EM NHƯ GIÓ NAM

Dịch: Anh Đào.

Hứa Tri Ý chuẩn bị cho Tưởng Ti Tầm hai món quà sinh nhật, một món quà đã tặng trước hôm sinh nhật, còn có một món quà nhỏ khác chưa đưa.

Cô đưa tay ra đằng sau dây áo choàng tắm muốn cởi ra nhưng lại bị lòng bàn tay anh giữ lại.

Tưởng Ti Tầm vứt điện thoại đang nói chuyện xuống, dùng một đưa vòng ra sau lưng cô, nhìn nhau trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, lại buộc dây áo choàng lại.

Hứa Tri Ý tưởng anh giúp cô cởi ra nhưng kết quả lại buộc chặt hơn.

Cô nói: “Em đi xuống lấy quà cho anh.”

“Không phải em đưa quà rồi sao?

“Chuyện tốt nhân đôi.”

Hứa Tri Ý hôn lên má anh: “Hôm nay song hỷ lâm môn, quà đương nhiên cũng phải có hai phần.” Cô lại nói, “Sau này sinh nhật anh em đều tặng hai món quà.”

Tưởng Ti Tầm cười dịu dàng nhìn cô: “Em nói như vậy anh đã bắt đầu mong chờ sinh nhật năm sau rồi.”

Nói rồi cởi áo choàng tắm ra.

“Chính là để anh mong chờ sinh nhật.” Hứa Tri Ý trượt xuống khỏi đùi rắn chắc của anh, chỗ đùi vừa rồi dán vào nhau của hai người ẩm ướt nhớp nháp.

Sau đó Tưởng Ti Tầm đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi theo sau cô đi vào quầy rượu ở phòng khách, ngón tay tùy ý chậm rãi thắt nút áo choàng.

Hứa Tri Ý ngồi xổm xuống, lấy quà ở tầng cuối cùng ra.

Không phải món quà quý trọng gì, anh cũng không thiếu những đồ đắt tiền.

Tưởng Ti Tầm mở ra, là một cặp cốc.

Anh đã từng vì cô nhận cốc của Tề Chính Sâm, để ý rất lâu, khi đó còn so đo từng tí với cô.

Hứa Tri Ý chỉ chiếc cốc bên phải, “Cái đó em dùng.”

“Chỉ tặng anh một cái.”

“Đúng vậy.”

“Một chiếc cốc, một đời.”

Tưởng Ti Tầm không cần suy nghĩ: “Cái kia anh tặng em.” Anh hỏi cô mua cốc hết bao nhiêu tiền.

Vừa nói anh vừa quay lại sô pha cầm điện thoại.

Hứa Tri Ý nhìn bóng lưng rộng lớn của anh: “Anh chuyển tiền cho em thật đấy à?”

“Anh tặng em đương nhiên phải là anh mua.”

“Không cần chuyển, trước đó anh từng tặng em cốc.”

“Không giống nhau. Hôm nay chúng ta đăng ký kết hôn.” Tưởng Ti Tầm cúi người lấy điện thoại, lại hỏi bao nhiêu tiền.

Hứa Tri Ý tìm lịch sử thanh toán khi đó, nói với anh giá tiền.

Cô hỏi: “Anh còn có bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?”

Tưởng Ti Tầm cười, không nói cho cô: “Tiền tiêu vặt coi như là tài sản trước hôn nhân của anh, sau này để mua quà cho em.”

Chuyển tiền xong anh nắm tay cô quay lại phòng ngủ, “Không nói chuyện tiền tiêu vặt nữa. Ngủ sớm thôi nào.”

Hứa Tri Ý nhìn thời gian: “Sớm quá, bây giờ mới 9 rưỡi.”

Anh nói: “Vậy muộn chút rồi ngủ.”

12 rưỡi, giọng cô khàn khàn, buồn ngủ rồi.

Chủ yếu là mệt, toàn thân chỗ nào cũng mệt.

Tưởng Ti Tầm nhìn người ở dưới thân, dừng lại một chút, dỗ cô: “Rất nhanh là xong rồi.”

Tay của cô bị anh nắm chặt lại ở trên gối, lúc cô khóc hét gọi Tưởng Ti Tầm anh run lên một cách khó hiểu, cúi đầu cùng cô hôn sâu, tiếng r3n rỉ bị anh nuốt xuống.

Hôn đến mức sắp thiếu oxy, môi anh rời khỏi cho cô thời gian lấy hơi sau đó lại thâm nhập sâu hơn.

Đỉnh đầu của Hứa Tri Ý chạm vào đầu giường, đã không có cách nào rút lui, không còn đường nào trốn thoát.

Tưởng Ti Tầm thả tay cô ra, nắm chặt lấy eo cô kéo cô xuống dưới.

Chân treo trên vai phải của người đàn ông bị trượt xuống, anh dùng một tay đỡ lấy bên hông cô, nắm chặt chân cô để lại trên vai mình.

Chiếc áo choàng tắm sẫm màu của anh Hứa Tri Ý mặc trên người bị ướt sũng một mảng lớn.



Ngày thứ ba sau khi đăng ký kết hôn, Tưởng Ti Tầm nhận được câu trả lời của cháu trai lớn.

Tưởng Bách Xuyên:【Ngày 31 tháng 12 rảnh.】

Sau đó lại nhắn thêm một tin:【Lịch trình trước tết của Tô Dương đều kín, vốn dĩ hôm đó rảnh rỗi định đón năm mới cùng cháu. Cháu đối xử với chú như vậy trong lòng chú hiểu rõ chứ.】

Tưởng Ti Tầm gửi thẳng lì xì qua, bên kia nhận ngay lập tức, tốc độ tay nhanh đến mức khiến người khác không khỏi nghi ngờ người đối diện là người máy nhận lì xì.

Khóa màn hình để điện thoại qua một bên, bổ sung nửa chai nước lại bước lên máy chạy bộ.

Chạy xong 5 kilomet đi tắm nước nóng.

Người trên giường vẫn chưa dậy, tối qua cô họp video với bên tổng bộ Manhattan rất muộn mới ngủ. Anh không gọi cô dậy, thay quần áo đóng cửa phòng ngủ rời đi.

8 giờ 20 phút Tưởng Ti Tầm tới công ty.

Lộ Khải Tinh ở khu vực nghỉ ngơi tầng 1 của tòa nhà đợi người, đợi gần hai mươi phút. Bóng lưng thẳng tắp đó cuối cùng cũng xuất hiện, thư ký của anh ở bên cạnh.

Những chuyện vui đều khiến thần của con người vui vẻ, người đăng ký kết hôn cũng không khác gì. Ánh mắt dịu dàng hơn nhiều so với bình thường. Nhưng lại tàn nhẫn với người nhà chị ta, như một người hoàn toàn khác với người trước mặt.

Anh có thang máy chuyên dụng, chị ta bước qua đó.

“Hai hôm trước bận vẫn chưa kịp chúc mừng cậu tân hôn vui vẻ.”

Người đi sau anh, cũng bước vào thang máy.

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, ngăn những ánh mắt tò mò của người bên ngoài nụ cười giả tạo duy trì trên khuôn mặt Lộ Khải Tinh lập tức biến mất, lạnh lùng cảnh cáo: “Tưởng Ti Tầm, khuyên cậu phàm là chuyện gì cũng phải lưu lại đường lui, đừng có làm đến cùng!”

Tưởng Ti Tầm nhắm mắt làm ngơ, dặn thư ký: “Để trống hai ngày 30 và 31 tháng 12 ra cho tôi.”

Thư ký đã luyện đến bản lĩnh không để ý đến những chuyện xảy ra bên ngoài: “Vâng sếp Tưởng.”

Lộ Khải Tinh thở dài, giơ tay ấn số ‘26’, là tầng có văn phòng làm việc của chị ta.

Nhìn anh, chị ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Xóa bỏ tất cả nhà cung cấp có liên quan đến nhà tôi ra khỏi kho thông tin nhà cung cấp của tập đoàn đi, Tưởng Ti Tầm, hà cớ gì cậu phải làm đến cùng như vậy.”

Thẩm Thanh Phong đã bị anh tống vào t ù, vì một Hứa Tri Ý mà đến cả nhà cô ta cũng không bỏ qua.

Tưởng Ti Tầm quay lại nhìn, thản nhiên nói: “Tôi lên kế hoạch sáu năm cho vị trí này không phải cho ngày hôm nay sao, nếu không chị cảm thấy tôi tốn công tốn sức như vậy là vì cái gì? Không thể nào để làm chỗ dựa cho chị.”

Thang máy dừng ở tầng 26, Lộ Khải Tinh còn chưa nói xong đã ấn nút mở cửa. Ánh mắt anh bình tĩnh lại lạnh lùng, không tìm được chút dịu dàng nào vừa rồi.

Đột nhiên chị ta cảm thấy có nói ra cũng không có ý nghĩa gì, mấy câu nói đó đều mắc trong họng, bước chân ra khỏi thang máy.

Tưởng Ti Tầm nói với bóng lưng đi ra: “Sau này đừng có đi chọc Tri Ý, cho dù là chuyện công hay chuyện tư. Tất cả mọi chuyện trước đây hôm nay xí xóa hết, không có việc gì về thăm ông nội nhiều hơn đi.”

Lộ Khải Tinh dừng lại, đợi lúc chị ta quay đầu cửa thang máy đã đóng lại.



Trong thời gian bận rộn chả mấy chốc đã đến ngày 30 tháng 12.

Đầu tháng Hứa Tri Ý và Tưởng Ti Tầm đã bay đến Manhattan. Bình thường cô còn bận hơn cả Tưởng Ti Tầm, nhà họ Lộ có bác Ba cầm lái chuyện cần anh lộ diện không nhiều, chỉ cần họp với tầng quản lý cấp cao. Công ty ở bên nhà họ Lộ một tháng nhiều nhất anh sẽ quay về một hai lần, thời gian còn lại đều ở bên Vốn Viễn Duy.

Bây giờ anh không có bất cứ cổ phần nào ở Viễn Duy đều chuyển hết cho cô, vậy là đảm nhận chức danh cố vấn đầu tư.

Văn phòng ở bên hướng Nam nhất ở tầng 20 vẫn để lại cho anh, nơi đó có quá nhiều hồi ức, đặc biệt là trong nửa năm cô làm trợ lý cho anh.

Sáng nào bọn họ cũng cùng nhau đi qua lối ra vào, anh quét khuôn mặt, cô ở sau lưng vội vàng phi qua.

Vệ sĩ rất hoang mang vì sao cô không tự mình quét khuôn mặt đi một lối đi khác mà lần nào cũng phải vội vã phi qua.

Trưa ngày 30 cô và Tưởng Ti Tầm thu dọn hành lý bay đến Hawaii tìm vợ chồng Tưởng Bách Xuyên.

Trên máy bay đến Hawaii Tưởng Ti Tầm nhận được điện thoại của Tưởng Thịnh Hòa.

“Bố em bảo em hỏi anh tết dương lịch anh có về không?”

“Không về nữa, năm nay không có thời gian về.”

“Cả lễ giáng sinh lẫn tết dương lịch anh đều không rảnh?”

“Hẹn ngày mai chụp ảnh cưới, tiện đón năm mới luôn.”

“Chụp ở đâu?”

“Bờ biển bên Hawaii. Tô Dương chụp cho bọn anh, con bé chỉ rảnh ngày mai, Tưởng Bách Xuyên cũng ở đây. Cậu có đến không?”

Tưởng Thịnh Hòa hỏi vợ ở bên cạnh, có muốn đến Hawaii đón năm mới.

Lạc Kỳ gần như không hề do dự, “Đi.”

Lúc cô học ở nước ngoài thực tập ở Vốn Viễn Duy, rất thân quen với Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Thịnh Hòa trả lời Tưởng Ti Tầm: “Em với Lạc Kỳ qua, tối ngày 31 đến.”

Cúp điện thoại Tưởng Ti Tầm dặn thư ký đặt thêm một phòng.

Hứa Tri Ý nằm trên sô pha gối lên đầu anh, đang lật album điện tử xem ảnh cưới, xem xem có phong cách nào mà mình thích không.

Tưởng Ti Tầm dặn thư ký xong cất điện thoại để sang một bên, lấy điện thoại khỏi trong tay cô ra, “Đừng xem nữa, em muốn chụp như nào cũng được, Tô Dương dẫn cả đoàn đội của mình qua đây.”

Hứa Tri Ý mong chờ: “Cũng không biết ngày mai có ráng đỏ* không.”

(Ráng đỏ: Mây xuất hiện vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn)

Tưởng Ti Tầm: “Biết đâu may mắn.”

Hứa Tri Ý lật người lại, dựa đầu lên đùi anh. Tấm che bên cửa sổ đối diện đã được kéo lên hoàn toàn, trước mặt mây chồng chất.

Tưởng Ti Tầm lấy áo vest ở đằng sau lưng ghế sô pha đắp lên người cô, anh dựa vào tay vịn sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Hứa Tri Ý nắm chặt lấy tay còn lại của anh, cũng nhắm mắt lại.

Thức dậy đã hạ cánh xuống điểm đến.

Cất hành lý về khách sạn trước sau đó Hứa Tri Ý lại tìm chiếc váy khác phù hợp mặc ở trên bãi biển thay.

Nhân lúc cô thay quần áo và trang điểm Tưởng Ti Tầm đi ra ngoài một chuyến, lúc quay về trong tay có thêm một phần bánh taco vị bò cay.

Hứa Tri Ý nhận lấy, tay còn lại thuận thế ôm lấy eo anh, “Cảm ơn anh.”

Tưởng Ti Tầm ôm người vào trong lòng, “Trong sáu năm đó có món gì muốn ăn nữa không, anh mua cho em.”

Hứa Tri Ý: “Em vẫn luôn nhớ mùi vị taco và bánh mì sốt cà chua này.”

“Ngày mai lại dẫn em đi ăn bánh mì.”

Tưởng Ti Tầm cũng thay quần áo, hai người ra ngoài.

Anh nắm tay cô, cô ăn bánh taco, đi về bãi biển phía trước tìm Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương.

Gió biển thổi vạt váy của cô chạm vào chân anh.

Hứa Tri Ý ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chuyến teambuilding sáu năm trước váy của em cũng bị cuốn lên ống quần của anh. Em muốn giữ khoảng cách với anh nhưng lại không nỡ.”

Tưởng Ti Tầm nói: “Anh biết.”

“Anh biết gì cơ?”

“Biết váy em bị cuốn lên chân anh.”

Khi đó anh cũng nghĩ có nên giữ chút khoảng cách với cô không, cuối cùng anh buông thả mình một lần, không chỉ không giữ khoảng cách thậm chí còn gần cô hơn một chút.”

Sau khi anh dứt lời Hứa Tri Ý lại tiến về phía anh, đi sát bên cạnh anh.

Tưởng Ti Tầm nghiêng mặt nhìn cô mấy giây, cúi đầu hôn cô.

Sáu năm trước đi bộ ở đây anh đã muốn làm như vậy, khó khăn lắm mới kiềm chế được.

Đến con đường bên biển hai người đi chậm hơn lần trước.

Dưới tán ô trên bãi biển, Tô Dương đang chụp ảnh người đối diện.

Tưởng Bách Xuyên cười nhìn cô: “Vẫn chưa chụp đủ sao.”

“Chưa.” Tô Dương nhìn anh từ trong ống kính, ấn nút chụp, “Chụp anh em chụp không đủ.”

Để mặc cô chụp một lúc Tưởng Bách Xuyên nhìn đồng hồ, hai người kia có đi giật lùi cũng nên đến rồi.

Anh nghiêng mặt tìm người, trên bãi cát phía xa cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, anh nói với Tô Dương: “Người đến rồi.”

Tô Dương nhìn qua, vẫy tay với người đi đến.

Tưởng Bách Xuyên giơ tay: “Đưa máy ảnh cho anh.”

“Anh làm gì?”

“Anh chụp giúp bọn họ trước một bộ.”

Đưa máy ảnh cho người đàn ông Tô Dương cũng đứng dậy từ trên ghế, dựa người vào vai anh, cùng anh nhìn vào hình ảnh trong ống kính, “Qua bên trái một chút.”

Cô cầm lấy tay Tưởng Bách Xuyên điều chỉnh ống kính, “Như này có phải cảm giác hoàn toàn khác nhau rồi không.”

Tưởng Ti Tầm nhìn thấy người đối diện giơ máy ảnh lên, anh nhét điện thoại vào túi quần cúi xuống hai tay vòng qua đùi của Hứa Tri Ý bế cô lên cao.

Hứa Tri Ý vội nắm lấy vai anh: “Bây giờ đã bắt đầu rồi sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Chưa.”

Trùng hợp có lý do bế cô lên.

Bế cô đến mãi dưới tán ô.

Sau khi chào hỏi xong Tưởng Ti Tầm mới thả người xuống.

Tô Dương nhường một nửa giường của mình cho Hứa Tri Ý: “Qua đây xem kiệt tác chụp ảnh của nhiếp ảnh gia nhà cháu nè.”

Hứa Tri Ý cầm chai nước lên, ngồi xuống đánh giá mình và Tưởng Ti Tầm ở trong ống kính.

Tưởng Ti Tầm cầm lấy chai nước ở trong tay Hứa Tri Ý sau khi mở nắp lại đưa cho cô, không làm lỡ dở câu chuyện với Tưởng Bách Xuyên: “Tưởng Thịnh Hòa cũng đến, tối mai đến.”

Tưởng Bách Xuyên: “Vậy không phải là ba thiếu một sáu thiếu hai sao?”

Tưởng Ti Tầm suy nghĩ: “Gọi thêm một nhà nữa.”

Tưởng Bách Xuyên đại diện nhà cậu cả, Tưởng Thịnh Hòa đại diện nhà cậu Ba qua đây, chỉ thiếu nhà cậu Hai.

Anh gọi điện thoại cho anh họ Tưởng Thành Duật đại diện nhà cậu Hai, chuông kêu hơn chục giây đối phương mới nghe máy.

Tưởng Thành Duật đang ở trong nước, bị điện thoại rung làm tỉnh, nhìn thời gian mới có 5 giờ sáng, phản ứng đầu tiên là: “Cô sao vậy?”

Anh sợ nhất là nửa đêm hoặc là lúc trời chưa sáng nhận được điện thoại của Tưởng Ti Tầm, hai lần cô nhập viện đều là nửa đêm.

Tưởng Ti Tầm: “Mẹ em rất khỏe. Anh đến Hawaii đón năm mới không? Tưởng Bách Xuyên và Tưởng Thịnh Hòa đều ở đây. Em với Tri Ý đang chụp ảnh cưới, mấy nhà tiện cùng nhau chụp lại một bộ, anh có qua đây không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi