EM MUỐN GẶP LẠI ANH

Editor: Pig

Beta-er: Rine

Một năm nay, tất cả mọi người đều bận bịu nhiều việc, Thời Nghiên bận học hành, thành tích không tồi, giáo sư đặt kỳ vọng rất lớn ở cô. Ngoài việc có ký ức của đời trước, cô cũng rất cố gắng. Ở đời trước, vì nguyên nhân gia đình nên cô không học năm hai, nếu cô muốn tốt nghiệp xong rồi kết hôn với Hàn Khâm thì bài vở trên lớp phải nhanh chóng nắm được. 

Mỗi ngày, Hàn Khâm đều bận rộn với giáo sư trong trường đi dự thính rồi sửa sang lại tài liệu. Mấy ngày nghỉ về nhà cùng Thời Nghiên, đang đứng cũng có thể ngủ. 

Cha Thời và mấy người bạn chuẩn bị lên toà án, rất khó khăn nên khoảng thời gian này cũng không về nhà. Mỗi ngày, Thời Nghiên đều lo lắng cho ông ấy, mẹ Thời lại càng không ở Bắc thành đợi được.

Nhưng Thời Nghiên vẫn kiên trì bắt cha Thời đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô không muốn cha mình sẽ giống như đời trước. 

Quan toà đã cố gắng hết sức, tuy nhân chứng và chứng cứ không ít nhưng không ai dám động đến bên kia, cha Thời sốt ruột, đi khắp nơi tìm lỗ hổng. Hàn Khâm cũng vì thế mà phải làm không ít chuyện, lấy mỹ danh là ra ngoài học tập. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Thật ra, Hàn Khâm có chút khó chịu, nghĩ đến việc người nhà mình vô tội lại bất lực, kiềm chế cơn giận có thể bộc phát bất cứ lúc nào của bản thân.

“Rất khổ sở nhưng hy vọng cháu nhớ kỹ, sau này, khi cháu đảm nhận một bản án nào cũng đều phải có ý thức trách nhiệm. Đây là trách nhiệm của cháu, nếu ngay cả loại trách nhiệm cháu cũng không có, vậy thì từ bỏ ý định lấy con gái chú đi.” Cha Thời nhanh chóng đã chuyển chủ đề. 

Hàn Khâm không có thời gian cảm động đã bị dội một chậu nước lạnh, mỗi lần cha Thời như vậy anh cũng không thể trách. 

Đã hơn một năm, không ít người đã rời đi, còn rất nhiều ông lớn không sợ hãi, không chịu đi, đây là đang uy hiếp bọn họ sao?

Cha Thời lo lắng muốn chết, vừa mới quyết định bám theo bọn họ đến chết, đột nhiên mọi chuyện lại có sự thay đổi, tin tốt đến khiến cha Thời vui không khép miệng được. 

Thời Nghiên chuẩn bị đi thực tập tại bệnh viện, giáo sư mời cô về nhà mình ăn cơm, vợ thầy ấy còn muốn giới thiệu con trai mình cho cô. Thời Nghiên còn chưa kịp từ chối thì đã bị giáo sư dành nói trước: “Người ta đã có bạn trai rồi, cùng một khoá, đang học ở đại học Chính trị, bà mai mối cái gì?”

Vợ của giáo sư nghe vậy thì nở nụ cười: “Cô gái vừa xinh đẹp lại săn sóc sẽ luôn có người tranh giành.”

Thời Nghiên cười, lúc trở về, bà ấy tặng hoa cho cô, nói là tự mình trồng, vô cùng đẹp, cô cũng rất cảm kích. 

Về đến nhà, cô cắm hoa trong bình chăm sóc, mở TV lên rồi chuẩn bị một chút cháo, Hàn Khâm nói buổi tối anh sẽ về. 

Trong TV đang nói về vụ kiện tham nhũng gần đây, người lãnh đạo mới làm việc quyết đoán làm cho dân chúng an tâm. Thời Nghiên cắm điện rồi ra ngồi trên sofa xem TV, nở nụ cười. 

Cửa mở, Thời Nghiên lập tức quay đầu lại nhìn. Hàn Khâm một tay cầm áo khoác, áo sơ mi nhiều nếp nhăn dính ở trên người cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh. 

Anh nhìn thấy cô thì nở nụ cười rồi xoay người thay giày. 

“Đã về rồi sao?” Cô đứng dậy cười ngọt ngào, anh tiến lên ôm lấy cô: “Ừ, hôm nay thực tập thế nào?”

“Rất tốt! Em vừa mới ăn cơm ở nhà giáo sư xong, hôm nay anh về sớm đấy, em vừa mới cắm nồi cháo.”

Hàn Khâm cười: “Đã có thể nấu cháo rồi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Em chính là hiền thê lương mẫu.” Đôi mắt Thời Nghiên tha thiết nhìn anh, anh nhéo má cô theo thói quen: “Anh định đón Hi Hi và bà nội đến.”

“Được đó, ở chỗ…”

“Anh đã tìm được chỗ ở tốt rồi, yên tâm đi.”

“Rộng bao nhiêu vậy? Sao anh không bàn bạc với em trước?” Thời Nghiên bất mãn nhíu mày. 

Hàn Khâm nói: “Sợ em kiên quyết làm Hi Hi ở lại nhà em, đây là chuyện của anh, không thể làm phiền em được.”

“Em chỉ muốn giúp anh xem qua một chút thôi.”

“Ba phòng, một phòng khách, tiền thuê nhà cũng thích hợp.”

“Bà nội…” Đột nhiên Thời Nghiên nói: “Bà nội có biết chuyện của chú anh…”

Vừa mới được mấy ngày, đứa con đã sớm được đưa ra nước ngoài, còn người vợ thì không biết đã đi đâu.

“Bên kia người ta truyền miệng rất nhanh, chắc cũng đã nghe thấy lời bóng gió rồi. Không sao đâu, bà nội sẽ biết cái gì đúng cái gì sai.” 

“Anh có vui không?” Cô hỏi. 

Hàn Khâm gật đầu: “Có, vì đã giải được oan khuất của những linh hồn vô tội.”

Cô nở nụ cười: “Em cũng cảm thấy vui.”

Bốn năm đại học, Tô Vũ đã đi đến thành phố khác, thường xuyên đăng tải những hình ảnh du lịch, cô ấy nói muốn thi vào ngành hướng dẫn viên du lịch, nghe nói là rất khó. Lê Hiểu Văn không nghe lời mẹ, ra nước ngoài mà mở một tiệm trà sữa. 

Sau này, có nhiều khách quen, ngày nào Bùi Hỉ cũng đến. Mỗi ngày đều ghét bỏ không uống nhưng bất hạnh thế nào lại trở thành chồng của bà chủ tiệm trà sữa. 

Còn Cung Tây Thi thì đang trên con đường giảm cân, mỗi lần đói là lại đến đại học Thanh Hoa tìm Tạ Dương, Tạ Dương lại đưa cô nàng đi ăn uống từ đầu đến cuối phố ẩm thực.

Cơ thể cha Thời rất tốt, trừ phần xương sống không tốt do ngồi nhiều ra thì không có bệnh gì xấu, mẹ Thời cũng đã chuyển về đây, Thời Giai thì đang học tiểu học. Trong lúc tham gia cuộc thi ở trung học thì Hàn Hi Hi đã gặp một cậu bạn đẹp trai.

Sau khi Thời Nghiên và Hàn Khâm tốt nghiệp, hai người đều đưa ra hai lựa chọn lớn. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Một là là thi nghiên cứu sinh, hai là kết hôn.

Số người sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn không ít nhưng bọn họ bắt đầu yêu nhau từ lúc học trung học đến bây giờ, đã được hơn năm năm rồi.

Hàn Khâm không đến công ty luật sư của cha Thời mà làm trợ giảng ở trường học, cha Thời cực kì tức giận nhưng mẹ Thời lại vô cùng vui vẻ, cảm thấy Hàn Khâm không tồi, sẽ không đi đường tắt. Cha Thời lại cho rằng xã hội bây giờ nên ít đi đường vòng mới là tốt nhất. 

Thời Nghiên chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Hàn Khâm. Lúc kết hôn, hai người tổ chức một tiệc cưới nhỏ, chỉ mời bạn bè, ở trong một căn nhà đã trả trước, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn. 

Mỗi ngày, cô đều đi mua hoa vào sáng sớm để đặt trong nhà, mua đồ ăn xong thì đợi anh rời giường nấu cơm. 

Một lần nữa, cô vẫn không nấu cơm, vẫn thích chạy xuống từ trên cầu thang vào thẳng phòng bếp, nũng nịu ôm lấy anh từ phía sau và vẫn thích anh như vậy. 

Năm ấy, nếu không có tai nạn máy bay thì cô cũng có đứa con đầu tiên, không sớm không muộn, tất cả đều hoàn hảo. 

“Nhất định sẽ là một bé trai.”

“Một bé gái đi, anh thích con gái.”

“Vì sao?” Cô tò mò hỏi. 

Anh đứng dưới ánh mặt trời, nói: “Để thằng bé đến chậm một chút, mọi sự chờ đợi cũng không vô ích.”

Thời Nghiên cười rộ lên, ánh nắng trên ban công vẫn như vậy, cũng giống với ngày đó, nhưng có cầu vồng xinh đẹp sau cơn mưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi