Sau khi ăn xong, Ban Thịnh gọi xe đưa Lâm Vi Hạ về. Lâm Vi Hạ mở cửa xe ngồi lên, một bóng người thon gầy nghiêng người ngồi vào trong.
Ánh mắt Lâm Vi Hạ nghi hoặc nhìn cậu, Ban Thịnh dựa vào ghế sau, thái độ hời hợt, nói: “Đưa cậu về.”
Lâm Vi Hạ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại trong túi Ban Thịnh phát ra âm thanh tin nhắn “ting”, cậu móc ra dùng ngón tay mở màn hình, Khâu Minh Hoa gửi đến một loạt tin nhắn.
Khâu Minh Hoa:【Ban gia, em bị người khác bắt nạt.】
Khâu Minh Hoa:【Cục diện này anh nhất định phải tìm lại giúp em.】
Khâu Minh Hoa:【Mẹ nó, vừa ra khỏi tiệm net thì tranh chấp với đám nhóc bên Thất Trung, em đợi anh đến.】
Khâu Minh Hoa:【??? Tình huống gì vậy, anh không quản em nữa sao?】
Nhìn thấy câu cuối cùng, Ban Thịnh gửi một loạt dấu chấm lửng qua, ở trong khung trò chuyện gửi một hàng chữ:【Quản không nổi.】
Có nghĩa là cậu đã có người muốn quản.
Giây tiếp theo màn hình sáng lên, giọng điệu của Khâu Minh Hoa giống như súng liên thanh bắn ra hàng loạt dấu chấm hỏi:【???? Ai, anh muốn quản ai anh nói đi.】
Khâu Minh Hoa càng nôn nóng, Ban Thịnh càng không nói, vô cùng xấu xa, trực tiếp tắt màn hình điện thoại rắp tâm trêu ngươi cậu ta.
Ban Thịnh đích thân đưa người đến bên đường, Lâm Vi Hạ mở cửa xe bước xuống. Vũng nước đang chảy róc rách bên đường, Lâm Vi Hạ ôm dù tập trung suy nghĩ làm sao tránh vũng nước, sau lưng truyền đến âm thanh nhàn hạ và thong dong của Ban Thịnh:
“Lâm Vi Hạ.”
Lâm Vi Hạ ngỡ ngàng quay đầu, Ban Thịnh ngồi trong xe, chỉ nhìn cô: “Ngủ ngon.”
Một tia sáng ở phía xa lóe lên, đúng lúc dừng lại trong mắt của Ban Thịnh.
Giống như sao băng quét qua.
*
Đông chí vừa qua, Nam Giang dường như mới thật sự nghênh đón một mùa đông tử tế, mọi người đều khoác lên người những chiếc áo dạ mỏng và áo khoác lớn. Đồng phục mùa đông của Thâm Cao vẫn là váy kẻ sọc, so với mùa hè thì có thêm một lớp tất dài đến đầu gối.
Trường học để chào mừng lễ giáng sinh sắp đến, đặc biệt cho phép tự học buổi tối của mỗi lớp được hoạt động tự do. Hoạt động của lớp 11-1 vào ngày hôm đó đổi thành trao đổi quà.
Học sinh trong lớp mỗi người đều mua một món quà, sau đó gói lại thật đẹp để món quà xuất hiện trong buổi tiệc, đêm giáng sinh hôm đó mọi người sẽ cùng nhau bốc thăm.
Sau khi hết tiết, mọi người đều đang nhỏ giọng thảo luận mua món quà gì, thỉnh thoảng liếc nhìn người mà bản thân âm thầm theo dõi, hy vọng cậu ấy có thể bốc trúng, hy vọng sự tình cờ của số phận sẽ rơi trên bản thân mình.
Đám nữ sinh vây quanh Liễu Tư Gia, mồm năm miệng mười nói chuyện, đặt tay trên vai cô ấy: “Tư Gia, cậu định tặng cái gì vậy?”
“Xí, cậu ấy tặng cái gì thì đám nam sinh kia cũng đều thi nhau giành giật thôi, nhưng quan trọng nhất là Ban Thịnh chắc chắn sẽ nhận ra món quà của Liễu Tư Gia trong nháy mắt.”
Vừa nhắc đến Ban Thịnh, một nụ cười liền hiện lên trong đôi mắt đẹp như băng của Liễu Tư Gia, khuôn mặt càng trở nên quyến rũ hơn.
Tin đồn liên quan đến Liễu Tư Gia và Ban Thịnh ngày càng giảm đi, nhưng mọi người từ lâu đã mặc định hai người họ là một đôi trời đất tạo nên. Suy cho cùng, thái độ của Liễu Tư Gia đối với Ban Thịnh càng ngày càng rõ ràng, so với việc làm bộ của nữ hoàng lúc trước, bây giờ cô ấy đã âm thầm theo đuổi rồi.
Phương Mạt nhìn Lâm Vi Hạ không chú ý đến những vấn đề bên ngoài liền thở một hơi dài, vẻ mặt lo âu: “Vi Hạ, cậu không nghĩ xem sẽ tặng món quà gì sao? Lo chết tớ rồi, những học sinh A kia điều kiện gia đình vốn dĩ rất tốt, món quà được tặng chắc chắn sẽ được người khác chọn lấy, nếu như món quà tớ tặng không có ai chọn thì phải làm sao đây, aaaa thật mất mặt.”
Lâm Vi Hạ đang vùi đầu giải một bài tập vật lý, cuối cùng cũng giải ra được, thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vươn tay nhéo lấy đôi má tròn tròn của cô ấy: “Thì tớ chọn.”
“Huhuhu, cậu tốt nhất.” Phương Mạt lập tức ôm lấy cánh tay của cô.
Sau khi tập xong thể dục giữa giờ, các học sinh lề mề đi lên lầu. Liễu Tư Gia xuyên qua đám đông khoác cánh tay của Lâm Vi Hạ cùng nhau trở về lớp học.
Phương Mạt vẫn chưa quay lại, Liễu Tư Gia dựa vào bàn của cô ấy nói chuyện với Lâm Vi Hạ. Lâm Vi Hạ không có việc gì làm, đang thu dọn mặt bàn lộn xộn.
“Cậu đoán xem tớ chọn món quà gì?” Đôi môi đỏ của Liễu Tư Gia đóng mở nhẹ nhàng.
Lâm Vi Hạ vừa lấy xấp bài kiểm tra ra phân chia vừa đáp lại bằng nụ cười: “Đoán không được.”
“Ây, cậu nhìn xem.” Liễu Tư Gia từ trong túi móc ra một món đồ.
Lâm Vi Hạ nhìn qua, một chiếc bật lửa màu bạc nằm trong lòng bàn tay trắng mịn, dòng chữ zorro được khắc trên mép, ánh bạc sáng lấp lánh, đường nét trên thân của bật lửa cũng rất tỉ mỉ.
Liễu Tư Gia quả thực rất thích Ban Thịnh, một người con gái vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo như thế, lại nhớ rất rõ nhãn hiệu thuốc lá cậu hút, loại kẹo cậu thích ăn, trước lúc Ban Thịnh bảo dừng luôn bí mật tặng sữa bò cho cậu.
Lâm Vi Hạ ngắm nhìn đôi mắt hồ ly đang phát sáng trước mắt, cô mấp máy môi, Liễu Tư Gia lại mở miệng lần nữa: “Còn cậu, định tặng cái gì?”
Lâm Vi Hạ lắc đầu: “Tạm thời chưa nghĩ đến.”
Trời chập tối, Lâm Vi Hạ trở về nhà ngồi trước bàn học chống cằm thất thần, trao đổi quà trong đêm giáng sinh trên lớp cô còn chưa nghĩ xong phải tặng cái gì. Cô dường như không có thứ gì có thể lấy ra tặng cho người khác.
Nếu không, tặng sách là được rồi, cô có thể gói thật kỹ, bên trong đặt thêm thẻ kẹp sách. Lâm Vi Hạ đang ôm đầu tập trung suy nghĩ, điện thoại bên cạnh rung lên phát ra tiếng brừm brừm.
Lâm Vi Hạ cầm điện thoại lên trượt qua nhận cuộc gọi, một giọng nói trong trẻo và sảng khoái lọt vào loa nghe: “Chị, giang hồ cầu cứu.”
“Vậy em tiếp tục cầu.” Giọng nói Lâm Vi Hạ yên tĩnh như cũ.
“Ây, chị à… … đừng cúp! Chị xem như bố thí cho em đi được không!” Cao Hàng vội vàng nói.
Số 18 ngõ Tam Hạng, một nam sinh mặc hoodie màu trắng đang mặt mày nhăn nhó đứng trước cửa hàng, nhìn thấy Lâm Vi Hạ thong dong đến muộn, lông mày cau lên cuối cùng cũng buông lỏng.
“Chị, chị học cái gì cũng rất nhanh, thử xem đi.” Cao Hàng nói.
Cao Hàng ở cửa hàng này chơi súng bắn bong bóng cả tiếng đồng hồ, tiền thua trong túi còn sạch sẽ hơn khuôn mặt, cậu còn không tin vào ma quỷ nữa, hôm nay nhất định phải thắng một thứ gì đó trong cửa hàng này.
Lâm Vi Hạ cầm khẩu súng lên nhắm mục tiêu bằng một mắt rồi kiểm tra cảm giác, nói: “Chị không rành lắm.”
Nói xong, một phát đạn bắn ra, quả nhiên lệch rồi, Cao Hàng nhìn thấy liền thở dài. Ông chủ đang gõ dưa xem tivi nhìn qua cô gái nho nhã yếu đuối ở đối diện, cười haha nói: “Cái này nếu ai cũng biết, thì việc kinh doanh nhỏ của tôi không tránh được thua lỗ.”
Ông chủ vừa dứt lời, âm thanh “bang bang bang” vang lên, những quả bong bóng lần lượt nổ tung như những bông hoa. Cao Hàng lập tức vỗ tay huýt sáo.
Ông chủ mở to đôi mắt nhìn Lâm Vi Hạ liên tiếp bắn trúng những quả bóng của ông ta, một cô gái có vẻ bề ngoài nhã nhặn e dè tại sao lại bắn súng bong bóng không chút nương tay, tương đối dứt khoát, còn là bách phát bách trúng.
Cuối cùng, Lâm Vi Hạ thắng được một con búp bê màu hồng lớn nhất trong cửa hàng và một quả bóng rổ. Sau khi kết thúc, Cao Hàng nhét quả bóng rổ vào người cô, lộ ra hàm răng trắng bóng:
“Cảm ơn chị.”
Lâm Vi Hạ bị động nhận lấy quả bóng rổ, chỉ vào con búp bê cao bằng nửa người trong lòng cậu, nhớ ra đem cái này đến buổi tiệc đổi quà cũng không tồi.
Kết quả Cao Hàng vô thức đem búp bê giấu ra sau lưng, có một vết ửng đỏ đáng ngờ trên mặt. Lâm Vi Hạ hiểu ra, giọng nói trêu chọc: “Oh ~ có người con gái mình thích rồi.”
Nói xong Lâm Vi Hạ quay người đi về nhà, Cao Hàng sợ chị cậu mách lẻo liền đuổi theo, chuyển chủ đề nói: “Chị, chị cũng quá lợi hại rồi, làm sao vừa bắn đã trúng vậy.”
“Phát đầu tiên dùng để kiểm tra vị trí, ông chủ đã chỉnh đầu ruồi của cây súng thấp xuống, cho nên bắn thấp hơn so với vị trí ban đầu là được.”
“Chị, chị thật lợi hại,”
… …
Lễ giáng sinh hôm đó, câu lạc bộ bóng rổ yêu cầu toàn bộ thành viên tham gia một cuộc họp, mỗi người nhất định phải có mặt. Lâm Vi Hạ vắng họp đã lâu, nhưng lần không thể không đi.
Hai người khoác tay nhau vào phòng họp, Liễu Tư Gia hôm nay dùng cột tóc màu đỏ để buộc tóc đuôi ngựa, xịt đầy nước hoa trên người, khiến người đi đường phải thường xuyên quay đầu lại nhìn.
“Quà của tớ là giấy gói màu xanh biển, bên dưới có viết một chữ Gia.” Liễu Tư Gia nói.
Cô ấy còn đăng một bức ảnh lên weibo, viết cap là: Đợi người đó đến. Tiếp tố của di động khách hàng là S.
Nhìn thấy chữ cái S kia, mọi người trong lòng đều biết rõ sôi nổi nhấn like, cô ấy khua chiêng gõ trống như thế này, chỉ là muốn nói với người khác món quà này là Liễu Tư Gia cô tặng, ai cũng không được đụng, trừ Ban Thịnh.
Cuộc họp kết thúc, Lâm Vi Hạ phụ trách đem dụng cụ trả về phòng thiết bị, những người khác lần lượt rời đi, Liễu Tư Gia đứng ở chỗ không xa nói chuyện với người khác trong lúc đợi cô.
Lâm Vi Hạ đang đi trên lối đi, chuẩn bị đi rửa tay, đột nhiên, một lực dùng sức nắm lấy cổ tay cô kéo vào phòng thiết bị. Lâm Vi Hạ bị nam sinh ấn ở cửa sau, bóng đen mạnh mẽ bao trùm, Ban Thịnh chặn cô lại, lông mày đen áp đè xuống:
“Cậu tặng cái gì?”
Ngoài cửa không xa, Liễu Tư Gia cùng người khác tán gẫu kiềm chế ý cười trên mặt, dường như nhìn thấy hai bóng người lướt qua trong nháy mắt, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại không thấy gì, chỉ nhìn thấy cánh cửa của phòng thiết bị rung chuyển, lớp bụi bay lơ lửng trên không trung.
Liễu Tư Gia cách đó không xa hét một câu: “Vi Hạ, cậu xong chưa?”
Âm thanh lọt vào tai Lâm Vi Hạ, cô mở mắt to nhìn Ban Thịnh, cậu vẫn giữ cô lại, không chịu thả người.
“Quà tôi tặng là sách.” Lâm Vi Hạ nói, Ban Thịnh lúc này mới chầm chậm thả cô ra.
Hôm nay là lễ giáng sinh, mỗi lớp học đều tràn đầy không khí náo nhiệt rộn ràng tặng quà cho nhau, nam nữ sinh trong lớp ngồi quây quần thảo luận về thời tiết, nói ra điều ước của mình…
Có người hỏi Lâm Vi Hạ: “Này, Vi Hạ điều ước giáng sinh của cậu là gì?”
“Thế giới hòa bình.”
“Dám qua loa lấy lệ thêm chút nữa không?” Lý Sanh Nhiên khịt mũi khinh thường.
“Muốn ngắm biển.” Nụ cười trên mặt Lâm Vi Hạ trước sau đều mơ hồ.
Liễu Tư Gia đưa ngón tay đẩy trán cô, không xem trọng mà cười: “Cậu phát ngốc rồi, đây mà được xem là nguyện vọng sao.”
“Đúng vậy, đây là việc chỉ cần lái xe hoặc ngồi tàu điện ngầm là có thể nhìn thấy rồi, tớ mới không bằng lòng đi biển, sợ nắng.” Khâu Minh Hoa vén tóc ra sau tai.
Ninh Triều nhìn cậu, cười khẽ: “Làn da đó của cậu, còn cần phải phơi thêm sao, nhìn cậu giống như em bé lớn lên từ trên biển.”
Mọi người đều phá lên cười, hai má của Khâu Minh Hoa đỏ ửng lên vì tức giận một hai muốn đánh nhau với Ninh Triều, Lâm Vi Hạ vén tóc ở hai bên tai, không nhịn được mà cười theo.
Ban Thịnh ngồi ở vị trí của mình, cúi thấp cổ, hết sức chăm chú nghiên cứu cấu tạo của chiếc máy bay không người lái trong tay, từ đầu đến cuối đều không tham gia cuộc nói chuyện này.
Hoặc là nói, cậu vốn dĩ không nghe, càng không quan tâm người khác nói gì.
Đến phân đoạn trao đổi quà, trong lớp liền ồn ào lên, lớp trưởng để tạo không khí sôi nổi, trong lớp có tổng cộng sáu ánh đèn, tắt đi bốn cái, chỉ còn lại hai ánh đèn, khiến cho ánh sáng của cả lớp học lờ mờ và u ám, trong lòng lại lâm râm sự kích động.
Các bạn học bốc thăm theo thứ tự lên chọn quà. Món quà của từng người đều chuẩn bị rất chu đáo, bao gói của vài món quà vừa nhìn là biết rất đắt tiền, không khó để đoán được đến từ tay học sinh A.
Quả bóng rổ kia được đặt ở một góc không ai để ý khi người khác chọn quà, Lâm Vi Hạ chăm chú nhìn quả bóng rổ, giữa chừng nhìn thấy được Khâu Minh Hoa chọn lấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vi Hạ đi lên chọn một thứ trông giống bao bì bưu thiếp.
Sau khi hoạt động trao đổi quà kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc tan học, Lâm Vi Hạ đem món quà nhét vào trong cặp, Liễu Tư Gia chạy lại, biểu tình trên mặt có chút phấn khích.
“Cậu ấy không bốc trúng món quà của tớ, không biết bị ai lấy đi rồi,” Liễu Tư Gia mở miệng nói, chuyển sang đề tài khác, nhướng đôi lông mày mỏng, “Nhưng tớ bốc được món quà rất giống phong cách của Ban Thịnh.”
Lâm Vi Hạ nhìn sang, trong tay Liễu Tư Gia đang cầm một hộp gấm màu xanh, bên trên đặt một chuỗi bóng đèn ngôi sao được làm bằng tay rất đẹp, khi nhấn công tắc, bóng đèn lập tức bật sáng, sáng rực trước mắt, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.
“Có phải rất giống bầu trời đầy sao không, phong cách này vừa nhìn là biết người thích thiên văn như Ban Thịnh làm ra.” Lông mày của Liễu Tư Gia toàn là màu sắc của niềm vui.
Ninh Triều sớm đã rời khỏi trường học hắt xì một hơi, ngay lập tức nghi ngờ bản thân đã bị ai mắng, liền kéo khóa áo khoác lên trên cổ họng, người bên cạnh thấy tay cậu dán đầy băng cá nhân, lờ mờ thấm ra vết máu: “Anh Triều, tay anh làm sao vậy.”
“Bị wolfram làm xước.” Ninh Triều không quan tâm chút nào, thuận miệng nói: “Đi đây.”
Ở bên kia, Liễu Tư Gia vẫn đang nói chuyện với Lâm Vi Hạ, cô vô thức nhìn về hướng của tổ thứ bốn, nhìn thấy tay của Ban Thịnh đang khoác trên vai của Khâu Minh Hoa, cúi người không biết đang cùng cậu ta nói gì.
Trong lúc đó, cậu dường như còn lười biếng nhìn Lâm Vi Hạ một cái.
Khâu Minh Hoa vậy mà đưa quả bóng rổ cho cậu.
Tim của Lâm Vi Hạ đập thình thịch, trong lòng có dự cảm không tốt, cô vội vàng kéo Liễu Tư Gia ra khỏi trường học, gió thổi bên tai có chút nóng rực.
Buổi tối về đến nhà, sau khi đánh răng rửa mặt xong, tóc của Lâm Vi Hạ ở sau lưng vẫn còn ướt đẫm, cô nghiêng đầu lấy khăn lau tóc, thuận tiện cầm điện thoại tìm ảnh đại diện màu đen kia, gửi một dòng tin nhắn qua:
“Cậu làm sao biết món quà tôi tặng là quả bóng rổ.”
Năm phút sau, âm thanh nhắc nhở tin nhắn đến vang lên, cách một cái màn hình đều có thể cảm nhận được giọng điệu thong dong của Ban Thịnh.
Ban:【Để cho chắc chắn, em trai cậu nói với tôi.】
Cậu làm việc chính là thế này, đem mọi thứ nắm chắc tuyệt đối mới ra tay, theo đuổi Lâm Vi Hạ cũng là như vậy.
Lâm Vi Hạ tiếp tục không bỏ cuộc mà truy hỏi đến cùng, đánh chữ ở trong khung trò chuyện gửi qua:【Đem quả bóng rổ trả lại cho Khâu Minh Hoa, cậu ấy làm sao sẽ đồng ý.】
Cách năm phút, màn hình điện thoại lại sáng lên, giữa các dòng chữ bộc lộ rõ tâm trạng tốt và kiên nhẫn của Ban Thịnh.
Ban:【Cậu ta luôn muốn mượn biệt thự bên biển và trang bị của tôi, cuối tuần cậu ta muốn đi lướt sóng trên biển, lần này tôi cho phép rồi.】
【Cậu ta cầu còn không được.】
Buổi sáng hôm sau, không khí lạnh cũng hết hẳn, mặt trời vừa ló dạng thời tiết liền trở về trạng thái ấm áp. Lâm Vi Hạ đến trường đương đối sớm, thoáng nhìn liền thấy một quả bóng rổ nằm dưới ghế của Ban Thịnh.
Người đi vào lớp học càng lúc càng đông, cho nên mọi người đều đang thảo luận quả bóng rổ dưới ghế ngồi Ban Thịnh, nói rằng quả bóng đó trông bình thường nhỉ, quả thật rất bình thường, không phải nhãn hiệu nổi tiếng, vừa nhìn liền biết là dụng cụ thể dục trong cửa hàng buôn bán sỉ, trông rất rẻ tiền.
Nhưng nó lại không hề bình thường, bên trên viết ba chữ sáng ngời: của Ban Thịnh.
Ba chữ này không nghi ngờ gì biểu lộ đây là đồ đạc của cậu.
Tiết thứ hai là tiết thể dục, Lâm Vi Hạ cố tình lề mề, đặc biệt đợi tất cả mọi người đi xuống hết rồi mới đứng lên, đi qua chỗ ngồi bên kia của Ban Thịnh.
Một tiếng “rầm”, sau lưng phát ra âm thanh, Lâm Vi Hạ quay đầu, Ban Thịnh đang dựa ở cửa sau, một tay đút vào túi, lộ ra phần xương cổ tay nổi bật, thoáng nhìn liền biết cô muốn làm gì.
Một đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cô, làm cho người khác không dám chuyển động, giọng điệu giống một tên vô lại:
“Chữ trên đó lão tử dùng bút airbrush để viết, xóa không được.”