EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong những năm học đại học, Cận Trạch bị mắc chứng mất ngủ thể nhẹ, thường rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng triệu chứng không quá nghiêm trọng.

Xế chiều ngày hôm nay sau khi tham dự lễ kỷ niệm của trường phổ thông, anh lập tức bay thẳng về Thân thành để kịp tham dự tiệc ăn mừng công chiếu bộ phim mới.

Một ngày hối hả bận rộn như vậy, tối lại uống chút rượu, đúng ra đêm nay sẽ không mất ngủ.  Vậy mà vào lúc 1 h sáng, khi người đại diện Liêu Khải Hoa gọi điện thoại đến, anh liền tỉnh ngủ trong vài giây.

Liêu Khải Hoa: “ Có một tin tức liên quan đến cậu đang trong top 50 danh sách tìm kiếm, có vẻ sẽ tăng tiếp. Tôi vừa cùng bộ phận truyền thông mở cuộc họp khẩn nhưng chưa quyết định được, nên muốn hỏi ý kiến cậu.”

Cận Trạch uể oải ném ra một câu:” Ừm”

Trong studio của Cận Trạch, anh là người giữ nhiều cổ phiếu nhất, tính ra cũng là một cổ đông chính thức, cho nên những quyết định liên quan đến anh đều phải được anh thông qua.

Về phương diện tuyên truyền cùng xây dựng hình ảnh, Liêu Khải Hoa những năm gần đây đều giúp anh xử lý rất ổn thỏa, Cận Trạch rất tin tưởng anh ấy nên một số vấn đề không hỏi đến.

Vì vậy khiến Liêu Khải Hoa nửa đêm phải gọi cho anh như thế này nói lên sự việc lần này hết sức đặc thù và quan trọng trong việc truyền thông.

Cận Trạch từ giường ngồi dậy, bật đèn ngủ lên. Khi nhìn thấy hotsearch, anh giật mình trong chốc lát. Sau đó cúi đầu cẩn thẩn kiểm tra lại một lần.

Cận trong Cận Trạch, Trạch trong Cận Trạch, đúng là tên của anh rồi. Nhấp vào hotsearch liền hiện ra gói biểu tượng cảm xúc 100.000 lượt tải về.

<Gửi cho bạn cái cột bóng rổ, năm mới vỡ đầu chảy máu>

Cận Trạch:???

Cột gì cơ, đồ chơi gì à? Chưa kể sao cái cột xanh xanh này nhìn quen vậy nhỉ.

Anh tập trung nhớ kỹ lại. Chẳng lẽ lại đúng là ….Anh lại lăn chuột kéo xuống dưới, dừng lại ở video vạn người xem trên Weibo.

Anh ngay lập tức nhận ra người xuất hiện trong video. Áo khoác nỉ xám hồng, quần jean xanh đậm, da trắng như ngọc, mái tóc đen nhánh dài ngang vai. Chính xác chiều hôm qua, tại buổi lễ kỷ niệm trường, anh nhìn thấy một người ăn mặc như vậy tại đài phun nước ở sân trường phổ thông cũ.

Cận Trạch thích thú, đưa di động lại gần nhấn vào video. Bất ngờ một giọng nam thô lỗ vang lên.

Cận Trạch:…. Biên tập âm thanh cũng đủ độc ác.

Anh cẩn thận xem toàn bộ video, tất nhiên cả đoạn hội thoại cuối cùng có nhắc đến từ khoá #đập vỡ đầu#. Cận Trạch cuối cùng cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện, lại gọi điện thoại cho Liêu Khải Hoa lần nữa.

“Nếu như trước đây xảy ra việc như thế này thì việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là dìm hotsearch xuống. Nhưng dạo gần đây tình hình khác trước nên phải bàn bạc thật kỹ.”

“Tình hình khác trước” mà Liên Khải Hoa nhắc đến là do một bài báo lá cải trên mạng gây ra. Đầu tuần, bài báo “Cận Trạch, đừng có giả vờ là X được không?” tự nhiên xuất hiện và nổi lên trên các diễn đàn tin tức showbiz. Qua một hàng dài lập luận lý lẽ từ nhiều góc độ nó nói rằng Cận Trạch thật sự quá ảo, lý tưởng hoá hình tượng của mình, một con người sống sờ sờ mà không có một chút tin tức cá nhân là thế nào? Rốt cuộc đây là người sắp chết hay là người nhân tạo X được lập ra đâu?” Đặt ra hàng loạt câu hỏi dẫn dắt cộng đồng mạng sôi nổi thảo luận, làm cho dư luận sôi sục nhiều ngày nay.

Cộng đồng mạng đều kỳ quái như vậy, một mặt tuyên truyền việc “Thanh lọc ngành giải trí, chú trọng vào tác phẩm”, mặt khác không đào bới được cuộc sống riêng tư của nghệ sĩ, không thấy nghệ sĩ sinh hoạt ăn ngủ nghỉ như người bình thường thì bọn họ lại thấy ngứa ngáy khó chịu.

Mà Cận Trạch chính là người khiến người ta ngứa đến phát điên, đem cuộc sống riêng tư che giấu rất kín kẽ. Nhưng vấn đề Cận Trạch là kiểu người như thế thật, không có đời tư gì nổi bật để dân mạng bình luận, như biệt danh mọi người đặt, anh chính là cái máy đóng phim lạnh lùng không cảm xúc.

Theo ý tưởng của đội ngũ truyền thông công ty, tin tức lá cải này cứ mặc kệ là được, nổi chẳng được bao lâu, chỉ bằng vẻ đẹp cùng thực lực cấp thần của Cận Trạch thì kiếm fame bôi đen hay gì cứ việc, rồi sẽ bị giải tán thôi. Dù sao giả vờ X gì đó cũng không phải là chuyện gì quá to tát.

Nhưng chẳng ai ngờ, tối nay lại xuất hiện một cái hotsearch như thế này. Không ai nghĩ đến một câu nói vu vơ không đầu không cuối thế mà bạo đỏ trong một đêm.

Tóm lại, dưới sự xào nấu của các chủ topic, fan hâm mộ thì chủ đề kỳ quái #Cận Trạch đập vỡ đầu# một đường thẳng tiến lên đầu bảng #1, xu hướng giữ vững khá lâu.

Cận Trạch lần đầu bị gán ## tấu hài như vậy, còn cái cột bóng rổ này, so với anh còn hot hơn, không khác gì bảo khí trừ tà đầu năm mới kiêm thần khí kéo nhân duyên.

Liêu Khải Hoa:” Mặc dù đề tài có chút khó hiểu, nhưng nó lại chân thực, rất nhiều người cắt ảnh video chế thành meme, còn có người quan tâm đầu của cậu có ổn không, nên hotsearch này không tính là bôi đen, quan trọng nhất là nó vừa vặn bổ sung triệt tiêu cho những tin đồn tiêu cực rằng cậu giả vờ X này nọ mấy hôm trước.” Chưa kịp nghe Cận Trạch trả lời, anh lại nói tiếp:” Đương nhiên, đề tài này không phù hợp với hình tượng của cậu, nếu không thích, chúng ta…”

“Không có việc gì.”

Cận Trạch ung dung nói,” Cứ để vậy đi, quan sát thêm.”

Liên Khải Hoa hơi sững sờ. Anh nghĩ theo tính cách của Cận Trạch chắc chắn không thể chịu được việc trở thành trò cười cho cư dân mạng, đã vậy việc xấu hổ từ thời cao trung lại bị lôi ra bán tán sôi nổi như vậy.

Coi như không lập tức phủ nhận, khả năng anh cũng phải phí một hồi miệng lưỡi thuyết phục. Kết quả Cận Trạch cứ như vậy mà đồng ý?

Liêu Khải Hoa thở hắt một hơi, bỗng nhiên trêu chọc nói:” Thế là thời điểm chơi bóng rổ ở trường trung học, cậu đúng là bị đập vỡ đầu?”

Cân Trạch ngừng lại một chút:” Làm sao? Anh chưa từng bị thương lúc chơi bóng à?”

Giải quyết xong công việc, hai người lại như bạn bè lâu lăm, Liêu Khải Hoa nói chuyện rất tuỳ ý:” Tôi còn từng bị trật khớp, gãy xương, nhưng chưa bị vỡ đầu bao giờ, càng không đập đầu vào…” Hai từ “cây cột “ còn chưa ra khỏi miệng, Cận Trạch liền cắt ngang lời anh:” Anh có ý gì?”

Liêu Khải Hoa vô tội trợn mắt.

Cận Trạch:” Thôi cho tôi xin, tôi tốt xấu gì cũng là hậu vệ số 1 của lớp, thời trung học suýt lên đội tuyển của trường đó. Lúc ấy tôi cùng mấy người bạn cùng phòng đấu đối kháng, đối thủ không chịu cho chúng tôi tiến vào vị trí ném ba điểm nên tôi phải đoạt bảng úp rổ, từ trên không trung bắt được bóng, nào ngờ tự dưng xuất hiện tên chó chết giành bóng với tôi, cùng nhảy tới nhưng điểm rơi lại không tính đem tôi đụng vào cây cột. Tôi lúc ấy người thì đang ở giữa không trung, sự chú ý dồn hết vào trái bóng, mắt nào để ý hết được xung quanh? Thật sự là một ngày ** **”

Liêu Khải Hoa:….? Anh quen Cận Trạch năm năm, ngoại trừ do kịch bản yêu cầu, cho tới bây giờ chưa thấy Cận Trạch một hơi nói nhiều như vậy. Đã thế còn chửi tục.

Quả nhiên, kỹ thuật chơi bóng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông làm cho người lãnh đạm cũng phải lập tức xù lông.

“Khụ khụ”

Cận Trạch ý thức được mình có chút thất thố, giọng nói lạnh lùng trở lại, “Cúp”

Anh không nói hai lời liền tắt điện thoại.

Phòng ngủ trở nên im lặng, và tiếng còi xa xăm dường như đến từ một thời gian và không gian khác. Anh liếc nhìn màn hình di động, trong đầu hiện ra những năm tháng tươi trẻ, ngựa non háu đá, không sợ hãi, phóng túng, rực rỡ làm sao.

Rõ ràng vừa nãy còn oán thán trách móc người ta, vậy mà bây giờ tâm trạng anh tựa hồ khá thoải mái.

Sáng sớm hôm sau.

Nhìn xuyên qua tấm cửa kính sát sàn, Thân thành tràn ngập một làn sương sớm mỏng nhẹ. Bên cạnh cửa số, người đàn ông mặc một bộ quần áo ngủ rộng rãi đang nhìn ngắm thành phố trong làn sương mù mịt và ung dung uống cà phê.

Điện thoại rung hai lần, anh liếc xuống màn hình, nhanh chóng đặt cốc cà phê trên tay xuống.

Vân Nhiêu:<Tiền bối, em có tội>

Chỉ dựa vào năm chữ, Cận Trạch đột nhiên nhớ lại đôi mắt hạnh cực kỳ xinh đẹp đó. Luôn khiêm tốn và hoà nhã. Chắc bây giờ đang ngập tràn cảm xúc kinh hoảng, sợ hãi.

Anh trả lời hai tin nhắn ngắn gọn, đồng thời mở Wechat, tìm kiếm số điện thoại của cô rồi gửi lời mời kết bạn.

Vân Nhiêu lập tức đồng ý. Đổi tên xưng hô thành “ Cận Trạch”, cô nhìn chằm chằm hai chữ đó cảm giác như đang nằm mơ. Vân Nhiêu hít một hơi, sau khi ổn định lại tinh thần, nhắn tin đầu tiên:

<Tiền bối, thật xin lỗi, người trong video phỏng vấn đó chính là em>

Cận Trạch trả lời trong giây lát:< Anh biết>

Anh biết ư? Vân Nhiêu cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù Trình Thạch không thành thật, thất hứa với cô, nhưng mặt cô hắn vẫn che rất cẩn thận, nếu không phải người quen khó mà nhận ra được. Lê Lê cùng Ôn Dữu là do hôm kỷ niệm trường có gọi video call cho cô nên nhận được ra trang phục của cô. Còn Cận Trạch thì sao?

Anh cũng nhìn thấy cô hôm đó à?

Chiều hôm đó, tại đài phun nước của trường học, người ngồi trong xe chính là anh?Nghĩ như vậy làm Vân Nhiêu càng khẩn trương hơn.

<Tiền bối, em không cố ý. Lúc đó em tưởng phỏng vấn đã kết thúc, trong lúc thất thần buột miệng nói ra, rõ ràng người phóng viên đó đã hứa với em là sẽ xoá đoạn  ấy. Hiện tại em đang cố gắng liên hệ với người đó để xử lý>

Cận Trạch ngồi trên ghế hút thuốc, nhấc một chân, ngả người về phía sau, gõ chữ trả lời:< không phải tin tức gì xấu>, <đừng sợ>

Đâu chỉ là không phải tin tức gì xấu. Vẻn vẹn một đêm, fan hâm hộ của anh tăng thêm ba triệu, quan hệ công chúng cũng theo đó được giải quyết dễ dàng. Nếu phát triển tiếp như vậy, anh không chừng có thể mở rộng sự nghiệp diễn xuất, nhận thêm một số vai diễn hài hước.

Ở bên kia khung chat, Vân Nhiêu còn đang điên cuồng xin lỗi. Cận Trạch thở dài, chủ động đổi đề tài câu chuyện:

<Thật sự không có việc gì. Vừa mới xem video phóng vấn của em, anh mới biết hoá ra em đối với anh ấn tượng tốt như vậy>

Khoe khoang phóng đại tầng tầng lớp lớp, nhưng vẫn giữ mức độ, không có vẻ khoa trương làm quá. Khi phóng viên hỏi thăm về chuyện riêng tư, lại có thể múa thái cực quyền đẩy ngược vấn đề trở lại sau đó hàm hồ bỏ qua.

Ví dụ như, phóng viên hỏi cô, hồi trung học Cận Trạch có yêu sớm không?

Vân Nhiêu đáp:” Trường học chúng tôi nghiêm cấm việc yêu sớm, học sinh trung học mục tiêu hàng đầu là cố gắng học tập. Tiền bối Cận Trạch thời trung học thành tích học tập cực giỏi, để chuẩn bị cho việc đi nước ngoài, anh ấy còn phải ôn tập cho kỳ thi TOELF, SAT, làm gì có thời gian cho việc khác.”

Phóng viên lại hỏi, Cận Trạch có quan hệ tốt với các bạn bè khác giới chứ?

Vân Nhiêu nghiêm túc đáp lại:” Tôi không quá thân thiết với tiền bối Cận Trạch nên vấn đề này xin bỏ qua. Nhưng cá nhân tôi cho rằng, chỉ cần chúng ta là bạn bè chân thành thì không cần chia cùng giới hay khác giới.”

Trong suốt cuộc phỏng vấn, ngoại trừ việc tâng bốc thần tượng thì đó là lan toả năng lượng tích cực. Ngay cả bản thân Cận Trạch khi nghe đều muốn đứng dậy vỗ tay cho cô.

Vân Nhiêu đỏ mặt, giải thích rõ ràng nói:<Tiền bối, em là fan của anh mà>

Bởi vì là fan hâm hộ nên người trong lòng em vĩnh viễn đẹp nhất, khen anh bao nhiêu câu cũng không đủ.

Cận Trạch nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, trong đầu nhớ lại đoạn cô nói,” Tôi không quá thân thiết với tiền bối Cận Trạch.” Mí mắt anh cụp xuống, khoé môi giật giật, hỏi:

<Fan hâm mộ loại gì?>

Fan hâm mộ gì à? Đây là đang hỏi thuộc tính fan của cô à? Vân Nhiêu trong đầu nhảy ra “fan tình yêu chân thật” nhưng trong nội tâm cô lo sợ, lắc đầu, như thế quá cuồng nhiệt rồi.

Hay nói là “fan qua đường” nhỉ? Như thế càng không được, miễn cưỡng quá. Cô đầu óc nóng lên, nghĩ đến một từ, trực tiếp nhắn đến.

Vân Nhiêu: <fan mẹ ruột>

Cận Trạch:???

Anh có hành động gì mà khiến cô muốn trở thành mẹ ruột của anh thế?

Cận Trạch không tin, còn muốn vặn hỏi, nhưng lúc này Vân Nhiêu lại nói mình có chút việc, gửi meme rất đáng yêu “ Hẹn gặp lại” vào khung đối thoại.

Anh trai cô cuối cùng cũng dậy, lê lết đôi dép qua đây tìm cô.

Sau khi Vân Thâm mắt nhắm mắt mở, nằm ườn nghịch điện thoại liền thấy anh em tốt của mình lên hotsearch, không chỉ bình thường hotsearch mà còn là #1. Không lâu sau, anh lại thấy trên weibo là một dáng vẻ quen thuộc, sau khi liên tục xác nhận, hoá ra người giúp anh em tốt của mình lên hotsearch lại là…

“Vân Nạo!” Vân Thâm một cước đá bay cửa phòng ngủ của em gái

“Nạo à! Mày giỏi rồi!”

Vân Nhiêu bị doạ giật cả mình, điện thoại thiếu chút thì rơi:” Anh, dậy rồi à!” miệng chào hỏi còn tâm trạng vất vả mới bình ổn của cô lại có dấu hiệu dâng cao.

Mặc dù Cận Trạch an ủi cô, bảo rằng“đừng sợ” nhưng video của mình luôn đứng đầu hotsearch, bảo cô làm sao có thể bình tĩnh cho nổi.

Khi hai anh em đang nói chuyện, phòng khách bên ngoài phát  ra tiếng động, cha mẹ đi mua thức ăn đã về.

Vân Nhiêu lập tức chạy ra đóng cửa phòng ngủ, quay đầu nói với Vân Thâm:

“Đừng nói cho cha mẹ biết.” Nếu không, dựa theo tính cách nhiệt tình của hai vợ chồng lão Vân, biết con gái mình lên hotsearch có khi bày hẳn một phòng yến tiệc, giăng đèn kết hoa mời khách một năm liền mất.

Thế thì cô nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

Ngoài cửa phòng ngủ, Giang Na tay còn xách đồ ăn, rón rén bước đến, áp tai vào cửa phòng nghe lén:

“Chồng này, chúng nó đang trong phòng nói chuyện gì đấy.”

Vân Lỗi kéo bà ra:”Nhanh làm cơm đi, bà cũng không phải không biết chúng nó ghét nhất bà làm trò này.”

Giang Na sắc mặt đột nhiên sa sầm:” Tôi thế nào?”

Vân Lỗi:” Con đã lớn đều có chuyện riêng của mình, đừng thăm dò linh tinh. Hồi Vân Thâm học trung học, trong sách giáo khoa kẹp thư tình, bị bà tìm được, bà còn tuyên bố nhất định phải gặp phụ huynh của cô gái kia, Vân Thâm khi đó chiến tranh lạnh với bà bao lâu, bà quên rồi à?”

Giang Na lúng ta lúng túng cười cười:” Nó năm đó mới lớp mười hai…Haiz, nếu biết nhiều năm sau Vân Thâm vẫn ế như thế này, lúc đó tôi nên giữ lại phong thư kia, hiện tại có thể cầm đến cửa cầu hôn chỉ không biết người ta có nhận nữa hay không.”

Vân Lỗi bị bà chọc cười:” Người ta chỉ sợ bà có vấn đề đó.”

“ Ha ha ha, cũng đúng.”

Giang Na cười vẫy vẫy tay:” Thôi, đi nấu cơm thôi.”

Sắp đến giữa trưa, làn sương sớm của Thân thành dần tan đi. Hôm nay Cận Trạch được nghỉ một ngày. Anh từ thư phòng lấy ra một quyển sách nhưng cả sáng không đọc được tờ nào, chỉ bận trả lời điện thoại.

Thấy tin nhắn của Vân Thâm, anh out weibo, mở wechat.

Vân Thâm:”Người anh em, xin lỗi nha.”

Cận Trạch cười, trả lời:” Đừng nói thế, thật sự không có việc gì. Em ấy giúp tao lên hotsearch kiếm lợi, tao còn muốn cảm ơn đây này>

Vân Thâm gửi đến một biểu tượng < nhẹ răng>,sau đó hỏi: <Người anh em, hotsearch bao giờ thì hạ nhiệt nhỉ?>

Cận Trạch:<từ trước đến nay đều thế, tao cũng không biết>

Vân Thâm:< Bằng sự nổi tiếng của mày, có lẽ sẽ treo thật lâu đúng không?>

Từ trong câu chữ, Cận Trạch phát hiện một tia khác thường:

Vân Thâm mấy phút sau mới trả lời bằng một tin nhắn dài:

<Haiz, chả dám giấu người anh em, em gái tao nó bị doạ. Mày cũng biết, tính cách nó ngây thơ, lá gan nhỏ, từ lúc buổi sáng rời giường đến giờ luôn lo lắng hãi hùng, cơm cũng không dám ăn. Nếu thật sự nó khiến mày bị bôi đen, mày đừng trách nó, có chuyện gì cứ tìm tao là được.>

Vân Thâm: <Ngồi cùng nó đến trưa, tao cũng bị lây buồn phiền>

Cận Trạch xoa xoa huyệt thái dương, mí mắt căng ra.

Không thể trách cô ấy nhát gan, một người bình thường  nói sai một câu liền soát hotsearch, cho dù là ai cũng không bình tĩnh nổi.

Huống chi, Cận Trạch nhớ, rất nhiều năm về trước cô ấy là người yếu đuối đến mức gió thổi vành mắt cũng đỏ. Cận Trạch cúi đầu đánh một hàng chữ, gửi đi:

<Căn cứ theo kinh nghiệm của tao, hotsearch rất nhanh liền bị dìm xuống>

Vân Thâm: < Hi vọng là như vậy>

Cùng Vân Thâm trò chuyện xong, Cận Trạch ngồi thẳng dậy gọi điện cho người đại diện.

“ anh Hoa, liên lạc với bên Sina, hạ hotsearch xuống thôi.”

Liêu Khải Hoa đang ăn cơm, hàm hồ trả lời:” Sao thế? Anh thấy chiều hướng đang tốt mà.”

Cận Trạch:” Một câu nói không đầu không cuối, không có nội dung lại chẳng có chiều sâu, treo lâu như thế người không biết lại nghĩ sai, có chừng mực một chút. Hơn nữa, anh thực sự muốn tôi chuyển nghề làm diễn viên hài à?”

Liêu Khải Hoa suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có lý, kiếm được chỗ tốt như thế đủ rồi:

“Để anh đi liên hệ gỡ hotsearch ngay bây giờ”

Cận Trạch:” Ừm”

Chưa đến một giờ sau, tin tức từ #1 rớt xuống giữa rồi cuối bảng tìm kiếm, sau đó liền biến mất khỏi top 50 từ khoá.

Cận Trạch gửi cho Vân Thâm một tin nhắn, khen số anh thật may, hotsearch tụt rồi. Mãi không thấy trả lời, anh dứt khoát gọi điện thoại qua.

Cách xa ngàn dặm tại Vân gia, bây giờ đang là giờ cơm. Giang Na bày biện bàn ăn xong xuôi, nghe thấy điện thoại của con trai reo lên trong phòng, lau tay sạch sẽ đi vào.

Bà ban đầu không muốn nhận, nhưng thấy thông báo trên màn hình, hai chữ “Cận Trạch” sáng loáng, Giang Na sững sỡ, lập tức phấn chấn như thể chưa bao giờ thấy qua điện thoại di dộng reo hay và mới lạ đến như vậy.

Bà không để Cận Trạch chờ thêm một giây, lập tức nhận điện thoại:

“Alo?”

Cận Trạch bên kia dừng một chút xong mới nói” …Chào dì?”

“tiểu Trạch à, đúng là cháu rồi!”

Giang Na rất thích xem phim nên với giọng nói của Cận Trạch không lạ lẫm gì, tính bát quái bật lv max,

“Vân Thâm ra ngoài đổ rác. Không biết con còn nhớ dì không? Tại sinh nhật Vân Thâm năm 18 tuổi dì với con đã gặp nhau rồi đấy, khi đó con đến nhà dì chơi, ta nhìn thấy con liền biết về sau con sẽ làm lên việc lớn.”

Cận Trạch khiêm tốn đáp:” Dì quá khen  rồi.”

“Nghe nói con hôm qua…”

Giang Na mạnh mẽ nuốt xuống ba chữ “đập vỡ đầu”, sửa lại

“ Bị thương à?”

Cận Trạch 

Sáng nay, Vân Thâm cùng Vân Nhiêu ở trong phòng thì thầm cả nửa ngày, Giang Na chỉ nghe được loáng thoáng sáu chữ “ Cận Trạch bị đập vỡ đầu.” Ôi đại minh tinh mà bị thương ở mặt như thế, không phải là chuyện nhỏ.

Giang Na nhắc nhở vài câu liên quan đến việc chăm sóc vết thương, cũng sợ người ta chê mình phiền, không dám nói nhiều, đúng lúc Vân Nhiêu từ ngoài cửa phòng đi vào, Giang Na vội vàng gọi cô:

“Nhiêu Nhiêu, mau lại đây”

Vân Nhiêu buồn bả ỉu xìu, hai tay đút trong túi áo bông, như người chưa tỉnh ngủ đi qua, buồn bực nói:” Có chuyện gì ạ?”

“Qua nghe điện thoại giúp anh con!”

Giang Na không biết nói chuyện cùng người trẻ tuổi, nhưng là điện thoại của đại minh tinh, tiếp được thì cứ tiếp không nên cúp hoặc bắt người ta chờ máy.

Vân Nhiêu hoàn toàn không có hứng thú:” Ai vậy? Con không rảnh đâu.”

Giang Na cuống, một tay che màn hình di động, hạ giọng nói nhỏ nhưng âm thanh ngang với giọng nói bình thường:

“Chính là đại minh tinh! Người hôm qua bị vỡ đầu ấy!”

Vân Nhiêu:….

Cận Trạch:….

Vân Nhiêu da đầu tê dại. Mẹ ơi, người che màn hình di động làm gì đâu, mic thu tiếng của điện thoại nằm ở dưới đáy mà    T A T

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi