Nghiên thì đang ngồi trên sô pha xem TV, nhưng có vẻ cô lại chẳng chú tâm vào màn hình trước mặt, trong đầu cô hiện giờ chỉ còn cảnh tượng thoáng qua lúc nãy, cô sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ.

“ Nghiên Nghiên à, mau đi ngủ đi con, ngày mai còn phải ăn cơm sáng nữa.” Mẹ Thời nhìn người đang nằm dài trên sô pha mà nói, cô cũng đáp ứng lời mẹ rồi lên lầu, ngồi thơ thẩn trên giường. Đây là phòng của chị họ cô, vì năm nay cô ấy kết hôn rồi, nên cũng không trở về ăn tết.

Trước kia cô cũng về quê vài lần, mẹ cô cũng là lấy chồng xa, lúc trước còn thấy tốt, hai năm trở về ăn tết một lần vẫn được. Nhưng từ sau khi bà ngoại ốm, mẹ cũng ít về hơn, ban đầu còn thấy không có gì, nhưng xem ra giờ thì không phải vậy. 

Thời Nghiên thở dài, cô không biết việc mình quay ngược về quá khứ lần nữa là có ích lợi gì, Hàn Khâm cũng tìm được rồi, nhưng anh trong trí nhớ của cô và bây giờ lại khác nhau quá. Chính cô cũng không biết bây giờ mình nên làm gì, cô đang vô cùng rối não.

Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô rồi nên đi ngủ thôi.

“Buổi sáng hôm nay ăn gì vậy?” Người đàn ông mặc đồ ngủ đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy người phụ nữ trong phòng bếp nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, sờ nhẹ lên cái bụng đang nhô ra sau lớp áo ngủ “Chờ khi anh quay lại, thì nhóc con này cũng lớn hơn nhiều rồi.” 

” Đúng vậy, tới lúc đó con sẽ chẳng còn nhớ anh đâu.”  Thời Nghiên cười nhẹ, mang đĩa nem chiên lên bàn ăn, người đàn ông nhanh tay nhúp lấy một miếng nem, tấm tắc khen ngon: “Hửm? Có cả nấm hương và rau cần này.”  

Thời Nghiên vỗ nhẹ vào tay anh: “Bẩn quá đi.”  

Người đàn ông cũng nhìn cô mà cười: “Để anh mang ra giúp em.” 

Thời Nghiên ôm bụng đi ra từ phòng bếp, bỗng nhiên cô thấy trời đất quay cuồng. Tới khi cô khôi phục lại tinh thần thì đã thấy bản thân đang ngồi chờ ở sân bay, bên cạnh còn có rất nhiều người, vô cùng ồn ào, cô có chút hoảng hốt mà vuốt bụng đứng lên.

Có mấy người chạy tới chỗ nhân viên phục vụ tại sân bay.

“Sao còn chưa tới vậy?”

“Vẫn chưa tới đây, đã trễ mười hai tiếng đồng hồ rồi.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?”

Thời Nghiên nhìn xung quanh, đầu cô lại choáng váng, chỉ nghe thấy tiếng la hét của những người bên cạnh, cùng những lời an ủi đừng nóng nảy, cô ngồi bệt xuống đất, sau đó liền cô tỉnh dậy.

Thời Nghiên mở to hai mắt, nhìn xuống mặt đất, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

” Nghiên Nghiên, con dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi.” Mẹ từ bên ngoài gọi cô dậy, Thời Nghiên với lấy điện thoại bên cạnh kiểm tra thời gian, mới năm giờ sáng, sao trời đã sáng vậy?

Cô đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mới thấy tuyết đã rơi trắng xóa cả một vùng.

Mở cửa phòng ra, thì thấy mẹ đang đứng ở cửa đợi cô, vừa thấy người ra liền mỉm cười: “Hôm nay con dậy sớm nha, xuống ăn cơm đi, sau khi ăn xong thì đi ngủ.”

Thời Nghiên gật đầu, rồi đi rửa mặt. Mọi người dưới nhà đang bắt đầu thắp hương, cúng bái. Mục Niên cứ ngáp lên ngáp xuống, rồi lên nheo mắt lại, có vẻ là rất buồn ngủ.

“Chẳng lẽ mọi người đánh bài cả đêm sao?” Thời Nghiên nhìn mấy người lớn đang cười bên cạnh.

” À, đúng rồi. Khi nào thì anh chị đi vậy?” Mợ ngồi một bên hỏi, mẹ Thời nói: “ Mùng bốn thì chị đi, mùng năm thì đường cao tắc hay bị tắc đường lắm.” 

Tim Thời Nghiên nhảy loạn lên, nếu bây giờ đi thì phải tới giao thừa hai năm nữa mới quay lại được.

“Mới chỉ ở mấy ngày, mà đã đòi về rồi sao?” Bà ngoại có chút không vui lên tiếng.

Cha mẹ đều ngượng ngùng mà cười, đành gắp đồ ăn dỗ dành bà như muốn lấy lòng. Thời Nghiên có chút chán nản, nên cũng chẳng muốn ăn thêm dẫu có món trứng vịt Bắc Thảo rau trộn yêu thích. 

“Hôm nay không cần đi thăm họ hàng, để anh họ dẫn con đi chơi.” Mẹ Thời bỗng nhớ tới cô gặp ác mộng hôm qua,  liền sợ tâm trạng cô không tốt.

Thời Nghiên nhìn Mục Niên hỏi: “Được không ạ?”

“Cũng được, để anh đưa em đến trường chơi, thực ra cũng chẳng có mấy chỗ có thể chơi cả.”

Nhà bọn họ nằm trong khu vực đang được phát triển nên cả chuyến xe về ăn tết cũng không có, chỉ có trường học này gọi là cũng ổn.

“Được ạ.” Thời Nghiên mỉm cười, có thể tới trường học cũng được.

Trường học cách nhà bọn họ cũng không xa, hai người đi một hồi cũng thấy trường học, nhưng vẫn phải vòng lại  mấy lần thì mới tới. Thời Nghiên lần đầu nhìn thấy trường học: “Đây là cửa sau, đi vào thôi. “

Bước lên mấy bậc thang cao trước mặt, Thời Nghiên lộ rõ vẻ mệt mỏi,” Trường học đều không đóng cửa sao? “

” Cửa sau thì thường không đóng, nhưng cửa chính vẫn sẽ đóng.” Mục Niên tháo kính xuống, đeo kính vào mùa đông thật sự rất bất tiện.

Thời Nghiên gật đầu “Vậy chúng ta đi vào thôi.”

Đương nhiên trong trường hôm nay sẽ không có người, trong khu dạy học quan trọng cũng không có dấu hiệu cũ nát. 

“Trường học của em có tệ như này không?” Mục Niên tò mò hỏi cô, cô cười nhẹ một cái, nghĩ về trường của mình lắc đầu: “Không có, thiết bị của trường đều được trang bị tốt, còn có cả sân bóng nữa.”

“Tốt vậy sao?”Anh có chút ngạc nhiên: ” Trường của anh cũng chỉ có một sân bóng rổ đã bị phá đi, còn cả hai bàn chơi bóng bàn cũng vậy.”  

Anh thuận tay chỉ vào, Thời Nghiên cũng theo đó nhìn sang, quả nhiên bên cạnh là hai bàn bóng bàn bằng đá, sân bóng rổ ở đằng kia cũng được vây quanh đường băng, vẫn chưa sẵn sàng được sử dụng.

“Chính là như vậy sao?” Thời Nghiên gật đầu: “Kỳ thực cũng không tệ lắm.”  

“ Không tệ sao?” Anh cảm thấy buồn cười: “Ngốc quá,  trường anh chỉ vậy thôi, Nhất trung kia mới là tốt, có cả sân bóng rổ trong nhà.”

“Anh cũng bởi vì trường này gần nhà mới đăng kí, nếu không anh sẽ học ở Nhất trung.” Anh hơi nản lòng lẩm bẩm, Thời Nghiên thấy kì quái hỏi: “Anh không thích trường này sao?”

Anh lắc đầu rồi nói một cách chắc chắn: “Thích sao được, bên trong đều là các thành phần hỗn loạn, người hôm qua cũng học trường này, vô cùng cao ngạo.”  

Thời Nghiên nhất thời cứng đờ, tò mò nói: “Anh ấy cũng tệ vậy sao?” 

“Tệ chứ, nhưng kết quả học tập thì vẫn tốt, chỉ là có một tính xấu là luôn gây rắc rối, nếu không phải vì điểm thành tích tốt với trong nhà còn có… thì tên đó mới có thể ở lại, nếu không thì sớm đã bị cho thôi học rồi.”

“Vậy sao? ” Thời Nghiên có hơi sững sờ, không tin được, nhưng những gì cô thấy hôm qua khiến cô không tin không được. 

Mục Niên sợ đã dọa cô, liền nhanh chóng nói thêm: “Nhưng có lẽ chỗ em sẽ không có những thành phần này đâu. Trường học ở đó rất nghiêm khắc, không giống như thế này, mở trường giáo dục chỉ để thu tiền.”

Cô cười nhẹ một cái, rồi đi một vòng quanh trường, lúc này mới chuẩn bị đi về.

“Để anh đi mua cho em vài cái bánh, bánh trước cổng trường anh rất ngon, hôm nay chắc là có mở cửa. Anh đi mua cho em một ít.” Nói xong, Mục Niên liền chạy tới cửa hàng ngay gần đó.  

Thời Nghiên liếc nhìn cổng trường đại học, rồi lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm biển lớn của trường, mím môi lại.

“Bà chủ, cho cháu hai cái bánh, không cho rau hẹ và hành tây.” Mục Niên nhìn bà chủ trước mặt nói, từ bên trong có một người đi ra: “Cho ăn cái r**.” Nói xong, còn đắc ý cười.

Mục Niên có chút không vui, quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mặt: “Lưu Toàn?”

Chàng thiếu niên có dáng người cao gầy từ bên trong đi ra, trên tay còn cầm rất nhiều bánh ăn sáng. Chí là người hôm qua đã ngăn Hàn Khâm lại. 

Cậu ta mở to mắt trừng Mục Niên, sau đó lại liếc mắt nhìn Thời Nghiên, đôi mắt chỉ nhìn thẳng xuống. Đêm qua không kịp nhìn kĩ, bây giờ mới thấy, cô thực sự rất xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn lại còn hơi gầy nữa, thật giống một con thỏ trắng mềm mại. 

Mục Niên không để ý, Lưu Toàn cũng ngay lập tức cầm đồ rời đi, Thời Nghiên nhìn cậu ta đi ra,chuẩn bị rời đi cũng đi theo.

Mục Niên quay đầu nhìn lại: “Hả? Người đâu rồi?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi