EM NGỌT NHƯNG KHÔNG NGẤY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm giờ chiều, Cố Đức Thiều đúng giờ đến.

Xe ra vào không tiện nên dừng ở lề đường bên ngoài ngõ nhỏ.

Giao thông được kiểm soát chặt chẽ, Đinh Đông chạy một mạch từ nhà ra chỗ anh.

Lên xe, vẫn còn thở hổn hển, “Tiểu, tiểu Thiều……Để anh đợi lâu rồi……”

Cố Đức Thiều khẽ mỉm cười với cô.

Hôm nay hình như anh còn cố tình trang điểm.

Cô vội vàng liếc nhìn anh, thiếu chút nữa bị chói mắt, gần như không thể thở được——

Má ơi ngày thường anh cũng đã đủ đẹp rồi.

Còn trang điểm đẹp như vậy, quả thực muốn mạng của ông đây!

Đinh Đông đột nhiên đỏ mặt.

Cố Đức Thiều nhìn thấy cô như vậy, nội tâm không hề dao động, tựa hồ tập mãi thành thói quen.

Anh thường xuyên khiến các cô gái đỏ mặt.

Cố Đức Thiều thuận miệng hỏi cô: “Em bình thường thích ăn ở chỗ nào?”

Chỗ nào a?

Cô chưa ăn bao giờ, ở đâu đây?

Thật vất vả nghẹn ra một nhà hàng lẩu cay: “Dương Quốc Phúc, em thích nhất là ăn ở Dương Quốc Phúc.”

Hy vọng nhà hàng Dương Quốc Phúc kia không quá khó ăn.

Nếu là nó ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô tối nay, ngày mai ngay lập tức thu mua toàn bộ.

Cố Đức Thiều tìm được chỗ đỗ xe.

Hai người đi đến cửa nhà hàng dương Quốc Phúc.

Đã gần 6 giờ, khách ra ra vào vào nối liền không dứt.

Đinh Đông thiếu kinh nghiệm, vừa vào cửa, đã bị một tấm màn nhựa giống như rèm cửa, “Bang” đánh vào mặt.

Cô chết lặng hồi lâu.

Cố Đức Thiều hỏi: “Không sao chứ?”

“Không, không sao.” Đinh Đông như không có vấn đề gì mà đi vào.

Mẹ nó.

Mặt cô đau quá.

Trước tiên tìm một chỗ ngồi bên cửa số.

Cố Đức Thiều có chút ngoài ý muốn: “Em không gọi đồ sao?”

Đinh Đông: “Cái gì?”

Cố Đức Thiều: “Chọn đồ ăn rồi trả tiền, sau đó mới tìm chỗ ngồi, chẳng lẽ em chưa bao giờ ăn lẩu cay?”

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều: “Hay là, em muốn chiếm chỗ ngồi trước?”

Đinh Đông gấp không chờ nổi mà gật đầu, “Đúng vậy, anh thật hiểu em, anh chọn đồ ăn trước đi, vị trí này thật khó giành, anh chọn xong rồi tới em.”

Cố Đức Thiều: “Được.”

Cửa này lọt qua thật dễ dàng.

Trong lúc chờ đợi, Cố Đức Thiều đột nhiên lấy ra một chiếc túi màu hồng nhạt.

Đinh Đông: “Đây là cái gì?”

Cố Đức Thiều: “Mở ra nhìn xem.”

Đừng là món quà dùng ánh mắt thẳng nam hay theo sở thích của những người lớn tuổi để mua.

Kỹ thuật diễn của cô không quá tốt, chờ lát nữa khen ngợi không có tâm thì xong đời rồi.

Bên trong chiếc túi màu hồng nhạt, là một cái hộp trắng tinh.

IPhone XS Max hoàn toàn mới, dung lượng tối đa, còn tốt hơn cái điện thoại kia của cô.

Đinh Đông ngây ngẩn cả người: “Vì sao lại đột nhiên đưa cho em cái này?”

Cố Đức Thiều: “Lần trước nhìn thấy di động của em đã cũ lắm rồi. Vừa vặn ngày hôm qua đi ngang qua cửa hàng di động, thấy cái này rất hợp với em nên thuận tay mua.”

Cẩn thận như vậy……

Tặng món quà chân thành thật lòng như thế, lại còn săn sóc tỉ mỉ, làm cho Đinh Đông có cảm giác hổ thẹn, “Em không thể nhận, nó quá đắt, tiện nghi này em không thể chiếm.”

Cố Đức Thiều ánh mắt thâm thuý nhìn cô, giọng nói nghe ra mấy phần oán giận: “Em gái muốn chiếm tiện nghi cứ việc mở miệng, anh trai nhà mình thì khách khí cái gì?”

Đinh Đông hận không thể che ngực: Anh em cái gì mà em gái lại đối với anh trai như vậy chứ! Thật! Là! Ngốc!

Vì thế vô cùng ngượng ngùng mà vươn móng chó ra: “…… Vậy cảm ơn anh.”

Cố Đức Thiều đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Anh nghe nói em đang làm việc trong một xí nghiệp gia tộc, là công ty sản xuất thiết bị in 3D. Đó có phải là Romance, có trụ sở chính ở Mỹ?”

Đinh Đông: “Vâng.”

Cố Đức Thiều: “Thời điểm em ở Mỹ, có biết Dean, giám đốc kỹ thuật của trung tâm Romance không?”

Đinh Đông sửng sốt một chút, “…… Em biết.”

Cố Đức Thiều: “Nam hay nữ?”

Đinh Đông do dự một giây: “Nam.”

Cố Đức Thiều: “Cái tên đáng ghét.”

Đinh Đông: “Làm sao vậy?”

Cố Đức Thiều: “Không có gì, có chút xích mích. Có cơ hội gặp mặt, anh nhất định phải tiếp đón anh ta thật tốt.”

Đinh Đông lau mồ hôi: “Thật không?”

Lẩu cay được bưng lên.

Cố Đức Thiều nhìn những chiếc lá rau đáng thương trôi nổi trong bát Đinh Đông, nhíu mày: “Em chỉ ăn như vậy à?”

Đinh Đông thật sự hối hận.

Sau khi ăn thử một miếng, tựa như như mở ra cánh cửa tới một thế giới mới——

Dương Quốc Phúc này thật sự quá ngon!

So với bún ốc của Viên Hạ còn ăn ngon hơn, điều quan trong nhất là —— Không! Hôi!

Nhưng món đã gọi lên hết rồi, lại không thể lại gọi thêm rau, đành phải cười gượng: “Em giảm béo.”

Ban đầu còn muốn gắp một ít vào bát của Cố Đức Thiều.

Vừa nhìn, phát hiện ra anh ăn còn ít hơn cô.

Cô nhịn không được hỏi: “Có phải anh không thích ăn cái này?”

Cố Đức Thiều bất ngờ nói: “Buổi tối anh thường không ăn cơm.”

Đinh Đông: “Không thể nào.”

Cố Đức Thiều ngồi dựa vào ghế, lùi về phía sau, nâng một góc áo thun lên, lộ ra vòng eo nhỏ gầy nhưng vô cùng rắn chắc, đường cong kia thật là đẹp, đáng tiếc một thoáng kinh hồng*, một giây sau, Cố Đức Thiều lại buông tà áo, che khuất một cảnh xuân động lòng người.

*Một thoáng kinh hồng: “Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng, trọn đời nhung nhớ, trọn kiếp không quên, không oán không hối hận” (N: Nhân sinh như mộng)

“Loảng xoảng!”

Chị gái đối diện nhìn thấy một màn như vậy, lập tức đánh rơi bát.

Đồ ăn rơi đầy đất.

Đinh Đông nuốt một ngụm nước miếng.

Không thấy đủ.

Cố Đức Thiều cười cười: “Vì để giữ gìn vòng eo thiếu niên, kim tự chiêu bài của anh.”

*Kim tự chiêu bài: biển hiệu, nhãn hiệu vàng, ví với việc khoe tên tuổi với mọi người

Phốc ——

Đinh Đông nuốt nước miếng thiếu chút nữa phun ra, “Anh, kim tự chiêu bài của anh không phải là đôi tay làm giải phẫu này sao? Em nghe bọn họ đều gọi anh là  bàn tay phẫu thuật của thánh thần.”

Cố Đức Thiều vẫy vẫy tay: “Làm bác sĩ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Anh thỉnh thoảng cũng làm nghề phụ.”

“Nghề phụ gì?”

“Cái này, trẻ con không nên nghe, ảnh hưởng tới thể xác và tinh thần khỏe mạnh.” Lời nói dối của Cố Đức Thiều quá thật, đến chính anh còn tin vào điều đó, “Giao dịch tiền bạc giữa người lớn với nhau rất dơ bẩn.”

Đinh Đông sửng sốt.

Nói đi, làm em cũng dơ bẩn một chút?

Em cũng muốn tiêu tiền vì anh ……

Cố Đức Thiều: “Không nói đến anh, thật ra là em, có phải thói quen ngày thường chỉ ăn ít như vậy, là vì tiết kiệm tiền?”

Đinh!

Nhắc nhở.

Đinh Đông cảm thấy cô và Cố Đức Thiều có điểm chung rồi.

Vì vậy, tỏ ra xấu hổ mà chớp chớp mắt, cúi đầu khảy khảy đồ ăn trong bát, khẽ cắn môi mà “Vâng” một tiếng.

Cố Đức Thiều: “Anh nghe nói mối quan hệ của ba con em không được tốt lắm.”

Đinh Đông: “Khi còn nhỏ vẫn còn ổn, chỉ là từ lúc ba tái hôn, thái độ đối với em đã thay đổi.”

Cái rắm!

Mẹ kế Lý Hành Hải lớn hơn cô mười tuổi, cũng là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, thường lui tới nói chuyện phiếm.

Hơn nữa cô ấy rất tốt với ba cô.

Đinh Chính Thuần vừa thuận miệng nói muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, Lý Hành Hải ngay lập tức chạy khắp phố người Hoa, chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn chính gốc nhất, tự tay làm cho ông ấy ăn.

Tuy rằng hương vị không đạt yêu cầu.

Nhưng điều quan trọng là trái tim cô ấy hoàn toàn dành cho Đinh Chính Thuần.

Thiên kim tiểu thư gia tài bạc triệu, lại nguyện ý vì một người đàn ông 42 tuổi đã từng ly hôn, xuống bếp rửa tay làm canh.

Thật không biết lão Đinh có cái gì mà kiêu ngạo như vậy.

Lý Hành Hải nói, muốn sinh một đứa bé thuộc về hai người bọn họ.

Ông ấy nhất quyết không đồng ý, nói có nữ nhi bảo bối Đinh Đông là đủ rồi.

Sinh đứa trẻ, chỉ sợ lại xảy ra tình trạng chị em tranh giành tài sản.

Thật ghê tởm!

Cáo già không muốn sinh con, vốn dĩ là vì muốn cùng vợ ngọt ngọt ngào ngào, vĩnh viễn ở trong thế giới hai người.

Mỗi ngày đối với cẩu độc thân là cô đây rải cẩu lương.

Cô thật sự sợ chết, mới trốn khỏi nước Mỹ, quay về quê hương để cứu lấy cái mạng nhỏ nhoi của mình.

Hơn thế nữa, Đinh Chính Thuần còn muốn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu cô.

Ý đồ phá hư quan hệ hài hoà của cô cùng mẹ kế.

Đinh Đông nhớ đến chuyện này xong, thở dài, “Nói thật với anh, công việc ở Mỹ đã nghỉ từ lâu, thẻ tín dụng cũng ngừng, em cùng đường, mới nghĩ đến việc một mình về nước.”

Cố Đức Thiều biểu cảm quả nhiên trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Có chút đồng cảm mà an ủi: “Em có thể nương tựa vào anh, về sau anh sẽ đối tốt với em.”

Đinh Đông: “Anh tiểu Thiều, cảm ơn anh.”

Cố Đức Thiều: “Về tứ hợp viện của bà ngoại ——”

Hả?

Bắt đầu rồi ư?

Không hề báo trước với cô một tiếng mà đi vào chủ đề chính!

Đinh Đông bỗng nhiên có chút khẩn trương, “Làm sao vậy?”

Cố Đức Thiều: “Anh chuẩn bị đem nó bán đi.”

Đinh Đông: “……”

Cố Đức Thiều: “Giá trị thị trường ước tính khoảng 150 triệu nhân dân tệ. Sau khi bán xong, anh sẽ đem toàn bộ tiền chuyển cho em, anh dự định bán căn nhà cho người quen đã an bài trước, chờ em nhận được tiền, lại mua lại căn nhà, chủ hộ đổi thành em. Em xem như vậy đã ổn chưa?”

Đinh Đông vẻ mặt không vui: “Anh tiểu Thiều đây là có ý tứ gì? Em đối với bà ngoại là đạo hiếu, chẳng lẽ không chịu nổi sự cám dỗ của tiền tài? Vì tiền, có thể không cần tuân theo chữ hiếu sao?”

Cố Đức Thiều: “Nói thật, phần tâm ý này của bà cụ, anh không có phúc hưởng.”

Đinh Đông: “Anh tiểu Thiều là đang nói tới, chuyện cùng em kết hôn sao?”

Cố Đức Thiều “Ừ” một tiếng: “Hôn nhân đại sự, bà ngoại quả thực đùa hơi quá.”

Đinh Đông cười: “Chắc là bà cảm thấy anh tiểu Thiều là sẽ người chồng đáng tin cậy.”

Cố Đức Thiều: “Chính là năm bà ngoại qua đời, em mới chỉ mười bốn, năm tuổi, năm nay cũng mới bao nhiêu——”

Đinh Đông: “Không còn nhỏ, em sắp mười chín tuổi.”

Cố Đức Thiều: “Mùng tám tháng sau.”

Đinh Đông: “Làm sao anh biết được sinh nhật em?”

Cố Đức Thiều cười khẽ: “Bằng không em cho rằng, quà sinh nhật của em mỗi năm, bà ngoại đã lớn tuổi như vậy, làm sao biết sử dụng phương tiện chuyển phát nhanh gửi cho em?”

Đinh Đông sửng sốt: “…… Là anh?”

Thảo nào, quà sinh nhật của bà ngoại luôn vừa ý cô.

Năm thứ nhất là truyện tranh Nhật Bản, năm thứ hai là trò chơi PSP, năm thứ ba……

Cố Đức Thiều: “Năm bà ngoại qua đời, món quà tặng cho em là lắc tay phiên bản giới hạn của Van Cleef & Arpels, là anh nhờ bạn anh mua về từ Mỹ, sau đó từ Trung Quốc gửi đến Mỹ cho em. Bà ngoại không biết phải đi chỗ nào để mua, ngày nắng nóng, bà chạy khắp các phố lớn ngõ nhỏ, chợ đêm, hàng vỉa hè để tìm cái lắc tay kia, một hai phải tìm được cái vòng giống hệt cái trong danh sách em đăng trên vòng bạn bè, thật sự tìm không thấy, mới đến nhờ anh mua.”

* Van Cleef & Arpels: nhãn hàng này bán trang sức siêu xinh.



Hốc mắt Đinh Đông trở nên ươn ướt, “Bà ngoại ngày thường ăn mặc tiết kiệm, mua một chút trái cây ngon cũng tiếc. Bỏ ra số tiền lớn như vậy mua lắc tay, khẳng định đau lòng muốn chết, em khi đó còn không hiểu chuyện, thời điểm nhận quà còn trách móc bà, bà vậy mà vô cùng vui vẻ nói không quý không quý, cho rằng có thể gạt được em……”

Cố Đức Thiều: “Nó thực sự không đắt, một trăm nghìn tệ.”

Đinh Đông: “Cái, cái gì?”

Cố Đức Thiều nhàn nhạt mà cười, mang theo nỗi buồn xưa cũ.

“Bà ngoại ngày thường tiết kiệm như vậy, anh làm sao có thể để bà tiêu nhiều tiền? Nhưng vì ham muốn thoả mãn nguyện vọng của cháu gái của bà ngoại, nên anh đành phải lừa gạt bà. Truyện tranh Nhật Bản, 60, trò chơi cầm tay, 80……”

Anh đếm ngược, một năm cũng không tồi!

Hoá ra, từ nhỏ đến lớn, món quà sinh nhật cô mong đợi mỗi năm, đều là của Cố Đức Thiều đưa!

Làm sao lại có một người đàn ông đẹp như thiên thần như vậy!!!

Không được, ông đây khóc một lát đã.

Đinh Đông rút khăn giấy ra lau nước mắt.

Đáng tiếc khăn giấy của Dương Quốc Phúc gặp nước liền mềm, vụn giấy lập tức dính lên mặt cô.

Cố Đức Thiều cười, duỗi tay lại gần, gỡ những mảnh vụn giấy trên mặt cô.

Thật thân mật, thật ôn nhu, hành động lại tự nhiên như vậy.

Trái tim cứng rắn đến đâu, e rằng cũng sẽ hóa thành một vũng nước.

Đinh Đông trong lòng có chút ý kiến: Làm sao bây giờ, ông đây không muốn làm em gái của Cố Đức Thiều!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi