EM NHƯ GIÓ NAM

Không tranh chấp với hai người họ nữa, Hứa Tri Ý gọi xong món, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, cầm cốc nước bên cạnh tay lên uống, thuận miệng nói, lần đầu tiên đến, không biết đồ ăn ở nhà hàng như nào.

Tưởng Ti Tầm: “Không tệ, có điều bánh bột nhào ở đây không ngon bằng quán ở nhà hàng tư nhân trong con hẻm. Lần trước có lẽ em vẫn chưa ăn, để hôm khác anh đi cùng em.”

Thương Uẩn: “Sếp Tưởng biết tôi và Tri Ý xem mắt ở đâu sao?”

Xưng hô từ sếp Hứa đổi thành Tri Ý.

Tưởng Ti Tầm nhìn anh ta: “Biết, tôi đợi ở bên ngoài.”

Thương Uẩn cười: “Tiếc quá, biết sớm thì ba người chúng ta đã ăn cùng nhau rồi.”

Tưởng Ti Tầm: “Hôm nay bù đắp lại tiếc nuối của cậu.”

Thương Uẩn bật cười, sau đó nhìn Hứa Tri Ý, “Tri Ý, hay là chúng ta xem mắt tử tế một lần đi? Tưởng Ti Tầm không phải cũng muốn theo đuổi em sao, nếu như đều thích hai người, thì em cứ an cư theo hai nhà, tôi ở trong nước, cậu ta ở nước ngoài. Không gặp nhau sẽ không đánh nhau.”

Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ, gần 10 giờ 15: “Sếp Thương, anh đây là đói đến xuất hiện ảo giác, bắt đầu ăn nói linh tinh à?”

Thương Uẩn nhìn cô cười: “Đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, quả thật là đói.” Anh ta lại nhìn người đàn ông đối diện, “Sếp Tưởng, anh nói xem là tôi ăn nói linh tinh hay là những lời thật lòng?”

Tưởng Ti Tầm trả lời anh ta: “Không phải cậu và Tề Chính Sâm bát tự xung khắc nhau, cậu xung khắc với tôi.”

Thương Uẩn cười haha, cầm lấy cốc nước như muốn chạm cốc.

Tưởng Ti Tầm cầm cốc của mình lên, hơi hạ thấp mép cốc xuống, chạm nhẹ vào cốc của đối phương, “Lời nói linh tinh không thể nào coi là lời thật lòng được.”

Thương Uẩn: “Xem ra cậu cũng từng ăn nói linh tinh.”

Tưởng Ti Tầm coi nước thành rượu, sau khi chạm cốc nhẹ nhấp một ngụm, nói: “Gần giống. Lúc trị mẫn cảm cho Tề Chính Sâm.”

Khoảng thời gian này Thương Uẩn cũng hiểu rõ được tình cảnh của ba người bọn họ ban đầu là như thế nào, anh ta cười nói với Hứa Tri Ý: “Không thể nào trách tôi ăn nói linh tinh được, nếu như năm đó em tỏ tình sớm chút, sẽ không có chuyện xem mắt với tôi, ba người chúng ta sẽ không quen biết nhau như này.”

Hứa Tri Ý: “Khi đó tôi mới hai mươi tuổi, tỏ tình với sếp, không chắc chắn.” Cô nhìn người đàn ông, lại nhìn Thương Uẩn, “Sau đó chính miệng anh ấy nói với tôi không kết hôn, càng không chắc chắn.”

Tưởng Ti Tầm: “Câu nói sau câu anh không kết hôn mới là trọng điểm.”

Hứa Tri Ý thu hồi ánh mắt từ bên Thương Uẩn lại, rơi trên mặt anh.

“Có phải là không nhớ không?” Người đàn ông mở điện thoại của mình, mở cuộc trò chuyện của cô ra, đưa điện thoại ra trước mặt cô, “Nếu như trong điện thoại em không còn nữa, xem nhật ký trò chuyện của anh.”

Hứa Tri Ý không xóa cuộc trò chuyện của anh, nhật ký trò chuyện đều ở đây, cô cũng nhớ tin nhắn đó, nhưng vẫn xem lại. Lần đó nói chuyện là cô muốn mời anh ăn cơm, kết quả bởi vì chênh lệch múi giờ, sáu tiếng sau anh mới trả lời cô.

Anh: Gần đây không có thời gian, đang ở Hồng Kông.

Cô hỏi: Vậy khi nào anh quay lại?

Anh nói: Không chắc chắn, có lẽ phải hai ba tháng.

Cô: Anh có bạn gái rồi sao?

Anh trả lời: Không có. Tôi không kết hôn, em có bất cứ chuyện gì cần tôi giúp đỡ, lúc nào cũng có thể tìm tôi.

Lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Hứa Tri Ý trả điện thoại lại cho anh.

Trước mặt Thương Uẩn cô không hỏi nhiều.

Trọng tâm Thương Uẩn chú ý là: “Cậu bị Tri Ý xóa rồi?”

Xóa mới không có nhật ký trò chuyện.

Tưởng Ti Tầm: “Nếu không cậu có thể ngồi ở đây?”

Thương Uẩn cười, lại chạm cốc với đối phương.

Vốn dĩ Hứa Tri Ý tưởng rằng bữa ăn này sẽ ngượng ngùng, kết quả vui vẻ từ đầu đến cuối.

Chia tay với Thương Uẩn ở dưới lầu nhà hàng, cô và Tưởng Ti Tầm đến bãi đỗ xe lấy xe.

Hai người gần như sóng vai nhau, cô nhìn người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm hiểu ý, giải thích chủ đề ‘không kết hôn’ vẫn chưa nói xong ở trên bàn ăn: “Ban đầu anh và Ninh Doãn chỉ là hai nhà định liên hôn, em cũng rõ ràng trong việc vạch ranh giới. Nếu như anh yêu đương hoặc là kết hôn, em ngay cả việc tìm anh giúp đỡ cũng không còn nữa.”

Sáu năm trước anh không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là không muốn kết hôn sớm như vậy, vậy nên mới cùng Ninh Doãn lợi dụng lẫn nhau, trì hoãn thời gian kết hôn lại, suy nghĩ khi đó là trong vòng năm năm không suy nghĩ đến hôn nhân.

Lộ Kiếm Ba hy vọng anh kết hôn sớm, sợ anh thật sự trì hoãn năm năm, vậy nên mới gọi điện thoại cho mẹ, hy vọng mẹ khuyên anh.

Sau đó biết không có khả năng với cô, anh liền không còn mong muốn kết hôn, cũng không còn hứng thú. Bên nhà cậu ai giục kết hôn anh đều lấy lý do không kết hôn, không hứng thú với yêu đương để cho qua chuyện.

Thời gian lâu dần, đến cả mẹ cũng tin anh không kết hôn.

Vậy nên lúc anh nói sẽ thỏa mãn mong muốn chăm cháu trai cháu gái của mẹ, mẹ bảo anh đừng sống vì mẹ.

Dứt ra khỏi hồi ức, hai người đã đi đến trước xe.

Tay Hứa Tri Ý đặt lên tay lái của ghế lái phụ, lại quay người nhìn anh: “Nếu như lần đó anh không ở Hồng Kông lâu hơn nữa, hoặc là anh nói không kết hôn với em muộn một chút nữa thì tốt rồi. Hôm đó mời anh đi ăn cơm là muốn ám thị cho anh biết người em thích là ai.”

Kết quả anh ở Hồng Kông gần ba tháng liền, sau đó còn sắp xếp Tưởng Thịnh Hòa là người dẫn dắt cô.

Khoảng cách giữa cô và anh ngày một xa hơn.

Ở tiệc gia đình nhà cô, mọi người trong nhà đều nói anh không kết hôn, chính anh cũng nói không hứng thú với chuyện yêu đương, cô còn lấy đâu ra dũng khi đi tỏ tình với anh nữa.

Hứa Tri Ý lấy một bông hoa thược dược ở trong túi ra, đưa đến trước mặt anh: “Tặng anh một bông, hy vọng sau này em và anh đều không còn gì tiếc nuối nữa. Chuyện đã qua, hôm nay coi như qua, trân trọng hiện tai, theo đuổi em cho tốt.”

Tưởng Ti Tầm nhận lấy hoa, “Cảm ơn em.”

Nhưng không ngồi vào ghế lái, liên quan đến chuyện đã qua, còn một chuyện tạm thời vẫn chưa qua được: “Hôm đi xem concert, Tề Chính sâm cũng đến Madrid, khi đó ở trong xe của anh em.”

Hứa Tri Ý quên mất mình đã mở cửa thế nào, lại làm thế nào ngồi lên ghế lái phụ.

Mãi đến khi xe rời khỏi bãi đỗ xe, những suy nghĩ hỗn loạn mới được sắp xếp xong.

Chả trách tối hôm concert, anh trai có xe nhưng lại không chở bọn họ, còn uy hiếp Tưởng Ti Tầm nói ngồi lên xe anh sẽ hối hận. Khi đó Tưởng Ti Tầm đứng trước cửa sổ xe sau lâu như vậy, hóa ra là anh Hai ở trong xe.

“Anh với anh Hai?”

Tưởng Ti Tầm: “Quan hệ chắc chắn sẽ không giống như trước đây nhưng không đến nỗi c h ế t không qua lại nữa.”

Đây đã là kết cục tốt nhất sau khi bọn họ cố gắng.

“Cậu ta nói về cơ bản đã chấp nhận rồi, bảo anh đối xử tốt với em chút.”

Hứa Tri Ý đè nén nỗi buồn: “Bây giờ anh Hai thế nào rồi?”

Tưởng Ti Tầm: “Những ngày khó khăn nhất đã trôi qua rồi. Tề Chính Sâm trước tiên định giấu em.” Nghĩ đến hai tháng tới anh và Tri Ý đều ở Bắc Kinh, nói không chừng ngày nào đó còn gặp mặt trực diện, không bằng cứ nói hết ra, cho dù có gặp mặt cũng chuẩn bị tâm lý.

Bông hoa Hứa Tri Ý tặng anh đó sau khi về nhà anh tìm bình hoa cắ m vào, đổ ít nước vào chăm.

Tưởng Nguyệt Như vẫn chưa ngủ, thấy con trai đang nghịch hoa ở giữa bàn đá, đi qua nhìn, màu hoa thược dược chắc chắn không phải là kiểu mà bà trồng ở trong vườn.

“Sao học theo mẹ chỉ cắm có một bông.”

Tưởng Ti Tầm: “Chỉ tặng có một bông.”

“Ai tặng?”

“Tri Ý.”

Tưởng Nguyệt Như vui vẻ nhận lấy bình hoa, hóa ra là tặng bà, bà thích cắm một bông thược dược vào trong bình hoa, “Con bé này đúng là có lòng. Cảm ơn hộ mẹ.”

Tưởng Ti Tầm: “… Mẹ, là tặng con.”

“Thôi đi, Tri Ý tặng thược dược cho con làm gì?”

“Bảo con trân trọng hiện tại.”

Tưởng Nguyệt Như: “Hiện tại của con chính là đừng có chọc tức mẹ.”

Sau đó trả bình hoa lại cho con trai, “Ngủ sớm đi.”

Sáng hôm sau, Tưởng Ti Tầm ôm một bó hoa hồng đi vào tòa nhà Viễn Duy, tổng cộng hai mươi mốt bông, được gói trong giấy gói hoa màu đen đơn giản.

Người khác dùng hoa hồng theo đuổi người khác không có gì là lạ, duy nhất anh.

Mấy năm gần đây có hai thứ ngấm sâu trong lòng anh, một là các loại màu sắc của áo sơ mi, hai là không kết hôn.

Tối qua Tưởng Thịnh Hòa đã thất lễ, lần này nhìn thấy đối phương cầm hoa không còn bất ngờ nữa.

“Anh đây là định công khai à?” Anh ta ấn nút thang máy chuyên dụng ở phía xa.

Tưởng Ti Tầm: “Theo đuổi cô ấy. Cũng coi như là dần dần công khai.”

Cửa thang máy mở ra, Tưởng Thịnh Hòa đi vào, ấn nút giữ cửa chờ đối phương, nói: “Tối qua không phải nói đã ở bên nhau rồi sao, sao còn theo đuổi nữa?”

Tưởng Ti Tầm: “Trước đó chọc cô ấy không vui.”

Tưởng Thịnh Hòa thấy anh bất động, “Anh không vào?”

Tưởng Ti Tầm: “Anh đợi cô ấy.”

Cao điểm đi làm buổi sáng, người trong thang máy một tốp lại một tốp.

Người của Vốn Viễn Duy nhìn bóng lưng là có thể nhận ra sếp nhà mình, nhưng nhân viên ở tập đoàn Viễn Duy không phải ai cũng gặp được chính chủ, chưa gặp qua, đi qua bên cạnh anh đều nhìn đánh giá.

Một quản lý cấp cao của Vốn Viễn Duy, trước đây từng ở trong đoàn đội của Tưởng Ti Tầm, cũng quen thuộc với sếp, to gan hỏi: “Sếp Tưởng, anh đây là định theo đuổi ai à?”

Tưởng Ti Tầm: “Ừ, theo đuổi sếp Hứa các cậu.”

Dứt lời, tất cả mọi người trong thang máy không còn kiềm chế ánh mắt nữa, đều nhìn về phía anh.

Vốn dĩ cửa thang máy đã từ từ đóng lại, không biết bị ai ấn mở ra, cửa lại từ từ mở ra, sợ sẽ bỏ lỡ drama gì đó.

Cửa thang máy chật kín người ấn không đóng, mọi người đều nhịn cười.

Tưởng Ti Tầm nói với thang máy mở đó: “Mấy người đây là đang lo lắng tôi không theo đuổi được, cùng tôi đợi sếp Hứa à?”

Tất cả mọi người đều bật cười.

Không biết bên ngoài thang máy có người nào giở trò, giơ tay vào ấn nút đóng thang máy lại.

Trong tiếng cười và mắng c h ử i, cuối cùng thang máy cũng đóng cửa lại.

Mười mấy cái thang máy, cái này vừa đi lên cái khác lại đi xuống.

Lúc thang máy trống mở ra, không ai vội vàng đi vào, những người không quen nhau cũng bắt đầu trở nên khiêm tốn: “Anh trước đi, tôi không vội, nhóm chúng tôi không có cuộc họp.”

“Không sao, không sao, không cần khách sáo, tôi đợi thang sau.”

Hôm nay có lẽ là ngày khiêm tốn nhất trong lịch sử khi đi thang máy của tập đoàn Viễn Duy.

Thời gian làm việc của tập đoàn Viễn Duy thực hiện theo chế độ linh hoạt, h@m muốn hóng chuyện đã vượt qua cảm giác muốn tan làm sớm, đều không vội đi làm.

Những người nghe được chuyện đều không muốn vào thang máy, muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của đương sự bên kia, vậy là nhường thang máy cho những người đến sau không biết sự tình.

Một người đến sau không hiểu chuyện gì bị đẩy thẳng vào trong thang máy, “Sao mọi người không vào?”

“Đợi lãnh đạo.”

Không hẹn mà trở thành cái cớ cho tất cả mọi người.

Tưởng Ti Tầm không bao giờ can thiệp vào công việc của tập đoàn, bọn họ không sợ anh, nếu như đổi thành Tưởng Thịnh Hòa cầm hoa đợi người, bọn họ sẽ thu liễm hơn chút.

Cuối cùng, mười phút sau, lúc bọn họ mòn mỏi con mắt, đương sự còn lại thong dong đến muộn.

Tối hôm qua, sau khi Hứa Tri Ý ăn cơm quay về lại mở họp video với mấy quản lý cấp cao của tổ chức bên Manhattan, bận rộn đến 2 rưỡi sáng mới ngủ, sáng nay ngủ thêm hai tiếng.

Bình thường ở Vốn Viễn Duy cô là người đến công ty sớm nhất.

Thang máy giờ cao điểm buổi sáng vẫn luôn nhiều người như vậy, Hứa Tri Ý không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, cho đến khi cô nhìn thấy Tưởng Ti Tầm cầm hoa đứng ở bên cạnh thang máy chuyên dụng.

Người đàn ông nhìn thẳng qua.

Cô bình tĩnh lại, bước đi như bình thường, “Chào buổi sáng sếp Tưởng.”

“Chào buổi sáng.” Nói rồi Tưởng Ti Tầm đưa bó hoa đến trước mặt cô, “Tặng em.”

Hứa Tri Ý không cần quay đầu cũng biết, lúc này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn cô và anh.

Năm hai mươi tuổi, cô từng tưởng tượng có ngày nào đó anh có thể theo đuổi cô một cách mãnh liệt, sau đó công khai hẹn hò rộng rãi, cùng nhau đi làm tan làm, không cần giấu diếm đồng nghiệp trong công ty.

Mặc dù muộn sáu năm, nhưng cũng coi như là đợi được.

Hứa Tri Ý để điện thoại vào trong túi, giơ một tay ôm lấy, “Cảm ơn.”

Tưởng Ti Tầm đưa hoa cho cô, đồng thời xách túi máy tính ở trong còn lại của cô, xách cả túi xách.

Hứa Tri Ý ấn nút thang máy chuyên dụng, tai cô đỏ bừng, những người đang hóng chuyện đều có thể nhìn rõ, bọn họ lại nhìn chiếc túi xách kiểu nữ trong tay Tưởng Ti Tầm, ăn đầy một bụng cơm chos.

Hai người đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, chặn những ánh mắt đang hóng chuyện lại.

Không ai nói gì, người đàn ông nhìn cô, cô lặng lẽ đếm số hoa hồng trong tay.

Tổng cộng hai mươi mốt bông.

Vừa hay thang máy dừng ở tầng 20.

Người đàn ông mang túi đến văn phòng của cô, trước khi đi lại dặn cô: “Tối nay anh dẫn em đến quán rượu, đừng quên sắp xếp thời gian.”

Trên bàn cô có cả bó hoa hồng tối qua anh tặng, qua một đêm, không tươi bằng bó hoa ôm trên tay.

Hứa Tri Ý để hai bó hoa cùng nhau, lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh lưu lại.

Yêu thầm quá lâu, hôm nay tình yêu công khai, mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn.



Cả ngày, ai làm việc người đó, chỉ có buổi trưa cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn.

Tin tức sếp theo đuổi sếp Hứa đã được truyền với tốc độ nhanh chóng ở Vốn Viễn Duy, lúc uống trà chiều thư ký không nhịn được hỏi Hứa Tri Ý: “Sếp Hứa, hai người là vì ứng phó người trong nhà hay là?”

Nếu như là để ứng phó với bố mẹ hai bên, cô ấy chắc chắn giấu kỹ chuyện này thay hai người.

Hứa Tri Ý: “Không phải ứng phó người nhà.”

Thư ký vui mừng, nói đùa: “Vậy chúng tôi phải bảo sếp Hứa phát lì xì.”

Lúc tia nắng cuối cùng của mặt trời tắt đi, Tưởng Ti Tầm xong việc tắt máy tính, điện thoại ở góc bàn rung, là điện thoại của bố.

Lộ Kiếm Ba đang ở sân bay, mấy phút trước vừa nhận được câu trả lời từ bên nhà họ Ngu, ngày ban hội đồng quản trị bầu cử, bầu cho Tưởng Ti Tầm một phiếu không vấn đề gì, chỉ cần nhường một phần thị trường cho Y tế Tân Duệ.

Để nhà họ Ngu ủng hộ nghịch tử, đương nhiên phải lấy lợi ích ra trao đổi, có lúc lấy lợi ích đi đổi người ta chưa chắc đã đổi, ông cụ Ngu nể mặt ông, nhưng trong lòng Ngu Duệ có vướng mắc với Tưởng Ti Tầm, đã chỉ đích danh lợi ích gì.

Nhường một phần thị trường so với một phiếu bầu quả thật không tính là gì.

Nhưng vấn đề là lại muốn nhường thị trường của Y tế Thượng Thanh.

Ông hỏi nghịch tử: “Con quyết định thế nào?”

Tưởng Ti Tầm: “Bố trả lời Ngu Duệ, không đổi. Một phiếu đó cô ấy muốn bầu ai thì bầu.”

Lộ Kiếm Ba và nghịch tử có cùng suy nghĩ, bởi vì bản thân cũng ghét bị nắm thóp để đổi lấy lợi ích. Vốn dĩ muốn uỷ quyền cho thư ký Thái đi bỏ phiếu, ông nói với nghịch tử: “Hôm bầu cử bố đích thân qua đó.”

Tưởng Ti Tầm: “Bố bảo thư ký Thái về đi, không cần ở lại Hồng Kông nữa.” Lộ Kiếm Lương cho rằng dùng nhà họ Lộ có thể uy hiếp được anh, bây giờ anh chủ động từ bỏ lá phiếu đó của Ngu Duệ.

Nếu như anh không tranh được vị trí người nắm quyền của nhà họ Lộ, những người khác cũng đừng nghĩ đến.

“Còn chuyện gì không ạ?” Anh nhìn đồng hồ, “Không có con cúp máy đây, còn phải đi hẹn hò với Tri Ý.”

Lộ Kiếm Ba: “…..”

Mất đi một phiếu, kết quả không để trong lòng, còn bình tĩnh hơn ông.

“Tri Ý thêm con rồi?”

“Chưa.”

Tưởng Ti Tầm cúp máy, cầm áo vest sang phòng bên cạnh tìm người.

Hứa Tri Ý đang trả lời tin nhắn của anh trai:【Tối nay em không về ăn cơm, đến quán rượu.】

Hứa Hành khoá màn hình điện thoại, vứt điện thoại sang bên cạnh: “Không về ăn cơm, cùng Tưởng Ti Tầm đến quán rượu uống rượu.”

Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An qua đây thăm con gái, tiện tạo bất ngờ, không ngờ lại không trùng hợp như vậy.

Hứa Hành nhìn đồ ăn được chuẩn bị xong ở trên bàn kính, hỏi bố: “Vậy nên bố làm hay không làm?”

“Làm.” Hứa Hướng Ấp hỏi ngược lại: “Con không ăn?”

Hứa Hành: “Chỉ sợ không có động lực làm.”

“Bố nói có động lực chắc chắn con cũng không tin.”

“…..”

Hà Nghi An rửa xong hoa quả cho hai người, “Sao Tri Ý lại muốn đến quán rượu? Bình thường con bé cũng không thích uống rượu.”

Hứa Hành: “Có lẽ là bởi vì tên quán rượu.”

Hứa Tri Ý đứng trước cửa quán rượu, ‘nhìn bảng tên “Em đến, anh vẫn ở đây’*, cuối cùng cũng biết vì sao Tưởng Ti Tầm muốn đưa cô đến.

(Em đến anh vẫn ở đây*: Câu này tiếng Trung là 你来,我还在 như t đã giải thích ở những lần trước thì bên Trung chỉ có 我 và 你 như I và you trong tiếng Anh nên tùy vào từng trường hợp người nhìn biển này là nam hay nữ mà có thể hiểu thành, Em/anh đến, anh/em vẫn ở đây)

Tên quán rượu khiến cho người ta có một cảm giác đau lòng, giống như đang đợi một người nào đó.

Tưởng Ti Tầm đặt chỗ trước, bàn trong cùng nhất, cũng yên tĩnh nhất.

Trong quán rượu ánh sáng lờ mờ, phát những bài hát cũ tràn đầy hoài niệm.

Đồ ăn ở quán rượu bình thường, thịt cừu nướng ngon nhất cũng được mua từ quán bên cạnh.

Hứa Tri Ý gọi hai cốc rượu hoa quả, rượu hoa quả và thịt cừu nướng, một sự kết hợp tuyệt vời.

Bây giờ ở trước mặt Tưởng Ti Tầm cô cũng tùy ý hơn nhiều, cầm một xiên thịt cừu nướng lên gặm, vừa gặm vừa nhìn cách trang trí xung quanh của quán rượu.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua mặt người đàn ông, anh đang nhìn cô, hỏi cô: “Thịt cừu nướng vị như nào?”

Hứa Tri Ý: “Ngon, giống mùi vị bố em nướng.”

Bố thường xuyên làm sườn cừu nướng cho cô, giòn và ngon miệng.

Cô hỏi anh: “Trước đây anh thường xuyên đến sao?”

“Đến mấy lần, Tưởng Thịnh Hòa theo đuổi người ta, gặp qua ở đây.”

“Nghe bố em nói anh ấy yêu thầm nhiều năm.”

“Ừ, bảy năm.” Tưởng Ti Tầm nói, “Tối qua nghe anh nói anh và em ở bên nhau rồi, đổ nước ướt cả áo, có lẽ nghĩ đến việc sau này phải gọi em là chị dâu.”

“…..”

Hứa Tri Ý không dám nghĩ đến cảnh tượng đó, đó là người dẫn dắt cô từng bước một.

Ăn xong thịt cừu nướng mềm ẩm, cô hơi nghiêng đầu nếm rượu, đây là cốc thứ ba trong tối nay.

Người đối diện đứng dậy, cô còn tưởng anh muốn vào nhà vệ sinh, kết quả lại di chuyển đến cạnh cô, còn chưa đợi cô nói gì người đàn ông đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài. Ở giữa có vách ngăn, ngồi gần như vậy, chỉ cần hơi cử động, quần áo của hai người cũng sẽ chạm vào nhau.

Hứa Tri Ý nhìn lên phía trước, đối diện là tường, trên đó trang trí rất nhiều thứ, nhìn cả đêm cũng không có gì đáng nhìn.

Tưởng Ti Tầm cụng ly với cô: “Uống xong cốc này sẽ về?”

Hứa Tri Ý nhìn thời gian, mới hơn 9 giờ: “Sớm vậy sao?”

“Nếu như em thích chúng ta tiếp tục ở lại, nếu như không thích anh cõng em về.”

Tưởng Ti Tầm giải thích, “Đi bộ thì bây giờ phải về, nếu không nửa đêm cũng không về đến nhà.”

Tên quán rượu đặc biệt, thịt cừu ngon, rượu cũng không tệ.

Quả thật cô không nói được những lời trái với lương tâm.

Hứa Tri Ý nuốt rượu ở trong miệng xuống: “Vừa thích lại vừa không thích.”

Người đàn ông nhìn cô nói: “Anh cõng em về, lần sau lại đến.”

Từ quán rượu đi ra, Hứa Tri Ý vô thức quay mặt lại nhìn biển hiệu quán rượu, còn chưa quay người lại đã bị Tưởng Ti Tầm bế lên, đặt cô lên bồn hoa bên cạnh, ngay lập tức cô cao hơn anh.

Cô vừa đứng vững người đàn ông quay người lại, tay để ra đằng sau nắm lấy một cánh tay cô, kéo cô lên lưng mình.

Đợi lúc phản ứng lại, người đã bị anh cõng đi được hai bước.

Hứa Tri Ý ôm chặt lấy cổ anh, sau khi bước ra khỏi con hẻm nhịp tim thất thường* của cô mới ổn định lại.

“Mỗi lần em đến Bristol ngắm mặt trời mọc, nghĩ nếu như anh cõng em đi cạnh bờ biển thì tốt biết mấy.” Đời này không còn gì để nuối tiếc.

Tưởng Ti Tầm không hề suy nghĩ: “Ngày mai dẫn em đi.”

Hứa Tri Ý: “Vậy không được, dự án của em còn chưa xong. Không vội.”

Cô tựa cằm lên vai anh, nằm trên vai anh ngắm nhìn cảnh đêm dọc đường phố Bắc Kinh.

Cõng lâu chân cũng không thoải mái, nói với anh: “Thả em xuống đi, ngồi xe về.”

Tưởng Ti Tầm không thả: “Anh không mệt.”

“Là chân em tê.”

Người đàn ông tạm thời thả cô xuống trước, “Nói sẽ cõng em về, đến nơi đến chốn, ngồi xe đến cổng khu biệt thự anh lại cõng em một đoạn nữa. Cõng em lên tầng 3.”

Dù sao anh trai cũng biết bọn họ ở bên nhau rồi, không sao hết.

Hứa Tri Ý gật đầu: “Được.”

Tài xế lái xe, trên đường đi, Hứa Tri Ý lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh ra uống, đến cổng khu biệt thự vẫn chưa uống hết, tiện tay cầm xuống.

Con đường trong khu biệt thự yên tĩnh vắng lặng, thỉnh thoảng có xe lướt qua người bọn họ.

Hôm anh quen biết anh sáu năm, không có bất cứ một ngày nào nuối tiếc.

Trong biệt thự vẫn còn sáng đèn, Hứa Tri Ý liếc nhìn bãi đỗ xe ở phía xa, xe việt dã ở đó, anh trai đã về, chiếc xe màu đen bị xe việt dã chắn lại, cô không nhìn thấy.

Trước khi vào cửa, Tưởng Ti Tầm nói với cô: “Em không cần xuống, anh cõng thẳng em lên tầng 3.”

Sau khi vào cửa người đàn ông thay giày, cô đá thẳng dép của mình ra: “Lúc anh đi bỏ dép của em vào trong tủ giày.”

Tưởng Ti Tầm: “Được, lát nữa anh để vào cho em.”

Trong phòng khách nghe thấy tiếng mở đóng cửa, Hà Nghi An nhìn thời gian, “Về vẫn sớm.” Nói xong người đã đứng dậy.

Tưởng Ti Tầm cõng cô đến phòng khách, đột nhiên dừng chân lại, cùng Hà Nghi An bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn sang bên cạnh, Hứa Hành ở đây, bác Hứa cũng ở đây.

“Bác Hứa, bác gái.” Anh không thả người xuống, chào hỏi.

Hà Nghi An: “Tri Ý uống say sao?”

“Không ạ, con cõng em ấy đi bộ về.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Cô vốn dĩ lo lắng Hứa Hành ở trong phòng khách, vậy là vùi mặt vào vài Tưởng Ti Tầm, không ngờ bố mẹ cũng ở đây, cô nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An và đối phương nhìn nhau, không biết phản ứng như thế nào.

Hứa Hành bình tĩnh nhất, sải bước qua, định lấy chai nước soda ở trong tay em gái, không lấy được: “Đừng có giả vờ ngủ nữa, ngủ rồi không có cầm chặt vậy đâu.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi