EM SẼ TẮT MÁY KHI NHỚ ĐẾN ANH

Mỗi khán đài của trường trung học số 1 đều rất cao, Vân Thâm nhảy xuống một cái, tư thế tiếp đất vô cùng khiếm nhã,quay đầu lại trông thấy Cận Trạch nhàn nhã vòng qua như đi catwalk.

Trên đường gặp vài nữ sinh cố tình tiếp cận dù cậu ta biết vậy nhưng vẫn mỉm cười chào họ.

Vân Thâm cuối cùng đã hiểu vì sao cái thằng này thường ngày tính chó không chịu được vậy mà các em gái đều say mê đuổi theo gọi nó là idol trường học.

Vì thằng này đặc biệt thích diễn.

Đối với loại thiếu gia được mọi người cưng nựng từ nhỏ, về sau tham gia giới giải trí tạo hình tượng công tử cao quý quả thực thật dễ dàng.

Vân Thâm khái quát sơ sơ về mười năm sau của Cận Trạch.

Thực ra cần gì phải diễn, mỗi ngày mang khuôn mặt kiêu ngạo như khổng tước này lên màn ảnh, quay vài bộ phim truyền hình không có chiều sâu, nhận tài nguyên lưu lượng rồi kiếm tiền từ fan hâm mộ sau đó bạo hồng nổi tiếng khắp đất nước.

“Bố mày đẹp trai thế sao? Con mắt mở trừng trừng lên vậy?”

Cách 3 đến 5m, Cận Trạch hất cằm về phía Vân Thâm, đầy sự ngông cuồng.

Vân Thâm mang khuôn mặt “Biến đi cho bố mày nhờ” xoay người rời đi.

Nhưng đi chưa được hai bước, anh bị hai người bạn cùng phòng Trì Tuấn, Phong Kiệt túm lại.

“Vân Thâm,suất trạng nguyên đại học cấp tỉnh nắm chắc rồi à?  Sao lại chạy xuống đây đi chơi thế này?”

Trì Tuấn ôm cổ anh, cười trêu ghẹo.

Vân Thâm chỉ về người nào đó đang ung dung đi bộ phía sau:

“Trạng nguyên đại học cấp tỉnh có việc. Em gái tao chút sẽ tham gia chạy tiếp sức vui nhộn vậy nên tao mang con trai qua cổ vũ cho cô nhỏ của nó.”

Ngừng một lát, anh lại quay ra hỏi Trì Tuấn và Phong Kiệt:” Cùng đi không?”

“Được, cũng lâu rồi không gặp em gái Vân Nhiêu.”

Vừa nghe thấy được đi xem học muội xinh đẹp tranh tài, hai người bọn họ như được bơm thêm sức, một trái một phải xách Vân Thâm gấp gáp bắt cậu ta dẫn đường.

“Ngay ở phía trước mà.”

Vân Thâm ngại nóng, sau đó thả lỏng bả vai rồi đem tay của hai người gỡ ra.

“Chờ một chút khi cuộc so tài bắt đầu, đừng có hô linh tinh ảnh hưởng đến nó đấy.”

Trì Tuấn cùng Phong Kiệt gật đầu liên tục mặc dù không hiểu tại sao cậu ta phải nhấn mạnh chuyện này như vậy nhưng suy đi nghĩ lại thì Vân Nhiêu vốn dĩ da mặt mỏng, chắc sợ bọn họ lớn tiếng sẽ làm cô trên sân thi đấu cảm thấy khẩn trương.

Lúc này, ở phía tây của sân vận động, các học sinh vòng trong vòng ngoài vây quanh khu vực đường chạy 100m, Lớp 10 khối A thi đấu chạy tiếp sức vui nhộn xuất phát từ đây.

Thi đấu chạy tiếp sức vui nhộn, ý như tên chính là chơi kiểu “Vui nhộn”

Mỗi một học sinh tham gia chạy tiếp sức phải trải qua bốn vòng, theo thứ tự là lộn nhào, chui ống, khiêng bao cát qua cầu gỗ và cuối cùng kinh dị nhất là bịt mắt chạy. Trước khi bịt mắt chạy yêu cầu học sinh che kín mắt phải xoay năm vòng sau đó dưới tình huống không nhìn thấy gì chạy về phía trước 30m nữa, cuối cùng mới trao gậy.

Loại hình thi đấu này không chỉ thử thách khả năng vận động còn cả sức chịu đựng, nhưng dù sao cũng là giải trí đơn thuần vậy nên rất nhiều lớp đều cử một vài người không có đăng ký ở hạng mục điền kinh tham dự.

Khi ủy viên thể dục cầm danh sách đăng ký tìm đến Vân Nhiêu, cô không chút do dự liền đồng ý.

Trong tiềm thức cô cho rằng hạng mục này hẳn rất thú vị, vui vẻ sảng khoái và cũng chẳng khó khăn gì.

Cho đến khi cô trông kỹ nội dung các vòng. Ủy viên thể dục sợ có người lật lọng nên đã sớm nộp danh sách cho bộ phận thể dục của trường khiến cô muốn đổi ý cũng không kịp.

Cũng giống như thi chạy tiếp sức đông người, tất cả bạn học đều sẽ tới cổ vũ. Bởi vì diện tích khá lớn, khung cảnh hoành tráng lại hấp dẫn nhiều lớp khóa khác thậm chí là các khối khác cũng vây xem.

Nói một cách cực đoan thì là được toàn trường chú ý.

Thi đấu chỉ còn năm phút nữa bắt đầu.

Vân Nhiêu rút được quả bóng số 7, thứ tự ra sân cuối cùng.

Trường trung học số 1 yêu cầu nữ sinh phải cắt tóc ngắn, Vân Nhiêu cũng mới cắt tuần trước. Chiếc cằm thanh tú cùng cần cổ trắng nõn lộ ra dưới ánh mặt trời như châu như ngọc khiến người khác phải chói mắt.

Cô từ trong túi rút ra một tờ giấy rồi lau mồ hôi đang chảy ở cổ.

Chỉ nghe “Pằng” tiếng súng vang lên ra hiệu vận động viên cầm gậy đứng vào vạch xuất phát.

Cả hội trường sôi động, tiếng cố lên ào ào khắp nơi.

Trì Tuấn kéo ống tay áo của Vân Thâm, sau đó tay kia vung nắm đấm giơ lên,

“Lớp 10/2 quyết thắng!”

Cận Trạch cùng Phong Kiệt cũng đồng thanh hô theo:” Lớp 10/2 quyết thắng!”

Vân Thâm vuốt mặt thực sự muốn cười, khóe môi hơi nhếch lên không nhanh không chậm hô theo:” Quyết thắng, quyết thắng.”

Một lát sau, khi hai chứ “Quyết thắng” vẫn còn vang bên tai thì Vân Thâm ý cười lại dồn lên mặt:

“Lớp 10/2 tham gia để tấu hài sao?”

Chỉ có người đầu tiên là bình thường không trắc trở hoàn thành toàn bộ đường chạy. Người thứ hai lúc qua cầu gỗ thì bước hụt ngã xuống, ôm chân nửa ngày không dậy nổi; người thứ ba lúc chui ống thì rớt giày; người thứ tư ôm bao cát của lớp bên cạnh thật vất vả mới khiêng qua được cầu gỗ thì bị trọng tài gọi trở lại ôm bao cát của đội mình, đi lại một lần nữa…

Đến thời điểm người thứ sáu nhận gậy ba lớp kia đều đã về đích, 8 người đã hoàn thành xong. Và sau đây là màn biểu diễn đơn ca của lớp 10/2.

Vậy mà khán giả xung quanh còn hưng phấn hơn.

Thắng thua không quan trọng hiện tại bọn họ chỉ muốn xem lớp 10/2 còn tấu hài đến mức nào, người tiếp theo sẽ bị làm sao.

Người thứ sáu xuôi chèo mát mái hoàn thành đường chạy khiến người xem hơi thất vọng. Ngoại trừ bốn tên nam sinh lớp 12/7.

“Vân Nhiêu nhận gậy!”

Trì Tuấn luôn là người ồn ào nhất trong đám bạn học, nhịn không được nói một câu.

Giọng của cậu ta khá lớn, vang xa, chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn giữa sân bỗng run lên như thể đã nghe thấy.

Vân Nhiêu có bao nhiêu khẩn trương thì chỉ có cô biết.

Ba vòng đầu tiên còn ổn, mặc dù đi cầu gỗ hơi lắc lư rồi cũng không vấn đề gì.

Nhưng vòng cuối cùng, Vân Nhiêu cầm dải lụa bịt mắt đáy lòng hơi lo lắng, nhưng vẫn dứt khoát buộc lên.

Trên sân khấu, Vân Thâm người như cong lại, vai run lên thật sự nhịn không nổi:

“Con trai Trạch”

Cậu quay ra gọi Cận Trạch, một hồi đổi xưng hô rồi nói như thể tâm tình,

“Con chuẩn bị sẽ được thưởng thức màn biểu diễn của cô nhỏ- đồ ngốc mù sờ soạng.”

Vân Thâm này cũng thật là phức tạp.

Là anh trai của Vân Nhiêu mặc dù không phải dạng dịu dàng chăm sóc nhưng với em gái có ý bảo vệ rất lớn, ví dụ như trước khi thi đấu, cậu ấy dặn đám bạn bè cùng phòng đừng la to ảnh hưởng đến Vân Nhiêu, chính là sợ cô vì quá khẩn trương mà ngã sấp mặt hoặc phát sinh sự tình khác nghiêm trọng hơn.

Nhưng đồng thời, cậu ta cũng rất khốn nạn, chuyên cười trên nỗi đau của người khác, một bên thì lo em gái mất mặt một bên lại háo hứng cùng người khác xem cô mất mặt. Không quan tâm đây có phải em gái mình không, tóm lại chính là thích chơi vui, yêu náo nhiệt.

Cận Trạch đứng cạnh Vân Thâm, thân thể hơi nghiêng về phía trước, thò đầu ra nhìn vào trong sân.

Vân Thâm nói không sai.

Hiện tại Vân Nhiêu y như đứa ngốc mù, đang sờ soạng.

Cô từ nhỏ đặc biệt sợ xoay tròn, chỉ cần xoay một vòng sẽ đặc biệt choáng váng.

Không chỉ sợ xoay tròn, còn sợ tối, khi còn bé trong nhà chỉ cần mất điện cô liền khóc, khóc đến khi nào có điện mới thôi.

Trừ cái đó ra, cảm giác phương hướng cũng rất kém, đường vừa đi qua quay trở về là quên, định vị góc độ và mục tiêu cũng vô cùng yếu.

Vòng cuối cùng của cuộc thi tiếp sức vui nhộn này có đủ cả ba điều đó.

Cận Trạch trơ mắt nhìn cô bịt mắt, xoay năm vòng rồi giảm dần tốc độ, lắc la lắc lư đưa chân.

Sau đó đâm sầm vào khán đài dành cho người xem.

Vân Thâm thực sự không nhịn được nữa, cách hơn mười mét lớn tiếng chỉ dẫn cho em gái của mình, “Không phải bên đó! Rẽ phải 90 độ mới là đường chạy!”

Qua mấy tầng huyên náo, Vân Nhiêu nghe được giọng của anh trai.

Cô vẫn phân biệt được trái phải. Còn về phần 90 độ…

Cô bằng trí nhớ trở lại vị trí cũ, chân phải xoay vuông góc, mũi chân theo hướng đó một lần nữa tiến lên.

Uy lực của cơn bão bây giờ mới bùng phát.

Bên tai vang lên tiếng ù ù lớn, cơn gió lốc đập thẳng vào mặt Vân Nhiêu khiến cô lùi lại một bước.

Cô hết sức khó nhọc lội về phía trước, một bước, hai bước, gió dần dần nhẹ đi, trong không gian ồn ào truyền ra vài tiếng cười chói tai, đặc biệt rõ ràng.

Vân Thâm thật sự không muốn cười điên cuồng như thế đâu nhưng thật sự anh không thể nhịn được.

Đây có phải là thuyết anh em liền tâm? Bảo rẽ phải 90 độ thì cô lại thẳng tắp chạy về vị trí Vân Thâm đang đứng.

Vân Nhiêu như thầy bói mù sờ voi, hai tay duỗi về phía trước, bỗng nhiên cảm thấy có người đụng vào lòng bàn tay cô.

Bên tai vang lên tiếng cười vang của Vân Thâm, cô mới ý thức được rằng anh trai lại trêu chọc mình.

“Nạo ơi, anh cười sắp chết rồi.” Cười đến nỗi không thở được luôn này.

Vân Nhiêu tức giận rút tay lại sau đó chuyển hướng không cẩn thận bắt phải một bàn tay khác.

Bàn tay với những ngón tay thon dài, đầu ngón tay lành lạnh như chạm vào chất ngọc.

Đôi tay đó nắm lấy, kéo cô chứ không có lập tức buông ra.

Vân Thâm đột nhiên ngừng cười:

“Con chó Trạch, thu ngay cái móng vuốt của mày lại”

Tim Vân Nhiêu lệch một nhịp. Cô hoảng sợ hất bàn tay đó ra rồi lui lại một bước, sau đó dùng hai tay quơ quơ vào khoảng không ý từ chối. Nhưng Cận Trạch không bỏ cuộc.

Anh bước về phía trước thêm một bước muốn kéo cô lại. Bỗng nhiên anh cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm sờ loạn vào bụng mình.

Đây là lợi dụng! Các anh em lập tức như vỡ tổ.

“Học muội, nó không phải anh của em đâu!” Trì Tuấn lại là người gào lên đầu tiên.

Phong Kiệt cũng ầm ĩ theo sau:” Lão Trì, mày không biết rồi, học muội đây là đang kiểm hàng đó!”

Trì Tuấn:” Ối, đúng là phải kiểm trước! Hai thằng này suốt ngày ở trong ký túc xá khoe cơ bụng, không ai chịu ai, đúng dịp để học muội Vân Nhiêu làm trọng tài sờ xem của ai ngon hơn. Anh trai em hay là…”

“Câm hết miệng vào cho tao.” Vân Thâm mắng một câu

Trì Tuấn chẳng coi ra gì:” Lão Vân đừng hoảng hốt, em gái của mày còn chưa nói gì đâu.”



Bọn họ ba người cực kỳ ầm ĩ mà Cận Trạch như người ngoài cuộc không tham dự câu nào.

Anh dường như có thể xuyên qua lớp vải thấy được ánh mắt bất lực của Vân Nhiêu.

Có lẽ các bạn cùng lớp của cô hiện giờ không ai quan tâm đến việc thi đấu nữa tất cả chỉ muốn hóng trò hài.

Cận Trạch không nỡ để cô gái nhỏ khổ sở.

Anh không để ý đến ánh mắt của mọi người, một lần nữa giữ chặt tay Vân Nhiêu kiên nhẫn đưa cô về đúng đường chạy.

Bàn tay trắng trẻo mịn màng anh đang cầm dường như khẽ run.

Cận Trạch nghĩ thầm nhất định cô đang rất sợ hãi.

Sự thật, hiện tại Vân Nhiêu không biết sợ hãi là gì. Lỗ tai của cô vo ve tiếng nói của đám người kia bao gồm cả Vân Thâm, khiến cho cô máu nóng bừng lên, huyệt Thái Dương nảy thình thịch.

Cô run rẩy không phải vì sợ hãi mà là vì tức giận.

Dịu dàng mỏng manh không có nghĩa là dễ bắt nạt.

Bọn họ không phải muốn cô kiểm hàng sao.

Được.

Vân Nhiêu nắm đấm siết chặt, cách một lớp vải bịt mắt, theo âm thanh quay đầu hướng về đám người kia.

Môi mỏng mấp máy, cắn răng nói ra ba chữ:

” Thịt ba chỉ”

Dừng một chút, cô cảm thấy còn chưa đủ, nâng cao giọng nói thật lớn không khác gì chỉ trích:

“Toàn bộ đều là thịt ba chỉ!”

Bãi đất ồn ào, giọng cô không tính là to nhưng mang theo khí thế đập nồi dìm thuyền.

Thịt ba chỉ?

Cận Trạch cau mày.

Anh dắt Vân Nhiêu về đường chạy sau đó buông lỏng tay ra.

Sau khi cô đi, Cận Trạch nhìn tấm lưng căng phồng vì tức giận, cực kỳ buồn bã nhún vai.

Em gái khá lắm dám lấy oán báo ơn.

Rõ ràng đã sờ rồi sao có thể nhắm mắt nói lời bịa đặt như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi