EM NGHE THẤY ĐƯỢC

Giọng nói của Lâm Vi Hạ khó chịu, nói : "Tôi không có muốn trả lại, chỉ là muốn chọc tức cô ta thôi."

Đây là nhẫn Ban Thịnh đưa cho cô, cô làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác.

Ban Thịnh phát ra tiếng cười, đây mới là Lâm Vi Hạ, thoạt nhìn có vẻ an tĩnh dễ bắt nạt, thực ra khá có chủ kiến của riêng mình, ở thời điểm mấu chốt sẽ phản kích, còn khiến đối phương chịu thiệt.

Lâm Vi Hạ đẩy cái đầu đang vùi trên vai của mình ra, mở miệng : "Được rồi, cậu mau đi ngủ đi."

Ban Thịnh nghe lời nằm xuống giường, mở mắt thấy cô vẫn chưa đi, hỏi : "Cậu không quay về hả?"

"Ừm, tôi ngủ phòng khách kế bên, cậu mau nghỉ ngơi đi." Lâm Vi Hạ rút ra một tờ khăn giấy định lau sạch nước ở trên bàn.

May mà thuốc phát huy tác dụng, đầu óc của Ban Thịnh mê man, vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì ngủ say giấc. Lâm Vi Hạ nói qua phòng kế bên ngủ, là lừa cậu.


Thực ra cô không đi.

Lâm Vi Hạ ngồi trên ghế dựa, cô lấy một cái chăn mỏng đắp lên người, dự định ở đây canh đến khi cậu hạ sốt hoàn toàn rồi rời đi.

Cô chống cằm, mở mắt nhìn nam sinh đang nằm trên giường, hô hấp của cậu ổn định, hàng lông mi dài rũ xuống dưới, Ban Thịnh khi ngủ đã giảm đi một phần không gần tình người và lạnh nhạt, cả người thoạt nhìn trở nên hiền lành hơn rất nhiều, nhưng vẫn cau mày.

Lâm Vi Hạ nhịn không được mà duỗi tay ra, khi ngón tay chỉ còn cách đôi lông mày đen 3cm, do dự một lúc, vẫn đặt tay xuống, chậm rãi vuốt thẳng đầu lông mày đang nhíu lại của nam sinh.

Ban Thịnh, cậu đang nghĩ gì vậy?

Lâm Vi Hạ canh giữ bên cạnh dần dần chống đỡ không nổi, cơn buồn ngủ ập đến, mí mập sập thẳng xuống, cuối cùng cô ngủ say trên chiếc ghế dựa. Nửa đêm, Lâm Vi Hạ bị đánh thức bởi tiếng vang, giấc ngủ của cô luôn không được sâu, nhanh chóng mở mắt ra.


Ban Thịnh nằm ở đó, trên trán đổ một lớp mồ hôi, cậu không ngừng nói mớ, lặp đi lặp lại một câu không biết đang thì thầm cái gì.

Biểu tình của cậu thống khổ, dường như đang vật lộn với thứ gì đó, toàn thân toát ra hơi thở u ám. Giống như một kẻ mộng mơ khổng lồ giăng lưới bắt Ban Thịnh, muốn ăn tươi nuốt sống cậu từng chút một.

Lâm Vi Hạ lập tức đứng dậy, nắm lấy tay của cậu, giọng nói cực kỳ kiên nhẫn và dịu dàng gọi cậu :

"Ban Thịnh, cậu tỉnh lại đi."

"Không sao đâu, không sao đâu."

Ban Thịnh không ngừng đối đầu trong giấc mơ đẫm máu tươi, ngay khi cậu cảm giác mình sắp rơi xuống vực thẳm, có người nắm chặt lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng và kiên định vang lên——

Ban Thịnh, không sao cả, đó chỉ là giấc mơ.

Tôi ở đây.

Ban Thịnh đột nhiên mở mắt, tầm mắt là một mảng mờ mịt, trần nhà tối tăm, tầm mắt di chuyển, bên cạnh giường để lại một ngọn đèn ngủ mờ ảo, chiếu sáng, rọi lên một khuôn mặt dịu dàng, khiến người khác an tâm, là Lâm Vi Hạ.


Cả người toát ra mồ hôi lạnh.

Cô trông coi ở bên cạnh, Ban Thịnh nắm chặt tay của Lâm Vi Hạ đến mức đau nhức đỏ ửng lên bởi vì cơn ác mộng, cô cũng không buông tay ra.

Lâm Vi Hạ đưa cho cậu ly nước, nhẹ nhàng nói : "Cậu gặp ác mộng rồi."

Ban Thịnh nhận lấy ly nước, ngẩng đầu lên uống từng ngụm nước lớn, vừa mở miệng, giọng nói khàn đến kỳ lạ :

"Cảm ơn."

"Không sao, tôi ngủ phòng bên cạnh, có việc gì cậu có thể gọi tôi." Lâm Vi Hạ nói.

Lâm Vi Hạ lại rót cho Ban Thịnh một ly nước ấm trước khi rời đi, cô nhớ cậu khi ngủ cần để lại một ngọn đèn cho nên không tắt đèn ngủ, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ban Thịnh ngồi dậy, lấy một điếu marlboro từ trong hộp thuốc lá nằm bên cạnh bàn, đưa lên miệng, bật nhẹ bật lửa, châm lửa, hít vào phổi, nhả ra một làn khói trắng, ở dưới ánh đèn, sắc mặt của cậu vô cùng tái nhợt.
Ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng, Lâm Vi Hạ thức dậy nấu một nồi cháo nhỏ cho Ban Thịnh, lại đo nhiệt độ cho cậu, phát hiện cơn sốt của cậu đã hạ xuống hoàn toàn rồi.

Ban Thịnh ngồi trên bàn ăn chậm rãi ăn cháo, cậu mặc chiếc áo hoodies màu đen, không mặc thêm gì bên trong.

"Cậu đừng mặc ít như vậy, vừa hạ sốt thôi." Lâm Vi Hạ nhịn không được mà nói.

"Ừm." Ban Thịnh nhét một muỗng cháo lớn vào miệng.

Lâm Vi Hạ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, lại thấy Ban Thịnh đã đỡ hơn rồi, thế là cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhét một ít khăn tẩy trang, gương soi vào trong túi xách, kéo khóa túi lại. Cô đứng thẳng dậy, nhấc chân chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò : "Cậu nhớ đến trung tâm mua sắm mua áo khoác và khăn choàng cổ dày một chút."

Ban Thịnh ngồi ở đó, hơi cúi thấp cổ, hàng mi đen rũ xuống, cậu không nói chuyện cũng không đáp ứng cô.
Lâm Vi Hạ nhẹ nhàng thở dài, không thể nắm bắt được cảm xúc của Ban Thịnh, khi chuẩn bị rời đi, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, vòng tròn siết rất chặt, nhiệt độ bỏng rát ập đến, cậu không cho cô đi.

Lông mi của nữ sinh nhúc nhích, sau đó nghe thấy cậu nói :

"Cậu đi cùng tôi."

Thế là đợi Ban Thịnh ăn cháo, uống thuốc xong, Lâm Vi Hạ lại cùng Ban Thịnh đến trung tâm mua sắm gần đây để mua quần áo. Bước vào một cửa hàng hàng hiệu, nhân viên mặc đồng phục màu đen niềm nở chào đón tiến lên hỏi bọn họ cần gì.

"Chính là áo khoác dày, còn có khăn choàng cổ, chị có thể giới thiệu cho cậu ấy." Lâm Vi Hạ chỉ nam sinh ở bên cạnh.

Cô đang muốn ngồi xuống ghế sofa, chờ nhân viên đưa Ban Thịnh đi lựa quần áo cho cậu.

Nhân viên chuẩn bị mở miệng, bất ngờ Ban Thịnh lên tiếng cắt ngang, cúi đầu, nhìn Lâm Vi Hạ :
"Cậu lựa."

Lâm Vi Hạ đành phải giúp cậu lựa quần áo, có điều quần áo của Ban Thịnh rất dễ chọn, phong cách ăn mặc của cậu luôn lấy đơn giản làm chủ, màu đen, màu xám, cậu dường như chỉ mặc hai màu sắc này.

Lâm Vi Hạ đi qua xem, giúp Ban Thịnh chọn một chiếc áo khoác gió dày, kết quả Ban Thịnh mặc thử, vừa vặn hơn mong đợi.

Cậu là giá treo đồ trời sinh, bờ vai rộng, vật liệu may cắt của quần áo làm tôn lên đầu và cổ của cậu thêm thẳng tắp, thân hình thon gầy cao lớn, người trông cũng có tinh thần hơn rất nhiều.

"Hiệu quả thử quần áo của vị khách hàng này rất tốt, dáng người đẹp, bề ngoài lại cao, khí chất còn giống minh tinh." Nhân viên liên tục cảm thán.

"Lấy cái này." Ban Thịnh nói.

Lâm Vi Hạ liếc qua các sản phẩm được trưng bày trong cửa hàng, ánh mắt dừng trên chiếc khăn choàng cổ kẻ sọc màu trắng đen trên ma nơ canh, cô chỉ tay : "Cái khăn choàng cổ đó có muốn thử không?"
Ban Thịnh lười thử, trực tiếp nghiêng đầu nói với nhân viên : "Cái đó cũng lấy."

Nhân viên cười không khép được miệng, khách hàng sảng khoái như vậy vẫn là ít gặp, cô ấy cầm bộ đàm nói với đồng nghiệp vào kho lấy sản phẩm mới.

Trước quầy thu ngân, nhân viên dùng máy quét mã vạch trên quần áo, khi quét đến chiếc khăn choàng cổ màu trắng đen, liếc nhìn tổng giá tiền trên màn hình máy tính, mỉm cười nói :

"Xin chào, tổng giá tiền sản phẩm là 78000, nếu như bạn ở cửa hàng chúng tôi tiêu hơn hơn 8 vạn, có thể được giảm 20%, hơn nữa chiếc khăn choàng cổ mà bạn lấy là mẫu cặp, bạn có thể mua cho bạn gái của bạn một chiếc."

*78000 ~ 280.000.000 vnđ

Lâm Vi Hạ đứng bên cạnh liền sững sờ, cô xua xua tay, nhìn Ban Thịnh :

"Không cần đâu, đắt quá, hơn nữa......"

Ban Thịnh lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra đưa qua, giọng nói trầm thấp :
"Gói lại cùng nhau đi."

"Vâng ạ, đây là sản phẩm mới nhất dành cho quý khách."

Lâm Vi Hạ đứng ở cửa ra vào đợi người, cô cúi đầu nhìn những ngón chân của mình, nền nhà thạch đá phản chiếu một bóng người.

Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay có các khớp xương ửng đỏ, đối phương xách một túi giấy, Lâm Vi Hạ có chút do dự :

"Tôi——"

"Quà cảm ơn." Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.

Dưới ánh mắt bức ép của Ban Thịnh, Lâm Vi Hạ cuối cùng cũng nhận lấy.

Môn Tử khi biết được chuyện này, một mặt kinh ngạc : "Cái gì, hai người đều đeo khăn choàng cổ cặp rồi? Mối quan hệ này là phát triển thần tốc đến vậy hả!"

Lâm Vi Hạ rót cho mình một ly nước, nghĩ lại một chút, nói : "Không phải đâu, cậu ấy hình như mua là vì giảm giá."

"Nhổ, mua thêm để được giảm giá vậy sao cậu ta không mua qυầи ɭóŧ đi! Lại cứ mua khăn choàng cổ cặp cho cậu, tâm tư của cậu ta rõ như vậy." Môn Tử nói trúng tim đen.
"Hơn nữa hai người bây giờ đang là mối quan hệ gì vậy? Tớ thấy mối quan hệ của hai người càng lúc càng gần rồi, cả trường học đều lan truyền hai người các cậu có phải là đang yêu đương không đấy." Môn Tử nói.

Chuyện Môn Tử nói là thật. Từ sau khi Ban Thịnh bị bệnh, bầu không khí giữa hai người ngày càng hòa hợp, mối quan hệ cũng trở nên tốt đẹp hơn. Lâm Vi Hạ sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho Ban Thịnh, cậu nhìn thấy sẽ trả lời, hai người còn thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm trong căn tin trường học.

Hai người ở cùng nhau bị nhiều sinh viên trong trường nhìn thấy, lúc trước tin đồn là nữ thần Lâm Vi Hạ của khoa tâm lý học đang theo đuổi Ban Thịnh.

Bây giờ đã đổi thành hai người đang ở bên nhau là chuyện chắc như đinh đóng cột.

"Tớ sẽ tìm cơ hội để xác nhận." Lâm Vi Hạ nói.
Mối quan hệ hiện tại của hai người quả thực khá tốt, Lâm Vi Hạ cơ bản có thể tìm được cậu, thái độ của cậu cũng không còn khi nóng khi lạnh như trước nữa.

Nhưng cũng có những lúc Ban Thịnh không nghe điện thoại, những lúc này cậu bình thường không ở quán bar, thì chính là ở hộp đêm, ai cũng không thể tìm được cậu.

Trừ khi Ban Thịnh chủ động xuất hiện.

Buổi tối thứ năm, Lâm Vi Hạ đi từ trong thư viện ra, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Ban Thịnh.

Xia :【Cậu đang ở trường phải không? Có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?】

Tin nhắn gửi đi không có người trả lời, Lâm Vi Hạ cất điện thoại vào trong túi, cô ôm sách vở trực tiếp đi đến khoa kỹ thuật. Cô biết khoa của Ban Thịnh một tuần sẽ có hai tiết tự học buổi tối, hôm nay có lẽ cậu ở trong phòng học.

Lâm Vi Hạ đi thẳng lên lầu bốn, phòng học thứ ba, các sinh viên đang cặm cụi tự học, cô kiễng chân nhìn xung quanh lớp học một vòng, phát hiện Ban Thịnh không ở bên trong.
Cô vừa vặn gặp được nữ sinh ra ngoài hành lang rót nước, hỏi : "Bạn học, xin hỏi Ban Thịnh có ở đây không?"

"Ban Thịnh? Cậu ta căn bản không tham gia tiết tự học, lúc nào cũng vắng mặt, cậu đến quán bar có lẽ sẽ tìm thấy cậu ta đấy," nữ sinh cảm thấy buồn cười, vặn chặt nắp bình thở dài một hơi, "Giáo viên của chúng tôi cũng đau đầu vì cậu ta chết đi được, nhưng thành tích và điểm số của cậu ta lại cao nhất, thiên tài mà, khá là kiêu ngạo, đều tùy theo tính cách của mình mà đến."

"Được, cảm ơn." Lâm Vi Hạ nói.

Sau khi nói xong, Lâm Vi Hạ quay người đi về phía lối vào cầu thang, vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Ban Thịnh, loa nghe điện thoại phát ra tiếng bíp lạnh lùng, một lúc sau cuộc gọi tự động chuyển sang một giọng nữ tiêu chuẩn :

"Xin lỗi, cuộc gọi bạn gọi tạm thời không có người trả lời."
Lại gọi, vẫn không có người nghe máy.

Lâm Vi Hạ đứng ở khoảng đất trống trước tòa nhà dạy học trống trải, ngọn đèn bên đường tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, gió lạnh thổi qua khiến khuôn mặt của cô sinh ra đau đớn.

Lâm Vi Hạ đổi số điện thoại, trực tiếp gọi cho Khâu Minh Hoa, chưa được bao lâu thì bên kia kết nối, giọng nói bình tĩnh hỏi :

"Cậu ấy đang ở đâu?"

Sau khi cúp máy, Lâm Vi Hạ cất điện thoại, đến trước cổng trường học gọi một chiếc xe, mở cửa xe, cô ngồi vào trong, thấp giọng báo địa chỉ.

Cửa sổ ngăn cách tiếng gió ở bên ngoài, cô cầm điện thoại, tiếp tục gửi tin nhắn cho Ban Thịnh :

Xia :【Tôi bây giờ qua đó tìm cậu.】

Vẫn là không có người trả lời.

Tài xế chạy khoảng 35 phút thì đến quán bar Visit. Lâm Vi Hạ thấp giọng nói cảm ơn, sau khi xuống xe cô đi về hướng quán bar treo bảng tên có hình đầu lâu bên cạnh các chữ cái tiếng anh.
Đẩy cửa ra, âm nhạc điện tử ầm ầm cùng tiếng DJ ập đến, nổ vang khiến lỗ tai sinh ra đau nhức.

Lâm Vi Hạ bịt lỗ tai lại, nhỏ giọng báo số phòng bao cho nhân viên phục vụ, người phục vụ mặc đồng phục màu đỏ dẫn cô đi đến thang máy.

"Ding" một tiếp, cửa thang máy mở ra, Lâm Vi Hạ đút hai tay vào túi đi đến đẩy cánh cửa có họa tiết hoa văn cổ điển.

Vừa đẩy ra, một luồng khói thuốc sặc người phả qua, mây mù lượn lờ, cô không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia.

Nam nữ ngồi tụm lại với nhau trên chiếc ghế sofa, bọn họ đang chơi trò chơi, vừa chơi vừa uống rượu, trên bàn dưới đất đều chất đầy những ly rượu, cũng có những cặp đôi ngồi thể hiện tình cảm sâu sắc ở trong góc.

Cả cái phòng bao tối tăm, tràn đầy hơi thở mập mờ, hỗn loạn. Ánh mắt của ai nấy đều hưng phấn, hiện lên trạng thái tinh thần của bọn họ rất cao ngạo, có người uống rượu liều mạng hét ầm ĩ.
Một đám người vây quanh nhau, trong đó có một chàng trai đang rót rượu trên hai dãy ly rượu trống không, hoa bia trắng bắn ra ngoài, nhanh chóng làm đầy những chiếc ly đã cạn.

Một cô gái phấn khích đè cánh tay của chàng trai đang rót rượu, bỡn cợt : "Đây là đến lượt Ban Thịnh uống, tửu lượng của cậu ấy tốt như vậy, không phải ngàn ly không say sao, tớ chính là không thể không chuốc say cậu ấy."

"Wow! Vậy thực sự phải rót nhiều hơn một chút."

Mà nhân vật trung tâm trong chủ đề của bọn họ, Ban Thịnh, chôn cả người trên ghế sofa, chiếc áo khoác đen của cậu tùy ý mở ra, để lộ xương cổ họng sắc bén, hình xăm con bướm đuôi én đang trườn bò giữa hai khung xương quai xanh, cậu cầm một ly rượu trong tay, nở nụ cười thờ ơ.

Ly thủy tinh phản chiếu gương mặt của Ban Thịnh, một khuôn mặt nghiêm nghị ác liệt, đuôi mắt hiện lên sự mệt mỏi, cậu giống như là đeo chiếc mặt nạ, cả người chỉ có cái xác đẹp, cậu sa ngã.
Lâm Vi Hạ không biết bản thân đã đứng ở đó bao lâu, rất nhanh đã có người phát hiện ra cô, nói với Ban Thịnh :

"Ban gia, lại có cô gái đến tìm anh rồi."

Ban Thịnh lười biếng quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc ánh mắt bắt gặp Lâm Vi Hạ, ý cười ở khóe môi câu lên, sắc mặt thay đổi.

Bạn bè của Ban Thịnh bây giờ rất nhiều, bạn bè bên cạnh cậu hết nhóm này đến nhóm khác, đám người này vẫn chưa biết đây là tình huống gì, cũng chưa từng gặp qua Lâm Vi Hạ, càng không biết mối quan hệ của hai người.

Chàng trai liên tục rót đầy những ly rượu trên bàn, không ngừng huýt sáo phát ra tiếng hét ầm ĩ, thúc giục Ban Thịnh mau chóng uống sạch.

Ban Thịnh cáu kỉnh cười một tiếng, cầm ly rượu lên, vừa muốn uống, một bóng người đổ xuống, mùi hương đào ngọt ngào xộc vào chóp mũi, nữ sinh đứng trước mặt mọi người, giọng nói bình tĩnh :
"Tôi uống thay cậu ấy có được không?"

Quai hàm của Ban Thịnh siết chặt, không nói chuyện, ánh sáng dừng lại trên mặt cậu hai giây, khuôn mặt của cậu không có chút biểu tình nào.

Một đám người thấy đây là mỹ nữ, lập tức có người tiếp lời : "Được thôi, nhưng Ban gia là chơi trò chơi thua, phải tuân theo quy luật của trò chơi, nếu đã có người đẹp uống thay cậu ấy, vậy uống một nửa thì sao?"

"Tao thấy được!"

"Uống đi."

So với việc chuốc rượu con trai, mọi người càng thích xem dáng vẻ xinh đẹp của mỹ nữ khó thuần phục uống rượu hơn. Bọn họ không ngừng hét lớn, một chút cũng không phát hiện ra sắc mặt của Ban Thịnh ngồi bên cạnh đã thay đổi, vẻ mặt nặng nề, khí áp trên người cũng cực kỳ thấp.

Lâm Vi Hạ cầm ly rượu lên muốn uống, kết quả bị một bàn tay rộng lớn chặn lại, Ban Thịnh đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô, kéo người ra khỏi phòng bao dưới ánh mắt quan sát của mọi người.
"Bộp" một tiếng, tiếng đóng cửa vang ầm lên, làm cho một đám người trong phòng bao bị dọa giật mình, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.

"Mẹ nó có chuyện gì vậy, tao thấy lúc trước cô gái mà Ban Thịnh quen biết cho dù có uống bao nhiêu, cậu ta cũng không thèm nâng mí mắt lên nhìn."

"Cô gái này có thể là bạch nguyệt quang của Ban Thịnh."

Một cô gái bất mãn phản bác lại : "Bọn mày xem tiểu thuyết nhiều rồi phải không, cô gái đó cùng lắm là một trong những lịch sử yêu đương của cậu ấy thôi."

Con hẻm bên cạnh quán bar chật hẹp, một đám thanh niên nam nữ đang hút thuốc, nhìn thấy Ban Thịnh dẫn theo một nữ sinh qua đây cũng không lấy làm lạ, một tên có hình xăm ở cánh tay vừa hút thuốc vừa chào hỏi với cậu :

"Chào Ban gia, xuống đây hút thuốc hả."

"Ban thiếu, hôm nay anh uống bao nhiêu tá vậy hahahahaha, có cần em lên đó đếm giúp anh con số không." Có người trêu chọc.
Ban Thịnh nhướng mí mắt mỏng, giống như con dao sắc bén, không nói chuyện, nhưng ánh mắt của cậu rất rõ ràng cũng trực tiếp, muốn tìm đau khổ cho bản thân thì cứ việc đến. Đám người đó lập tức ngừng nói, thở mạnh cũng không dám thở, lại tự hút thuốc của mình nói chuyện với đồng bọn bên cạnh.

Bên ngoài lại đổ cơn mưa, hai người đứng ở lối đi nhỏ hẹp bên hông quán bar, cơn gió thổi qua đại sảnh, vạt áo của nam sinh lắc lư.

Những hạt mưa dày đặc rơi tí tách trên tấm thiếc xanh trên tấm tôn, tạo ra âm thanh giòn giã.

Mưa rơi vào bên trong, quần áo màu đen của Lâm Vi Hạ dính nước mưa, có vài giọt mưa còn rơi xuống đôi má trắng nõn của cô.

Ban Thịnh âm thầm cau mày xách Lâm Vi Hạ đứng ở bên ngoài vào trong.

Trong tay cậu cầm hộp thuốc lá marlboro màu trắng đỏ, lấy một điếu thuốc, đặt vào trong miệng, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc bật lửa màu bạc.
"Răng rắc" một tiếng, ngọn lửa màu đỏ cam bật ra từ hổ khẩu, cúi đầu châm lửa, làn khói trắng xám bay ra từ đôi môi mỏng, bị gió thổi qua, phả lên vùng cổ của Lâm Vi Hạ.

Giống như là hơi thở của cậu, dày đặc bao trùm lấy cô.

"Cậu uống rượu cái gì?" Ngữ khí của Ban Thịnh nặng nề, nhìn cô chằm chằm.

"Bởi vì tôi không muốn cậu suốt ngày ở những chỗ này, cậu hút thuốc uống rượu có thể đừng dữ như vậy được không." Một đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu.

Sự mong chờ dưới đáy mắt nữ sinh khiến Ban Thịnh hoàn toàn trở nên trầm mặc, cậu không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào, hút hết điếu này đến điếu khác trong tay, động mạch bên cổ cũng nhấp nhô một cách yếu ớt.

Mùi thuốc lá và rượu trên người cậu rất nặng, quầng thâm mắt xuất hiện dưới mí mắt của Ban Thịnh. Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của Ban Thịnh, dường như làm cái gì cũng là bộ dáng lười biếng không có sức lực.
Lâm Vi Hạ một chút cũng không thích dáng vẻ hiện tại của Ban Thịnh. Cô thích cậu của lúc trước.

Ban Thịnh của lúc trước điềm tĩnh phát biểu trước toàn thể giáo viên và học sinh toàn trường, tương lai dường như đang ở trước mắt cậu, tất cả đều là của cậu.

Cô hoài niệm Ban Thịnh liều mạng chạy về phía trước trên sân thể dục, chạy đến mức mặc trời đều đuổi theo phía sau cậu, nhận được toàn bộ tiếng cổ vũ của mọi người, cuối cùng giành được hạng nhất, cậu nói với cô "Lão tử làm cái gì không lợi hại."

Là thiếu niên tự cao và ngạo mạn.

Mà không phải là dáng vẻ bây giờ.

"A Thịnh, tôi không thích cậu của hiện tại." Lâm Vi Hạ nhìn cậu nói, cô cố gắng mở mắt ra, nhưng đôi mắt vẫn bất giác trở nên đỏ hoe.

Bàn tay cầm điếu thuốc của Ban Thịnh mất khống chế run lên một cái, không tiếp lời, nửa ngày mới mở miệng :
"Đừng quan tâm tôi nữa."

Sau đó hai người chìm vào trầm mặc, chỉ có mưa đang tăng tốc rơi tí tách trên mái tôn, có thể sẽ là dấu chấm hết.

Đột nhiên, Lâm Vi Hạ vươn tay từ trong túi ra, ở trước mặt cậu, trực tiếp giật lấy điếu thuốc đang cháy trong tay Ban Thịnh.

Lâm Vi Hạ cầm điếu thuốc thấm ướt không thèm suy nghĩ mà đặt vào miệng ẩm ướt của mình, bắt đầu hút thuốc, cô hút khó khăn cũng rất dùng lực, lần đầu tiên hút thuốc không có kinh nghiệm, hút một hơi lớn vào phổi, lại phát hiện hút thuốc thế mà mãnh liệt như vậy.

Cô cũng không biết, thực ra nếu hút thuốc, có thể không cần hít vào trong phổi.

Đôi môi đỏ mọng thở ra sương trắng, Lâm Vi Hạ không biết hút thuốc, những vẫn kiên trì hút, sặc đến mức khiến cả người không ngừng ho khan.

Con ngươi đen láy của Ban Thịnh co rút dữ dội, lập tức cướp lấy điếu thuốc trong tay cô, Lâm Vi Hạ nghiêng đầu qua, không để cho cậu giật lấy.
Cậu tức giận đến mức thái dương xình xịch nổi lên, sắc mặt tối sầm :

"Cậu con mẹ nó điên rồi?"

Lâm Vi Hạ đem điếu thuốc giấu ra sau lưng, lùi về sau hai bước, tấm màn mưa phía sau cô và đèn neon nhấp nháy đằng xa tự động làm mờ thành phông nền.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự bướng bỉnh, cũng kèm theo ẩm ướt, lời cô nói ra một chút cũng không giống như đang đùa giỡn :

"Tôi cùng cậu sa ngã, cậu muốn xuống địa ngục——"

"Tôi cũng phải đi theo."

Ánh mắt của Ban Thịnh dừng lại trên mặt của Lâm Vi Hạ khoảng ba phút, ánh đèn xe ở phía xa vụt qua trên mặt cậu, hai má của cậu co giật, đè nén ngọn lửa dường như đã tắt, cậu đem hết toàn bộ thuốc lá và bật lửa nhét vào trong tay cô, cuối cùng thỏa hiệp :

"Tôi thật sự......sợ cậu rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi