EM NHƯ GIÓ NAM

Hai phút sau xe của Tưởng Ti Tầm cũng đến, lúc này ba người chào hỏi nhau ở ngoài cửa khách sạn đã đi vào trong.

Người đàn ông vừa xuống xe, Hứa Ngưng Vi gọi điện thoại đến.

“Lái đến bãi đỗ xe.” Anh dặn tài xế, đồng thời đóng cửa xe lại.

Hứa Ngưng Vi đã trải qua hai ngày đấu tranh liên tục, quyết định bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu bình thường đã không khơi dậy được ý chí chiến đấu của bản thân. Sở hữu sự xa hoa hai mươi năm, ra ngoài đều dùng chuyên cơ riêng, ngay cả ra ngoài đi du lịch cũng là một nhóm tài xế, bảo mẫu và vệ sĩ đi theo.

Cho dù Hứa Hướng Ấp có mở đường cho cuộc sống của cô ta sau khi về nhà thì đó cũng không phải thứ mà cô ta mong muốn.

“Anh Ti Tầm, em định đến trung tâm nghiên cứu và phát triển bên Tân Vận.”

Công ty y tế dưới Tân Vận, dự án có thể khiến cô ta quan tâm đại khái chỉ có duy nhất dự án đó, hợp tác với nhà họ Lộ.

Tưởng Ti Tầm không nhiều lời, chỉ hỏi: “Suy nghĩ kỹ rồi?”

“Ừm. Trước khi đi em muốn xác nhận với anh một chút, các dự án do Thẩm Thanh Phong lãnh đạo chất lượng có tốt không? Nếu như không phải, em không qua đó nữa.”

“Trước giờ bà ta không coi việc kiếm tiền là trò chơi.”

“Được, vậy em có tính toán rồi.”

Lúc này Hứa Ngưng Vi đang ngồi trong một căn nhà khác, trong căn hộ cô ta để quần áo và túi, nhìn lại quá khứ tràn ngập trong căn phòng, cô ta không muốn bị mắc kẹt nữa.

“Anh Ti Tầm, em không muốn ôm h ậ n nữa, sáu năm qua em đã quá mệt.” Cô ta nói thật, “Điều kiện Thẩm Thanh Phong cho em người bình thường không từ chối được.”

“Đến trung tâm nghiên cứu và phát triển khác, em không vực dậy được một chút tinh thần nào, ngơ ngác, đến Tân Vận chí ít sẽ không lãng phí chuyên môn của mình. Em không tìm được con đường nào khác có thể đi nữa, chỉ có con đường này.”

“Em cũng xem thường bản thân, nhưng em không biết phải làm sao.”

Tưởng Ti Tầm đợi một lúc, thấy cô ta không nói tiếp nữa mới lên tiếng: “H ậ n hay không h ậ n, đều là vì để bản thân mình sống tốt. H ậ n là có t h ù nhất định phải b áo, không h ậ n là lấy ơn báo o á n.” Anh đánh giá khách quan, “Dự án này tiềm năng phát triển vô cùng tốt.”

“Cảm ơn anh.” Quả thật cô ta không tìm được ai để nói, chỉ có Tưởng Ti Tầm vẫn có thể an ủi cô ta một hai câu vào những lúc như thế này.

“Ngưng Vi, trước đây anh đã từng nói với em rồi, đừng lãng phí tài năng của mình, sống chung thật tốt với giáo sư Thượng.”

“Sẽ như vậy.” Hứa Ngưng Vi nói bản thân đã chuẩn bị xong hết tài liệu, sẽ cố gắng nhanh chóng đi đổi lại tên, đổi thành họ Thượng, sau này lúc nói quan hệ gì với Thượng Thông Hú sẽ không cần phải giải thích nhiều như vậy nữa.

Ở trước mặt Tưởng Ti Tầm cô ta không che giấu việc đổi họ, “Làm nghiên cứu khoa học, tên của bố em có sức ảnh hưởng hơn bố Hứa.”

“Trong lòng giáo sư Thượng cũng hiểu vì sao em lại đổi họ vào lúc này. Nhưng đổi lại ông ấy cũng vui.”

Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, “Anh đang ở tiệc rượu.”

“Vậy anh bận đi.” Hứa Ngưng Vi kết thúc cuộc gọi.

Tưởng Ti Tầm xuống xe, sải bước đi vào thang máy chuyên dụng.

Khách sạn này là tài sản dưới danh nghĩa của Lộ Kiếm Ba, bốn bỏ năm lên là đợi anh, mỗi lần qua đây đều để lại thang máy chuyên dụng của bố anh cho anh.

Từ thang máy chuyên dụng đến sảnh tiệc phải đi qua một khu nghỉ ngơi, ngắm nhìn toàn cảnh cảng Victoria.

Đại tiểu thư nhà họ Ninh và đại tiểu thư nhà họ Ngu oan gia ngõ hẹp ở đây, Ngu Duệ vốn dĩ muốn quay lại về trong sảnh tiệc, sau đó lại nghĩ, dựa vào cái gì mà lần nào cũng là cô ấy trốn đối phương.

Trong sảnh tiệc đủ các thể loại lá mặt lá trái, quá phiền.

Cô ấy cầm một ly rượu vang đỏ ngồi ở một bên đầu đài quan sát, Ninh Doãn ở bên còn lại, hôm nay trùng hợp mặc lễ phục màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.

Hai vị tiểu thư một người thì chung tình với màu đỏ, một người thì yêu màu tím nhạt, hơn nữa đều không thích đeo trang sức, quần áo luôn là kiểu đơn giản không có phụ kiện gì.

Ninh Doãn nhìn nghiêng, cười như không nhấp một ngụm rượu: “Đừng đợi nữa, hôm nay anh ấy không đến đâu.”

Ngu Duệ cười lạnh: “Sao, làm con sâu ở trong bụng tôi từ bao giờ rồi?”

“Rất nhiều năm trước đã như vậy.” Ninh Doãn vẫn cười xinh đẹp như cũ: “Cô hủy bỏ hôn lễ không phải là bởi vì nhớ mãi không quên anh ấy sao? Sao, thấy vị hôn phu của cô không bằng anh ấy à? Đáng tiếc, anh ấy không kết hôn, lại để cô chờ đợi vô ích rồi. Hai tháng trước, cô đi tìm anh ấy uống trà chiều, nghĩ qua muốn tìm anh ấy để tỏ tình nhưng cô lại không hạ mình được, không mở nổi miệng, cuối cùng chỉ nói chuyện công việc.”

“Anh ấy muốn tranh giành quyền kiểm soát của nhà họ Lộ, cô là người vui nhất, sau này anh ấy sẽ ở Hồng Kông dài hạn, một năm chí ít cũng phải ở Hồng Kông đến nửa năm.”

“Ba năm đó tôi và anh ấy ở bên nhau, cô ngưỡng mộ tôi, đố kỵ tôi, hay là h ậ n tôi?”

“Ngu đại mỹ nhân, con sâu là tôi đây không phải vẫn đủ tiêu chuẩn chứ?”

Ngu Duệ nhấp một ngụm rượu: “Quan tâm tôi như vậy, Ninh Doãn, cô sống có mệt không?”

Ninh Doãn cười mấy tiếng, vui vẻ sảng khoái, còn mang theo mấy phần cười trên nỗi đau của người khác: “Không mệt nha. Sao thế, mấy năm nay cô sống mệt lắm à?”

Vừa dứt lời, bên thang máy chuyên dụng có tiếng bước chân.

Lộ Kiếm Ba đã ở trong sảnh tiệc, bọn họ đều biết, vậy là không hẹn mà cùng nhau nhìn qua.

Người đàn ông đang cúi đầu trả lời tin nhắn, bước chân chậm lại.

Ninh Doãn tính sai, thấy Hứa Tri Ý đến cùng Lộ Kiếm Ba, tưởng là Tưởng Ti Tầm có chuyện không phân thân được, hoặc là tạm thời rời khỏi Hồng Kông, không kịp quay lại.

“Còn tưởng hôm nay anh không đến chứ, sao anh không đi cùng bác Lộ.”

Tưởng Ti Tầm ngẩng lên, cảnh tượng trước mặt không phải thường thấy, hai người bọn họ từ nhỏ đã bị lấy ra so sánh, từ lúc đó bắt đầu bất hòa, cho dù xuất hiện ở cùng một hoạt động, cũng không giao lưu riêng tư gì với nhau.

Anh gật đầu với Ngu Duệ, trả lời Ninh Doãn: “Ông ấy chỉ dẫn Tri Ý.”

Ninh Doãn đứng dậy, cùng anh đi vào trong sảnh tiệc.

Đi được mấy bước quay đầu lại gọi người phụ nữ ở khu nghỉ ngơi, “Đi thôi, cùng nhau?”

Đối phương không để ý đến cô ấy.

Ninh Doãn không sao, nói chuyện cùng Tưởng Ti Tầm.

Đi xa, Tưởng Ti Tầm nói: “Nhất định phải tranh chấp?”

Ninh Doãn vô tội: “Đâu có đâu. Không phải anh cũng nghe thấy sao, tôi gọi cô ấy đi cùng thân thiện như vậy.”

Tưởng Ti Tầm lười tranh luận.

Trong sảnh tiệc, mọi người ăn mặc lộng lẫy.

Tối nay đều là những người ở trong các gia tộc lớn và đối tác kinh doanh đến, không có ai vây quanh ai, đều tụm ba tụm năm nói chuyện.

Ai đến ai đi cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, duy nhất có lúc Thẩm Thanh Phong đến, gây nên náo động. Bọn họ không hóng chuyện của Thẩm Thanh Phong và Lộ Kiếm Lương mà lại hứng thú với chuyện Lộ Kiếm Ba và người tình cũ nay trở thành chị dâu, dẫu sao thì vụ bê bối này của nhà họ Lộ cũng chiếm hot search các nền tảng mấy ngày liền.

Lúc Tưởng Ti Tầm đi vào sảnh tiệc, sự chú ý của mọi người đều bị Thẩm Thanh Phong thu hút, trùng hợp bớt đi các loại chào hỏi, anh tiện tay lấy một ly rượu từ khay của người phục vụ, đi kính rượu với chủ nhân của tiệc rượu tối nay.

Còn chưa tìm được chủ nhân bữa tiệc, bị bác cả gọi lại.

Ninh Doãn nói với người đàn ông bên cạnh: “Lát nữa nói tiếp.” Tự giác rời đi trước.

Hai bác cháu sải bước đi đến khu nghỉ ngơi ít người.

Lộ Kiếm Lương bất đắc dĩ mới đến giao dịch với cháu mình, mặc dù ông cụ cuối cùng cũng đồng ý để cho ông ta nhận đứa con trai riêng ở bên ngoài về nhận tổ quy tông tiến vào gia phả, cũng sẽ phân chia một số tài sản nhất định, nhưng vì để xoa dịu cơn giận của cháu trai trưởng, ông đã thẳng thừng nói, người được nhận về đó không được phép gia nhập vào tập đoàn, trực tiếp ngăn chặn khả năng trở thành người thừa kế.

Nếu như con trai trưởng phân chia cao thấp với Tưởng Ti Tầm, thật ra không cần phải tranh chấp cũng nhìn thấy được kết cục, nhân cơ hội bản thân vẫn chưa miễn nhiệm sẽ cố gắng giành thêm càng nhiều lợi ích cho mấy đứa con của mình.

Ông ta vào thẳng vấn đề: “Cháu vốn dĩ cũng không hứng thú với nhà họ Lộ, không nhất thiết phải vì Hứa Tri Ý và Thẩm Thanh Phong. Cháu rút khỏi cuộc cạnh tranh này, cổ phần nên chia sẽ chia cho cháu, bác có thể l y hôn với Thẩm Thanh Phong, khiến bà ấy hai bàn tay trắng, cố gắng hết sức tìm ra chứng cứ đưa cho cháu. Không phải cháu chỉ muốn trút giận cho Hứa Tri Ý thôi sao?”

Tưởng Ti Tầm nhẹ lắc ly rượu, cười nhạt: “Bây giờ cháu có hứng thú với nhà họ Lộ rồi.”

Lộ Kiếm Lương nghiêng người, cụng nhẹ ly rượu với cháu trai, chậm rãi nói: “Vì để có được nhà họ Lộ, có thể hy sinh mối hận của Hứa Tri Ý đúng không? Nếu như Hứa Tri Ý biết, nó sẽ có cảm tưởng như thế nào?”

Tưởng Ti Tầm uống một hơi hết sạch rượu trong ly, trước khi đứng dậy nói: “Cháu không bao giờ nhượng bộ trong làm ăn, cũng không ai có thể uy hiếp được cháu. Lộ Kiếm Ba cũng không được.”

Người chưa rời khỏi sô pha, Thẩm Thanh Phong qua đây tìm chồng mình, liếc nhìn Tưởng Ti Tầm, lại liếc nhìn Lộ Kiếm Lương, tình cảm hai người không tốt đến mức ngồi đây uống rượu nói chuyện phiếm.

Nói với Tưởng Ti Tầm, mặt bà ta luôn mỉm cười: “Nói chuyện gì với bác cháu thế?”

Tưởng Ti Tầm: “Nói xem làm thế nào để bà hai bàn tay trắng, đổi lấy việc tôi rút lui khỏi cuộc tranh giành nhà họ Lộ.”

Sắc mặt Lộ Kiếm Lương cứng ngắc, không ngờ cháu trai lại khiêu khích trước mặt, đức tính giống hệt Lộ Kiếm Ba.

Thẩm Thanh Phong vẫn duy trì nụ cười: “Vậy xem ra vẫn chưa đạt được.”

Lại liếc nhìn biểu cảm của Lộ Kiếm Lương, trái tim tạm thời bình tĩnh trở lại. Chỉ cần không đạt được, Lộ Kiếm Lương sẽ không nỡ từ bỏ quân cờ là bà ta để đối phó với Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Ti Tầm cầm ly rượu không rời đi, gặp trực tiếp Ngu Duệ.

Người đàn ông trước mặt này có thể khiến Ngu Duệ yêu h ậ n không thôi, mấy năm nay mỗi lần đối diện với anh, cảm giác bất lực đó thấm sâu vào trong từng tế bào của cơ thể.

Anh không bao giờ cúi đầu, không muốn hạ mình.

Tưởng Ti Tầm bỏ ly rượu không vào trong khay của phục vụ, lại lấy một ly khác.

Ngu Duệ nhìn thẳng vào anh: “Ninh Doãn nợ em một lời xin lỗi.”

Người đàn ông đại khái không ngờ được cô sẽ nhắc lại chuyện cũ, do dự nửa giây: “Xin lỗi gì?”

“Chuyện thành lập quỹ theo đuổi anh, toàn mạng sôi sùng sục, chính là cô ta mua hot search, cô ta không thừa nhận, đến bây giờ không phải anh vẫn muốn bảo vệ cô ta chứ?”

Ngu Duệ khó lòng buông bỏ, chuyện này ở trong lòng cô ta bao nhiêu năm, cuối cùng vẫn không bỏ qua được.

Nếu như không phải vì chuyện này, cô ta và Tưởng Ti Tầm sẽ không đi đến bước này như ngày hôm nay.

Khi đó, sau khi Ninh Doãn và Tưởng Ti Tầm xem mắt, có lẽ cũng không phải là xem mắt, Tưởng Ti Tầm chỉ là cùng đi ăn cơm, nhưng Ninh Doãn lại trực tiếp đăng trong vòng bạn bè là xem mắt.

Phía dưới phần bình luận đều trêu cô ta, Ninh Doãn ngầm thừa nhận, thậm chí còn đùa trả lời lại.

Ngày hôm sau bọn họ xem mắt, cô ta bị giới truyền thông thành lập quỹ theo đuổi Tưởng Ti Tầm, phóng đại các sự thật, miêu tả cô ta đau khổ như nào.

Người mình thích ở bên đối thủ sống còn, sau bữa trà chiều, đó cô ta trở thành đối tượng bàn tán trong vòng bạn bè.

Tưởng Ti Tầm bỏ tiền dập hot search, có thể xóa đều sẽ cố gắng xóa hết, nhưng làm sao có thể xóa được mọi thứ trên mạng.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ chịu ấm ức lớn như vậy, khi đó tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, tìm anh náo loạn, yêu cầu Ninh Doãn đăng bài xin lỗi.

Người đàn ông nói: Ninh Doãn sẽ không làm chuyện như vậy.

Anh thà tin Ninh Doãn chứ không tin cô ta.

Hôm đó cô ta cãi nhau với anh một trận, ở trước mặt anh xóa bỏ mọi phương thức liên lạc, hôm sau từ New York bay lại Hồng Kông, sau đó cũng không liên lạc nữa.

Cho đến hiện tại, cô ta cũng không thêm lại phương thức liên lạc của anh.

Không phải không muốn thêm lại, là lòng tự tôn không cho phép.

Lần uống trà chiều hai tháng trước, là xác định cách liên lạc từ chỗ thư ký của anh.

Ninh Doãn nói không sai, hôm đó chỉ nói chuyện công việc.

Ngu Duệ lại cố chấp: “Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm, vì sao anh không tin em nói, rõ ràng là thiên vị cô ta? Khi đó hai người mới quen nhau chưa được bao lâu.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta, vẫn là câu nói đó: “Ngu Duệ, không phải là tôi thiên vị, Ninh Doãn sẽ không làm chuyện đó.”

Ngu Duệ cảm thấy buồn cười lại buồn bã, tự giễu nói: “Đây không gọi là thiên vị thì gọi là gì? Lúc anh tin cô ta đã là thiên vị rồi. Bỏ đi, em không tranh cãi với anh, để sự thật nói.”

Mở túi, cô ta lấy mấy bằng chứng giao dịch ra: “Văn phòng của mấy tên săn ảnh tung tin lúc đó, hôm đó đã nhận được tiền từ nhân viên bên cạnh cậu của Ninh Doãn. Trừ khi không làm, nếu không sẽ không có dấu vết để lại, em phải tra rất lâu mới tra được.”

Tưởng Ti Tầm lật xem, chuyển tiền có lẽ là thật.

Làm giả bằng chứng, Ngu Duệ cũng không thể lấy đưa cho anh.

“Tưởng Ti Tầm, anh hối hận sao?”

Người đàn ông không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy Ninh Doãn, trực tiếp gọi qua: “Ninh Doãn.”

“Tới đây.” Ninh Doãn đang nói chuyện vui, nói xin lỗi với mấy người bạn, đi qua tìm Tưởng Ti Tầm.

“Gọi tôi làm gì?” Xuất hiện một cách duyên dáng, cô ấy không có tình cảm nam nữ với Tưởng Ti Tầm, vậy nên bất cứ lúc nào cũng rộng lượng, hào phóng.

Tưởng Ti Tầm đưa bằng chứng chuyển tiền cho cô ấy: “Tự mình giải thích.”

Ninh Doãn mở to mắt, nhớ lại tên người chuyển tiền, hình như quen mắt.

Ngu Duệ nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ: “Tôi không chấp nhận hòa giải, bắt buộc phải đăng báo xin lỗi, sau đó treo trên hot search một tuần.”

Nói xong cô ta quay mặt nhìn Tưởng Ti Tầm, người đàn ông đã bước đi.

Ninh Doãn lấy điện thoại chụp lại bằng chứng, trả lại bản gốc cho cô ta: “Đừng nhìn nữa, anh ấy đã có nơi thuộc về rồi.”

Ánh mắt Ngu Duệ rõ ràng có hơi bất ngờ, không dám tin.

Cho dù có tò mò đến đâu, cô ta cũng không đến nỗi đi hỏi Ninh Doãn chuyện tình cảm liên quan đến anh, cầm lấy bằng chứng gấp đôi lại tùy tiện nhét vào trong túi.

Anh không kết hôn, trong vòng không ai không biết, có người mình thích từ lúc nào?

Ninh Doãn cất điện thoại, sảng khoái nói: “Tôi về điều tra lại, nếu như là người nhà tôi làm, cái này tôi nhận, đăng báo xin lỗi cô.”

Ngu Duệ cười nhẹ: “Đừng có diễn kịch trước mặt tôi, người nhà cô làm gì còn giấu cô sao. Đương nhiên cô có thể ụp cái nồi này lên đầu người cô làm. Ninh Doãn, nếu như cô dám làm dám nhận, tôi cũng đánh giá cao cô, treo hot search một ngày, miễn cho cô sáu ngày.”

Cô ta cho Ninh Doãn thời hạn, trong vòng hai ngày, muốn xem thư xin lỗi trên báo, đến muộn hơn không thể nào chấp nhận được.

Ra khỏi sảnh tiệc, Ngu Duệ lấy điện thoại gọi thẳng điện thoại cho thư ký Thái.

Thư ký Thái nhìn thấy số điện thoại của Ngu đại tiểu thư, đau đầu.

Điều ông ấy không giỏi nhất chính là xử lý suôn sẻ mọi việc giữa những người phụ nữ.

Chỉ là cuộc điện thoại này, không nghe cũng phải nghe.

“Giám đốc Thái, làm phiền rồi.”

“Khách sáo rồi, Ngu đại tiểu thư có gì dặn dò sao?”

Ngu Duệ cười: “Dặn dò không dám, muốn hỏi chuyện cá nhân.” Hỏi thẳng, “Người Tưởng Ti Tầm thích là ai?”

“Tối nay cũng ở tiệc rượu.”

Gương mặt xa lạ duy nhất hôm nay ở tiệc rượu cô ta nhìn thấy là Hứa Tri Ý.

Trùng hợp đối phương lại cùng bác Lộ qua đây.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Ngu Duệ cúp điện thoại, nhìn chằm chằm cảng Victoria trong màn đêm hồi lâu.

Hơi quay mặt nhìn người ngồi ở đầu bên kia ngắm cảnh đêm, vừa rồi gọi điện thoại cho thư ký Thái, không biết đã bị Thẩm Thanh Phong nghe được bao nhiêu.

Nhưng rõ ràng đối phương đang đợi gây xích mích quan hệ giữa cô ta và Tưởng Ti Tầm.

Muốn lấy cô ta làm quân cờ, Thẩm Thanh Phong vẫn chưa đủ tư cách.

“Bà Lộ, vất vả cho bà ngồi đợi tôi ngây ngốc lâu như vậy. Con người tôi làm ăn không xem đối phương là ai, người mình thích cũng được, người ghét thì bỏ đi, đối với tôi cũng không có gì khác biệt, dù sao cuối cùng thứ ở lại chỗ tôi chính là tiền. Cho dù ngày nào đó Ninh Doãn tìm tôi hợp tác thì chuyện làm ăn này tôi cứ thế mà làm.”

Nói xong Ngu Duệ cầm ly rượu rời đi.

Thẩm Thanh Phong cười tự giễu nói: “Ngu đại tiểu thư tự mình đa tình rồi, bây giờ tôi không có thời gian quan tâm cô hợp tác với ai, tốt nhất là cô có thể tiếp tục hợp tác với Tưởng Ti Tầm.”

Bước chân của đối phương không dừng lại, càng ngày càng xa.

Thẩm Thanh Phong day day trán, bà ta ra ngoài này chỉ để hít thở không khí, còn việc Ngu Duệ gọi điện thoại cho ai bà ta không tò mò chút nào.

Lộ Kiếm Lương có thể qua cầu rút ván bất cứ lúc nào, kết thúc hôn nhân, bây giờ bà ta không rảnh quan tâm người khác. Chuyện quan trọng trước mắt chính là nhân lúc cuộc hôn nhân vẫn còn tồn tại, cố gắng hết sức lấy được bao nhiêu tiền thì lấy để đầu tư vào dự án Tân Vận.

Đàn ông không bao giờ dựa vào được, chỉ có tiền của mình mới yêu mình vô điều kiện.

Nửa tiếng trước Hứa Ngưng Vi trả lời email của bà ta, đồng ý gia nhập trung tâm nghiên cứu và phát triển Tân Vận, nhưng sau này không muốn gặp mặt bà ta.

Lúc này ở trong tiệc rượu.

Sau vài tuần rượu, cuối cùng Tưởng Ti Tầm cũng gặp được chủ nhân của tiệc rượu, kính đối phương một ly, nói chuyện mấy phút.

Trùng hợp nhìn thấy bố đang dẫn Hứa Tri Ý đi nói chuyện với mấy người quen, anh nói xin lỗi với chủ tiệc rượu, qua đó tìm người.

Hứa Tri Ý cảm nhận được có ánh mắt và bóng người lại gần, quay mặt qua nhìn. Người đàn ông chỉ cách cô mấy bước, cô cười chào hỏi: “Anh.”

Tưởng Ti Tầm cười, nhìn vào mắt cô: “Gọi sai rồi.”

Hứa Tri Ý sửa lại xưng hô: “Sếp Tưởng.”

Mấy người đang nói chuyện với Lộ Kiếm Ba đều biết Hứa Tri Ý nhậm chức ở Viễn Duy, vậy nên cô gọi là sếp Tưởng bọn họ chỉ coi như là hai anh em đang trêu nhau.

Lộ Kiếm Ba liếc nhìn hai đứa con bên cạnh, mâu thuẫn cuối cùng cũng náo nhiệt lên.

Ông nói với mấy người: “Mấy người nói chuyện đi, tôi dẫn hai anh em nó đi ăn, không ăn sẽ có lỗi với đầu bếp.”

Mọi người cười haha, đã coi chuyện này như thường, mỗi lần yến tiệc, chỉ có Lộ Kiếm Ba là người nghiêm túc ăn.

Bây giờ lại nhiều thêm Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý.

Nguyên liệu trong tiệc rượu đều là vận chuyển bằng hàng không qua, do đầu bếp Michelin đảm nhiệm.

Các món chay và món mặn được chia riêng biệt, đa dạng và phong phú.

Lộ Kiến Ba quay đầu hỏi: “Tri Ý, cháu muốn ăn gì?”

Hứa Tri Ý nhanh chân đuổi kịp bác Lộ, “Tối nay cháu ăn chay ạ.”

Lộ Kiếm Ba: “Bác dưỡng sinh, cũng ăn chay.”

Tưởng Ti Tầm ăn chay ăn không no, bảo nhân viên phục vụ thêm cho mình một phần bít tết.

Ba người tìm bàn trống, Tưởng Ti Tầm muốn ngồi xuống cạnh Hứa Tri Ý, bất lực đối phương lại ngồi xuống ghế bên cạnh Lộ Kiếm Ba, “Bác Lộ, cháu ngồi cạnh bác, tiện nói chuyện ạ.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Sao vậy?” 

Hứa Tri Ý không nhìn anh, trải khăn xong, cho dù có trưởng bối ngồi ở bên cạnh cô cũng không quan tâm, vui buồn đều nói thẳng ra: “Không vui, không muốn để ý đến anh.”

Vừa rồi gọi anh là anh là cho Lộ Kiếm Ba thể diện trước mặt người ngoài, không phải cho anh.

Tưởng Ti Tầm nhìn bố ngồi đối diện: “Bố, bố sang bàn bên cạnh ăn đi.”

Lộ Kiếm Ba tao nhã trải khăn ra, “Tri Ý ngồi bên cạnh bố, không muốn để ý đến con.” Nói rồi ông ngẩng đầu, “Dù thế nào thì cũng là con sang bàn bên cạnh ăn.”

Tưởng Ti Tầm không có tâm tư nói đùa, “Bố, nếu như bố khuyên chia không khuyên hòa, trăm năm sau nói không chừng sẽ thật sự khó mà yên nghỉ được.”

Nghịch tử đây là đang nguyền rủa ông.

Ông đã từng nói, nếu như không nhìn thấy nghịch tử kết hôn sinh con, bản thân mình ch ế t không nhắm mắt.

Lộ Kiếm Ba không tức giận với nghịch tử, tạm thời cho thằng bé chút mặt mũi ở trước người mình thích, nói với Tri Ý: “Với cái thái độ này của nó, hai ba tháng nữa cháu đừng để ý đến nó.”

Hứa Tri Ý cười: “Đều nói ‘cá không ăn muối cá ươn’, cháu nghe bác khuyên ạ.”

Tưởng Ti Tầm mở điện thoại, gửi tin nhắn cho cô:【Trên tiệc rượu không nhìn người khác. Em muốn biết gì tối nay về nhà anh sẽ giải thích với em.】

Đối diện điện thoại trên bàn rung.

Lộ Kiếm Ba liếc nhìn ảnh đại diện, là tin nhắn của nghịch tử.

Ông cầm lấy điện thoại quét mặt của Tri Ý, mở khóa màn hình, “Tri Ý, bác giúp cháu chặn một số người.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Wechat bị chặn, Lộ Kiếm Ba để điện thoại lại chỗ cũ, nói với đứa cháu gái này những lời từ tận đáy lòng: “Cháu xử lý nhẹ nhàng quá sau này nó sẽ không coi cháu ra gì.”

Ông có cảm giác tội lỗi mãnh liệt với Hứa Tri Ý, nếu như không phải hồi trẻ k hốn nạn, ngoại tình với Thẩm Thanh Phong, làm sao có thể chia cắt con bé với bố mẹ hai mươi năm.

Bởi vì quá tội lỗi, không nhìn nổi bây giờ cô chịu một chút tủi thân ấm ức nào nên đối xử với con trai mình cũng tàn nhẫn như vậy.

Hứa Tri Ý gọi món xong, Tưởng Ti Tầm không cho nhân viên phục vụ đi bê, đích thân đi bê qua, trong đ ĩa chỉ có mấy miếng cà rốt nướng.

Xem ra là tâm trạng rất không tốt.

Để đ ĩa xuống trước mặt cô, người đàn ông thuận thế ngồi xuống cạnh cô.

Các món ăn cũng lần lượt được nấu xong, nhân viên phục vụ mang đồ lên.

Một bàn có sáu người, ba người lại ngồi cùng một chỗ, phía trước căn bản không đủ chỗ để đ ĩa.

Hứa Tri Ý xiên một miếng cà rốt, thử một miếng, quay mặt nói với Lộ Kiếm Ba: “Mùi vị rất ngon ạ.” Trước đây cô không bao giờ ăn cà rốt, vừa rồi là Lộ Kiếm Ba giới thiệu cho cô, nói sở trường của vị đầu bếp này là cà rốt nướng.

Tưởng Ti Tầm: “Anh cũng thử xem.”

Xiên một miếng từ trong đ ĩa của cô, lại đưa cho cô một nửa chỗ thịt bò đã cắt, Hứa Tri Ý lấy tay chặn đ ĩa của mình lại, “Em chỉ muốn ăn chay.”

Cô căn bản không nhìn anh, ngay cả cơ hội chạm mắt với cô anh cũng không có.

Lộ Kiếm Ba lấy đ ĩa qua: “Không cho đi được cũng xấu hổ, đưa cho bố đi.”

Với tính cách của Tưởng Ti Tầm, đổi lại là trước đây không thể nào cho ông, hôm nay không những cho mà thái độ còn rất tốt.

Không hy vọng bố ruột nói gì đó giúp mình, nhưng mong Lộ Kiếm Ba đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.

“Tri Ý.” Lộ Kiếm Ba nghiêm túc nói, “đừng dễ dàng mềm lòng.” Ông lại nói với nghịch tử, “Yêu đương nào có chuyện không cãi nhau, dỗ cho tử tế, dỗ một ngày không được ngày hôm sau tiếp tục dỗ.”

“Hai đứa ăn đi, bố đi tìm bác Hai con.” Lộ Kiếm Ba bê đ ĩa rời đi.

Tưởng Ti Tầm giơ tay cầm lấy điện thoại của cô, động tác không nhanh bằng tốc độ của đối phương, Hứa Tri Ý cầm lấy, để vào trong túi.

Người đàn ông nhìn cô, “Thêm lại wechat của anh đi.”

Hứa Tri Ý: “Tạm thời không muốn thêm, có chuyện gì liên lạc qua email.”

“Không tiện.”

“Dùng quen cũng như nhau. Mấy năm trước đó chúng ta căn bản đều dùng email liên lạc, không bao giờ chậm trễ công việc.”

Mấy năm trước đó là thứ anh không muốn nhắc đến nhất, cô chỉ có thể dựa vào việc thăng chức để có thể họp qua video với anh, mới có thể nhìn thấy anh. Tưởng Ti Tầm buông nĩa xuống, không quan tâm khu vực dùng bữa ở trên tiệc rượu, vẫn còn những người khác ở bên cạnh, ôm lấy cô.

“Hôm đó ở yến tiệc, Thẩm Thanh Phong nói chuyện liên quan đến Ngu Duệ sao?”

Hứa Tri Ý không phủ nhận.

“Tri Ý, không phải anh kiếm cớ cho mình, anh quen Ngu Duệ, tổ chức sinh nhật cho cô ấy, khi đó vẫn chưa quen em…..”

Bị ngắt lời, “Em biết. Cộng thêm cả tối nay, em đã nghe qua ba lần rồi, không muốn nghe chi tiết cụ thể.”

Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại: “Còn có ai nói với em những điều này?”

Thư ký Thái là vô tình nói ra.

Tối nay ở tiệc rượu cô không quen biết một người nào, không phải cố ý nói với cô, là nói chuyện với Lộ Kiếm Ba, muốn biết xem có liên hôn với nhà họ Ngu không, nói hai tháng trước còn nhìn thấy Tưởng Ti Tầm và Ngu Duệ uống trà chiều.

Lộ Kiếm Ba cười trả lời: Bọn nó vì sao cùng nhau uống trà chiều bác không rõ, nhưng bác biết, tối nay con trai bác về nhà chắc chắn không còn những ngày tháng tốt đẹp nữa.

Ngay lập tức đối phương phản ứng lại, sau đó không nói đến Ngu Duệ nữa.

Cô và Tưởng Ti Tầm rất ít khi liên lạc, trong hai năm đó muốn gặp cũng không gặp được, đa số thời gian anh đều không ở New York, không phải ở Hồng Kông thì ở London.

Khi đó, nghe người ta nói anh và Ngu Duệ gặp nhau uống trà chiều, không nhịn được mà buồn.

Lộ Kiếm Ba nhìn ra, nói với cô: Cháu đúng là rất biết nhịn đấy, từ hôm tiệc gia đình nhịn đến bây giờ. Không cần thiết phải nhịn nữa, sau này chuyện hợp tác với nhà họ Ngu bác sẽ đích thân phụ trách, cháu không cần phải quan tâm gì cả.

Có lẽ là thư ký Thái đã nói hết đầu đuôi chân tướng với ông, Lộ Kiếm Ba biết Thẩm Thanh Phong tìm cô ở buổi tiệc gia đình.

Tưởng Ti Tầm: “Còn có chuyện gì không vui nữa không, em có thể trực tiếp hỏi anh?”

Hứa Tri Ý cầm ly rượu chạm nhẹ vào cốc của anh: “Đều là chuyện đã qua rồi, không trách anh, em tự mình tiêu hóa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi