EM TÍNH DỄ THƯƠNG CHẾT ANH HẢ?

Nghe thấy câu trả lời là Đại Tây Dương, Kiều Thất Tịch vô cùng sửng sốt. Lấy châu Nam Mỹ làm điểm xuất phát, bây giờ bọn họ đang nán lại ở vùng biển này, bên phải chính là Đại Tây Dương.

Nói cách khác, bây giờ bọn họ đang ở ngay trên đường đi qua cố hương của Otis.

“Đàn của anh vẫn còn sinh sống tại Đại Tây Dương sao?” Kiều Thất Tịch thuận theo chủ đề hỏi một câu, cậu hy vọng có thể hiểu thêm về Otis – một con cá voi sát thủ: “Ôi, hình như em vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc rồi, chắc là bình thường anh vẫn liên lạc với bọn họ chứ?”

Còn về lí do vì sao Otis – một con cá voi sát thủ Đại Tây Dương lại  hòa nhập cùng với những con cá voi lang thang, ngược lại Kiều Thất Tịch cảm thấy đó không phải là điều bất ngờ

Chẳng hạn như chính cậu, đây chính là một ví dụ sẵn có.

“Không biết, không liên lạc.” Otis trả lời có vẻ hơi lạnh lùng, việc này có ý nghĩa là hắn cũng không giữ liên lạc với đàn của mình.

Kiều Thất Tịch: “Ồ.” Có lẽ chuyện này xảy ra với con cá voi sát thủ khác là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là Otis mà.

Suy nghĩ một chút, Kiều Thất Tịch lại an ủi một câu: “Không sao, chỉ cần bọn họ vẫn còn sống trong đại dương, mỗi ngày trôi qua đều khỏe mạnh vui vẻ là được.”

Otis nghiêng đầu một chút, lộ ra vẻ nửa hiểu nửa không, bởi vậy nên hắn không có bất kỳ biểu hiện gì đối với đề tài này.

“Đến đây, ăn cá heo.” Hắn kích động vây ngực lại gần một chút, thả cá heo tới trước mặt Kiều Thất Tịch, con cá heo còn chưa ngỏm củ tỏi mong muốn sống sót mãnh liệt, tung mình một cái liền nhảy ra ngoài.

Kiều Thất Tịch: “…!”

Kiều Thất Tịch vẫn còn đang trầm tư, hoàn toàn không có chú ý tới Otis đang đem cá heo còn cử động đặt trước mặt mình, “ăng”, bây giờ thấy cá heo chạy trốn, cậu mới ngớ ngẩn mở miệng thật rộng, lộ ra một hàng răng nanh trắng như tuyết.

Trong giây đầu tiên con cá heo bỏ chạy, Otis dùng ánh mắt cổ vũ cá voi sữa bắt lấy nó, dù sao đây cũng chỉ là một con cá heo bị thương, việc bắt nó lại khá là dễ dàng.

Nhưng Kiều Thất Tịch không phải đang mắc kẹt hay sao, cho nên đã nhất thời không kịp phản ứng đã bỏ qua cơ hội quan trọng để last hit, dù sao thì trước đây đều là được đút ăn tới tận miệng, ai có thể nghĩ tới đồ ăn còn có thể chạy!

Trong thời gian gắn ngủi ba giây đồng hồ, cá heo đã chạy đến khoảng cách đủ xa, lúc này có vẻ Otis đã không còn trông cậy vào việc cá voi sữa nhỏ đuổi theo cá heo, hắn khẽ động cái đuôi rồi tự mình đuổi theothật đẹp trai mà ngậm cá heo trở về.

Lần này trực tiếp cắn chết: “Em ăn đi.”

Tên đen trắng khổng lồ nhìn vào mắt Kiều Thất Tịch, ấm áp đến mức không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng ở phía sau hắn đang có một đám bạn đang chửi bậy: Qủa nhiên cá voi sát thủ nhỏ Nam Cực sẽ không biết đi săn.

Hội anh trai ngầu: hhhhhhhh

“Cảm ơn Otis.” Kiều Thất Tịch cảm thấy mặt mình thật nóng, ôi, vừa rồi không phát huy tốt, nếu như thêm một lần nữa cậu nhất định sẽ đuổi theo!

Nhưng mà bây giờ có nói cái gì thì cũng đã trễ rồi, chỉ có thể chờ đợi lần sau lại chứng minh thực lực của mình.

Kiều Thất Tịch đi theo Otis xông xáo, cũng không muốn trở thành gánh nặng của đối phương.

Otis nhìn cá voi nhỏ ăn rất tốn sức lốp bốp, thế là hắn dùng hàm răng sắc bén của mình chia cá heo thành hai nửa, vết cắt có hiệu quả hoàn mỹ như dao giải phẫu, chứng minh rằng răng của cá voi sát thủ khá là sắc bén.

“Cá heo ăn có ngon không?” Quái vật khổng lồ ở bên cạnh nhìn.

“Ừm...” Kiều Thất Tịch lên tiếng trả lời.

Cậu thích não bổ, cảm thấy giọng điệu của Otis có hơi giống bạn trai ở thành phố hỏi thăm bạn gái mình ở trên núi rằng, em cảm thấy thành thị thế nào?

Đương nhiên cậu biết đây chỉ là mình tự não bổ, một con cá voi sát thủ thì có ý xấu gì được?

“Anh không ăn sao?” Kiều Thất Tịch rất tự giác giữ lại một nửa đồ ăn cho đối phương.

“Cho em ăn hết.” Otis lười biếng bày tỏ, cũng mặc kệ làm như vậy sẽ có hậu quả gì, dù sao hắn cũng muốn làm như vậy.

Thế là toàn thế giới cá voi lang thang đều biết, một con tên là Otis ‘Si tình’ đã  đem toàn bộ cá heo mình bắt được đút cho một con cá voi sát thủ nhỏ Nam Cực.

Nhưng không có một con cá voi sát thủ nào cho rằng Otis đang thay con cá voi sát thủ khác nuôi con nhỏ, không phải đồng loại càng không phải là đồng tộc, giữa bọn họ chỉ có thể là đối tượng hẹn hò.

Có vẻ như bạn còn trẻ bạn cũng có thể yêu đương, cá voi sát thủ không quan tâm tuổi tác, chỉ cần có thể thoải mãi là đủ.

Kiều cá béo bị cho rằng không thể tự gánh vác việc sinh tồn, bị Otis cho ăn đến no căng bụng, cậu nhìn qua một chút đồ ăn còn thừa lại, tỏ vẻ mình không thể ăn được nữa.

“Ăngg…”Chống đỡ cái bụng no.

Nhưng thật ra là muốn giữ lại một chút đồ ăn cho đối phương, nhưng động vật đều là đồ cố chấp, nếu không chơi chiêu thì không chắc chắn được rằng đối phương sẽ đồng ý.

Otis hoàn toàn là kiểu tính cách đúng như trong tưởng tượng của Kiều Thất Tịch, không thể ép buộc, chỉ có thể dùng mưu mẹo riêng.

Hắn chấp nhận nhóc dễ thương tính kế nhưng cũng không thể nói hắn ngu ngốc.

Trước khi Otis nhạy bén chấp nhận mắc mưu, ánh mắt hắn quét qua đường cong chắc nịch mượt mà ở phần bụng của nhóc dễ thương, xác định đối phương đã ăn no rồi, lúc này mới đầy cưng chiều cùng bao dung nuốt đồ ăn thừa của đối phương, mà vẫn còn chưa thỏa mãn.

Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi không ngắn, bọn họ không nhanh không chậm mà tiếp tục lên đường

Biển Ca-ri-bê có nhịp điệu hơi giống với biển lục địa, hình dạng tổng thể là hình bầu dục, bờ biển xung quanh trong xanh xinh đẹp, ở giữa lại là một rãnh biển sâu vô cùng.

Chính là rãnh Bartlett nổi danh, nằm ở giữa quần đảo Cayman và Jamaica, cho nên còn được gọi là rãnh biển Cayman, với độ sâu đạt tới hơn 7000 mét.

Đại dương sâu thẳm luôn làm người ta sợ hãi, nhưng điểm làm cho người ta sợ hãi nhất ở bên trong rãnh biển hiển nhiên không chỉ là độ sâu của nó.

Khi Kiều Thất Tịch bơi qua rãnh biển, cậu đã vô cùng lo sợ rằng có  dòng chất lỏng nóng ở phía dưới sẽ phóng lên làm bỏng cái bụng của mình.

Đương nhiên cậu biết đây là chuyện không thể nào xảy ra, nghĩ như vậy hoàn toàn là do mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Lấy năng lực nín thở của cá voi sát thủ, còn chưa lặn xuống độ sâu 100 mét đã phải nổi lên, làm sao có thể đụng phải chất lỏng nóng ở dưới đáy biển sâu 7000 mét.

Mặc dù như thế, Kiều Thất Tịch vẫn cố gắng bơi gần mặt nước càng tốt, không giống như Otis, toàn bộ thân thể đều lặn xuống nước, bọt khí to to nhỏ nhỏ từ trong miệng hắn lấy hơi thở ra, giống như bong bóng ở trên quảng trường.

Nhìn thật là đáng yêu.

Khi hắn phát hiện ra Kiều Thất Tịch đang bơi chậm, thỉnh thoảng sẽ vô cùng nhanh nhẹn xoay người bơi ra sau lưng Kiều Thất Tịch rồi bơi lại lần nữa.

Cảm nhận được một con quái vật khổng lồ đang ở sau lưng thúc giục mình, Kiều Thất Tịch cũng không tiện lười biếng: “Rít rít.”

Được rồi, em sẽ tăng tốc.

“Không có việc gì.” Otis trấn an nghe có vẻ không chuyên tâm, nhưng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ.

Cá voi sát thủ Nam Cực mập mạp liền ngay lập tức liền thư giãn, nhưng dính nhau như vậy thật xấu hổ, những con cá voi sát thủ khác nhìn qua sẽ cho là bọn họ đang hẹn hò.

Biển Ca-ri-bê tài nguyên phong phú, rất nhiều cá voi sát thủ cũng sinh sống ở nơi này, ở trên mặt biển bọn họ gặp không ít vây lưng của cá voi sát thủ có đặc trưng giống với Otis.

Bởi vì cảm thấy giống nên Kiều Thất Tịch liền chăm chú nhìn thêm, không chừng đối phương chính là họ hàng của Otis.

Otis dường như không để cho cậu nhìn, thường xuyên thúc giục cậu bơi nhanh lên, âm thanh cũng nghiêm túc.

Được rồi, Kiều Thất Tịch từ bỏ quyền quan sát các con cá voi sát thủ khác, lúc này Otis mới khôi phục dáng vẻ thành thạo điêu luyện, không còn gây cho cậu cảm giác gấp gáp.

Vùng biển này thật sự rất lớn, bơi còn chưa được bao xa thì trời đã tối, bọn họ phải tìm một chỗ để ngủ.

Bên bờ đất liền sóng biển có hơi lớn, gió cũng rất lớn, hiển nhiên không phải là nơi lựa chọn hàng đầu để ngủ.

Hòn đảo bên bờ là sự chọn lựa tốt nhất, nơi này cảnh sắc tươi đẹp, bên tai thanh tịnh, thỉnh thoảng còn có chim biển kêu to vài tiếng.

Kiều Thất Tịch thích nơi này, cậu tìm được một vị trí có độ sâu cạn thích hợp liền chuẩn bị nói ngủ ngon với Otis thì thân thể của đối phương liền cọ xát tới, cái đuôi xẹt qua bụng của cậu, tràn ngập ám chỉ lơ đãng.

Toàn thân Kiều Thất Tịch đều run lên, nắm giữ nguyên tắc để trị cá voi của mình, đồng thời cũng điều khiển cái đuôi của mình quẹt qua phần bụng của đối phương.

Hậu quả của việc làm như vậy chính là, hoàn toàn khơi gợi lên sự hứng thú của Otis. Đối phương cũng trêu đùa cậu một lúc, mặt dù gãi không đúng chỗ ngứa nhưng không ngờ lại khiến cậu hưởng thụ việc liếc mắt đưa tình lẫn nhau này.

Nhưng cậu lại quên rằng sát cọ xát lẫn nhau sẽ có khả năng cướp cò, đặc biệt là dưới tình huống đối phương không có lý tính của con người.

Anh chàng đẹp trai đen trắng có dáng người to lớn, không ngừng dùng thân thể đẩy Kiều Thất Tịch về phía bờ, tựa như đẩy một cái thuyền nhỏ lung la lung lay, nhưng kỳ thật lên bờ cũng không phải là chủ ý của bọn hắn, bọn họ chỉ là đang chơi đùa.

“... Anh ơi, em sẽ mắc cạn lần nữa mất.” Kiều Thất Tịch không chịu nổi cứ ríu rít, thuật mắc cạn của cậu còn chưa luyện tập qua, lỡ như lên rồi lại không về được thì sẽ nguy to.

Otis dường như cảm nhận được nhóc dễ thương đang lo lắng, hắn nhanh chóng xoay người một cái rồi đổi vị trí với cậu: “Như thế này thì sẽ không mắc cạn.”

“Nhưng anh sẽ mắc cạn.” Kiều Thất Tịch lầm bầm, một cái bơi ngửa về biển sâu, muốn chơi thì hướng về biển sâu phương mà chơi.

Ríu rít rít, cậu đang suy nghĩ gì vậy, như thế này không rõ đây là quyến rũ Otis sao?

Vừa mới nghĩ sẽ kết thúc kiểu chơi đùa ngây thơ này, thân thể Otis liền che phủ lên, đẩy cậu lặn xuống biển sâu.

Một chuỗi bọt khí xinh đẹp xuất hiện sau lưng Otis, bọn hắn càng lúc càng chìm xuống, cho đến khi hết sạch 20 phút dưỡng khí mới bơi lên.

Kiều Thất Tịch cũng không phải chưa từng chơi đùa trước khi ngủ với Otis, trước đây khi là gấu Bắc cực, khi là sư tử, những tháng ngày này đều có.

Nhưng mà không có cái nào lần nào xấu hổ ở trong đại dương giống như lần này, lúc cậu nổi lên mặt nước cũng không biết phải đặt cái đuôi ở đâu.

Có thể là bởi vì đại não thiếu dưỡng khí cho nên cậu nghe tiếng tim mình đập, Kiều Thất Tịch cảm thấy mệt rã rời, thế là ý thức trống rỗng, chuẩn bị nghênh đón một giấc ngủ ngon: “Otis, em buồn ngủ quá.”

“Mau mau đi ngủ đi.” Otis hôn lên gương mặt nhóc dễ thương nhà mình một cái, bày tỏ: “Anh bảo vệ em”

Vây ngực của bọn họ đụng vây ngực, phần lớn cá voi sát thủ thích tụ tập lại khi ngủ, đây là biểu hiện của tình bạn hữu nghị.

Nhưng Kiều Thất Tịch biết, Otis đối với mình không chỉ là tình bạn hữu nghị.

Điều đó không xứng với những điều tốt đẹp mà Otis đối với cậu.

Kiều Thất Tịch suy nghĩ lung tung thiên mã hành không*, có lẽ là cả đời Otis đã làm nhiều chuyện xấu cho nên bây giờ cả đời mới không thể quên được cậu.

*ý là suy nghĩ bay xa

A, nói không chừng là là hắn bội tình bạc nghĩa với người dễ thương, cho nên phải trả hết nợ của mình ở kiếp trước.

Người ta nói rằng cảm giác não bổ trước khi đi ngủ còn phong phú hơn so với vũ trụ hành tinh, điều này Kiều Thất Tịch thừa nhận.

Một đêm không mộng, Alexander tỉnh dậy trong tiếng sóng biển, phát hiện Otis đã che chắn mình vào bên trong để tránh khỏi bị thủy triều quấy rầy.

Cậu tỉnh lại hắn cũng tỉnh, sáng sớm ăn chút gì đó ở chung quanh rồi liền bơi ra biển Ca-ri-bê, trở lại Thái Bình Dương bát ngát, một đường lên phía Bắc, tiến vào bờ biển châu Bắc Mĩ, rồi sẽ đi qua biển Bering.

Tới biển Bering lại tiếp tục tiến về phía trước, như vậy gần như là đã đến Bắc Cực, Kiều Thất Tịch đối với Bắc Cực có ấn tượng sâu sắc, chỉ là cậu không biết ở thế giới này có phải là thế giới mà cậu sống trước đây hay không.

“Otis, anh đã đến Bắc Cực chưa?” Kiều Thất Tịch hỏi thăm những con cá voi qua đường vào Nam ra Bắc ở bên cạnh mình. Có lẽ nói chuyện về những vấn đề này, có thể sẽ gợi lên những kí ức trong Otis.

“Không đi.” Otis trả lời, nơi tận cùng ở phía bắc mà hắn đi đến chính là biển Bering.

“Vì sao lại không đi Bắc Cực?” Kiều Thất Tịch tỏ vẻ ngoài ý muốn, cậu tưởng rằng Otis đã đi khắp bốn đại dương.

“Đồ ăn ít.” Otis cho câu trả lời vô cùng đậm chất cá voi sát thủ.

Kiều Thất Tịch dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể không thừa nhận so với các vùng biển khác, đồ ăn ở Bắc Cực là ít nhất, ngay cả báo biển cũng không nhiều như Nam Cực.

“Vậy nhóm bạn anh đi biển Bering để làm gì?” Kiều Thất Tịch có tình cảm sâu đậm với Bắc Cực, thế mà Bắc Cực lại bị chê, cậu có hơi bất mãn mà lầm bầm.

“…” Dường như Otis không trả lời được vấn đề này, hắn im lặng nửa ngày.

Khiêu chiến năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Otis khiển cho Kiều Thất Tịch có một loại khoái cảm lạ lùng, có lẽ cái này gọi là đả kích làm giảm kích thước, há há há.

Trong lòng Kiều Thất Tịch mừng thầm, ngoài miệng lại ô ô y y làm nũng: “Otis Otis, em muốn đến Bắc Cực chơi.”

Đã đến biển Bering rồi, vì sao lại không đến Bắc Cực?

Otis mở con mắt ra, mặc dù hắn không ủng hộ lắm nhưng có vẻ hắn không ngờ rằng con cá voi sữa tốt với mình chưa bao lâu lại có thể làm nũng với mình như vậy.

Mà hắn im lặng lại bị Kiều Thất Tịch hiểu lầm, cho rằng hắn không chịu đi, hoặc cho rằng hắn có băn khoăn.

Lo lắng cái gì chứ?

Nhóm bạn của mình sao?

“Ôi...” Kiều Thất Tịch tiếp tục làm nũng: “Anh thử hỏi nhóm bạn của anh một chút, mùa hè ở Bắc Cực có cá voi beluga kiếm ăn.”

Bên bờ cũng có hải tượng, sư tử biển và các loại động vật biển, nói là đồ ăn ít cũng chỉ là tương đối ít, cũng không ảnh hưởng nhóm cá voi sát thủ đến đó du lịch một chuyến!

Bị cá voi sữa nhỏ làm cho Otis phập phồng thấp thỏm, vội vàng đáp ứng: “Được, anh sẽ hỏi xem.”

Tiếp tục tiến về biển Bering, lại bơi thêm một đoạn đường, Otis dường như cuối cùng cũng hoàn hồn trước nhóc dễ thương viên đạn bọc đường, chần chờ gợi chuyện, chuyện này đối với hắn là vô cùng hiếm có: “Em từng đi Bắc Cực rồi sao?”

“Nghe nói.” Kiều Thất Tịch bình chân như vại.

“Cá voi sát thủ Nam Cực không đi Bắc Cực.” Otis thật thông minh, vậy mà lại tìm được bug.

“Cá voi lang thang sẽ đi.” Kiều Thất Tịch binh tới tướng đỡ, đồng thời ở trong lòng âm thầm hoảng sợ, Otis thật thông minh mà, xem ra sau này muốn chơi chiêu thì phải cẩn thận một chút.

Cái đề tài này đã kết thúc với sự thất bại dưới sự tìm tòi nghiên cứu của Otis.

Kiều Thất Tịch cười khúc khích, cảm giác mình đang đè đầu cưỡi cổ Otis giở trò xấu với hắn, ban đêm ăn thêm hai phần thịt.

Những anh trai ngầu thiếu kiên nhẫn chờ đợi ở biển Bering, cuộc trò chuyện giữa anh đại và các thành viên trong nhóm: Bọn họ lúc nào mới đến?

Anh trai ngầu C: Bọn nó bơi chậm lắm, ở đây sẽ lạnh lắm.

Anh trai ngầu D: Đối với mày thì trời lạnh có gì khác biệt?

Anh trai ngầu C dường như bị nghẹn nên yên tĩnh trở lại, nhưng mà một lát sau lại lớn tiếng nói thầm: Bơi thật là chậm mà.

Anh trai ngầu A: Mày có thể liên hệ Otis, để nó bơi nhanh lên.

Kiều Thất Tịch:??

Những con cá voi sát thủ này có đang nghiêm túc không vậy?

Nếu như tụi nó thật sự muốn nói thầm thì cũng đừng lớn tiếng như vậy, bây giờ bọn họ cũng nghe được đấy.

Cả nhóm im lặng trong giây lác, dường như không muốn chấp nhận đề nghị của đội trưởng, nhưng tụi nó lại không thể ngừng suy nghĩ về tiếng bíp bíp của Lailai.

Anh trai ngầu E: Otis bơi rất nhanh.

Bởi vì câu nói này, trong nhóm lại bắt đầu sôi nổi trở lại.

Anh trai ngầu B: Đúng thế.

Bọn nó xếp hàng tỏ ý tán thành, sau đó bắt đầu thổi phồng về Otis.

Ví dụ như Otis đi săn  giỏi như thế nào, lại còn dạy bọn họ chiến thuật mắc cạn, lại chẳng hạn Otis tuổi còn nhỏ nhưng lại rất giỏi.

Thổi tới thổi lui lại bắt đầu phàn nàn, chủ yếu là vì Otis hung dữ, tỏ vẻ khi còn nhỏ Otis không có hung ác như bây giờ.

Kiều Thất Tịch nghe bọn nó nói chuyện phiếm say sưa ngon lành, từ trong những nội dung này cậu có thể biết được một Otis khác, đó là quá khứ mà cậu không có tham dự.

Anh trai ngầu C: Cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ bơi đến là chậm.

Mồm năm miệng mười đang thảo luận bỗng có một câu xem vào khiến cho cả nhóm yên tĩnh trở lại, dường như đang tiêu hóa cái tin tức này.

Nhưng mà đợi một lúc, không có con cá voi sát thủ nào tiếp tục cái tin tức này.

Kiều Thất Tịch nhíu mày, đương nhiên là cậu không có lông mày, chỉ là vô thức muốn làm động tác này.

Ha ha, cậu rất tò mò, cá voi sát thủ sẽ xấu hổ sao?

Liệu cá voi sát thủ có biết mình đang nói xấu sau lưng không?

À, còn có, mình bị nói nói xấu thì nên làm như thế nào?

Thật là một mối quan hệ phức tạp giữa các loài cá voi.

Đây chính là hạn chế của tình yêu và hôn nhân vượt chủng tộc.

Ngay khi bản thân Kiều Thất Tịch cũng không biết phải trả lời   sao cho thuyết phục, cậu đã tỏ ra đúng mực, Otis cuối cùng cũng không còn làm bộ mình nghe không được cuộc thảo luận của nhóm bạn, hắn lười biếng mở miệng: “Mấy anh có thể tới tìm chúng tôi.”

Như vậy bọn nó sẽ không còn ở nguyên một chỗ.

Kiều Thất Tịch ồ lên một tiếng, đúng vậy nhỉ, đột nhiên có cảm giác được khai sáng, cậu không khỏi bội phục năng lực giải quyết vấn đề của Otis, tại sao cậu lại không nghĩ đến chuyện này?

Về việc nhóm bạn đồng hành nói cá voi nhỏ bơi chậm, Otis cũng không phản bác, bọn họ biết nhóm bạn không có ác ý, hình như cũng không cảm thấy nói như vậy có gì không đúng.

Có lẽ những người anh em này đang chờ ý kiến của Otis, bọn nó không có ý kiến gì với lời đề nghị này.

So với chuyến đi của Otis và cá voi nhỏ vừa bơi vừa nghỉ hưởng tuần trăng mật, bọn này là cá voi sát thủ đực đã quen thuộc với việc vào Nam ra Bắc, tốc độ vô cùng nhanh.

Kiều Thất Tịch biết bọn nó đang trên đường thì kinh ngạc, sau đó không kìm được hoài nghi: Bọn cá voi sát thủ này háo hức muốn tụ họp như thế rốt cuộc là mong nhớ Otis hay là muốn tới xem cậu – một con cá voi sát thủ Nam Cực nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi