EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Dù trong lòng của mọi người có lo lắng như thế nào thì cuộc sống của nhóm gấu Bắc Cực trên đất liền vẫn thế, không thể làm gì hơn. Chúng phải chịu đựng nhiệt độ cao và đói khát, dùng sức lực có hạn để cố gắng tìm kiếm đồ ăn làm no bụng mình.

Hoặc là chọn cách đứng im bất động, dựa vào mỡ trên người mình chờ băng tuyết tới.

Chim biển thông minh theo dõi giờ cơm của gấu Bắc Cực rồi tìm tới theo mùi trong gió, ríu ra ríu rít chia sẻ xương động vật mà Otis và Kiều Thất Tịch ăn còn thừa.

Ba lần trôi qua, bọn chúng đã nhớ được nơi kiếm ăn mới có thêm này.

Không có gì bất ngờ, chim biển ầm ĩ và mùi tanh của xương động vật trong không khí đã thu hút kẻ săn mồi mới tới.

Trải qua hơn thử thách sinh sống hai tháng trên lục địa, trong nhóm gấu Bắc Cực đi đường xa đến này mặt mũi con nào cũng mỏi mệt, thân hình gầy gò, trong mắt đã không còn vẻ ngây thơ hoạt bát.

May mà thần may mắn cũng không bỏ lại bọn chúng đi mất, rốt cuộc mấy con gấu đầy bụi bẩn cũng đuổi kịp trước khi cá voi trắng rời khỏi mảnh biển cạn này.

Đúng vậy, bụi bẩn.

Đặc biệt là phần mặt, mũi và trên lưng, đơn giản là một mảng đen kịt.

Nếu so sánh với bọn chúng, Kiều Thất Tịch sẽ phát hiện mình đẹp trai trắng trẻo như thế này.

Đương nhiên còn có Otis, đúng là cặp long phượng trong bầy gấu.

Cả thảy có ba con gấu Bắc Cực giống đực lần lượt đến. Bọn chúng đã mệt mỏi nên không thể tạo thành uy hiếp đối với gấu mẹ và gấu con, nhưng gấu mẹ tính cẩn thận vẫn dẫn gấu nhỏ sang “lãnh địa” của Otis để tạm thời né tránh nguy hiểm.

Mục đích của ba con gấu Bắc Cực kia rất rõ ràng, chỉ là cá voi trắng đang bơi qua lại trong biển cạn mà thôi.

Sau khi lặn lội đường xa, bụng bọn chúng đã đói đến kêu vang nhưng thức ăn ngon gần trong gang tấc này không thể vội vã được, cần phải chậm rãi lên kế hoạch.

Máy bay không người lái chú ý đến cảnh này, dưới ống kính, ba con gấu Bắc Cực không liên quan đến nhau rải rác khắp ở nơi trên mặt biển. Những con gấu đói khát sắp phát huy kĩ năng đi săn riêng mà mình giỏi, có lẽ không lâu sau đó sẽ thu hoạch được một bữa ăn ngon lâu ngày.

Ban đầu Kiều Thất Tịch ngồi ở dưới bóng cây, chán đến ngáp, bỗng nhiên lại trông thấy mẹ con nhà gấu đi bộ tới thì hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Hi, gấu nhỏ hàng xóm có khỏe không, ăn chưa vậy?

Không biết có phải là Kiều Thất Tịch ảo giác hay không mà dường như gấu nhỏ hàng xóm nhiều ngày không gặp đã trưởng thành hơn một chút, kích thước cũng cao hơn chút rồi, là bởi vì gần nhất đồ ăn tương đối nhiều à?

Chậc chậc chậc, quả nhiên mỗi con gấu nhỏ đều cần phải ăn uống mới lớn lên được.

Nghĩ tới đây, Kiều Thất Tịch không khỏi cúi đầu nhìn nhìn vòng eo của mình, nhưng lại không nhìn ra mình có lên cân hay có cao lên không.

Chuyện duy nhất cậu có thể xác định được là hình như mình cao gần gấp đôi con gấu nhỏ kia, chuyện này nghĩa là thật ra cậu đã không còn là gấu con nữa rồi, có thể xem như là gấu bán trưởng thành.

Nhưng mà vậy thì có sao?

Cả ngày Otis vẫn xem cậu là gấu con như trước, ngoại trừ đi săn là không thể tách ra, thời gian còn lại thì hầu như là trông cậu chằm chằm.

Đãi ngộ như thế này chắc là Kiều Thất Tịch đã từng được “hưởng thụ” khi còn làm người trước năm ba tuổi.

Hiện tại, gấu mẹ đường đột đến làm phiền Otis đang ngủ khá nông ở bên cạnh Kiều Thất Tịch.

Quái vật khổng lồ to hơn bất kì con gấu Bắc Cực mới tới nào mở hai mắt ra, bên trong vẫn còn vẻ buồn ngủ. Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, đứng dậy ưỡn lưng một cái kéo duỗi gân cốt.

Otis làm hành động này hơi tương tự với động vật họ nhà mèo. Ừm, gấu và chó thuộc cùng một loài, thay vì nói là giống động vật họ mèo thì chẳng bằng nói là bản năng của động vật họ chó.

Nghĩ như vậy thì Otis lại là họ hàng gần với họ chó, Kiều Thất Tịch chết cười.

Vào lúc Otis duỗi người, ánh mắt của hắn đã chú ý tới mẹ con gấu đang “xâm lấn” địa bàn và mùi của mấy con gấu Bắc Cực lạ lẫm thổi từ thượng du tới.

Nhìn động tác rướn cổ lên của hắn là biết hắn đang dò xét tình huống.

Gấu mẹ dẫn theo con và Otis là mẹ con. Bọn họ nhìn nhau từ xa, hành động này trong mắt Kiều Thất Tịch là đang thương nghị trong im lặng. Gấu cái đang thử thăm dò thái độ của Otis, Otis thì đang bảo vệ lập trường của mình.

Mặc dù không có âm thanh nhưng vẫn có thể giao lưu không có trở ngại gì.

Cuối cùng giống như Kiều Thất Tịch đoán, gấu cái dẫn con dừng lại ở biên giới của “lãnh địa” Otis, không tiến về phía trước nữa, đây chính là kết quả “thương lượng” của bọn họ.

Kiều Thất Tịch không khỏi cảm thấy tự hào về năng lực diễn giải của mình, đến bây giờ cậu chỉ mới làm gấu Bắc Cực hơn bốn tháng thôi mà đã có thể hiểu được đại khái rất nhiều ngôn ngữ hành vi của gấu Bắc Cực.

Xem ra qua nửa năm nữa, cậu và Otis sẽ giao lưu thuận lợi tự nhiên hơn nhiều.

Ba vị hàng xóm mới tới cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Kiều Thất Tịch, mặc dù cậu đã biết được hàng xóm mới thông qua khứu giác nhạy bén.

Đồng thời Kiều Thất Tịch cũng không ghét có gấu Bắc Cực xa lạ tìm đến chỗ này.

Ngược lại, ở đây có khá nhiều cơ hội đi săn, có thể giảm xuống nguy cơ đói bụng. Thêm một con đến săn thức ăn thì có thể giảm bớt một con gấu Bắc Cực bị chết đói nên cậu xem như một chuyện vui mà chào đón.

Cá voi trắng bơi vào bên trong nhánh biển cạn rồi ở lại là hành vi theo mùa, nghĩa là mảnh thiên đường cho gấu Bắc Cực này không hề dài lâu. Sau khi cá voi trắng lại bơi về biển sâu nghỉ ngơi, bọn chúng cũng phải bước lên con đường tìm kiếm đồ ăn.

Otis biết rõ chuyện này, nên hắn sẽ cố gắng săn bắt trong khoảng thời gian có hạn.

Để mình và gấu nhỏ gào khóc đòi ăn được ăn.

Trung tuần tháng tám, nhiệt độ không khí ở bờ biển tăng cao, mắt thấy đã vượt qua kỉ lục năm ngoái, đạt đến tình trạng làm cho nhóm gấu Bắc Cực đứng ngồi không yên.

Cá voi trắng sắp bơi trở về biển sâu nên cũng trở nên càng ngày càng khó bắt.

Có khi kiên nhẫn ngồi chờ cả ngày cũng chưa chắc đã có thể thành công.

Gấu Bắc Cực nhỏ đi theo Otis học cách đi săn hơi nhận ra tình huống trước mắt. Cậu không biết Otis có lo lắng hay không, nhưng tóm lại thì kẻ học lâu như vậy mà vẫn chưa săn được cá voi trắng thành công là cậu thì đã lo lắng đến rụng cả lông.

Đương nhiên, đây là vấn đề theo mùa, thật ra rất bình thường, hu hu hu hu.

Vào mùa thay lông, trên người Otis cũng là một đống lông vón cục. Cái thân cây khá lớn bên bờ cùng mấy tảng đá có bề mặt gồ ghề bèn trở thành công cụ giúp Otis nhổ lông và gãi ngứa.

Hiển nhiên những cục lông này ở trên người hắn làm hắn rất không thoải mái.

Nơi miệng có thể với tới được đều đã bị Otis xé đi.

Lúc này gấu Bắc Cực nhỏ chỉ biết ăn chực hiển nhiên đã có đất dụng võ.

Trông thấy Otis khó chịu lăn trên mặt đất, gấu Bắc Cực nhỏ bèn xông lên, dùng miệng giúp đối phương xử lý lông vón cục chưa rụng sạch.

Cảm nhận có sức lực lôi kéo, Otis bỗng nhiên đứng im bất động, ngẩng đầu nhìn gấu nhỏ đang ngoan ngoãn giúp mình.

Giúp đối phương xé cục lông trên người là hành động sẽ không nảy sinh giữa hai con gấu Bắc Cực, trong bộ nhớ di truyền cũng không có ý thức này.

Otis làm vậy là vì yêu thương gấu nhỏ, loài người quan sát bọn họ lại cho rằng gấu Bắc Cực nhỏ bị Otis ảnh hưởng nên mới làm như vậy.

Tóm lại, đây là hai con gấu Bắc Cực vừa thông minh vừa dịu dàng, hình như chúng đối xử với những con gấu Bắc Cực khác cũng tương đối thân thiện.

Mùa này là mùa lông trên bụng gấu Bắc Cực thưa thớt nhất, bởi vì bọn chúng cần mát mẻ.

Kiều Thất Tịch kiên nhẫn xử lý xong phần lông cũ trên bụng Otis, khi liếm dường như có thể nhìn thấy được bộ phận làn da yếu ớt, nơi này sẽ nhanh chóng mọc thêm một lớp lông tơ mới nhỏ bé mà dày đặc.

Dùng để qua mùa đông.

Otis nằm ngửa không nhúc nhích, dường như rất hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của gấu Bắc Cực nhỏ.

Mỗi khi gấu nhỏ dừng lại thì hắn lại dùng ánh mắt “mong chờ tiếp tục” nhìn về phía gấu nhỏ.

Dù không biết nói chuyện nhưng toàn thân đều là ngôn ngữ.

Kiều Thất Tịch đây chẳng phải đành dừng lại, dùng móng vuốt xử lý lông trên miệng à?

Lại liếm liếm.

Có gì thì nói nấy, cơ bắp phần bụng của Otis thật là rắn chắc, không hề có cảm giác mỡ chút nào.

Mặc dù Kiều Thất Tịch chưa từng liếm bụng mình, nhưng cậu có thể tưởng tượng chênh lệch giữa mình và Otis chắc hẳn cũng cách nhau ba cái Bắc Cực rưỡi.

Kiều Thất Tịch vừa cố gắng vừa suy nghĩ, nghĩ thầm, không biết khi Otis liếm bụng mình thì sẽ có cảm giác như thế nào?

Ôi ôi, chắc là rất dính.

“…”

Bây giờ không còn giống ngày xưa, thế giới dường như đã trở nên khó khăn hơn, sau khi làm lao động trẻ em cho Otis xong, đối phương còn muốn ôm cậu ngủ.

Nhưng làm sao cậu ngủ được?

Đã nửa ngày chưa ăn cơm rồi.

Kiên nhẫn chờ Otis ngủ xong, Kiều Thất Tịch lén lút đi đến chỗ mép nước nằm sấp, biết đâu có thể đợi được một con cá voi trắng bị mù.

Với lại, cậu thật sự rất muốn trong mùa hè này sẽ bắt được một con cá voi trắng rồi cùng chia sẻ với Otis.

Lòng cầu tiến và quyết tâm gần đây nhất của cậu đều được đám dân mạng trên diễn đàn thấy rõ.

Nhưng Alexander à, thân là gấu nhỏ không bắt được cá voi trắng cũng là chuyện bình thường, không cần phải một ngày 24 giờ đều nhìn chằm chằm mặt biển đâu.

Như thế có thể Otis sẽ cho rằng mình thất trách, không cho em ăn no…

Chẳng lẽ em đã quên mất ác mộng bị đuổi theo bắt phải ăn rồi sao?

Hôm nay Alexander có bắt được cá voi trắng không?

Hôm nay chủ post đăng một tấm hình gấu Bắc Cực nhỏ một mình đi săn, chụp được trên mặt biển chỉ có một con gấu là cậu: Alexander tràn đầy tinh thần cầu tiến.

: Ô hô, nhìn viên chè trôi nước đang cố gắng nè, một chút góc cạnh cũng không có.

: Chuyện gì xảy ra vậy? Xung quanh không hề có bóng dáng của Otis, tôi đã nói nó không đáng tin để dẫn theo gấu con mà.

: Không phải, Otis đang nghỉ ngơi.

: Xem ra tất cả mọi người đã hiểu lầm rồi. Trước đó không lâu Otis mới bắt được một con cá voi trắng, bây giờ bọn chúng không đói bụng đâu, hẳn là Alexander chỉ muốn học đi săn thôi.

: Trẻ con phải biết cố gắng phấn đấu, người cha già chảy những giọt nước mắt vui mừng (mặc dù nó chưa thành công lần nào, chết cười)

: Mặc kệ kết quả thế nào thì sự cố gắng này vẫn rất đáng được khen ngơi. Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, Alexander cực kỳ giống bạn học khi trước rất chăm học trong lớp chúng tôi, mỗi ngày đến sớm nhất về trễ nhất, nhưng thành tích thì ài.

: Chữ ‘Ài’ của lầu trên thật thông minh.

: Các bạn không nên nói Alexander như vậy, đầu năm nay cái gì quan trọng nhất? Không phải thành tích mà là thái độ!

: Không phải, đầu năm nay quan trọng nhất là gốc gác. Không hiểu à? Vậy tôi nói thẳng nhé, tôi muốn một người bố giống như Otis, hu hu hu, hoặc là chồng cũng được.

Cùng lúc với việc càng ngày càng có nhiều người chú ý đến cuộc sống của Otis và Alexander, không ít dân mạng bày tỏ họ vô cùng thích chú gấu lớn Otis điềm tĩnh và tỉnh táo này.

Hắn chiều chuộng, đáng tin, mạnh mẽ, còn đem lại cảm giác an toàn, đối xử với Alexander tốt đến mức làm cho người ta phải ghen tị.

Đặc biệt là các bạn nữ, dường như rất khó cưỡng lại sự quyến rũ này.

Tình huống ở bên bờ biển cạn giống hệt như mọi người đoán, Otis tỉnh lại, trông thấy Kiều Thất Tịch đang ghé vào trên mặt biển thì không do dự gì mà đi tới.

Hình như hắn tưởng là gấu Bắc Cực nhỏ đói bụng, đi qua liếm đầu và mặt đối phương một lượt rồi bắt đầu đi săn, bắt cá voi trắng cho gấu nhỏ ăn.

Ánh mắt của Kiều Thất Tịch nhìn lướt sang bên cạnh một lần: Lại đến?

Lại thêm một lần nữa Kiều Thất Tịch tiếc nuối vì mình không thể nói chuyện.

Là vì cái gì, là vì cậu ở đây canh nửa ngày rồi rất muốn khẩu nghiệp được chưa.

Cá voi trắng trong biển thật sự là càng ngày càng ít.

Mà con nào cũng không muốn chết, bất kể thế nào cũng bơi cách cậu xa xa.

Đương nhiên rồi, bởi vì hầu như tất cả con cá voi trắng trong khu vực này đều từng bị Otis đuổi một lần, cá voi trắng cũng không ngốc.

Chậm rãi không thì có lòng cảnh giác sao?

Hơn nữa, tâm trạng của gấu Bắc Cực nhỏ thủ ở đây để luyện đi săn vào giờ khắc này khá phức tạp, rất giống nhưng con gái với dì cả, vừa sợ nó đến vừa sợ nó không đến.

Ác mộng bị đuổi theo bắt phải ăn thịt, gấu nhỏ làm sao có thể quên được?

Lỡ đâu một giây sau Otis đã bắt được cá voi trắng, còn trùng hợp hơn là một con cá voi trắng mập mạp… Kiều Thất Tịch nghĩ tới đây thì run lên.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nghĩ ra được một cách hay.

Otis đi săn thích mười phần chắc chín, khi cơ hội còn bình thường thì đối phương sẽ không ra tay tùy tiện.

Hì hì, Kiều Thất Tịch cười trong lòng.

Vào khoảng thời gian sau đó, cơ hội được 80% cậu đã xông lên, cứ như vậy bèn không có cơ hội cho Otis ra tay.

Nhưng làm như vậy lại có di chứng!

Qua ba lần, ánh mắt Otis nhìn cũng giống như đang nhìn một cây gậy quấy phân heo*.

*chỉ hành động khuấy động rắc rối, hôi của khắp nơi, biến điều tốt thành điều xấu…

“…”

Vở kịch ồn ào này kết thúc vào lúc gậy quấy phân heo đã quậy mệt nên không quấy rối nữa, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn kẻ mạnh ra tay.

Chuyện mà Kiều Thất Tịch không ngờ rằng là con cá voi trắng tiếp theo sẽ là bữa ăn ngon cuối cùng ở trên bờ của bọn họ.

Là như thế này, sau khi ăn no rồi ngủ một giấc xong, chờ đến khi cậu lại đi đến bên bờ để học tập thì phát hiện đã không còn bóng dáng của cá voi trắng nữa.

Dường như trong vòng một ngày, toàn bộ cá voi trắng đã trở về biển sâu, biển cạn trước kia náo nhiệt bây giờ lại trở về yên tĩnh.

A, chuyện này…

Kiều Thất Tịch hơi chưa quen kịp.

Quá đột ngột.

Đã xảy ra chuyện gì à?

Otis dường như đã đoán được từ trước. Hắn cũng không lưu luyến bờ biển đã nghỉ lại gần một tháng này, phát hiện bầy cá voi trắng đã rời khỏi biển cạn rồi, cũng bèn ra đi với gấu Bắc Cực nhỏ.

Để tránh việc gấu nhỏ không đi với mình, Otis thông minh ngậm thùng Tiểu Hoàng mà gấu nhỏ yêu thích lên.

Giữ, giữ thiên tử để lệnh chư hầu…?

Trong đầu Kiều Thất Tịch tuôn ra một câu. Gần đây trong đầu cậu cứ luôn xuất hiện mấy thứ kì lạ này, Kiều Thất Tịch bị chính mình chọc cho dở khóc dở cười, chạy chậm đuổi theo bước chân của Otis.

So với Otis không hề lưu luyến “nhà cũ” chút nào, Kiều Thất Tịch thì lại cảm mến bờ biển này vô cùng, bỗng nhiên phải rời khỏi thì cảm thấy tâm trạng hơi chùng xuống.

Dù sao nếu có thể ổn định thì ai mà muốn làm lãng tử phiêu bạt chứ.

Nhưng cũng có thể đây chính là cuộc sống, khi có cơm ăn thì ăn đến mức sắp nôn, khi không có cơm ăn thì lại lo lắng bữa tiếp theo ở đâu.

Nhưng chỉ cần là với Otis.

Kiều Thất Tịch nhìn bóng lưng khổng lồ đáng tin của Otis, vui vẻ nghĩ thầm dường như ở đâu cũng không cô độc.

Gấu Bắc Cực nhỏ nhanh chóng chạy lên phía trước, lấy mông nhỏ của mình đụng một cái vào mông lớn của Otis.

Yahuu! Người anh em…

Đối với con đường phía trước, bây giờ cậu đang tràn ngập chờ mong.

Bị đụng vào một cách đáng yêu, Otis quay đầu lại, nhìn chăm chú gấu nhỏ đang hưng phấn không thôi, hai mắt sáng rực.

Kiều Thất Tịch cười he he, cảnh giác nghĩ thầm, mình đáng yêu như vậy, có khi nào Otis muốn đặt mông ngồi chết mình không?

Cách đối phương xa chút đi.

Gấu Bắc Cực nhỏ có cực nhiều suy nghĩ vui sướng chạy tới phía trước.

Đương nhiên Otis sẽ không muốn đặt mông ngồi chết cậu, hắn chỉ đuổi theo liếm cậu một cái.

Kiều Thất Tịch thừa cơ hội cướp lại Tiểu Hoàng của mình đội lên đầu. Hành tẩu giang hồ, sao có thể không mang mũ 3 được?

Lỡ như dẫm lên hố ngã sấp xuống thì còn có thể bảo vệ hộp sọ!

Trước khi bị đói bụng, gấu Bắc Cực nhỏ luôn duy trì suy nghĩ và tinh thần như thế này, trên đường đi cậu là hạnh phúc nhất.

Otis mãi mãi là trung tâm, hắn lẳng lặng nhìn, lấy mình làm trung tâm, thăm dò gấu Bắc Cực nhỏ ở xung quanh.

Địa thế bên ngoài cũng không bằng phẳng, thi thoảng cần phải leo, đi qua hố hoặc nước chảy.

Khi gặp một sườn núi đá tương đối cao, Otis lên một cách dễ dàng rồi quay đầu nhìn gấu nhỏ ở phía dưới, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Kiều Thất Tịch nhìn độ cao này thì biết rằng mình không leo lên nổi. Cậu ngẩng đầu lên lắc lắc, không được không được, chỗ này phải đi vòng qua.

Đứng ở phía trên quan sát trong chốc lát, Otis rất khó hiểu quan sát bốn phía rồi cuối cùng lại thu ánh mắt về đặt lên người gấu nhỏ.

Hắn đi xuống sườn núi rồi bò lên lần nữa như muốn nói: Đơn giản lắm, em xem nè?

Kiều Thất Tịch chỉ muốn nói: Xem cái đầu gấu của anh í.

Bộ trên đời này không có đường đi bằng phẳng hở?

Nhất định phải khiêu chiến đường gập ghềnh như thế này!

Otis liếm liếm môi: “…”

Hắn giằng co với gấu nhỏ không xong, có vẻ hơi không thể làm gì, cuối cùng đành phải đi xuống sườn núi lần thứ hai.

Lúc này, Kiều Thất Tịch còn tưởng rằng sự bất hợp tác không dùng bạo lực của mình đã thành công. Kết quả một giây sau, Otis đã đi đến bên cạnh cậu, há miệng rộng ra cắn cổ cậu, đúng vậy, toàn bộ cái cổ, sau đó tha lên trên sườn núi!

“Ngao…”

Sự sợ hãi đột nhiên ập đến cộng thêm cơn đau âm ỉ từ trên cổ làm cho Kiều Thất Tịch phải phát ra tiếng heo kêu.

Vang vọng trên mảnh đất yên tĩnh.

May mà quá trình này rất ngắn, cũng chỉ vẻn vẹn hai giây thôi, Otis đã thuận lợi ngậm cậu lên, cẩn thận đặt trên mặt đất bằng phẳng.

Gấu Bắc Cực nhỏ nằm rạp trên mặt đất thì ầng ậng nước mắt. Hu hu hu, cậu cảm giác cổ của mình như đứt mất rồi.

Cảm giác bị ngậm lấy cổ xách lên quá kinh khủng.

Nói thế nào cậu cũng nặng ít nhất mấy trăm cân, mặc dù đối với Otis nặng 800kg mà nói thì chỉ đơn giản như xách một con mèo.

Kiều Thất Tịch lần đầu tiên bị Otis ngậm kiểu này sợ hãi xoay xoay cổ, phát hiện không có vấn đề gì mới thu lại vẻ mặt sợ hãi.

Otis thăm dò đi hai bước rồi quay đầu lại lẳng lặng nhìn gấu nhỏ, ánh mắt yêu chiều và tràn đầy kiên nhẫn.

Còn có ý dỗ dành cậu đuổi theo.

Otis ngửi thấy mùi đồ ăn ngon đúng không?

Kiều Thất Tịch bò dậy từ dưới đất, dùng móng vuốt lau đi mấy giọt nước mắt cá sấu. A ha, không ngờ rằng cậu giả khóc đúng không.

Căn cứ vào sự hiểu rõ lẫn nhau của đôi bên, cậu nghi ngờ rằng Otis tìm được đồ ăn ngon, nếu không thì hắn sẽ không dẫn cậu trèo đèo lội suối với mục tiêu rõ ràng như thế.

Nhưng nơi này lại trụi lủi, Kiều Thất Tịch cảm thấy không có bao nhiêu kỳ vọng.

Gấu Bắc Cực nhỏ đi theo Otis rời khỏi bờ biển lên lục địa, đã chuẩn bị tâm lý một tuần không ăn được ăn cơm rồi.

Sống ngoài thế giới tự nhiên thì phải có giác ngộ sống ở ngoài thế giới tự nhiên, ngày nào cũng muốn ăn cơm no? Tưởng mình là gấu trên gấu hả?

Hai con gấu Bắc Cực một lớn một nhỏ chậm rãi tiến về phía trước trên sườn núi cỏ.

Có lẽ đã đi 50 cây số, cũng có lẽ là đã đi 80 cây số, tóm lại là đi mất khoảng ba ngày.

Máy bay không người lái không biết bọn họ muốn đi đâu, không khỏi hơi lo lắng cho tương lai của hai thiên thần nhỏ này.

Sau ba ngày đi theo Otis tìm kiếm, một căn nhà gỗ của loài người xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Thất Tịch. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy kiến trúc của loài người sau khi trở về tự nhiên.

Phản ứng đầu tiên của Kiều Thất Tịch không phải vui mừng mà là lo lắng.

Dù sao chuyện Otis trúng đạn nằm viện như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, đó cũng là do bàn tay tàn nhẫn của thợ săn trộm.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, khứu giác của Otis nhạy bén như vậy, hắn dám đến đây thì cũng có nghĩa là ở đây đã không còn dấu vết của nhân loại.

Kiều Thất Tịch sửng sốt.

Không thể nào, không thể nào, mục tiêu của Otis là căn nhà nhỏ này à?

Kiều Thất Tịch cắn rứt lương tâm: Anh Gấu của em ơi, đột nhập vào nhà trộm cướp ít nhất ba năm trở lên, không thể bởi vì chúng ta là gấu rồi muốn làm gì thì làm, như vậy không tốt đâu.

Hít hít.

Nhưng bên trong lại truyền tới truyền tới mùi tanh của cá, thứ mùi thơm đáng chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi