EM NGHE THẤY ĐƯỢC

Ban Thịnh nhìn thẳng vào Lâm Vi Hạ, nhưng cô lại không biết nói gì, hôm đó lúc đang mua đồ ăn sáng trong cửa hàng tiện lợi đột nhiên nhìn thấy nhãn hiệu sữa bò mà cậu đặc biệt hay uống, thế là chợt có ý nghĩ thuận tay gửi tin nhắn hỏi cậu.

Cô lúc đó chỉ muốn biết Ban Thịnh đi đâu rồi, sữa bò chỉ là cái cớ để nói chuyện.

Thật không ngờ cậu lại ghi nhớ.

“Không mua.” Ánh mắt của Lâm Vi Hạ loạng choạng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.

Ngón tay của Ban Thịnh còn đặt trên cái nơ ở cổ áo cô, gân cốt cong lên có chút trắng bệch, cả người cực kỳ thản nhiên, nhìn cô cười, giọng nói rất nhẹ:

“Cậu nói mà không giữ lời à.” 

Buổi sáng sớm, giọng nói của Ban Thịnh giống như đá viên, lại mang thêm chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ, cộng thêm thái độ lưu manh của cậu, giọng nói quyến luyến đến cực điểm, rung ở bên tai của Lâm Vi Hạ, vừa ngứa ngáy vừa tê liệt.

“Không phải mỗi ngày cậu đều có sữa bò sao?” Lâm Vi Hạ cúi đầu, cố gắng dùng sức kéo thắt nơ lại.

Ban Thịnh cụp mi xuống suy nghĩ một lúc: “Lúc trước có hai hộp, tôi tự uống, mỗi ngày còn có người tặng, không biết ai tặng tôi đưa cho Khâu Minh Hoa rồi.”

“Hôm nay không phải đợi cậu tặng sao, ra cửa cố ý không mang theo sữa.” Ban Thịnh nhìn thẳng vào cô.

Lâm Vi Hạ đổi chủ đề, nhìn mảng quầng thâm ở dưới đáy mắt và vẻ mặt quá mức nhợt nhạt, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Ban Thịnh sững sờ một lúc, vẻ mặt thoáng qua một tia không tự nhiên, tiếp tục thản nhiên cười: “Không sao.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

*

Các bạn học liên tục bước vào lớp, bắt đầu trở nên ồn ào, vẻ mặt của Khâu Minh Hoa còn ngái ngủ xách hai cái bánh bao đi vào lớp, trong nháy mắt nhìn thấy đôi chân dài của Ban Thịnh đặt trên thanh ngang, hai tay khoanh trước ngực tùy ý ngã ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu còn cho rằng bản thân hoa mắt, đưa tay lên dụi mắt, khoảnh khắc xác nhận được đó Ban gia của cậu, cậu ta bước dài qua, hét lớn:

“Anh!”

Ban Thịnh đúng lúc mở mắt, chầm chậm mở miệng: “Muốn chết thì qua đây.”

Khâu Minh Hoa đang đi được giữa đường liền phanh lại, vò đầu, hì hì cười: “Đây không phải là vui vẻ vì nhìn thấy anh sao.”

Một nhóm nữ sinh lúc bước vào cửa nhìn thấy Ban Thịnh, ánh mắt trao đổi tiết lộ thông tin với nhau, mang theo sự phấn khởi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh thoa lại son dưỡng.

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, chỉ có vẻ mặt của Phương Mạt mệt mỏi, chuyện xảy ra trong lúc chọn môn tự chọn lúc trước cô rõ ràng biết rõ nhưng giấu Lâm Vi Hạ, Hạ Hạ bình thường lại đối xử với cô tốt như vậy, thế là trong lòng nảy sinh áy náy.

Lâm Vi Hạ nhìn ra áp lực tâm lý của cô ấy, lên tiếng an ủi: “Không sao, cậu muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không sao.”

Có được câu nói này của Lâm Vi Hạ, Phương Mạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô còn cho Phương Mạt một viên kẹo xí muội, trên mặt của tiểu cô nương lại trổ hoa nở một nụ cười không lo không nghĩ.

Hôm nay học hai tiết toán liên tiếp, sau khi xuống lầu thực hiện bài tập thể dục xong các học sinh liền buồn ngủ vì bị say nắng, mỗi người đều kéo lê cơ thể lề mề lên lầu, tất nhiên cũng không thiếu nam sinh chạy phá gây rối trên hành lang.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Ban Thịnh lười biếng đứng yên dựa vào trước lan can chơi máy bay không người lái, cậu bắt đầu chạy một vòng tuần tra mới trong trường học. Ủy viên thể dục chen vào trong đám nam sinh, mỉm cười cùng bọn họ tán thưởng.

Ủy viên thể dục lập tức đi đến phía sau Ban Thịnh, thực hiện xong một số động tác xây dựng tâm lý, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu. Ban Thịnh đem điều khiển từ xa đưa cho Khâu Minh Hoa, thuận tay tháo kính bảo hộ xuống, quay người nhìn đối phương, không nói chuyện.

“Cái kia… … bạn học Ban Thịnh, thứ sáu này trường chúng ta và trường tam trung ở bên cạnh sẽ có trận đấu bóng rổ, nghe nói cậu luôn rất mạnh, không biết cậu có hứng thú không… …” Ủy viên căng thẳng đến mức nuốt nước bọt trong vô thức.

Cậu ta âm thầm khinh bỉ bản thân không có tiền đồ, căng thẳng cái rắm, Ban Thịnh lại không ăn thịt mình.

“Cậu tìm nhầm người rồi.” Ban Thịnh uể oải mở miệng.

Nói xong câu này Ban Thịnh xoay người tiếp tục chơi máy bay không người lái của cậu, xem ủy viên thể dục ở phía sau như không tồn tại. 

Ủy viên thể thao thở dài một hơi đi vào lớp học, vừa đi vừa không bỏ cuộc quay đầu nhìn Ban Thịnh, trong lòng nghĩ nếu như người mạnh như cậu ấy không ra sân, tỷ lệ chiến thắng sẽ giảm đi một nửa.

Thế là ủy viên thể dục dồn ánh mắt sang người Lâm Vi Hạ đang yên tĩnh ngồi đọc sách trên ghế.

Lúc ủy viên thể dục giải thích mục đích của mình, Lâm Vi Hạ một mặt sững sờ, hỏi: “Cậu có phải tìm nhầm người rồi không.”

“Không tìm nhầm, bạn học Lâm Vi Hạ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp! Nếu cậu đi khuyên chắc chắn có hy vọng.” Ủy viên thể dục chắp hai tay lại.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ đóng sách, nhìn nam sinh ở ngoài cửa sổ một cái, một mặt điềm đạm: “Việc cậu ấy không bằng lòng làm, cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh khiến cậu ấy thay đổi không?”

“Có, dựa vào trực giác của tôi!” Ủy viên một mặt khẳng định, ở trường học, trừ Khâu Minh Hoa ra, Lâm Vi Hạ có vẻ là người Ban Thịnh chủ động nói chuyện nhiều nhất.

“… …” Lâm Vi Hạ.

Cuối cùng cho dù ủy viên thể dục năn nỉ thế nào, Lâm Vi Hạ cũng không đồng ý việc này.

Buổi tối thứ năm, Lâm Vi Hạ đẩy cửa sổ ra, mùi thơm của cây vải trồng trong vườn bay vào mũi, những cây vải hồng tươi uốn cành, chỉ là mười ngày cuối của tháng 4, đã có tiếng ve kêu ríu rít.

Điện thoại đặt trên bàn vang lên tiếng rung, cô cầm lên xem, là tin nhắn của Ban Thịnh gửi đến, lướt mở lên đọc, là phong cách mạnh mẽ trước sau như một của cậu.

Ban:【Ngày mai tan học nhớ đến xem tôi chơi bóng rổ.】

Màn hình sáng lên lần nữa, lại một tin nhắn đến, Ban:【Đừng trốn.】

Khóe môi Lâm Vi Hạ hiện lên một vòng cung nhàn nhạt, ấn giữ màn hình trả lời:【Tại sao lại đổi ý định rồi.】

【Cậu đến thì nói cho cậu biết.】Ban Thịnh trả lời.

Ngày hôm sau, khi bầu trời vừa lộ ra một chút màu trắng bạc, Lâm Vi Hạ đã thức dậy mở mắt ra, cô phát ngốc trên giường một lúc lại thức dậy, hai dây đeo trên vai vô thức tuột xuống lộ ra một bờ vai trắng mịn. 

Lâm Vi Hạ đi ra phòng khách phát hiện trên bàn ăn để lại một xấp tiền, một lô hàng mà cô nhỏ đặt hai hôm nay đã bị mất, cô nhỏ nôn nóng ra khỏi thành phố để kiểm hàng, cho nên để lại tiền sinh hoạt cho hai chị em cô.

Lúc vào phòng bếp, Lâm Vi Hạ vô tình thoáng nhìn tờ lịch, tầm mắt dừng lại, ngày 25 tháng 4 —– hôm nay là sinh nhật cô. Thực ra ngày dự sinh của cô là ngày 1 tháng 5, mẹ của cô nói rằng chào đời vào ngày đầu tiên của mùa hè, là một dấu hiệu tốt, cho nên đặt tên cho cô là Lâm Vi Hạ. 

Chỉ đáng tiếc, cô là đứa trẻ sinh non, đến thế giới này sớm hơn năm ngày, nóng lòng muốn đến thế giới trần tục để ngắm nhìn, nhưng xem rồi cũng cảm thấy bình thường.

Lâm Vi Hạ từ lâu đã không đón sinh nhật, cô chú có lúc nhớ có lúc không, lúc nhớ sẽ làm cho cô một bàn đồ ăn ngon để chúc mừng sinh nhật cô.

Nhưng ghi nhớ được ngày sinh của cô thế này đều là tùy duyên.

Lúc làm bữa sáng, Lâm Vi Hạ làm một bát mì trường thọ, đặc biệt đặt thêm hai quả trứng luộc. Một bát mì trường thọ vàng rực đang bốc khói nóng hổi.

Lâm Vi Hạ giả vờ có ngọn nến để ước nguyện.

Ở trong lòng âm thầm chúc mừng sinh nhật với bản thân.

Đến trường học, lên lớp như thường lệ, thỉnh thoảng cùng vài bạn học nói chuyện, Lâm Vi Hạ không chủ động nhắc sinh nhật của cô với bất kỳ ai, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là cô giỏi không ôm kỳ vọng với bất kỳ người nào.

Không kỳ vọng bất cứ ai, bất kỳ việc gì, mới có thể chuyên tâm đi con đường của bản thân.

Buổi chiều thứ sáu là thời gian diễn ra trận đấu của Thâm Cao và Nhất Trung, bọn họ chỉ cần lên lớp một tiết, liền bị thầy chủ nhiệm gọi đi cổ vũ cho đội bóng rổ của trường.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Thời tiết buổi chiều có chút ngột ngạt, vừa bước vào nhà thi đấu bóng rổ, liền nghe thấy tiếng giày thể thao màu trắng ma sát với sàn nhà, kèm theo “bộp” một quả bóng rổ rơi vào rổ trong lúc khởi động, khán giả thỉnh thoảng bùng lên tiếng hò reo.

Hơi lạnh tràn đến, khiến hai cánh tay trắng nõn gầy guộc của Lâm Vi Hạ nổi da gà, Phương Mạt lôi kéo cô đi tìm vị trí có tầm nhìn tốt để ngồi xem.

Bởi vì có sự tham gia của Ban Thịnh, một nhóm học sinh A lấy Liễu Tư Gia đứng đầu tự thành lập một đội cổ vũ, bọn họ mặc đồng phục cổ vũ gọn gàng, buộc tóc đuôi ngựa, làm tôn lên sự tươi mới và xinh đẹp.

Liễu Tư Gia vừa xuất hiện trên sân, nhóm nam sinh trên sân bóng rổ liền đổ dồn ánh mắt qua, nhỏ giọng nói những lời nhảm nhí còn rộ lên một trận cười ngả ngớn.

Ban Thịnh cũng ở đây, cúi đầu nhìn điện thoại, mí mắt còn không nhấc lên, càng đừng nói nhìn theo phương hướng của Liễu nữ hoàng.

Bởi vì có bốn học sinh của lớp 1 tham gia đội bóng rổ, lão Lưu bắt tất cả học sinh của lớp 1 mặc đồng phục thể thao để thể hiện sự chỉnh tề đồng nhất, còn đưa cho mỗi người một quả cầu hoa giấy, phát đến trong tay của Lâm Vi Hạ là một quả cầu hoa giấy lấp lánh màu đỏ.

Các bạn học của trường bên cạnh cũng không chịu yếu thế, không chỉ mặc đồng phục lớp, còn mang chuông lắc tay, điệu bộ như muốn bóp nghẹt thở bọn cô.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, các cầu thủ trên sân lần lượt quay về đội, sau khi chấn chỉnh đội hình xong liền lần lượt ra sân, đối phương là đội xanh, còn Thâm Cao là đội đỏ, hầu như mỗi thành viên trong đội bóng xuất hiện, khán giả đều vỗ tay hò reo.

Lâm Vi Hạ ngồi ở đó, nhìn đội bóng vào sân, âm thanh ở hàng ghế phía sau không thể kiềm được sự phấn khích: “Đến rồi đến rồi, tao nhìn thấy cậu ấy rồi.”

“Đây chính là Ban Thịnh của Thâm Cao? Thật đẹp trai, hình xăm hoa loa kèn màu đen trên người cậu ấy thật ngầu, tao thích ăn loại người này.” Nữ sinh ở hàng sau nhìn chằm chằm nam sinh ở trên sân bóng.

Nữ sinh của học viện bên cạnh thích thú tiếp lời: “Loại người này, không phải sớm đã có người giữ lấy rồi sao? Chính chủ đang ở dưới sân tự mình nhìn chằm chằm kìa.”

Cô ấy ra hiệu chỉ Liễu Tư Gia thân hình cao gầy ở trong đội cổ vũ trên sân bóng. 

“Chẹp, mày không biết sao, nghe nói Ban Thịnh nhìn trúng người khác, còn chưa theo đuổi được đến tay. Cậu ấy bây giờ không thuộc về bất kỳ người nào, chúng ta vẫn còn hy vọng.” Biểu tình trên mặt nữ sinh dường như đang bát quái những chi tiết chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.

“Người nào là Ban Thịnh vậy? Tao làm sao không nhìn thấy.”

“Là người thứ ba ở bên trái, thân hình cao hơn những người khác một chút, trên cổ tay còn thắt một chiếc khăn tay màu hồng. Mẹ nó, cậu ấy làm sao mê hoặc như vậy, nhìn một cái đều khiến tim người khác đập loạn xạ.”

Lâm Vi Hạ theo dõi giọng nói của nữ sinh nhìn qua, khuôn mặt Ban Thịnh mang theo vẻ lưu manh xấu xa, cậu mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, cánh tay áo và bên vai màu đen, đường gân trên mu bàn tay rõ rệt đặt trên đường may quần, giống như một mô hình nghệ thuật đang chuyển động.

Nữ sinh trong lớp nhìn Ban Thịnh trên sân bóng kinh ngạc đến mức hét lên: “Không phải chứ, số áo của Ban Thịnh không phải số 16? Không phải biển số của cậu ấy từ trước đến giờ là số 16 sao? Làm sao đổi thành số 25 rồi!”

“Vậy băng cổ vũ của tao có phải làm vô ích rồi không?” Nữ sinh bất mãn lầm bầm.

Trái tim của Lâm Vi Hạ đột nhiên đập mạnh, theo dõi âm thanh nhìn qua, nhìn thấy Ban Thịnh đang chạy dẫn bóng trên sân, sau lưng in con số 25 đỏ rực, trong lòng cô nổi lên suy đoán không dám xác nhận.

Kể từ lúc đám nữ sinh biết được Ban Thịnh thay đổi ý định tham gia trận đấu, liền chuyên tâm chuẩn bị băng rôn và khẩu hiệu cổ vũ trước vài ngày.

Kết quả có ai ngờ được Ban Thịnh không mang biển số theo lẽ thường, sát giờ đổi số áo bóng rổ.

Nhưng lúc này đi thay đổi cũng không còn kịp nữa, trận đấu đã bắt đầu, bọn họ chỉ có thể hét khô cổ họng cổ vũ cho Ban Thịnh.

Bên cạnh Lâm Vi Hạ có một chỗ trống, Khâu Minh Hoa không biết đi qua từ lúc nào, lần này cậu ta bị ngã gảy chân, không thể ra sân được, liền ngồi dưới quan sát.

Khâu Minh Hoa “chẹp” một tiếng, cảm thán: “Hiếm thấy Ban gia chơi một trận bóng rổ, cậu nhìn đám nữ sinh chăm chút kia đi, mỗi người còn trang điểm lộng lẫy hơn người kia.”

“Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.” Lời nói của Khâu Minh Hoa có ý nói bóng gió.

Lâm Vi Hạ thu lại tầm mắt đang nhìn ở bên dưới, hỏi Khâu Minh Hoa: “Cậu biết tại sao cậu ấy thay đổi ý định tham gia trận đấu bóng rổ không?”

“Tôi không biết, chỉ là hôm đó Ban gia hỏi tôi thứ sáu là ngày bao nhiêu, tôi nói 25 tháng 4, cậu ấy liền đồng ý.” 

Lâm Vi Hạ đang định nói điều gì, những tiếng cổ vũ và âm thanh chói tai vang lên bên tai, cô nhìn xuống sân bóng, Ninh Triều cùng bọn họ đụng vai với nhau, lộ ra một hàm răng trắng.

Theo tiếng còi của trọng tài, các cầu thủ nghỉ ngơi giữa hiệp, một nhóm nữ sinh tràn lên sân, Liễu Tư Gia cầm một chai nước khoáng đi về phía trước đưa cho Ban Thịnh.

Ban Thịnh vén góc áo bóng rổ lên lau mồ hôi, cơ bụng rắn chắc ở giữa bụng chợt thoáng lên, Liễu Tư Gia đứng ở trước mặt cậu, mặt ửng đỏ đến mang tai.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng Ban Thịnh sẽ nhận lấy nước của Liễu Tư Gia, nhưng chỉ nhìn thấy cậu hơi cúi đầu, trực tiếp đi thẳng qua người Liễu Tư Gia, cầm chai nước đá ở trên mặt đất đổ lên đầu, yết hầu từ từ chuyển động, thái độ thờ ơ lạnh nhạt.

Lâm Vi Hạ không nhìn thêm nữa, đứng dậy vào nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh xong, cô đứng trước bồn rửa mặt ở lối đi rửa nước, rửa xong liền quay về, gió từ lỗ thông hơi thổi đến.

Vừa đi đến góc quẹo, bỗng nhiên bị một cánh tay dang rộng đột ngột kéo vào phòng thiết bị. Nam sinh nắm lấy cánh tay cô, trái tim của Lâm Vi Hạ đập loạn nhịp không thể kiểm soát được, cô ngửi thấy mùi gỗ mun quen thuộc.

Vừa nâng mắt lên, quả nhiên là Ban Thịnh.

Ban Thịnh đem cô đè ở cửa, tốc độ của nam sinh rất nhanh, giơ tay kéo qua, “tách” một tiếng cửa bị khóa. Hơi thở của hai người đối diện nhau, tiếng thở của hai bên được khuếch đại trong không gian yên tĩnh, bầu không khí mơ hồ chậm rãi lưu chuyển trong không trung.

Hôm nay bọn cô đồng nhất mặc đồng phục thể thao, bộ thể thao polo màu trắng được mặc trên người Lâm Vi Hạ, cổ tay áo là màu xanh, vòng eo mảnh khảnh được cắt xén mờ nhạt rõ ràng, chiếc quần PE màu xanh thủy thủ ôm lấy mông cô, đôi chân dài thẳng tắp lại trắng nõn, giống như một miếng ngọc bích cắt ngang.

Cộng thêm Lâm Vi Hạ trời sinh cao và gầy, mái tóc đen dày dài đến thắt lưng, lại ăn mặc tươi mát như vậy, tinh khiết như một quả đào tỏa ra mùi vị thanh ngọt. 

Ban Thịnh liếc nhìn chiếc quần thể thao ngắn cũn trên người cô, đưa tay chạm vào, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ: 

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Ai cho cậu mặc ngắn như vậy?”

Lòng bàn tay vừa chạm vào đôi chân trắng mịn nhẵn bóng, đáy lòng Lâm Vi Hạ có một cảm giác giật mình, luôn cảm thấy miếng da ở đó bỏng rát, giống như có một ngọn lửa đốt cháy khuôn mặt của bản thân, một cảm giác kỳ lạ dâng lên, vô cùng ngứa ngáy, làm sao cũng không nhịn được.

Cô lập tức đập vào tay của Ban Thịnh, trả lời: “Lão Lưu.”

Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, không trêu chọc cô nữa, thay vào đó hỏi: “Xem tôi chơi bóng chưa?”

Lâm Vi Hạ nhìn cậu gật đầu: “Xem rồi.”

“Được, vậy gia lúc nãy ném vào mấy quả?” Ban Thịnh nhướng mày.

Bầu không khí trở nên im lặng, một đôi mắt màu hổ phách chuyển động, hiển nhiên cô không trả lời được. Cô xem cái rắm, Ban Thịnh tỏ vẻ tức giận, giơ tay nhéo mặt cô, đôi lông mày mỏng xinh đẹp co giật, một đôi mắt không tiếng động lấp lánh nước.

Trái tim dường như bị cào xé, Ban Thịnh không thể không thả lỏng tay.

“Có thể đoán được số áo bóng rổ của tôi có nghĩa là gì không?” Ban Thịnh nhìn cô.

Lâm Vi Hạ nhìn vào ánh mắt của cậu, nhỏ giọng trả lời: “Đoán được rồi.”

Ban Thịnh nhìn chằm chằm đôi môi anh đào mọng nước trước mắt, yết hầu bỗng chốc phát ngứa, lập tức nghiêm túc nói:

“Sinh nhật vui vẻ, Lâm Vi Hạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi