EM MUỐN GẶP LẠI ANH

Edit: Pig

Beta: OL

“Dì, năm mới vui vẻ, Thời Nghiên có ở nhà không ạ?” Trong nhà có khách đến, Thời Nghiên liền đi xuống lầu thì nhìn thấy Lê Hiểu Văn đang ngồi nói chuyện với mẹ cô.

Đã lâu rồi không được thấy cô ấy, cô còn nhớ sau khi học xong cấp 3, Lê Hiểu Văn lập tức ra nước ngoài, sau đó khi cô kết hôn cô ấy có đến làm phù dâu, Hàn Khâm…xảy ra chuyện cô ấy cũng có mặt.

“Hiểu Văn.” Thời Nghiên gọi cô ấy, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn rồi chạy lên: “Rốt cuộc cậu cũng quay lại rồi, cuối cùng cũng có người chơi với tớ.”

Thời Nghiên đưa cô ấy tới phòng ngủ, cô ấy không chút dè dặt bật TV, bò lên giường xem, Thời Nghiên nở nụ cười, cùng ngồi xuống xem phim truyền hình với cô.

“Ở Bắc Thành chơi vui lắm hả?” Cô ấy hỏi, Thời Nghiên kéo ngăn tủ ra, tìm đồ ăn cho cô nàng, nói cho có lệ: “Cũng tạm.”

“Có gặp được anh đẹp trai nào không?”

“Có chứ.” Cô cười rồi đưa đồ ăn vặt cho cô ấy.

“Đẹp đến cỡ nào? Có so được với Cao Kiều không?”

Thời Nghiên suy nghĩ, tên Hàn Khâm này chỗ nào cũng đẹp cả:  “Môi mỏng, cánh môi tinh xảo, mũi cao, ánh mắt đào hoa.”

Lê Hiểu Văn buồn cười đẩy cô một cái: “Cậu trồng cây si người ta rồi, tớ không tin người kia đẹp hơn Cao Kiều đâu.”

Cao Kiều, cô đọc thầm cái tên này trong lòng, thở dài: “Mấy ngày nữa là khai giảng rồi đúng không?”

“Đúng vậy, Cao Kiều cũng muốn đi cùng với chúng ta nhưng sợ ba mẹ cậu nghi ngờ nên mới không đến.”

Lại là Cao Kiều, tại sao mỗi câu cô ấy nói đều có người này vậy: “Cậu đừng có lúc nào cũng nhắc đến cậu ta, tớ với cậu ta chẳng có gì cả.” Thời Nghiên không vui mở miệng, Lê Hiểu Văn trừng lớn mắt, nghi hoặc nhìn cô: “Cậu với cậu ta mà không có gì, hai người các cậu như thế này cũng có khác mấy đâu, hơn nữa mỗi lần cậu gặp Cao Kiều đều bắt lấy cậu ấy nói chuyện, sao mới qua năm mới thôi cậu đã không muốn nghe nữa rồi?”

“Lo mà học hành cho tốt đi, chúng ta còn nhỏ, lấy đâu ra nhiều tâm tư như thế.” Cô tìm đại một cái cớ qua loa cho có lệ, Lê Hiểu Văn gật đầu: “Nếu cậu đã không muốn nghe thì không nói nữa, theo ý cậu hết.”

“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau tới trường đi.” Cô ấy lại nói, Thời Nghiên gật đầu đồng ý.

Đã lâu không đến trường, vẫn là dáng vẻ cũ, tiệm bánh cuốn và quán ăn sáng trước cổng trường đều ở đó, Thời Nghiên ôm cặp sách chạy lẹ vào cổng trường, Lê Hiểu Văn ở bên kia gọi cô, cô quay đầu lại nhìn người đang nhấm nháp bát miến, cánh môi đỏ bừng, hơi thở cay xè nhưng vẫn không buông đũa.

Cô bước đến: “Tớ đã ăn sáng rồi, nếu cậu không ăn được cay thì đừng ăn nữa.”

“Không, không ăn cay thì tớ ăn không ngon.” Lê Hiểu Văn nhíu mày, tiếp tục hút sợi miến: “Cậu chờ tớ ăn xong đã nha.”

“Được.” Cô ngồi xuống nhìn cô ấy ăn ngấu nghiến.

“Huhu, cay quá cay quá.” Cô ấy vẫy vẫy tay để quạt, mắt nhìn cổng trường, đột nhiên kêu lên: “Là Cao Kiều.” Nói xong rồi cô nàng mới ngẩn ra, Thời Nghiên không thích nghe đến Cao Kiều, có chút ảo não.

Thời Nghiên nhìn qua, có chút hoảng hốt, chàng trai mặc đồng phục màu xanh da trời, mang theo cặp sách với một phần bánh trứng đi về hướng trường học, cơ thể thanh tú, thoạt nhìn khiến người ta rất thoải mái, lông mày mềm mại, đáng tiếc…Cô không nói một lời liền di dời tầm mắt.

Cao Kiều quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức thay đổi đường đi, chạy tới phía này, động tác mạnh mẽ, vui vẻ gọi cô: “Thời Nghiên.”

Cô gật đầu cười với cậu ta.

“Cậu ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.” Cô nói, từ chối ý nghĩ muốn đưa bữa sáng của cậu ta, Cao Kiều có chút thất vọng gật đầu: “Kỳ nghỉ đông như thế nào?”

“Khá tốt.” Cô mỉm cười, có phần khách sáo và xa cách.

Cao Kiều tuổi 17 chỉ cảm thấy có chút kì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, Lê Hiểu Văn thấy quái lạ nhìn hai người bọn họ, không rõ tại sao đột nhiên Thời Nghiên lại không để ý đến cậu ta nữa, trước kia không phải rất thích cậu ta sao?

Còn nhớ năm ngoái vì xem Cao Kiều chơi bóng, cô đã đợi ở trường rất lâu chỉ để đưa bình nước cho cậu ta.

Lê Hiểu Văn ăn xong lau miệng, cả ba người cùng nhau đi đến trường. Thời Nghiên ít nói, Cao Kiều lại càng nói nhiều hơn. Lúc trước cô là người nói nhiều nhất nhưng bây giờ lại thay đổi khiến cậu ta có chút không quen. 

Không kiếm được chủ đề để nói chuyện, ba người vào trong lớp đều tự trở về chỗ ngồi của mình. 

Thời Nghiên nhìn cô gái ngồi ở phía sau, lông mi rũ xuống, môi cũng mím lại. 

Cô gái trợn mắt nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, lại đưa mắt nhìn sang phía Cao Kiều. 

Thời Nghiên không nhớ rõ giáo viên, chỉ cảm thấy hơi quen quen, so với kiếp trước không khác lắm. Cũng đã lâu rồi không đụng tới sách giáo khoa khiến cô không thể theo kịp, chỉ có thể nghe bài ở trong trạng thái mù mờ không rõ. 

Buổi chiều khi tan học, cô không về nhà cùng Lê Hiểu Văn, hôm nay cùng ngày đó trong quá khứ giống hệt nhau. 

Cô đi dạo qua quầy bán đồ ăn vặt, đi tới con đường bên cạnh trường ở kiếp trước, cô hơi run run, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi vào.

“Thời Nghiên, mày ở đây sao?” Đằng sau có người đi tới, còn mang theo ý cười. 

Thời Nghiên bình tĩnh trở lại, nhắm chặt hai mắt lại. 

Tiếp theo là những sự việc diễn ra hệt như kiếp trước, thậm chí cô còn biết trước được cô gái kia sẽ tát cô bao nhiêu cái, có một người khác cũng tát cô vài cái nhưng cô chỉ yên lặng không đánh trả.

Chờ đám người kia đi rồi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, trời đã tối mịt. Cô miễn cưỡng chịu đựng cơn choáng váng mà kiên cường đứng dậy.

“Thời Nghiên.” Cao Kiều gọi cô với vẻ mặt khiếp sợ. Cô im lặng nhìn cậu ta, cầm điện thoại báo cảnh sát. 

Lần này và kiếp trước không hề giống nhau. 

“Tớ đưa cậu đi bệnh viện.” Cậu ta đau lòng nói. Thời Nghiên chỉ lắc đầu: “Tớ muốn báo cảnh sát trước.”

“Nhưng cậu đang bị thương rất nghiêm trọng.”

Cô tiếp tục lắc đầu, nhớ tới lời nói của cô gái tên Hà Lâm: “Nếu mày dám nói cho giáo viên thì tao sẽ giết mày.”

Cô nở một nụ cười trào phúng, không tố cáo thì làm sao có chuyện tiếp theo. 

Cảnh sát rất nhanh đã tới nơi, biết đối phương là trẻ vị thành niên nên tính xử lý một cách qua loa để làm êm dịu sự việc.

Thời Nghiên không chịu: “Cháu đã báo cảnh sát chính là muốn tố cáo họ. Cháu sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nếu các chú không xử lý công bằng, cháu cũng sẽ tố cáo cả mấy chú.”

“Đứa nhỏ này, đây là mâu thuẫn giữa các cháu, các cháu còn không tự mình giải quyết được sao?” 

“Cháu đang giải quyết đây nên mới báo cảnh sát bắt bọn họ đó.” Thời Nghiên trừng mắt nhìn họ. Trước kia cũng đã từng như vậy nên bạo lực học đường mới không thể chấm dứt. 

“Cháu…” Bọn họ còn đang định nói gì đó thì cha mẹ Thời Nghiên đã chạy đến. Hai người đau lòng ôm lấy cô. Cha cô là luật sư, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, muốn truy cứu tới cùng. 

Huống chi Thời Nghiên còn có ghi âm và ảnh chụp. 

Cao Kiều đứng ở bên cạnh nhìn cô, không biết vì sao cậu ta đột nhiên cảm thấy Thời Nghiên vô cùng xa cách, giống như cậu ta đã vĩnh viễn mất đi cô vậy. 

“Con yên tâm, cha nhất định sẽ thay con lấy lại công đạo.” Cha Thời không hỏi vì sao cô bị đánh, mẹ Thời thì lại cố gặng hỏi cho rõ. 

Thời Nghiên thành thật nói: “Con với một bạn nam cùng lớp chơi thân với nhau, cô gái kia lại thích cậu ấy. Cô ấy bảo nếu con nói ra thì sẽ giết con.” Cô vừa khóc vừa nói. Thực ra cô cũng không muốn khóc, ở kiếp trước cô đã giấu cha mẹ mà trộm khóc một mình. Lúc đó, Cao Kiều an ủi cô nhưng cậu ta lại không nói gì về việc báo cảnh sát. Bây giờ nghĩ lại cũng thật nực cười, coi như cô đã có thể nhìn rõ được con người của cậu ta. 

“Mẹ, con không muốn đi học nữa.” Cô vừa khóc vừa nói, mẹ Thời nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ thì vô cùng đau lòng thay cô bôi thuốc. 

Cha Thời thở dài, đi ra ngoài gọi điện cho nhà trường. 

Buổi tối, Thời Nghiên lại mơ thấy ác mộng, thực sự là ác mộng. Cô nhớ lại sự việc kiếp trước, không ai giúp cô, không ai nói cho cô nên làm thế nào, chỉ có mình cô âm thầm chịu đựng.

Sau khi bị đánh, cô không dám nói chuyện cùng Cao Kiều nhưng trong lòng vẫn không ngừng thích cậu ta. Lúc qua lại với nhau cũng bị đám người Hà Lâm nhìn chằm chằm, bị bóng ma vây lấy, Lê Hiểu Văn cũng chỉ giúp cô được mấy lần. Lúc đó cô vì cảm thấy mất mặt nên không nói cho Cao Kiều biết, giờ nghĩ lại, cùng học một lớp làm sao có thể không biết được, chỉ là biết nhưng không muốn nói mà thôi. 

Mẹ Thời trông cô cả đêm, vừa tức giận cũng vừa đau lòng. Cha Thời không đi làm mà đến trường học ầm ĩ một hồi và kiện cả cha mẹ của mấy người kia lên, vụ kiện đã được diễn ra trong thời gian dài.

Thời Nghiên không đi học nữa, Lê Hiểu Văn cũng đến thăm cô mấy lần, hỏi cô định chuyển đến đâu. 

“Nếu không phải du học, học trong nước cũng khó nói.” Mẹ Thời suy nghĩ đến đau đầu, hiện tại cha Thời chỉ để tâm đến phiên tòa, làm sao có thể nghĩ đến những chuyện này. 

“Con không muốn ra nước ngoài.” Thời Nghiên vừa khóc vừa nói. 

Mẹ Thời cũng không muốn làm cô đau lòng, thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài tìm hiểu thêm một số nơi khác. 

“Ngôi trường tốt như vậy sao lại xảy ra loại chuyện này?  Thực sự cần trừng trị mấy đứa nhỏ này thật tốt, đúng là loại cặn bã.” Mẹ Thời cùng mợ cả nói chuyện, mợ nghe xong tức giận mắng không ngừng. 

Mẹ Thời mệt mỏi thở dài: “Bây giờ chị cùng con bé nói chuyện gì cũng khóc, chỉ sợ trong lòng vẫn còn sợ hãi, chị định đưa con bé đi tìm bác sĩ tâm lý.” 

“Đừng, chị làm vậy con bé làm sao chịu nổi. Không bằng để cho nó nghỉ ngơi cái đã, chờ mấy đứa kia bị bắt biết đâu sẽ tốt hơn.”

“Vậy cứ đợi xem sao đã.” 

“Đúng rồi, chuyện trường học không cần vội.”

Hai người tắt điện thoại, mẹ Thời đi nấu cơm cho cô, cùng cô ở nhà. 

Vài ngày sau, phiên tòa cũng đã đưa ra phán quyết, tội ức hiếp, đủ mười sáu tuổi bị kết án một năm. Cha Thời nhận được tiền bồi thường còn không bằng tiền lương mấy ngày của ông nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ. 

Tâm trạng Thời Nghiên cũng tốt ra không ít, cũng không còn khóc nhiều, cha mẹ cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Không biết ai đã lỡ miệng nói ra, bà ngoại biết chuyện liền lập tức gọi điện thoại tới, vô cùng sốt ruột hỏi han. Mẹ Thời phải trấn an một lúc lâu, biết được Thời Nghiên đã không có việc gì lúc này bà mới chịu đưa máy cho mợ cả. 

“Nếu được thì đưa Nghiên Nghiên tới Bắc Thành đi. Dù sao bên đó thi lên đại học cũng giống, điểm chuẩn cũng thấp hơn.” Mợ cả do dự nói, mẹ Thời cũng do dự nhưng chưa từ chối. 

Tắt máy rồi ngay lập tức quay ra hỏi ý kiến của Thời Nghiên, tim cô như thắt lại nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Được ạ. Con thấy nơi đó cũng tốt, còn có thể ở cạnh bà ngoài.”

Buổi tối, mẹ Thời nói chuyện với cha Thời: “Chỉ là trường học kia cũng không tốt lắm, giao thông cũng bất tiện, làm sao mà quen được. Hơn nữa còn là một bên Nam một bên Bắc.”

Cha Thời cười nói: “Bà còn chê nhà mình nữa à? Hiện tại Nghiên Nghiên muốn đi tới đó, quan tâm cái này làm gì. Hơn nữa hai người cậu đều ở đấy, anh chị họ cũng học ở trường này, còn sợ người ta bắt nạt sao?” 

“Vậy cũng được.” Mẹ Thời gật đầu, lộ ra ý tứ đồng ý.

Buổi tối, Thời Nghiên vì quá vui vẻ mà ngủ không được. Không nghĩ tới việc bản thân không cần nói mà vẫn có thể chuyển đến đó.

Khi chờ cha mẹ đi đến trường học ở Bắc thành thu xếp việc học của mình, Thời Nghiên ở nhà bất ngờ gặp một người, đó là Cao Kiều. 

Cậu ta cùng Lê Hiểu Văn đến thăm cô: “Thời Nghiên, cậu đã tốt hơn chưa?”

Cô không giỏi đuổi người nên mời cậu ta đi vào trong. Lê Hiểu Văn lúng túng ngồi một bên, vốn dĩ việc Thời Nghiên bị đánh làm sao lại không liên quan tới Cao Kiều được. Cuối cùng bản thân lại mềm lòng mà đưa cậu ta đến đây. 

“Thời Nghiên, thực sự xin lỗi cậu. Nếu ngày đó tớ tới sớm hơn một chút..”

“Không phải lỗi của cậu.” Cô mỉm cười, rót cho cậu ta một ly nước. Cao Kiều có phần áy náy, không biết nên nói gì. 

“Tớ sẽ chuyển trường, về sau cũng không cần xin lỗi nhau, cậu yên tâm đi.” Cô thản nhiên nói. Cả đời này sẽ không giống như lúc trước, cô và Cao Kiều cũng nên dừng ở đây thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi