EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


-----------------------------
Vân Chức đã quen gọi khách khí là "Tần tiên sinh", giờ đột nhiên sửa miệng xưng hô thân mật hơn trước, khó trách có loại cảm giác trêu đùa với thiên uy, đặc biệt sau lần thứ hai cô gọi "Nghiên Bắc" xong thì thái tử gia hồi lâu cũng không đáp lại, y như giấu dao trong mắt chăm chú nhìn cô.
...!Bất an ghê.
Anh dường như lúc nào cũng có thể đẩy cô ra để tử hình vậy.
Vân Chức hoài nghi bản thân hiểu sai ý của Tần Nghiên Bắc, gọi như vậy là mạo phạm anh, vừa xin lỗi vừa giải thích: "Nếu anh nghe không quen vậy thì tôi sẽ xưng hô là Tần tổng như những người khác."
Cô hạ quyết tâm, muốn chiếu cố thật tốt cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, tận lực đừng làm anh rơi vào loại hoàn cảnh gian nay như tối hôm qua, đương nhiên không thể chỉ bởi vì một cái tên xưng hô mà chọc anh mất hứng được.
Tuy hiện tại cô không dám xác định đến tột cùng là Tần Nghiên Bắc bị bệnh gì, nhưng trước kia có một khoảng thời gian cô cũng có vài triệu chứng giống anh, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được cảm giác lúc phát bệnh, hơn nữa loại vấn đề tâm lý tinh thần này, trên cơ bản là một lần bùng nổ là một lần bệnh tình nặng hơn.
Cô muốn để anh ổn định hoàn toàn.
Chờ đến khi chân của Tần Nghiên Bắc khôi phục, có thể không cần tới xe lăn mà vẫn có thể đi đứng bình thường, bệnh bên trong cũng có thể khống chế tốt, vậy thì tính là cô đã hoàn thành việc báo ân, có thể yên tâm đi rồi, không cần mỗi ngày tới biệt thự xa xỉ như cách cô hai thế giới này để chăm sóc anh.
Nghĩ như vậy, thật sự là lửa xém lông mày*.
*Ý chỉ việc cấp bách
Vân Chức liệt kê ra kế hoạch cứu viện chủ yếu.
Sở dĩ ở bước đầu tiên trong hành trình cứu vớt anh cô đã vội vã tìm Đường Dao mua tới cái cây nở hoa này là bởi vì dưới góc nhìn của cô, nhà kính này có thể là một dấu hiệu đặc thù trong căn bệnh của Tần Nghiên Bắc, bằng không anh sẽ không thống khổ lại còn nhớ thương nó như vậy.
Bất luận anh rốt cuộc có khuynh hướng tự sát hay không, ít nhất thì chờ lần tới anh dựa bên cửa sổ nhìn nhà kính thì cũng sẽ không nhìn thấy những cành cây khô trơ trọi không chút sức sống nữa mà là nhìn thấy sự sinh sôi của hoa lá đang từ từ trỗi dậy.
Vân Chức vẫn không thấy Tần Nghiên Bắc lên tiếng, như đi trên băng mỏng thấp thỏm gọi anh: "Tần tổng?"
Nhà kính rất nóng, cô đã ra chút mồ hôi, mặt với tay cũng nóng lên, phỏng chừng là đã đỏ cả rồi.

Thái tử gia không nóng sao, sao còn thất thần được vậy.
Mi mắt hơi hơi chua xót của Tần Nghiên Bắc rốt cuộc cũng động đậy một chút, ngăn chặn sự mãnh liệt xa lạ trong lồng ngực, giống như sóng thần không biết từ nơi nào ập đến, lặp đi lặp lại va chạm vào xương cốt anh, đau đến nhức mỏi.
Anh liếm môi, từng tấc trong lòng đang dần dần bị ăn mòn, mặt ngoài không vui nhíu mày: "Em cũng không phải cấp dưới, Tần tổng cái gì."
Vân Chức khó hiểu, vậy anh muốn thế nào.
Tần Nghiên Bắc tạm dừng một lát, thấy Vân Chức không chỉ không học theo mà ngay cả mặt ngoài cũng đã đỏ lên một mảng, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng anh, loại cách gọi "Nghiên Nghiên" vừa thẹn vừa sến súa này đến tám phần là sẽ không được nghe cô gọi rồi.
Chậc.
Sao da mặt lại mỏng như vậy chứ.
Có tâm tư dụ dỗ anh, lá gan lớn như vậy trêu chọc anh, kết quả gọi một cái tên thân mật thôi mà cũng thẹn thùng đến như vậy.
Được rồi, nhìn mặt cô đã đỏ thành như vậy rồi, "Nghiên Bắc" cũng tạm được đi, tạm thời cứ chắp vá mà nghe trước đã, cho cô một con ngựa*.
*Ý là cho một chỗ tốt, một cái gì đó vui vẻ
Đầu ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn bởi vì dùng quá sức mà đã trở nên trắng bệch, ngoài miệng vẫn còn bình tĩnh nói: "...!Nghiên Bắc còn tạm được."
Vân Chức bật cười, thì ra là anh thích nghe như vậy, vì thế liền gật đầu theo anh: "Vậy Nghiên Bắc, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh, thời gian hôm nay không kịp, cũng chỉ có thể trồng được một thân cây, chờ ngày mai tôi có thể mang tới thêm nhiều loại rau với trái cây tới trồng không?"
Tần Nghiên Bắc ý vị thâm trường liếc cô, cô đúng là không bao giờ đi theo con đường tầm thường, không tính trồng mấy loại hoa hồng, tường vi gì đó mà lại trồng mấy thứ đồ kia để làm anh chú ý.
Anh thấp giọng "ừm" một tiếng, thanh âm có chút khàn.
Anh sẽ động tâm, còn không phải bởi vì cô biết chơi quá nhiều trò sao, thế công quá mạnh rồi.
Một lòng chỉ nghĩ tới lợi dụng đất đai để đạt được hiệu suất báo ân cao, Vân Chức còn đang sợ thái tử gia ghét bỏ, không nghĩ tới anh lại đồng ý thuận lợi như vậy, vui mừng quá đỗi, thuận miệng khen một câu "Nghiên Bắc, anh tốt quá đi", sau đó liền nắm chặt thời gian xoay người trở lại dẫm lên đống bùn đất, đem đất bên dưới nắn chặt lại, sau đó liền chạy nhanh tới bên cạnh xe lăn để đẩy anh.
Tần Nghiên Bắc biết bây giờ tai mình đã đỏ đến muốn mạng rồi, muốn tránh khỏi tầm mắt của cô, đừng để cô dựa gần như vậy.

Vân Chức lại không cẩn thận để ống tay áo dính hoa lây sang tóc của Tần Nghiên Bắc, rất tự nhiên cúi người tới gần anh, duỗi tay thay anh hất nó xuống, ngón tay cô ấm áp mềm mại, lơ đãng cọ qua vành tai anh.
Động tác quá ngắn, thậm chí còn chưa đến một giây, nhưng cũng đủ khiến làn da kia ẩn nhẫn sự xao động run rẩy.
Hầu kết ẩn trong bóng tối của Tần Nghiên Bắc phập phồng lên xuống, muốn trách Vân Chức không có giới hạn, còn dám dùng loại động tác mờ ám này để trêu chọc anh, nhưng lời nói tới bên miệng rồi lại phát hiện tay cô đã rời đi, lại nói không nên lời, thậm chí còn có chút bất mãn không biết tại sao, sao rồi, chỉ sờ có vậy thôi sao? Xác định đã sờ đủ rồi?!
Vân Chức đứng, anh ngồi, ở góc độ của cô hoàn toàn không phát hiện ra thái tử gia có cái gì dị thường, trên đường đẩy anh về phòng khách, còn thuận tiện nói một câu với anh: "Hôm nay đã quá muộn rồi, tôi không thể trở về ký túc xá, cho nên hôm nay ở nhờ một hôm nhé."
Sau ngày phát tác của thái tử gia hẳn là đều trong giai đoạn nguy hiểm, cô nếu không ở lại thì ai biết được anh có thể nổi đêm gì đó giữa đêm khuya hay không, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ, huống chi cô cũng không phải lần đầu ở lại, nhà lớn như vậy, sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau, không cần phải làm ra vẻ quá.
Thế nhưng Tần Nghiên Bắc lại không thể bình tĩnh.
Vành tai nóng bỏng bởi vì lời này của cô mà tiếp tục nóng lên, nóng đến tâm phiền ý loạn.
Làm gì, chỉ gặp mặt với cô chốc lát thôi mà đã tiến hành công lược tâm lý của anh rồi sao, ngôn ngữ khiêu khích, động tác trêu chọc, hiện tại liền trực tiếp yêu cầu nghênh ngang vào nhà!
Trước kia ở lại có lẽ chỉ là thử, nhưng trải qua tối hôm qua...!ôm ngủ một đêm, còn là sau khi cắn cô nhiều như vậy, hôm nay muốn ở lại còn có thể có ý nghĩ đơn thuần gì?!
Người phụ nữ này, lúc thổ lộ thì không có can đảm, nhưng làm những chuyện vượt quá giới hạn thì đúng là rất quen thuộc.
Anh đối với cô như vậy là bởi vì bệnh.
Mà cô muốn thân mật với anh, cũng chỉ có thể là yêu.
Tần Nghiên Bắc đã siết chặt năm ngón tay đến đau nhức, chờ Vân Chức đẩy anh vào phòng khách, về tới không gian tương đối khép kín, ấm áp trên người cô cùng khí tức liên miên ngày càng rõ ràng hơn.
Nhìn xem, cô lại bắt đầu tấn công rồi.
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lắc đầu, anh biết bản thân đã dao động, làm không được chuyện lạnh mặt cự tuyệt dụ dỗ.

Đến nỗi bên phía Tần Chấn, lấy mức độ tình cảm của Vân Chức dành cho anh, không có khả năng sẽ thật tình làm một gián điệp, những cái lý do khó nói đó, anh không muốn bức cô nói ra, còn không bằng trực tiếp bảo người đi tra, huống chi anh cũng rất muốn nhìn xem dưới tình huống trong lòng cô có hổ thẹn thì sẽ liều mạng bày tỏ tình yêu với anh như thể nào để biểu đạt thành ý của mình.
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói: "Tâm tư của em tôi đã hiểu rồi, thấy em chấp nhất như vậy, có thể suy xét cho em..."
"Thời gian yêu thử" - loại câu nói này không khỏi sẽ khiến cô kiêu ngạo đi.
Hai từ trước, thái tử gia thật sự nói không nên lời.
Cuối cùng giản lược thành: "...!Thời gian thử việc."
Vân Chức dừng lại.
Tần Nghiên Bắc nói, cô chấp nhất báo ơn, anh thấy được, vô cùng cảm động, cho nên quyết định cho cô thời gian thử việc.
Vân Chức vui mừng, tốt xấu gì thì trong khoảng thời gian này cô cũng đã rất kiên trì, tối hôm qua còn bị anh cắn, cô cong lưng tỏ vẻ biết ơn, ở bên tai anh cười, hơi thở không tự giác phất qua thần kinh mẫn cảm đang căng chặt của canh, nhẹ nhàng đáp ứng: "Được, tôi sẽ cố gắng để được làm chính thức."
Nói xong còn lo mình dùng từ cùng với ngữ khí không đủ thành khẩn, không đáp lại được sự tín nhiệm của thái tử gia, cô lại hảo tâm bồi thêm câu nữa: "Nghiên Bắc, anh yên tâm nha."
Tần Nghiên Bắc cơ hồ là thẹn quá hóa giận.
Sao cô có thể nói trắng ra như vậy chứ! Có thể ý tứ một chút được không!
***
Vân Chức đoán ngày hôm nay Tần Nghiên Bắc chưa ăn uống gì, ở ngoài phỏng chừng cũng không dùng bữa tử tế, dứt khoát không để cho anh thương lượng, đem anh đẩy lên lầu xong liền đi xuống bếp làm một bữa cơm tối đơn giản, trong lúc xắt rau còn đang suy nghĩ về bệnh của anh, nhất thời không chú ý, dao cứa qua đốt ngón tay rạch ra một vết thương nhỏ.
Cô rửa sạch tay tìm một băng dán cá nhân dán lên, không để trong lòng, đi lên đưa cơm cho thái tử gia, chỉ là không biết tại sao Tần Nghiên Bắc vốn dĩ vẫn đang bình thản, sau khi liếc cô một cái, sắc mặt liền lạnh hẳn xuống.
Vân Chức không rõ nguyên do, đem mâm đồ ăn đẩy đẩy về phía anh, trong nháy mắt liền có ảo giác bản thân đang nuôi một con mèo quý báu bản giới hạn toàn cầu, còn kén cá chọn canh mắt cao hơn đầu, nhưng trên thực tế cũng chỉ là muốn được người ta vuốt lông mà thôi.
Cô nhẹ giọng nói: "Anh ăn thử xem."
Tần Nghiên Bắc lấy đũa ăn một miếng, sắc mặt không vui liếc cô một cái, ăn chưa được nửa bát liền giống như không thể nhịn được nữa, nhíu mày nói: "Trong nhà không có bảo mẫu sao? Em vào nhà bếp làm đồ ăn?"
Vân Chức ngẩn người: "Dì Trịnh không có ở..."
"Không ở đây thì không ăn nữa, tôi cũng không yêu cầu em đi làm..." Dư quang anh một lần nữa lướt qua miếng băng dán cá nhân trên tay cô, mặt trên mơ hồ lộ ra vết máu nhàn nhạt, ngữ khí không nhịn được càng trầm hơn, "...! Không thể ăn, còn cứ thích thể hiện."

Vân Chức cảm thấy phiên dịch lại chính là, đã cùi mà còn thích chơi.
Cô có chút ảo não, hoài nghi khẩu vị của bản thân với thái tử gia quá cách xa nhau sao, cô cảm thấy khá ổn mà, không nghĩ tới đối với anh mà nói thì nó khó ăn như vậy.
Bất quá nhìn thế này, tinh thần của anh không tệ lắm, còn có tâm tư bắt bẻ, đêm nay anh hẳn là không có gì nguy hiểm, cô có thể về phòng ngủ rồi.
Vân Chức ngoan ngoãn đứng lên, đem đồ ăn thừa đổ đi, ánh mắt chưa đã thèm của thái tử gia giấu thật sự sâu, không để cô nhìn ra manh mối.
Cô dọn dẹp phòng bếp, bản thân chủ động đổi sang một căn phòng gần phòng ngủ của Tần Nghiên Bắc, tiện cho tối nay có thể nghe được dị thường gì của anh, chờ đóng cửa rồi liền thả lòng, cô mới ý thức được trồng cây tốn bao nhiêu thể lực, hơn 10 giờ đã kiệt sức muốn ngủ.
Vân Chức lên giường sớm, đem điện thoại nhét dưới gối, cuốn chăn rất nhanh đã ngủ.
Khoảng 12 giờ đêm, WeChat của cô đột nhiên rung lên, nhưng cách một tầng gối ngủ bằng lông êm dày, cường độ bị hạ thấp một cách nghiêm trọng, Đường Dao nhắn tin như điên cho cô cũng không thể đánh thức nổi cô, mà giữa sự hỗn loạn của đống tin nhắn đó, hai thông báo xin thêm bạn cũng tự nhiên bị xem nhẹ.
Cách nhau hai căn phòng, tại phòng ngủ chính, tóc của Tần Nghiên Bắc hơi loạn, nhíu mày dựa vào bên cửa sổ, nhà kính dưới lầu còn sáng đèn, mấy cái cây kia tươi sống phấp phới, anh đã đem điện thoại lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, điện thoại đã nóng đến phỏng tay.
Vân Chức rốt cuộc có ý tứ gì, cố ý ở lại...!không phải muốn ngủ như hôm qua sao?!
Hay là nói bởi vì anh chê đồ ăn cô khó ăn nên cô giận dỗi.
Anh dứt khoát đổi tài khoản khác, lấy chính WeChat của mình thêm bạn với cô, lúc viết tin nhắn thêm bạn còn cố ý ghi rõ thân phận của mình.
Lần này đủ rồi đi.
Kết quả cũng giống như trước, đá chìm đáy biển.
Ngày đầu tiên thử yêu, thái tử gia trắng đêm mất ngủ.
Mỗi lần anh gửi lời mời kết bạn cho Vân Chức đều sẽ đem tên ghi chú sửa một lần.
Từ "Tiểu Chức Nữ tâm cơ" cho đến "Tiểu Chức Nữ muốn yêu mà còn ngại", rồi lại đến "Em có phiền hay không, dây dưa mãi không xong".
Cuối cùng tới lúc rạng sáng, ánh sáng nhàn nhạt của di động chiếu lên gương mặt tái nhợt ngũ quan lạnh lùng của anh, dưới đáy mắt đen nhánh cuồn cuộn sóng gợn, vẻ mặt nhẫn nại của anh đã dùng hết, muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, ngón tay lại động động, chậm rãi đổi cho cô một cái tên mới.
"Tiểu A Chức.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi