EM NGUYỆN CÙNG ANH TRỌN ĐỜI TƯƠNG TƯ

Một tháng sau.

Bệnh viện Ngân Cảng.

Tô Đồng giúp Thi Lâm thu dọn hành lý xuất viện, anh ngồi trên xe lăn, trợ lý đỡ sau lưng anh, nói: “Thi tiên sinh, tôi đã liên hệ chuyên gia bên Mỹ rồi, họ rất có kinh nghiệm về chứng liệt loại này, tôi tin rằng người tốt sẽ được báo đáp, anh nhất định sẽ bình an vô sự!”

Liệt…

Chữ này lọt vào tai Thi Lâm vô cùng chói tai.

Anh liếc nhìn trợ lý, thái độ lạnh lùng.

Sau tai nạn hôm đó, anh giữ lại được tính mạng nhưng vì tủy sống bị tổn thương nên nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn.

Bệnh viện Ngân Cảng đã thành lập tổ chuyên gia điều trị cho anh trong một tháng, kết quả nhận được đều là thất bại, anh càng ngày càng dễ cáu gắt, trợ lý thấy vậy vô cùng lo lắng nên đã liên hệ bệnh viện ở nước ngoài cho anh.

Tô Đồng thu dọn hành lý xong, bước tới mỉm cười nói: “Đừng giận, trợ lý Quách cũng chỉ muốn tốt cho anh, vị chuyên gia mà anh ấy nói em cũng đã nghiên cứu rồi, tỉ lệ phẫu thuật thành công rất cao, anh yên tâm, sau này em sẽ luôn ở bên anh! Cho dù anh không thể đứng dậy em cũng sẽ làm chiếc nạng suốt nửa đời còn lại cho anh…”

Thi Lâm dựa vào xe lăn, một tay đặt lên đùi.

“Đồng Đồng, em suy nghĩ kĩ nhé, cùng anh qua Mỹ là một hành trình dài, em cần phải gác lại rất nhiều người và việc.” Thi Lâm chăm chú nhìn cô, một lát sau lại hỏi: “Em thật sự có thể bỏ lại Chu Cận Viễn? Có thể bỏ lại Duệ Duệ sao?”

Chuyến này đi, nếu anh không thể đứng lên được nữa, có lẽ không không quay trở lại.

Còn cô, hiện nay vẫn chưa giành được quyền nuôi dưỡng Duệ Duệ… nụ cười trên môi Tô Đồng vẫn không đổi.

Cô nâng tay anh lên, đặt lên má mình: “Thi Lâm, anh nghe cho rõ đây, anh, bây giờ là người đàn ông duy nhất em muốn cùng đi tới trọn đời! Còn về Duệ Duệ, đợi khi nào anh khỏe hơn một chút em sẽ về khởi kiện, được rồi, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, mai còn có một chuyến đi dài…”

Thi Lâm chớp mắt, không nói nữa.

- --

Ngày hôm sau, nắng vàng rực rỡ.

Sân bay.

Thi Lâm và trợ lý Quách đứng ở đại sảnh sân bay, chuẩn bị kiểm tra an ninh, Tô Đồng móc túi, ngạc nhiên khi không tìm thấy hộ chiếu của mình!

“Hộ chiếu của em đâu?” Cô sửng sốt: “Rõ ràng tối qua đã bỏ vào đây rồi!”

Lúc này, phòng phát thanh vang lên thông báo…

[Bây giờ xin thông báo về việc lĩnh đồ thất lạc, có người nhặt được một cuốn hộ chiếu Trung Quốc, chủ nhân là cô Tô Đồng quốc tịch Trung Quốc, xin người bị mất hãy mang theo giấy tờ chứng minh thân phận tới phòng phát thanh để nhận…]

Thi Lâm cười đùa: “Chắc là lúc xuống xe không cẩn thận làm rơi.”

“Xem em gần đây trí nhớ càng ngày càng kém…” Tô Đồng gõ lên đầu mình, may mà có người nhặt được, đi nhận xong vẫn kịp lên máy bay! “Anh đợi em một lát, em đi nhận rồi quay lại.”

Cô quay người định bước đi.

Bỗng Thi Lâm kéo tay cô lai, lưu luyến nhìn cô: “Hôn anh trước đã!”

Tô Đồng lườm anh.

“Đợi anh khỏe lại, anh muốn hôn thế nào cũng được…”

Anh nắm chặt tay cô không chịu buông ra.

“Được rồi, em hôn.” Tô Đồng chu môi, cúi đầu hôn nhẹ lên má anh, sau đó quay người bước đi, để tránh mất thời gian, cô thậm chí còn chạy đi.

Thi Lâm ngồi trên xe lăn, ánh mắt hun hút nhìn theo bóng cô.

Anh thấy cô đi qua đám đông, bước qua hành lý trên đường, mọi thứ xung quanh trong khoảnh khắc đó dường như đều trở thành bối cảnh cho cô, giữa đất trời chỉ còn lại một mình cô.

Anh cứ nhìn mãi, ánh mắt ấy trở thành vĩnh hằng.

Trợ lý Quách đứng bên cạnh thở dài: “Thi tiên sinh, nếu đã không lỡ, sao lại không dẫn cô ấy đi cùng?”

“…” Thi Lâm không trả lời anh, đợi tới khi bóng Tô Đồng biến mất mới thu lại ánh mắt, mặt không chút biểu cảm, nói: “Đi thôi.”

- -- Hết ---

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi