EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


“Không quan trọng?”
“…” Cô khẽ gật đầu.
“Lần nào chị cũng đến đưa cơm, lần nào chị cũng muốn tôi giúp giải bài tập…Vậy cũng không quan trọng sao?”
Trương Khê khó xử.
Là do cho cô đa tình.
Là do tuổi xuân rất dài, dành cho anh cũng vui lòng.

Nhóc con lạnh nhạt với cô đến dường nào bây giờ lại ở trước mặt cô hỏi tội.
“Xem như giúp đỡ”
Trình Dịch đứng lên, muốn tiến đến gần cô, chân anh dài lắm, bước thêm vài bước đã nhanh xuất hiên khiến Trương Khê giật mình không thôi.
Cảm giác chân thật quá, cô cũng không dám tin.
“Giúp cái gì? Ai cần chị giúp?”
Cô sợ hãi muốn lùi về sau: “Đừng manh động”
“Đồ nhẫn tâm”
“…”
Trình Dịch cuối thấp người tắt máy điều hoà, anh đi trước cô, bỏ cô lại với sự hoang mang tột độ.
Nào là thắc mắc, nào là rung rẫy, nhưng ngắn gọn chỉ có hai chữ, Trình Dịch.

Dư Thuần từng nói, Trình Dịch chính là giới hạn, chính là bảo bối của cô, nếu cô rời khỏi anh, chắc chắn một điều, cô không còn yêu anh nữa.Nhưng đến bây giờ, cô còn chẳng quan tâm đến có yêu hay không nữa, miễn là người đó, cả đời cũng không quên.
“Không muốn đi à?”
“Có…”
Trương Bình buổi tối đã tắm rửa sạch sẽ, ông vừa về phòng tìm đồ đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt mười phần tò mò nhìn mình.
“Em muốn nói cái gì?”
Thẩm Nguyệt lắc đầu.
Bà sau đó không kiềm được lại cất giọng: “Trình Dịch có tiến triển gì không?”
Ông gật đầu, khuôn mặt có vài ý cười.
“Em có chắc là trước đây con gái chúng ta theo đuổi lão Trình không vậy?”
“Nhìn thế nào cũng chẳng giống…”
Ông mở tủ tìm đồ, sau lưng vẫn nghe tiếng nói của Thẩm Nguyệt nhàn nhạt.
“Chắc chứ, anh phải làm sao tác hợp cho bọn nhỏ”
“…”
Sớm là không muốn.
Lão Trình kia thủ thân như ngọc, ưu tiên công việc, con gái ông mà dính đến anh chẳng phải sẽ thiệt thòi sao? Nhưng mà nghe cô trước đây từng thích anh, cũng rất có mắt nhìn người.
“Em mau ngủ đi” Ông lạnh nhạt nhìn bà.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ đáp: “Đau chân đau đầu quá đi, tuổi già sắp đến rồi”
“Còn biết nhõng nhẽo nữa, Trương Khê nghe được sẽ cười đấy”
Bà cười to.
“Con bé không cười, con bé còn trách ngược lại vì sao anh không quan tâm đến em…”
“…”
Cũng đúng.

Cô kể ra rất thương Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa đã xem bà như mẹ ruột.

Nhưng mẹ cô không vì thế mà buồn đâu, bà ở nơi chín suối còn mỉm cười không ngớt.
Cô thích nhất mùa thu, quả thật không sai! Mùa thu cho cô cảm giác lân lân, nhớ nhung tiếc nuối nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hoài niệm.
Trương Khê vào buổi trưa nọ uể oải ngồi ở sopha vừa lướt điện thoại vừa ăn hoa quả.

Thói hư tật xấu của cô cũng chỉ có vậy, tư thế rất thoải mái chẳng có chút gì gọi là thục nữ.

Cô nhanh chóng ăn hết một đĩa hoa quả, giọng nói ngọt ngào gọi vào bếp:
“Mẹ Thẩm, con vẫn đói”
Trương Bình từ cửa ho nhẹ, sau đó có chút lén lút đi vào.
Ghế bên trái như bị ai ngồi, nhưng Trương Khê là không để ý mấy, cô vẫn thảnh thơi chờ đợi mẹ Thẩm mang đồ ăn đến.
“Đói thì mau đứng dậy”
Giọng nói trầm ấm khiến cô bất giác tỉnh ngộ, cái con người thoắt ẩn thoắt hiện này…
Trình Dịch rót cốc nước, ngồi ngay ngắn bên trái, anh nhìn cô sau đó không vội mà quay đi.
“Dì Thẩm” Trình Dịch cất giọng chào.
“Mới đến đấy à? Còn mấy anh em đâu?”
“Bọn họ đến sau, dì hôm nay nấu món gì thế?”
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Toàn món con thích.”
Cô rầu rĩ chớp mắt tỏ vẻ: “Vậy mà mẹ bảo hôm nay nấu món con thích…”
Anh bên cạnh quan sát cô làm nũng với Thẩm Nguyệt liền có hơi ấm áp, cũng không biết vì sao lại cười, nhìn rất đáng yêu!
Thẩm Nguyệt nhờ cô dẫn Trình Dịch lên lầu rửa mặt, cô liền không muốn, nhưng cái gì càng không muốn đương nhiên sẽ càng bị ép buộc.

Cô ngậm ngùi dẫn anh đi, cô ở đằng trước, anh ở đằng sau, giữa họ chỉ có tiếng giày ‘lộc cộc’ trên sàn.
Lên cầu thang, phía sau Khê Khê truyền đến hơi ấm, hai tay to lớn vừa vặn ôm lấy eo cô từ phía sau tạo nên một khung cảnh bối rối vô cùng, bối rối vì cái ôm hay bối rối vì sự chủ động của Trình Dịch? Ngay cả cô cũng không trả lời được.
“Trình Dịch…Cậu…”
“Thế nào?” Anh nhàn nhạt tựa vào cổ cô sau đó lại hít một hơi.
“Đ-Đừng…Cậu giữ sĩ diện một chút đi!”
Trình Dịch bật cười.
“Tôi là đang giữ sĩ diện, nếu không sẽ không day dưa thế này đâu”

Anh thở một hơi cô liền rung người, hốc mắt đỏ hoe còn đọng chút nước.

Trên lầu không có ai, Trần Ninh đi vắng, giúp việc cũng không thường xuyên lên đây, ông Trương không thích cảm giác có người lạ ở trong nhà.

Trương Khê sợ anh làm loạn, trong lòng đè nén muốn thương lượng.
“Cậu bình tĩnh chút đã…”
Ai đó khẽ nhíu mày.
“Bình tĩnh cái gì?”
“Chỉ có chị mới mất bình tĩnh”
“…”
Trình Dịch ôm cô không lâu, tuy là không muốn rời nhưng trong thâm tâm vẫn không muốn làm cô sợ.
Dù gì vẫn còn rất nhiều cơ hội…
Mặt cô hửng đỏ, nghe thấy tiếng mấy người bạn Trần Ninh đến liền cuối đầu không nhìn anh, nhanh chân chạy xuống.
Vừa đến cuối cầu thang đã va vào cái ngực rắn chắc của ai đó.
Đợi cô ngước mặt lên, sao người này trông quen lắm.
“Cậu cậu cậu…cái gì nhỉ…” Trương Khê cố gắng nhớ tên người kia..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi