EM NÓI ANH NGHE CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Cả gia đình buổi tối đều đi tiệc, cô không thích nơi đông người, rảnh rỗi liền đi loanh quanh tìm cái gì đó bỏ bụng.

Nhưng cứ đi thì chẳng biết vì sao càng đi lại đến đầu đường nơi mà Trịnh Nam lui lui tới tới.
Trương Khê nhìn anh ở bên đường, tay lựa chút hoa quả tay kia lại cầm túi giấy, dáng vẻ đảm đang rất cuốn hút.

Mãi nhìn hồi lâu, cô khẽ cắn môi muốn đi theo anh, muốn xem thường ngày anh sẽ đi qua những đoạn đường nào, có quá tối hay không, hay là anh có sợ hãi mà rụt rè khóc lóc, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Trương Khê thầm cười.
Cô đi đến một đoạn đường vắng bỗng nhiên mất dấu anh, khuôn mặt lo lắng nhìn xung quanh, nhưng vừa quay đầu thì Trình Dịch đã đứng trước mặt, trên tay cầm túi giấy đựng hoa quả.
“T-Trình…Dịch”
Anh nhíu mày: “Chị đi theo tôi à?”
“Không có”
Anh nghe được hai chữ không có liền muốn cười nhưng rồi lại nuốt vào.
“Đi theo tôi làm gì?”
Trương Khê cuối đầu khẽ giọng: “Muốn ngắm đường”
“Sau này đừng đi theo tôi nữa, cũng đừng mang cơm đến…Tôi không nhận đâu”
Người cô bỗng chốc rung lên, giống như trời giáng, cũng không biết là vì thứ gì mà đau lòng thật.
“Tôi xem chị là chị, cũng như Trần Ninh”
“Chị có hiểu kh…”
Anh chưa dứt lời ai đó đã hít thở nặng nề hơn, sau đó nhìn thẳng vào anh: “Hiểu”

“Chúng ta là chị em tốt, đúng không?”
“Ừm”
Trương Khê cười tươi: “Được, dù gì chị đây cũng không để ý”
“Mau về ăn cơm đi” Cô vẫn giữ nụ cười kia
Trình Dịch gật đầu.
Anh không cảm thấy vui.
Đúng, rất khó chịu.

Vì sao vậy?
Giờ nghỉ trưa cô nằm dài trên bàn, mệt mỏi thở dài, sau đó muốn ngủ đi nhưng Trịnh Nhu lại gọi cô.
“Trần Ninh bảo cậu đến phòng tự học với em ấy”
Cô bĩu môi: “Làm gì?”
“Không biết, chắc là làm bài tập”
“Cậu và cái tên Trình Dịch kia….”
Khê Khê trợn mắt: “Đừng nói nữa đừng nói nữa, bị từ chối rồi”
Cô gật gù từ từ rời chỗ ngồi.
Trần Ninh cùng với Trình Dịch đang xem bài tập, nhưng có vẻ Trần Ninh không hiểu, nhưng tìm cô làm cái quái gì chứ? Cô rõ là không muốn gặp mặt anh, có phải là cậu cố tình không chứ?
Khê Khê vừa nhìn đã thấy anh ngồi ngay ngắn ở một góc, thật bình tĩnh tuỳ tiện mở cửa phòng học.
“Hai đứa có việc gì đấy?” Cô trầm giọng.
Trần Ninh nhìn cô, sau đó lại có hơi khó hiểu.
“Hôm nay sao em cảm thấy chị nói chuyện rất lạ nhỉ?”
“Có sao?” Cô thản nhiên.
Trần Ninh gật đầu.
Nhưng chủ yếu chính là Thẩm Nguyệt hôm qua nấu nhiều thức ăn, Trần Ninh ăn không xuể mới quyết định mời bạn học, nhưng hai người thì quá nhàm rồi, chủ yếu là muốn rủ cô đến.
“Vậy thì chị đến ăn với hai đứa cho vui”
Cô một tay vỗ vai anh tay kia lại vỗ vai Trần Ninh, cảm giác rất công bằng, không hơn không kém chút nào.
Trương Khê ngồi ăn rất tự nhiên, chỉ có Trình Dịch từ đầu không nói câu nào, cả phòng tự học chỉ có tiếng của máy điều hoà, sự ấm áp lại phả ra xung quanh khiến không khí không ngượng mà lại còn dễ chịu.
“Ăn xong mau mau học tập chăm chỉ, chị về đây”
Cô chuồn lẹ.
Trần Ninh lắc đầu muốn than vãn.
“Cậu đừng để ý, chắc là chị ấy thích người khác rồi đấy”
“Không quan tâm!”
Thật sự không quan tâm.

Trình Dịch ánh mắt lạnh lùng, anh đến cửa hàng khá trễ, nhưng hôm nay cửa hàng không quá đông thế nên không sao cả.
Ông chủ cứ cảm thấy anh rất kì lạ, rửa bát cũng không tập trung, bưng thức ăn cũng nhầm vài lần, còn có xào rau cũng bị bỏng, thật quái lạ mà.
Trình Dịch thường ngày không bao giờ như vậy.
Ông nhìn Trình Dịch rất lâu rồi mới nói: “Cậu mau về đi, cho cậu nghỉ sớm một hôm”
“Sao vậy ông chủ?”
“Nếu ở đây thêm chút nữa chắc là khách sẽ bị doạ chạy mất đấy”
“…”
“Cảm ơn ông chủ”
Anh trầm mặc giọng điệu đè nén, tuy nặng nề mà còn thêm chút ngậm ngùi.

Trình Dịch muốn nấu cho mẹ một bữa cơm, chọn cá chọn rau sau đó trở về.

Nhìn thấy mẹ đang vừa xỏ hạt vừa xem phim tâm tình anh liền tốt.
“Hôm nay mẹ vui vẻ thế à?”
Mẹ anh quay sang cười rộ: “Trời ạ, Dịch Dịch xem này, phim rấy hay đấy”
“ Chú Dương lại cho thức ăn sao mẹ?”
Lý Ngọc gật đầu.
“Mẹ đừng nhận nữa, sẽ mắc nợ chú ấy đấy”
Bà ậm ừ: “Mai mẹ cắt mấy quả bí cho chú ấy”
“Nợ ân tình, con chính là nói nợ ân tình”
“…”
Đứa con trai này suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Cơm hộp mẹ mang cho con có ăn hết không?”
Anh gật đầu.

“Sao lại muốn mang cơm theo?”
Trình Dịch giọng chua xót: “Không muốn phiền phức”
Lý Ngọc nghiêng đầu: “Cô bé đó…có đáng yêu hay không?”
Anh định cất quần áo liền hơi dừng lại.
“Sao vậy? Không trả lời à?”
Anh gật đầu.
Không muốn trả lời.
“Người ta hơn con một tuổi, con xem người ta là đàn chị thì liền không thể thay đổi sao?”
“Không thay đổi, không thích chị ấy”
Lý Ngọc phì cười muốn trêu chọc anh: “Thật sao? Vậy cũng tốt, dù gì người ta cũng rất xuất sắc, không hợp với con”
“…”
Lý Ngọc không nói gì nữa, im lặng xỏ cho xong mớ hạt trong tay, mặc anh đang đen mặt đứa im tại chỗ.

Con trai của bà, tự trọng của nó không ai hiểu rõ bằng bà.
Trình Dịch tắm xong nằm lăn trên giường nhỏ, tay cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn, anh cẩn thận suy nghĩ sau đó lại soạn tin muốn gửi, suy nghĩ thêm một lúc thì lại thôi.

Anh cứ lặp đi lặp lại cho đến khi màn hình nhận được tin nhắn từ bên đối phương gửi đến, mày liền chau lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi