EM NGUYỆN CÙNG ANH TRỌN ĐỜI TƯƠNG TƯ

Tới bệnh viện, An Hân Du đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, lo lắng bước tới bước lui.

Bên cạnh cô ta là cô Đồng bảo mẫu, đây là người mà sau này An Hân Du lựa chọn, một năm qua chăm sóc Duệ Duệ tương đối cẩn thận, anh bước vội lên:

“Duệ Duệ sao rồi?”

“Duệ Duệ, con nó…” An Hân Du rưng rưng nước mắt: “Xe phía sau tông vào đuôi xe em, khi đó cửa xe mở rộng, Duệ Duệ không ngồi vững nên rơi từ trong ra ngoài, bị đụng vào đầu, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra.”

Chu Cận Viễn đưa mắt nhìn lên, một cơn giận dữ không tên bộc phát, ánh mắt lạnh lùng: “Không ngồi vững? Lẽ nào con nó không có ghế dành cho em bé sao?”

An Hân Du cắn môi, yết hầu lăn lên lăn xuống: “Có, nhưng Duệ Duệ không thích ngồi ghế em bé, ngồi vào là khóc ăn vạ, em… em không có cách nào khác nên mới…”

“Con khóc là em không cho con ngồi nữa?” Chu Cận Viễn nhíu mày nổi giận đùng đùng: “Ngay cả chút kiến thức thông thường này mà em cũng không hiểu sao?”

An Hân Du giật mình, sau đó tủi thân mím chặt môi, cúi đầu chực khóc.

Bình thường cô ta chê ghế em bé lỉnh kỉnh, thường thì cứ đặt đại Duệ Duệ ở bên cạnh cho xong chuyện, hơn một năm qua vẫn ổn, nào ngờ lần này lại gặp sự cố.

Cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện nên vội vã đưa Duệ Duệ tới viện trước, người gây tai nạn và tài xế của cô ta một lát nữa mới tới.

Mắt cô ta ánh lên vẻ oan ức.

Gần đây số lần Chu Cận Viễn trách móc cô dường như đang tăng dần…

Cô Đồng cảm nhận được tâm trạng của An Hân Du, vừa đỡ cô ta vừa lên tiếng giải thích: “Chu tiên sinh, anh trách oan phu nhân rồi! Cô ấy là mẹ đẻ của bé, anh thường xuyên đi công tác hoặc tăng ca, mọi việc ở nhà đều do một mình cô ấy lo liệu, Duệ Duệ cũng lớn rồi, không chịu ngồi yên như hồi nhỏ nữa, ngồi vào ghế em bé là sẽ khóc lóc ăn vạ, khóc đến khàn tiếng, phu nhân cũng vì thương con nên mới đặt bé ngồi trên ghế chơi một lúc, ai ngờ…”

Cô dừng lại, thấy Chu Cận Viễn động lòng liền bổ sung thêm: “Đều trách người gây ra tai nạn! Nói không chừng, cô ta biết là người nhà của anh nên cố tình lái xe đâm lên!”

Cô Đồng quả quyết chuyển hướng trọng tâm vấn đề.

Chu Cận Viễn cúi đầu liếc nhìn An Hân Du, một năm nay đúng là anh thường xuyên không ở nhà, anh nén giận, an ủi: “Vừa rồi anh đã hơi nặng lời.”

“Không, anh mắng rất đúng.”

Hai người vừa dứt lời, tài xế dẫn người tông đuôi xe tới.

An Hân Du ngẩng đầu lên nhìn, mặt lập tức biến sắc…

Cô gái mặt váy dài thanh nhã, mắt sáng môi hồng, có trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú, đây chả phải là… Tô Đồng sao?

Sao lại là cô ta?

Cô ta là người hay là ma?

An Hân Du không thể kìm nén cảm xúc: “Cô… cô là Tô Đồng? Cô chưa chết sao?”

Trong những kĩ ức hỗn loạn của Tô Đồng, mình vác bụng bầu tới bệnh viện thì gặp tai nạn ô tô bị sảy thai, vì thế bây giờ nhìn thấy An Hân Du cô chỉ nhớ tới việc bị hãm hại và bắt cóc.

Trong đầu có một dòng máu nóng đang sôi sục.

Mặc dù cô từng mắc chứng bệnh tâm thần nhưng những việc người đàn bà này gây ra cho cô, cô vẫn nhớ rõ mồn một! Trong đầu cô thậm chí còn có tiếng nói đang gào thét: Giết cô ta!

Nghĩ kĩ lại, tới bản thân cô cũng không biết mối hận ngút trời này từ đâu mà có!

“Cô rất muốn tôi chết sao?”

Buổi trưa Tô Đồng hẹn Thi Lâm đi ăn trưa, khi tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì bất ngờ tông vào đuôi xe An Hân Du.

Đầu cô đập vào vô lăng, đầu óc choáng váng, cô vốn định lên xin lỗi nhưng không ngờ An Hân Du đã bế Duệ Duệ đi mất rồi, chỉ có tài xế ở lại trông chừng cô.

“Cô…” An Hân Du nghẹn lời, nhưng cũng có thể xác nhận rằng cô ta chưa chết.

Một năm qua, cô là Chu phu nhân tương lai, cũng không cần phải cố tỏ ra dịu dàng nữa, vì thế cô lập tức khiển trách: “Cô nói xem, có phải cô cố tình tông lên không? Mục đích của cô không phải Duệ Duệ mà là tôi? Cô muốn đâm chết tôi để báo thù có phải không?”

- -- Hết ---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi