EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


“Chị, làm ở toà soạn lương có cao không?” Trần Ninh thong thả nhìn cô.
Cô gật đầu: “Cao”
Vì buổi tối, cô từ nãy đến giờ chỉ dám ăn rau, nhưng người nào đó cứ mãi gắp thịt vào bát cô.
“Thật sao? Em muốn đổi nghề” Cậu ta có hơi bất ngờ.
“Cao cái đầu cậu đấy”
“Làm công ăn lương, không bằng bố trả cho cậu”
“…”
Tiền lương của công ty Trương Bình không tồi đâu, bất cứ bộ phận nào cũng vậy.

Nhìn căn hộ xa xỉ của Trình Dịch và độ chi tiền của Trần Ninh là hiểu.
“Các cậu quy đổi xem…”
“Lương các cậu gấp bao nhiêu lần bữa ăn hôm nay”
“…”
Quy đổi cái kiểu gì thế?
Nhưng Trình Dịch và Trần Ninh vẫn ngơ ngơ tính toán.
“100”
“Hơn 100 lần” Châu Nhiễm chớp chớp mắt.
Trương Khê trợn mắt: “Công ty ăn cướp sao?”
“…”
“…”
Trương Bình mà nghe được câu này chắc chắn rất vui!
Con gái ông nói công ty ông làm việc bất chính, đáng khen đáng khen!!!

“Không phải chứ? Các ông chủ nhỏ ngồi đây sao?”
Trần Ninh ăn nhầm chút bột ớt nghe thêm lời cô nói liền ho đỏ mặt: “Chẳng qua là chức vụ cao nên thưởng nhiều”
“Nhưng chỉ có Trình Dịch giàu, bọn em không giàu”
“…”
Anh đang gắp thức ăn cho cô, thấy mọi ánh mắt đều dồn về phía mình có hơi bất ngờ.
“Hửm?”
Trần Ninh bĩu môi: “Tôi nói không đúng?”
“Đúng, ông chủ Trần nói đều đúng” Cô thuận thế nhét rau vào mồm cậu ta
Ai da có lẽ bây giờ có người tiếc nuối khi không làm ở công ty gia đình rồi.

Nhưng tiền cô không thiếu tiêu, không đến nỗi mưu sinh kiếm sống như họ.
Ăn xong mọi trọng trách rửa bát đều được đẩy sang cho Trương Khê, cô cũng đành chịu.

Nhà của Trình Dịch, thức ăn là do Trần Ninh và Châu Nhiễm nấu, đương nhiên người rửa bát không ai khác là cô.
Hai người một nữ một nam đi vào phòng khách xem tài liệu, Trương Khê vén tay áo cao hơn một chút, chuẩn bị mở vòi nước lại bị ai đó từ sau bế nhẹ lên thành bếp.

Trương Khê mắt mũi hoảng sợ nhanh tay bám lấy cổ anh.
“Cậu…”
Trình Dịch gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Ngồi ở đây”
“Tôi rửa bát là được”
Người kia vờ không nghe cô nói, cứ thế mở vòi nước rửa mấy cái bát trong bể.

Tay anh thon dài, nhìn còn có hơi trắng.
Lúc này Trình Dịch vẫn mặc áo sơ mi trắng, vài giọt nước làm ướt áo anh lộ chút da thịt phía trong rất….ừm, rất quyến rũ.

Chưa nói đến dáng người của anh cao lớn, phần cơ cũng rất trội, không còn hơi ốm giống xưa.
“…Khụ”
Nghe tiếng ho Trình Dịch có hơi cười: “Nghĩ cái gì?”.

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
“K-Không có…”
Anh vẫy nước trong tay sau đó lại nghiêng người đến trước mặt cô: “Chắc chắn là suy nghĩ vớ vẩn”
“…” Anh mới vớ vẩn!
Trước đây từng làm ở quán ăn nên Trình Dịch cũng không phải chân tay cứng nhắc.

Anh rửa rất nhanh liền xong, lại nhìn cô vẫn còn ngơ ngác ngồi trên thành bếp có hơi buồn cười.
“Năn nỉ tôi một chút”
“Tôi bế em xuống”
“…”

Trương Khê hừ nhẹ: “Rõ ràng là cậu bế lên…Vì cái gì tôi phải năn nỉ cậu”
“Em chắc?”
Cô vẻ mặt không cam tâm.
“Vậy tôi đi”
Trình Dịch hờ hững quay lưng, anh đi được ba bước người kia mím môi buồn bực, khó khăn lắm mới mở miệng:
“Khoang đã”
Anh mỉm cười dừng bước: “Hửm?”
“Cậu…Cậu đừng đi”
Muốn cô năn nỉ? Đừng có mơ.
Anh cũng biết được cô sẽ chẳng năn nỉ đâu, nhưng cô hạ mình gọi anh thì anh xem như đạt được ý đồ rồi.
Trình Dịch chống người đưa mặt đến gần cô một chút sau đó Trương Khê thuận tay ôm lấy cổ anh trèo xuống.
“Tôi đưa em về”
Anh đi theo sau cô, dáng người cao lớn như thể đang che chở.
“Không phải em nói đường về đáng sợ sao?”
“…”
Cũng tàm tạm.
Trương Khê không đợi anh cứ thế đi trước, nhưng chắc vì cảm thấy an toàn nên bước chân cô cũng chậm rãi.
“Trước đây”
“Tim cậu làm bằng sắt nhỉ?”
“Bây giờ hình như đã không phải nữa rồi”

Cô về sớm hơn dự định chính là để mừng năm mới, chỉ cần nhìn người ta trang trí thôi cũng đã khiến lòng cô nao nao.

Vừa nghĩ, điện thoại của Trương Khê đã reo lên vài tiếng khiến cô có hơi giật mình:
“Sao thế?”
Người bên kia nghe thấy giọng cô liền đáp: “Khê Khê, sắp năm mới rồi”
“Thế thì sao?”
Hứa Nam hậm hực: “Cậu không định gặp mặt bọn tôi sao?”

“…”
Trịnh Nhu lại cướp điện thoại: “Nghe nói cựu học sinh được mời đến dự lễ năm mới”
“Ừm, có nghe sơ qua”
Hứa Nam lớn giọng từ bên kia: “Không gặp không về”
“…”
Đang ép buộc sao?
“Còn chưa biết có rảnh không”
Anh ta hừ nhẹ lại muốn mắng người: “Năm mới cậu bận cái nỗi gì?”
“Bận viết bài…”
“Cậu nói thêm một câu nữa tôi sẽ viết ‘Con trai của ông chủ lớn và những câu chuyện ‘thác loạn’” Cô bật cười lắc đầu.
“Thác cái nỗi gì chứ? Cậu nói bậy”
Trương Khê cầm lấy quả táo cắn mạnh: “Lại nói, các cậu chẳng thấy làm ăn gì nhỉ?”
“…”
Bọn họ là mưu sinh từng ngày từng chút, làm thì có ăn cũng có nên rất thảnh thơi.

Cứ thảnh thơi sau đó nếu lập nghiệp không thành thì sẽ về thừa kế…
Là thừa kế đó!
Trương Khê bĩu môi: “Chẳng như tôi, mưu sinh kiếm từng đồng”
“Con mẹ nó, tiểu thư như cậu hà cớ gì phải thế?”
Trịnh Nhu bịt miệng anh ta, sau đó dịu giọng với cô: “Chốt nhé, về trường một hôm”
“Ừm, sẽ về”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi