EM NGHE THẤY ĐƯỢC

Vừa dứt lời, Ninh Triều liền cho bản thân một cái tát, ý thức được bản thân nói sai rồi.

Bầu không khí lập tức trở nên im hơi lặng tiếng, còn tệ hơn bầu không khí lúc trước. Những nơi khác của bãi biển vô cùng náo nhiệt, chỉ có chỗ của bọn họ lại quá mức yên tĩnh.

Không ngờ người đánh vỡ cục diện bế tắc này là Phương Gia Bội. 

“Này, có phải đến lượt tôi rút thẻ không?” Phương Gia Bội luôn lo lắng sờ lỗ mũi khi nói chuyện ở nơi đông người.

“Đúng vậy,” Liễu Tư Gia xáo bài lại lần nữa, nói: “Cậu rút đi.”

Phương Gia Bội rút thẻ bài tương tự như lá của Ninh Triều, trên tấm thẻ bài là một con cừu, bên trên viết —— Nguyện vọng của bạn là gì?

Mọi người vừa nhìn trong lòng liền sáng tỏ, câu hỏi của lá bài này khá dễ trả lời, nguyện vọng ở độ tuổi này chẳng qua chỉ là có tên trên bảng vàng trong kỳ thi đại học, người mình thích cũng thích mình…

Phương Gia Bội thở dài một hài, nhìn biểu tình bình thường qua quýt của mọi người, mở miệng:

“Tôi hy vọng mau chóng trưởng thành, cố gắng thi đại học, rời khỏi Thâm Cao, cũng không cần gặp phải đám người Trịnh Chiếu Hành.”

Một nhóm người sửng sốt, sau đó lại đồng loạt nghĩ đến điều gì, so với Phương Gia Bội chịu đựng bắt nạt về mặt tâm lý trong một khoảng thời gian dài, thì những phiền não của bọn họ có được tính là gì?

“Không sao hết, có anh đây bảo kê cậu.” Ninh Triều vỗ vai của Phương Gia Bội.

“Cảm ơn.” Phương Gia Bội khịt mũi.

Phương Gia Bội ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn đám người này nói: “Cảm ơn cậu Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh, cảm ơn mọi người, tôi trước giờ chưa từng nghĩ học sinh A và học F có thể làm bạn với nhau, càng cảm ơn mọi người đã lưu lại nét bút tuyệt vời trong tuổi trẻ ảm đạm của tôi.”

Có thể cùng nhau trốn học, cùng nhau đến bãi biển, cùng nhau ngồi chơi trò chơi chia sẻ những tâm sự và phiền não được che giấu ở trong lòng.

“Tôi cũng không ngờ đến, nói thật, bọn học sinh A các cậu kiêu ngạo biết bao, từng người còn ngông hơn cả trời.” Ninh Triều không chút khách khí nói.

Từ ngày đầu tiên bước vào ngôi trường này, Ninh Triều đã biết mình và đám học sinh A không cùng con đường, từ trong đáy lòng cậu xem thường những người này, nhưng không ngờ có thể cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có thể cùng nhau nói về chuyện tương lai.

“Xem phim nhiều quá rồi phải không.” Liễu Tư Gia liếc Ninh Triều một cái.

Ban Thịnh cười nhạt, trầm ngâm nói: “Tôi cũng không nghĩ đến.”

Cậu cầm lon bia trong tay, chậm rãi giơ tay lên gõ vào nắp lon, Ninh Triều đã kinh doanh gian đồ nướng Ninh Kỷ nhiều năm liền hiểu ngay lập tức, cầm bia lên cụng vào lon của Ban Thịnh.

Những người khác cũng nâng bia lên, lon bia va vào nhau, hoa bia tươi bắn ra tung tóe, bọt khí bắn trên tay mỗi người, cảm giác lành lạnh.

Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm giọt bọt trên mu bàn tay trắng mịn, cúi đầu liếm, cảm thấy hơi đắng và lạnh.

Ninh Triều mở đầu: “Này, mỗi người nói một câu mời rượu đi, không được phép nói mấy câu phong tục như phúc như Đông Hải*, hay thọ tỷ Nam Sơn* đâu nhé, nói mấy câu thanh lịch một chút.”

*Phúc như Đông Sơn: Câu chúc, chúc may mắn như bi*n đ*ng không bờ không bến.

*Thọ tỷ Nam Sơn: chúc sống lâu như dãy núi Nam Sơn.

“Gửi 17 tuổi.” Lâm Vi Hạ cầm lon bia lên cụng vào một lần nữa.

“Gửi thiên đường.” Ban Thịnh lên tiếng.

“Gửi đến từng người các cậu.” Liễu Tư Gia nhìn từng người bọn họ.

“Mười năm sau, hy vọng mọi người có thể sống tốt, đều có thể thực hiện được ước mơ của mình. Làm một cái ước định đi, mười năm sau chúng ta vẫn sẽ đến bãi biển này.” Phương Gia Bội có chút ngại ngùng nói.

“Tình bạn thiên trường địa cửu.” 

Phương Gia Bội chỉ cảm thấy rất vui vẻ, cho nên nhất thời kích động đề ra ý kiến này.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng nổ ầm ầm, quấy nhiễu những người trẻ tuổi đang nâng ly, mọi người đều nhìn qua. 

Hóa ra có người bắn pháo hoa bên biển.

Vài chùm tia lửa đỏ vọt lên trời tạo thành hình cây cọ phồn thịnh, hình con voi mũi dài… … lại nhanh chóng kéo theo cái đuôi dài của mình biến thành một trận mưa sao băng và rơi xuống biển vô tận.

“Được thôi.”

“Tôi cũng muốn biết mười năm sau tôi sẽ như thế nào.”

Mỗi người đều đáp ứng ước định mà Phương Gia Bội đề xuất.

“Nếu có cơ hội.” Liễu Tư Gia mỉm cười, cô có lẽ không còn cơ hội nữa.

“Thiên trường địa cửu.” Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.

Sau khi chơi rút thẻ xong, bọn họ lại chạy ra nơi bắn pháo hoa chơi cùng các khách du lịch khác. Lâm Vi Hạ và Ban Thịnh vẫn còn ngồi trên bãi biển, ai cũng không mở miệng trước.

Lâm Vi Hạ nhặt các thẻ bài mà bọn họ vừa chơi xong trên mặt đất, phủi cát ở bên trên, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi, không chơi rút thẻ bài nữa.”

“Được.”

“Đã chơi qua trò chơi I never chưa?” Lâm Vi Hạ phủi cát trắng trên thẻ bài và nhét lại vào ngăn đựng thẻ.

Lâm Vi Hạ nhớ lại quy tắc trò chơi, giới thiệu: “Chính là tôi nói một việc tôi chưa từng làm, nếu cậu từng làm thì phải uống rượu, chưa từng làm thì không cần phải uống, nếu nói dối cũng phải uống.”

Sau khi đợi Lâm Vi Hạ tốn nước miếng giới thiệu trò chơi xong, Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt pha trò:

“Từng chơi qua.”

Mỗi lần cậu ra nước ngoài đón tết, đều cùng bạn bè chơi trò này.

Lâm Vi Hạ giả vờ xụ mặt, không nói chuyện, Ban Thịnh đưa tay lên nhéo mặt cô, nhường cô:

“Cậu hỏi trước.”

Đôi mắt của Lâm Vi Hạ lóe lên một tia xảo quyệt: “Tôi chưa bao giờ xăm mình.”

Rõ ràng là phạm luật.

“Tách” một tiếng, Lâm Vi Hạ mở nắp lon bia, một chút bọt trắng dính vào trên tay, cô đưa cho cậu, nhướng mày ra hiệu, có chơi có chịu.

Ban Thịnh thuận theo âm thanh nhìn qua, Lâm Vi Hạ ngồi đối diện cậu, mái tóc đen dài xõa qua vai, đôi mắt nheo lại mang theo ý cười, mặc dù đã cố gắng kìm chế lại biểu cảm trên gương mặt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia đắc ý.

Trên mặt cô hiếm khi có biểu tình sống động như vậy.

Giống một con mèo.

Trái tim như bị ai đó nhẹ nhàng quấy nhiễu, Ban Thịnh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng anh đào trước mặt, nhất thời tối sầm lại.

Lâm Vi Hạ nhận ra, phát hiện ánh mắt của cậu rơi trên mặt mình, trong mắt mang theo dục vọng phức tạp, trực tiếp nóng rực khuôn mặt, chuẩn bị đặt bia xuống.

Ban Thịnh đột nhiên tiến đến với vẻ mặt thờ ơ, bàn tay có các khớp xương nổi bật đặt lên lon bia, ngón tay cái kìm chặt bàn tay cô, không để cô có cơ hội buông tay.

Uống xong, Ban Thịnh trực tiếp dựa vào vai cô, hai người kề sát vào nhau, hơi thở từ trên người cậu xâm nhập vào, khiến nhịp thở của cô rối loạn, khi Ban Thịnh uống ngụm bia cuối cùng, quai hàm siết chặt lại, ngập ngừng, yết hầu chậm rãi chuyển động.

Vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy gân xanh nhấp nhô, đập một cách mờ ảo.

Vừa lưu manh vừa mang theo một loại dục vọng.

Cổ họng của Lâm Vi Hạ phát khô, chìm đắm vào hơi thở của cậu, giống như một con cá bị treo lên thớt, khó chịu, vất vả lắm mới đợi cậu nghỉ ngơi xong rời khỏi vai cô.

Cô thở phào một hơi.

“Rốt cuộc là ai phạm luật.” Lâm Vi Hạ nhỏ tiếng nói.

Ánh mắt của Ban Thịnh dừng trên mặt cô, bởi vì vừa uống bia, đáy mắt có chút đỏ, vừa mở miệng, giọng nói có chút khàn:

“Tôi phạm luật.”

Vừa đụng vào cậu, chỗ nào cũng muốn phạm luật.

Đến lượt Ban Thịnh, ngữ khí của cậu chậm chạp, nhìn cô nói:

“Tôi chỉ từng theo đuổi một người.”

Trong lòng quặn thắt lại, Lâm Vi Hạ định uống hết nửa lon bia còn lại, nhưng Ban Thịnh chỉ để cô uống một chút, giọng nói trông tùy ý nhưng lại không thể xía vào:

“Con gái uống say không tốt.”

Đến lượt Lâm Vi Hạ đặt câu hỏi, cô cố ý giở trò xấu: “Tôi chưa từng hút thuốc.”

“Tôi chưa từng uống sữa bò người khác tặng.” Ban Thịnh đáp lại.

Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên thoải mái, Lâm Vi Hạ tấn công, dường như muốn cạy ra điều gì đó từ trong miệng cậu. Nhưng Ban Thịnh từ đầu đến cuối luôn lười biếng phòng thủ, còn âm thầm không muốn đem tâm ý của mình cho cô xem.

“Tôi không có hối hận, hay chuyện gì không thể thay đổi.” Lâm Vi Hạ nhìn cậu nói.

Đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ nhìn Ban Thịnh, thậm chí còn mang theo chút dò xét, cô không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của Ban Thịnh.

Ban Thịnh cúi đầu châm một điếu thuốc, một ngọn lửa đỏ rực bật ra từ hổ khẩu, phản chiếu đôi mắt đen láy, biểu tình của cậu vào lúc này có chút lạnh lùng nghiêm nghị, nứt ra một khe hở lại nhanh chóng biến mất.

Cậu không nói chuyện, ngọn lửa tiếp tục đốt bị gió biển dập tắt, ánh mắt ngưng lại, bàn tay kẹp điếu thuốc của Ban Thịnh cầm lon bia lên.

Cậu có.

Lâm Vi Hạ cũng uống bia theo, cô cũng có, cho nên đều nói dối.

Lâm Vi Hạ uống hai hớp bia xong, ánh mắt dường như có chút gấp gáp: “Là chuyện gì?”

“Câu hỏi của cậu đã kết thúc.” Ban Thịnh đáp.

Khi Lâm Vi Hạ định mở miệng nói gì đó lần nữa, đột nhiên, giọng nói của Liễu Tư Gia và Phương Gia Bội cách đó không xa truyền đến. 

“Vi Hạ, mau qua đây chơi.”

“Được.” Lâm Vi Hạ đồng ý.

Lâm Vi Hạ thấp giọng nói một câu với Ban Thịnh xong liền chạy qua, gió biển thổi lớn, khiến tâm tình của người khác rất thư giãn. Vài người xúm lại chắn gió, cuối cùng chọn pháo hoa cầm tay.

Cô chia thành hai cây pháo hoa, những đốm lửa nhỏ đốt cháy, đèn đuốc rực rỡ. Pháo hoa nhanh chóng đã đốt xong, Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm vào gia đình đặt kính vạn hoa bên cạnh.

Hình dạng của kính vạn hoa nằm trong tay nam sinh 12 tuổi thay đổi khôn lường, Lâm Vi Hạ bị thu hút, nước biển đập vào chân, luôn cảm thấy không nhịn được tiến lại gần.

Cậu bé nhìn thấy cô tò mò, nhiệt tình cầm cây kính vạn hoa: “Chơi không, nếu chị sợ thì em làm cho chị xem.”

Lâm Vi Hạ gật đầu.

Cậu bé châm lửa cây kính vạn hoa, không đến hai giây, “vút” một tiếng một ngôi sao băng bay ra phía xa, pháo hoa biến thành khói hoa với hình dạng một chú thỏ.

Lâm Vi Hạ đến gần, dần dần cô không còn sợ hãi nữa, cậu bé dứt khoát đưa đến trước mặt cô, không bao lâu kính vạn hoa không còn bắn pháo ra nữa.

Mọi người đều cho rằng bắn xong rồi, Lâm Vi Hạ lấy kính vạn hoa định giúp cậu bé đi vứt, vài tiếng “ầm” “ầm”, tia lửa “ầm” một tiếng bắn tung tóe, liền nổ tung ở trước mặt.

Trong tia chớp, một bóng người cao thẳng đè xuống, nam sinh giơ tay trái kéo khoảng cách giữa cô và kính vạn hoa, cả người bắt ngang qua, dùng thân mình che chở cho cô.

Cả người Lâm Vi Hạ đều mịt mù, ở dưới tình huống nguy hiểm đầu óc cô bị thiếu oxy, cô thậm chí còn không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ biết cô được Ban Thịnh kéo vào trong lòng, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, úp mặt dựa vào lồng ngực rộng rãi của cậu, nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ khiến người khác cảm thấy an toàn. 

Những tiếng vui vẻ ở nơi xa, tiếng la hét của cậu bé, pháo hoa vô tình nổ tung phát ra tiếng vang mãnh liệt, ở trong hỗn loạn, một bàn tay nổi các khớp xương nhẹ nhàng che đi tai phải của cô.

Chốc lát, một nhóm người đến hỏi tới tấp: “Không sao chứ?”

Ban Thịnh nghe vậy liền buông cánh tay bảo vệ nữ sinh ra, Lâm Vi Hạ dường như bị dọa sợ, nhướng mi nhìn chằm chằm người con trai trước mặt, chỉ nhìn thấy yết hầu nuốt nước bọt khi nói.

Cô không nghe rõ những người xung quanh đang nói gì, lỗ tai ù ù, đột nhiên, Phương Gia Bội nói: “Cậu bị thương rồi.”

Nửa cánh tay phải của Ban Thịnh bị pháo hoa đốt cháy, mặt dưới xương khuỷu tay đỏ ửng, thậm chí có chỗ còn bị bỏng thịt, máu chảy ra ngoài.

Lâm Vi Hạ giật mình tỉnh táo trở lại.

“Không quan trọng.” Ngữ khí của Ban Thịnh không để tâm, dường như người bị thương không phải là cậu.

Ban Thịnh giơ tay lên xoa đôi tai mỏng của cô, trái lại còn quan tâm cô: “Cậu không sao chứ, lỗ tai có bị thương không?”

“Sao mà không quan trọng được.” Lâm Vi Hạ ngước nhìn cậu, đôi mắt cô ngấn nước.

May mắn thay, Kwai Chong là một danh lam thắng cảnh được phát triển từ lâu, các cơ sở vật chất đều hoàn hảo về mọi mặt. Lâm Vi Hạ đi cùng Ban Thịnh đến phòng khám 24 giờ.

Một y tá đến kiểm tra vết thương của Ban Thịnh, bôi thuốc cho cậu, cười nói: “May mà bị thương ngoài da thịt, nếu như nghiêm trọng thì phiền phức lắm.”

Lâm Vi Hạ nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp lạnh để mở ra một miếng thịt nhỏ, hít sâu một hơi, không dám xem tiếp nữa. Ngược lại Ban Thịnh từ đầu đến cuối chưa từng hé môi.

Y tá xử lý vết thương xong, mang một số thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau đến, nói một vài biện pháp cần phải chú ý. Sau khi y tá rời đi, Lâm Vi Hạ rót một ly nước, lấy hai viên thuốc từ trong vĩ ra đưa cho cậu.

Lâm Vi Hạ ngồi bên cạnh cậu, không nói một câu nào, cực kỳ im lặng, lông mi cụp xuống không biết đang nghĩ gì.

Ban Thịnh nhéo ngón tay cô, lên tiếng an ủi:

“Tôi không sao.”

Cả người Lâm Vi Hạ vẫn đang ở trong trạng thái rời rạc, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nói một câu: “Xin lỗi.”

Đồng hồ treo tường tích tắc theo thời gian theo, Ban Thịnh thấy tâm trạng của tiểu cô nương không được tốt, nhướng mày:  

“Haiz, bỗng nhiên muốn uống canh.”

Lâm Vi Hạ vui vẻ đứng dậy, ánh mắt ngoan ngoãn đến mức vô lý, muốn đi ra ngoài, hỏi:

“Cậu muốn uống canh gì?”

Ban Thịnh bật cười, giờ này rồi còn nhà hàng nào mở cửa chứ, còn xem lời cậu nói là thật. Cậu gọi Lâm Vi Hạ đang đi ra ngoài:

“Quay lại, chọc cậu thôi.”

Lâm Vi Hạ ngồi trở lại ghế sofa, tâm trạng mất mát của cô bị Ban Thịnh làm loãng đi một chút. Cô phát hiện trên ngón trỏ ở bàn tay trái của Ban Thịnh có đeo một chiếc nhẫn trơn màu bạc, thấp giọng nói:

“Cái này có thể cho tôi không?”

Ngoại trừ chiếc hộp nhạc bằng pha lê mà Ban Thịnh tặng cô trong ngày sinh nhật, cả hai dường như chưa tặng cho nhau thứ gì. Cô ấp ủ một chút tâm tư, muốn lưu lại món gì đó.

Ban Thịnh nhướng mí mắt mỏng nhìn cô, trong lòng nổi lên một loại dự cảm xấu, dường như nhìn thấu được ý đồ của cô: “Có thể.”

“Tuần sau cậu đích thân đến tìm tôi lấy.”

________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi