Trên đời này có rất nhiều từ đồng âm, đa số phải đọc lên mới hiểu được ý nghĩa của nó.
Tuy nhiên dãy số 520 này như một ký hiệu thông dụng, không cần phải đoán già đoán non chỉ cần tuỳ tiện kéo một người Trung Quốc đi trên đường lại hỏi, ai nhìn thấy đều sẽ hiểu và cười một tiếng hoặc tim sẽ nảy lên một nhịp.
Vân Nhiêu là kiểu người vế sau.
Phản ứng đầu tiên của cô là —cũng quá trùng hợp, vừa đúng con số này.
Sau một lúc, cô lại cảm thấy trên đời này sao có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.
Có lẽ chủ nhân của chú mèo đưa ra cái giá không chênh lệch nhiều lắm, nhưng do tiền bối Cận Trạch chuyển lời chia lại thành từng mục nhỏ, rồi làm tròn thành con số may mắn này.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, dãy số này thực sự làm người ta phải suy nghĩ miên man …
Vân Nhiêu nhịn không được nhắn tin hỏi”<Thật là cái giá này sao?>
Qua màn hình, Cận Trạch cũng có thể hình dung thấy bộ dạng ngây ngốc của cô.
Thật là làm cho người muốn đùa cũng không nỡ trêu chọc.
Anh giật mình bật cười, đáp: <Không kém bao nhiêu nhưng làm tròn thành số đẹp.>
Quả nhiên là như vậy.
Vân Nhiêu nhắn lại <Cảm ơn tiền bối>, sau đó nhanh chóng chuyển 520 tệ qua wechat cho anh.
Cận Trạch nhìn chằm chằm vào mục thông báo chuyển khoản, đuôi mắt nhăn lại, dở khóc dở cười.
Anh thiếu chỗ tiền đó sao?
Còn có…
Sao cô có thể làm như vậy.
Chỉ với hai câu nói đơn giản có thể đem dãy số ý nghĩa cùng không khí mập mờ khuấy thành một vũng nước đọng.
Cận Trạch bất đắc dĩ đồng thời càng thấy vui vẻ, ý cười ở đuôi mắt sâu hơn.
Nếu thực sự cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ trở thành anh em ruột mất.
Anh ngồi cạnh ổ mèo, vuốt ve một lát sau đó cầm điện thoại nhắn cho Vân Nhiêu:
Gần như vừa gửi xong, phía khung chat liền xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”, chỉ tầm mười giây sau, tin của cô tới:
Cận Trạch nghĩ nghĩ, hỏi
Vân Nhiêu: < Không có nhưng em có thể bắt xe.>
Một lát sau, Cận Trạch còn nói:
À thì ra là vậy, đúng là một người chủ có trách nhiệm.
Vân Nhiêu lập tức đồng ý, sau khi gửi cho Cận Trạch địa chỉ nhà mình, cô lại hỏi cách liên lạc với bạn của anh.
Cân Trạch đáp lại:< Em cứ liên lạc với tôi là được.>
Anh nói thật thoải mái nên Vân Nhiêu không nghĩ nhiều, thậm chí vì được nói thêm vài câu với anh mà cô mừng thầm thật lâu.
Đợi đến trước khi đi ngủ, sạch sẽ thoải mái nằm trên giường, cuốn chăn như cái chả mực đến tận cằm, cô vừa buồn ngủ vừa nhớ lại ngày hôm nay, bất tri bất gia hoài nghi một vấn đề—
Tiền bối Cận Trạch không hề giống một người thích truyền lời hộ như vậy.
Sáng hôm sau, Vân Nhiêu thức dậy rất sớm. Trên đường đi đến công ty tiện thể mua cà phê cho đồng nghiệp cả tổ.
Nhiệm vụ của cô ngày hôm nay là thẩm soát kiểm tra lại các bản thảo, nội dung khá phức tạp. Vừa đến văn phòng, cô đã nhìn thấy trên bàn mình chất đồng các loại văn kiện, tài liệu trông xa như một núi giấy tờ nhỏ.
Mọi người đều đã có mặt đông đủ, Vân Nhiêu lần lượt mời tất cả uống cà phê.
Trưởng nhóm là người đầu tiên nhận lấy còn cười khen cô:
“Khách hàng đều gửi lời tán dương tới chỗ tôi, nói rằng em không giống vừa mới tốt nghiệp chút nào nhìn như người dày dạn kinh nghiệm. Về sau nếu cần hợp tác họ vẫn muốn chọn em đi cùng.”
Hoàng Huy bàn bên đỡ trán nói theo, giọng có chút ghen tị:
“Lợi hại ghê, nhiệm vụ đầu tiên đã được khách hàng khen ngợi chân thành như vậy, tương lai mạng lưới quan hệ có khi kéo lên tận trời ấy nhỉ?”
Vân Nhiêu không biết đáp lại ra sao, đành phải khiêm tốn hai câu nói không phải sau đó lặng yên đưa cà phê cho người tiếp theo.
Tiếp theo là Thôi Dĩ Hà, hơn Vân Nhiêu bốn tuổi, là đàn chị khoá trên cùng trường với cô.
Thôi Dĩ Hà buổi sáng đã uống rồi nên giờ không nhận nữa.
“Vẫn cảm ơn ý tốt của em. Chị mà biết khéo như em thì tốt biết mấy.”
Không biết có phải ảo giác không nhưng Vân Nhiêu nghe câu nói này cảm giác không hoàn toàn thân thiện.
Cô trở lại và ngồi xuống vị trí của mình, hai tay đẩy núi văn kiện sang một bên để có chỗ thao tác máy tính.
Sau khi phân loại thật kỹ các văn kiện, cô mở phần mềm phiên dịch cùng hợp đồng và bắt đầu làm việc. Vậy là cả buổi sáng, cô chăm chú làm việc không ngẩng đầu lên được lúc nào.
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào qua màn che. Gió nhẹ cuốn những chiếc lá cây phong lữ thảo khẽ rung rinh bên bậu cửa sổ.
Vân Nhiêu cầm điện thoại đang rung nhẹ trên mặt bàn lên. Tin nhắn của Cận Trạch gửi đến hỏi cô rằng có thể đưa mèo đến sớm lúc ba giờ chiều được không.
Bọn họ vốn dĩ hẹn 4h, nhưng bạn của anh tầm xế chiều có chút chuyện quan trọng, lo rằng sẽ không kịp.
Vân Nhiêu lập tức xin trưởng nhóm về sớm. Sau khi được sự đồng ý của cấp trên, cô mang laptop cùng toàn bộ văn kiện nhét vào túi về nhà làm.
Công ty rất gần nhà cô, khoảng 20 phút sau cô đã có mặt ở nhà.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô chăm chỉ đột xuất quét dọn phòng ốc một lượt. Vậy mà bây giờ về đến nhà, cô cũng không chịu ngồi yên. Ngay sau khi để túi xuống, tẩy trang, thay bộ đồ mặc nhà màu hồng rồi cầm chiếc máy hút bụi mini cùng khăn lau đi tiêu diệt tất cả bụi bẩn rác rưởi ở mọi ngóc ngách.
Gần đến giờ hẹn, Vân Nhiêu vào toilet soi gương ngắm nghía khuôn mặt mình.
Đều là phụ nữ, hiện giờ cô lại đang ở nhà, hình như không nên kiểu cách quá.
Cô cúi người xuống bồn vỗ nhẹ nước lên mặt rửa qua, sau đó lại cầm lược chải lại mái tóc dài bay bay.
Thoải mái đơn giản như vậy là được.
Khi chuông cửa reo lên, Vân Nhiêu liếc qua điện thoại xem thời gian. Kim giây nảy một cái ba giờ đúng, chính xác như bản tin thời sự.
Cô chạy ra mở cửa.
Cánh cửa chỉ mới hé một khe cô đã nghe thấy tiếng “Meo meo” đáng yêu khiến tâm trạng hưng phẩn hẳn lên. Nhưng sau khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, bên ngoài xuất hiện không phải là chị gái xinh đẹp như tưởng tượng.
Một người đàn ông cao mét tám, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, khẩu trang kín mít. Lưng đeo balo thể thao nhìn như trang bị của đám tội phạm giết người. Nếu trên tay anh không phải đang cầm chiếc lồng nhốt chú mèo màu vàng thì Vân Nhiêu thật sự muốn báo cảnh sát.
Sau đó nhìn kỹ lại, so với báo cảnh sát có khi cô phải ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông ngoài cửa mặc một chiếc áo pull màu xanh khói và quần thể thao màu đen. Khung xương cùng lớp cơ bắp tuyệt vời của anh vẫn nổi bật dưới lớp quần áo rộng thùng thình. Nhất là đôi chân dài miên man kia thật mà mê người. Vân Nhiêu dùng con mắt tính toán sau đó bỗng chốc há hốc mồm.
“Tiền… tiền bối?”
“Bạn anh có việc gấp không đến được.”
Người đàn ông như cười khẽ nói,”Em gái Vân Nhiêu, không cho anh vào à?”
Mặt anh gần như che kín chỉ để lộ một chút xíu làn da trắng lạnh.
Vân Nhiêu chợt căng thẳng, vội vàng mời anh vào phòng. Thời điểm đóng cửa còn thò đầu ra nhìn chung quanh, xác nhận không có ai bám đuôi mới yên lòng khép cửa lại.
Mới qua hai ngày lại được gặp anh, Vân Nhiêu cảm thấy vận khí một năm nay của mình đều dùng hết cho mấy ngày hôm nay.
Cô lấy đôi dép bông đi trong nhà của nam từ trong tủ giày đặt nhẹ dưới chân Cận Trạch.
Size số vừa đúng.
Cận Trạch ung dung đi theo Vân Nhiêu vào phòng khách, cúi đầu nhìn qua đôi dép dưới chân mình.
Trong tiềm thức anh đoán đó là dép của Vân Thâm nên buột miệng bình luận:
“Làm sao có người đi được đôi dép đầy bụi bẩn như vậy nhỉ?”
Vân Nhiêu xoay người, mắt hạnh nhìn anh:
“Thật sao? Nhưng cha em vẫn thích nó lắm.”
Cận Trạch cười đổi giọng:” Anh nhìn lầm, khiếu thẩm mĩ của chú thật tuyệt.”
Anh đặt lồng mèo dưới nền nhà cạnh ghế sa lon. Sau đó quan sát cô gái nhỏ mặc đồ ngủ màu hồng đứng sau bàn uống nước, sắc mặt hơi hốt hoảng xoay hai vòng cũng không định mời anh ngồi xuống, vội vàng nói “Tiền bối chờ em vào toilet một lát” và chạy mất biến.
Ánh đèn toilet lành lạnh nhẹ nhàng phủ xuống làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng của Vân Nhiêu.
Cô nắm chặt tay, đứng trước gương vừa vội vừa tức ngó nghiêng một lượt.
Cứu mạng —
Cô đang mặc gì đây? Từ đầu đến chân là một màu hồng, vừa không có thẩm mỹ, chất vải thì xấu đến mức khiến người ta tức điên.
Còn khuôn mặt này, y như bức tường, kết hợp với quả đầu như mì sợi đen thẳng may mà còn sạch sẽ nhưng nhìn quá mức đơn điệu, quê mùa.
Vấn đề là người ta đã gặp bộ dạng này của cô rồi, giờ lại chạy qua trang điểm ăn mặc lỗng lẫy, Cận Trạch sẽ tưởng cô bị bệnh mất.
Vân Nhiêu nhận mệnh thở dài một hơi.
Cô buộc tóc lên rồi bôi chút son lên môi, như vò mẻ lại sứt đi ra khỏi toilet.
Qua hành lang phòng ngủ ngoặt cái là tới phòng khách.
Chỉ cách mười mét, Vân Nhiêu thấy anh cởi hết toàn bộ đồ dùng cải trang.
Trên bàn uống nước, vài nhánh loa kèn cũng lá cây khuynh diệp toả ra che khuất nửa khuôn mặt anh, màu trắng màu xanh của hoa cỏ như làm nền trong các bức tạp chí. Đôi mắt anh rũ xuống đang xem điện thoại, ánh mắt dịu dàng như ngọc, khuôn mặt đẹp trai như làm lu mờ hết khung cảnh xung quanh, bức ảnh vô cùng tự nhiên lại có chút không thật.
Vân Nhiêu im bặt, lời nói như mắc kẹt ở cổ họng.
Cuối cùng khi nhìn thấy trên đùi anh có con mèo nhỏ đang hiếu kỳ cô mới định thần lại và bước bên cạnh anh.
Cận Trạch thản nhiên nhìn cô, cong môi cười:
“Em không ngại anh thả nó ra một chút để làm quen với môi trường mới chứ?”
“Không ngại ạ.”
Cô không dám nhìn anh sợ tim mình sẽ nổ tung mất, ánh mắt dồn hết lên chú mèo nhỏ, dịu dàng đánh giá một câu,
“Bé mèo hình như không sợ người lạ.”
Cận Trạch nhẹ gật đầu:” Mèo đực nên bao dạn hơn.”
Dừng một chút, anh lại hỏi:” Đã nghĩ được tên chưa?”
“Rồi ạ.” Vân Nhiêu tủm tỉm cười ngại ngùng sờ lên tai,” Lần đầu tiên nhìn thấy nó em đã cảm thấy nó như con sư tử con nên định đặt tên là Xiji.
“Xiji?” Cận Trạch đọc theo. Gương mặt đẹp trai có một không hai đang lẩm bẩm cái tên cực kỳ dễ thương. Sự tương phản này làm Vân Nhiêu bị ấn tượng mạnh.
Trong lòng cô gào thét điên cuồng nhưng mặt thì giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Hai tay vòng ôm lấy thân thể mềm tròn của mèo con rồi đưa nó lên chân mình, cúi đầu vuốt ve cưng nựng.
Mèo mới được ba tháng dứt sữa chưa lâu.
Cô dùng ngón tay vuốt vuốt lông trên đầu, được vài giây mèo nhỏ gừ gừ rên rỉ thích thú.
Đầu ngón tay nhẹ trượt vào nhẹ vào mặt, vuốt ve theo quy luật, hầu hạ tiểu tử này đến mức phải gật gù đắc ý, tự chủ động cọ nhẹ vào tay cô.
Khi chuẩn bị sờ đến cằm, Vân Nhiêu không chú ý quệt tay qua miệng nó bỗng nhiên tiểu tử này há miệng ngậm lấy.
Động tác rất nhẹ, con mắt híp lại, chiếc răng bé xíu kê lên đầu ngón tay Vân Nhiêu, làm điệu bộ bú sữa.
Trong nháy mắt lòng Vân Nhiêu như nhũn ra.
Tiếp đó chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nam trầm thấp lưu luyến:
“Nó muốn uống sữa.”
Nói thế cũng không sai.
Nhưng.
Không hiểu vì cái gì mà cả người cô đột nhiên thẹn thùng, tai nóng phừng phừng, như thể vừa nghe thấy những lời thì thầm xấu hổ.
Vân Nhiêu bất đắc dĩ đặt Xiji xuống rồi vội vàng hấp tấp đứng dậy thuận miệng nói với Cận Trạch.
“Em…em lúc tan làm có mua sữa dê, giờ em đi lấy cho nó uống.”
Cận Trạch gật đầu, người ngả ra sau dựa lưng vào gối tựa ở ghế sô pha, dù bận bịu nhưng vẫn ung dung nhìn cô đi đi lại lại trong phòng khách.
Nước đã đun xong, Vân Nhiêu ôm bình sữa bột đi đến phòng ăn.
Bước chân vội vàng gấp gáp, suýt chút nữa thì chân nọ giẫm phải dép chân kia.
Đi nửa đường, Cận Trạch bỗng gọi cô lại.
Anh ngồi ở đây nửa ngày mà chủ nhà chỉ bận đùa giỡn với thú nuôi mới cơ hồ không để ý đến người sống sờ sờ đã thế lại đẹp trai ngời ngời ngồi đây.
Ngay cả cốc nước cũng không có. Anh cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Cận Trạch không nén nổi thở dài:
“Cũng cho anh một cốc đi.”
Vân Nhiêu dừng bước. Hai tay ôm bình sữa bột, cúi đầu đọc hướng dẫn bên trên. Lông mi dài rủ xuống, sườn mặt dịu dàng như một đoá hoa mùa xuân.
Cô đang tìm liều lượng cách pha cho một người trưởng thành là bao nhiêu.
Cận Trạch nhận ra điều đó, ý cười chợt mất giọng nói vắng lặng:
“Vân Nhiêu, anh không uống sữa dê.”
Vân Nhiêu ngẩng mặt lên, ánh mắt ngơ ngác vô thức hỏi:
“Vậy anh uống sữa gì?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha chớp mắt nhìn lại. Đồng tử hơi nhạt nhưng ánh mắt sâu thẳm như đáy biển
“Em nói thử xem?”
Anh mỉm cười hỏi lại.