EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


---------------------------------
Vân Chức lớn lên trong một gia đình bình thường, không quá có thể tưởng tượng được quy mô của gia yến rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà nghĩ đến việc dòng dõi Tần gia cũng có thể mang "bạn gái" theo thì hẳn là phô trương không nhỏ.
Cô sợ bản thân vạn nhất làm sai cái gì sẽ khiến Tần Nghiên Bắc mất mặt, cho nên liền học trang điểm đến đêm khuya kiệt sức xong vẫn kiên trì nhắn cho Đường Dao một tin WeChat, chuẩn bị học chút tri thức của nhóm đại tiểu thư nhà cao cửa rộng này.
Đường Dao vốn dĩ buồn ngủ đến thần trí không rõ, vừa thấy được tin nhắn chị em tốt gửi tới thì liền tỉnh táo lại, phấn khởi gọi điện thoại cho cô: "Chức Chức, tình huống gì vậy, mới có mấy ngày tớ không hỏi thôi mà cậu đã tiến triển nhanh đến như vậy sao.

Thái tử gia muốn đưa cậu về nhà?!"
Vân Chức đối với loại đề tài này vô cùng mẫn cảm, vừa nghe thấy cả Đường Dao cũng nói như vậy, cô càng cảm thấy khóc không ra nước mắt: "Sao đến cậu cũng nói bừa thế, đừng đùa mấy chuyện như thế này."
"Xem ra còn có người khác cũng nói như vậy à?" Đường Dao biết Vân Chức không thích đùa dai, ho nhẹ một tiếng, tận lực đứng đắn, "Kỳ thật cũng không cần để ý quá nhiều đâu, loại thân phận như Tần Nghiên Bắc rất dễ chọc người chú ý, huống chi còn có một đại mỹ nhân như Chức Chức của chúng ta đứng bên cạnh, nếu như không có ai nghị luận thì mới là điều kỳ quái, thanh giả tự thanh* là được rồi."
*Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích
Vân Chức không hề cảm thấy được an ủi, ngược lại còn cảm thấy quan hệ còn tăng hơn một bậc, giống như sự tồn tại của bản thân chính là sự phê bình dành cho Tần Nghiên Bắc vậy.

Cô phát sầu gục đầu xuống vùi vào trong chăn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu biết gia yến không, phải chuẩn bị những gì bây giờ."
Đường Dao nói: "Tớ có một cô bạn là bạn gái của một thành viên dòng thứ nhà họ Tần, nghe cô ấy nói là với ngày hội tương đối quan trọng như tết Đoan Ngọ hay Trung Thu thì Tần gia sẽ tổ chức gia yến, dòng chính dòng thứ gì đều sẽ phải có mặt, nhưng mà nếu như chỉ là bạn gái bình thường thì họ sẽ không đưa về đâu, chỉ có những người được định sẵn là sẽ tới với nhau thì mới có thể dẫn vào cửa."
Cô ấy xác định Vân Chức ở cạnh Tần Nghiên Bắc không có nguy hiểm gì xong liền nhịn không được trêu ghẹo: "Tối ngày mai là đêm giao thừa, gia yến lần này của Tần gia khẳng định là so với bình thường sẽ càng trang trọng hơn, cho nên tớ mới tò mò là thái tử gia thật sự là nghiêm túc muốn mang cậu về nhà sao?"
Vân Chức tức giận cũng không biết làm thế nào, giọng nói bởi vì khàn mà còn có chút mềm mại hơn, không tự giác bắt chước phong cách của thái tử gia khi nói chuyện với cô: "Đường Dao, có phải cậu muốn chết hay không, cậu biết là anh ấy di chuyển không tiện mà, cho nên mới bảo tới qua chiếu cố chạy vặt cho thôi."
Đường Dao không đôi co nữa, cười cười dỗ cô vài câu, trấn an nói: "Không sao không sao, cậu đừng khẩn trương, coi như là tham gia một hoạt động bình thường đi, trường hợp như thế này thì cậu chỉ cần ăn mặc đẹp diễn áp toàn trường, làm tốt chính mình là đủ rồi."
"Nhưng mà..." Đường Dao lại hỏi, "Ngày mai dù sao cũng là đêm giao thừa, năm nay cậu không cần về nhà với cha mẹ sao?"
Vân Chức ngẩn người, qua vài giây chậm rãi nõi: "Không cần, họ bận lắm."
Lăn qua lộn lại đến nửa đêm, Vân Chức mới ngủ được, sáng sớm hôm sau đã tỉnh, tối qua bị gia yến không biết phải làm gì này ảnh hưởng khiến cả ngày nay cô đều thấp thỏm không yên.
Đến buổi chiều, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mặc kệ là trường hợp gì, cô chỉ cần ít nói ít nhìn một chút là được, đi theo bên cạnh Tần Nghiên Bắc chăm sóc tốt cho anh, đừng để trưởng bối của Tần gia bởi vì cô mà bới móc sai lầm của Tần Nghiên Bắc.
Gia yến buổi tối bắt đầu lúc bảy giờ, tài xế sáu rưỡi đã tới Nam Sơn Viện đón Tần Nghiên Bắc, Vân Chức bắt đầu từ bốn giờ chiều đã phải bận rộn, đoàn đội tạo hình hôm nay mang theo người cùng tất cả các trang bị tới đây, trang điểm hơn tiếng đồng hồ, hơn nữa còn phải thay lễ phúc, tạo mẫu tóc, tới 5 giờ 40 phút mới miễn cưỡng làm xong.
Vân Chức cảm thấy cô giống như tùy tùng nhỏ vậy, làm như thế này không khỏi hưng sư động chúng*, nhưng dù sao cũng là do Tần Nghiên Bắc sắp xếp, cô cũng không nên dị nghị gì, chỉ là toàn bộ hành trình đều nhắc nhở đoàn đội tạo hình nói nhỏ chút, không được quấy rầy người ở trên lầu.
*Đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì
Cô cũng không hiểu sao mà biết rõ chiều nay trong nhà sẽ ồn ào mà Tần Nghiên Bắc vẫn lựa chọn ở lại thư phòng làm việc.
Chờ cho đoàn đội tạo hình thu dọn mọi thứ rời đi, Vân Chức mới không quá thích ứng xách váy đứng lên, cảm giác được trên lầu hai có tầm mắt quen thuộc nhìn tới, cô không nhịn được ngẩng đầu, đối diện với đôi ngươi đen như mực của Tần Nghiên Bắc đang nhàn nhạt nhìn xuống.
Lần đầu tiên Vân Chức trang điểm tinh tế như vậy, bộ dáng ôn nhu tinh xảo trước đây lộ ra thêm vẻ kiều diễm hiếm thấy, cô có chút xấu hổ cười với Tần Nghiên Bắc một cái, hỏi anh: "Nhìn có đẹp không?"
Tần Nghiên Bắc đứng ở lan can trên cao nhìn xuống cô, tay ở nơi người khác không nhìn thấy dần dần nắm chặt tay vịn xe lăn, cổ áo sơ mi vừa lúc che lại hầu kết đang hoạt động rất nhỏ.
Váy cô mặc là do anh chọn, màu đen nhung tơ, ôm trọn lấy đường cong cơ thể, dài tới cẳng chân, tôn lên màu da trắng như sứ của cô gái, tóc dài được búi cao, lộ ra cái cổ nhỏ thon dài, trang sức điểm xuyết không nhiều, nhưng cũng đủ giá trị, hoàn toàn thần phục với ngũ quan cùng khí chất của cô, không hề giọng khách át giọng chủ một chút nào.
Cô thích mặc vải bông hoặc là châm dệt, từ trước tới nay chưa từng trang điểm, hiện tại lại kiều diễm đứng ở đó, anh thậm chí áp không được sự nóng nảy không hiểu sao lại nổi lên ở dưới đáy lòng, không muốn mang cô ra ngoài gặp bất kì kẻ nào.
Nhưng mà cố tình cô biết mình rõ ràng rất đẹp, lúc này còn nâng gương mặt không thể bắt bẻ lên, diễu võ giương oai hỏi anh xem nhìn cô có đẹp không.
A, còn không phải là muốn để anh khen sao.
Nào có dễ dàng như vậy.
Tần Nghiên Bắc lạnh giọng nói: "...!Tạm được."
Vân Chức biết rõ, đối với thái tử gia mà nói, tạm được cơ bản là tương đương với max điểm, lúc này cô mới buông tâm tình, không nhịn được nhìn anh cười còn sáng lạn hơn.

Tần Nghiên Bắc bị cô câu đến, ẩn ẩn sinh ra tức giận.
Còn câu dẫn anh! Dây dưa không xong! Thật sự chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng sẽ có cảm giác như gần như xa!
Yêu cô là không có khả năng, cô si tâm vọng tưởng cũng phải có giới hạn thôi, còn lại những điều kiện khác còn có thể thực hiện.
Anh thật sự là muốn nhìn xem, đợi sau khi gia yến đêm nay kết thúc, anh thỏa mãn nhiều yêu cầu cho cô như vậy, cô sẽ hồi báo cho anh như thế nào.
Cô nhóc này tuy rằng nhiều thủ đoạn, thế nhưng phản ứng vẫn rất ngây ngô, cũng không biết hôn là như thế nào, nếu như đã cắn được anh thì cũng đừng mong sẽ có lần thứ hai.
Tần Nghiên Bắc nặng nề liếc cô, liễm mi mắt, banh môi.
***
6 giờ 50 phút tối, xe tiến vào cửa lớn nhà cũ Tần gia, trên đường xe chạy một mạch vào bên trong.

Bóng cây hai bên đường di chuyển liên tục, dần dần nhìn thấy được đèn đuốc sáng trưng bên ngoài sảnh chính.
Vân Chức nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, theo bản năng nín thở, trong nháy mắt có chút ảo giác bản thân được xuyên không, từ cuộc sống hiện đại sinh hoạt bình thường trở về trạch viện thời cổ đại, trong đình viện, nước chảy, cây cối tựa hồ không chịu ảnh hưởng của thời tiết, tươi sống có sinh khí, nhìn sang phía cửa hiên bên cạnh là có thể nhìn thấy trong sân là bóng đêm thâm sâu tầng tầng lớp lớp, sâu không thấy đáy.

????ìm‎ đọc‎ ????hêm‎ ????ại‎ ﹍‎ ????‎ ????‎ ù‎ m‎ ????‎ ????‎ ????‎ ????‎ ệ‎ n.????N‎ ‎ ﹍
Sau khi cửa xe mở ra, Vân Chức rất có tự giác đi xuống trước một bước, muốn giúp tài xế lấy xe lăn ra, nhưng tài xế tay chân lanh lẹ, căn bản không cần cô phải động tay, cười nói: "Vân tiểu thư, việc này cô không cần làm."
Vân Chức muốn giải thích với ông là "Tôi chính là tới để làm việc này", nhưng cửa xe đã rộng mở, thanh âm thấp thấp của thái tử gia đã vang lên: "Vân Chức, nhiệm vụ hôm nay của em là tôi."
Vân Chức đã hiểu, xe lăn không còn quan trọng nữa, cô phải đi qua dìu anh.
Chờ Tần Nghiên Bắc từ trong xe ngồi lên xe lăn, Vân Chức thấy vạt áo tây trang của anh bởi vì làm ra động tác mà có chút gấp lại, cúi người xuống giúp anh sửa sang lại vạt áo, sau đó đẩy xe lăn vào trong nhà.
Tần Nghiên Bắc đưa lưng về phía cô, đáy mắt âm thầm nhấc lên gợn sóng.
Cách nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng cô cũng chịu chạm vào anh.
Cô nhóc này đại khái là đã sớm nhịn không được đi.
Vì muốn được chấp nhận, vì muốn được yêu, cô đúng là bỏ được nhẫn tâm nhịn đến mức này.
Vân Chức đẩy xe lăn tiến vào sảnh ngoài cửa hiên, ngay từ đầu còn thấy lạ vì sao lại an tĩnh như vậy, hỏi Tần Nghiên Bắc mới biết được chỉ có con cháu dòng chính mới có thể đi con đường này, dòng thứ đều phải đi cửa hông bên cạnh.
Thời điểm tới gần sảnh ngoài, Tần Nghiên Bắc nâng nâng tay: "Em vào đại sảnh trước đi, hôm nay là giao thừa, tôi phải về nhà chính theo chân những người kia tới từ đường, em chờ tôi về rồi cùng vào."
Vân Chức khó có khi nghe thấy thái tử gia nói nhiều như vậy, không hề có lời nào âm dương quái khí, cho nên liền vội vàng gật đầu đáp ứng, trợ lý đứng bên cạnh tùy thời nhận lệnh lập tức đi qua, tiếp lấy tay vịn xe lăn từ trong tay Vân Chức.
Vân Chức có hơi khó hiểu, trợ lý này không phải rất chu đáo sao, cần cô tới làm gì chứ.
Cô chỉ dám nghĩ, nào dám hỏi ra, nhìn theo Tần Nghiên Bắc rời đi xong liền nhẹ nhàng thở ra, thẳng lưng đi về phía trước một đoạn, quẹo vào một đường, liền thấy ánh sáng bên trong, bàn ăn và bữa cơm đều đã được chuẩn bị, có vài người đã vào trong.
Vân Chức không quen ai hết, sau khi đi vào liền an an tĩnh tĩnh dựa vào bên cửa sổ, thuận tay lấy một ly nước để cầm cho bớt xấu hổ, chờ Tần Nghiên Bắc.
Cô vừa mới nhấp một ngụm nhỏ liền cảm giác được có ánh mắt đánh giá rơi trên mặt cô, cô theo bản năng nhìn thoáng qua, đối diện có hai cô gái trẻ tuổi đang nhìn cô chăm chú, dựa vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn xoay chuyển vòng quanh cô.
Vân Chức không rõ nguyên do, có chút không được tự nhiên, nhìn nhìn xung quanh, gần đây chỉ có ba người bọn cô, những người khác đều ở phía xa.
Sảnh ngoài này hẳn chỉ là nơi nghỉ ngơi tiếp đãi tạm thời, cửa chính hay cửa hông đều có thể đi tới đây, mà nhóm gia quyến chân chính của Tần gia tới dự tiệc đều đã đi qua nơi này, tiến vào chủ thính bên trong.
"Ồ, tôi nhớ ra rồi..."
Trong đó có một giọng nữ bỗng nhiên cất cao lên, Vân Chức nghe thấy được.
"Cô ta hình như là sinh viên viện Mỹ thuật của Thanh Đại, còn là hoa khôi viện, trường tôi ở bên cạnh, có một vài lần tham gia hoạt động có gặp qua, tôi bảo sao lại quen mắt như vậy."
Âm lượng sau đó lại giảm thấp, Vân Chức cũng không có muốn nghe, rũ mắt xuống coi như không biết, dù sao cô ở trong trường vẫn luôn là đề tài được chú ý, đã quen bị mọi người quan sát nghị luận rồi.
Nhưng hai cô gái kia thấy cô không nói gì, ngược lại còn bắt đầu không hề cố ky, nói chuyện cũng không thèm kiêng dè nữa.
"Tôi còn tưởng là thiên kim nhà ai suốt ngày ru rú trong nhà mà tôi chưa từng gặp qua, nghĩ nửa ngày thì ra là một sinh viên nghèo."

"Cũng không nghèo đâu, người ta vẽ tranh rất lợi hại đó."
"Ồ, làm nghệ thuật sao, bán được mấy bức tranh có nhiều tiền đi nữa thì cũng không có khả năng vô duyên vô cớ tới được bữa tiệc hôm nay của Tần gia đi."
"Cũng đúng, không biết cô ta tới với ai."
"Còn có thể là ai chứ, chắc là đám người ăn chơi gái gú không có trình độ bên dòng thứ chứ gì, bằng không có con cháu Tần gia đứng đắn nào có thể mang theo một người môn không đăng hộ không đối về đây chứ, chờ mất mặt xấu hổ làm trò cười sao?"
"Tám phần là đúng rồi, rốt cuộc thì ngay cả tôi với cô còn phải chờ ở chỗ này, không thể tùy tiện vào trong, tình huống của cô ta chắc là còn thảm hại hơn."
Gia cảnh của hai cô gái kia cũng không tệ lắm, cũng coi như là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu ủy khuất, tìm một người bạn trai bên dòng thứ của Tần gia, hôm nay cùng nhau qua đây, kết quả chủ thính còn không được vào, chỉ có thể chờ ở chỗ này, nói cái gì mà Tần gia nhiều quy củ, trưởng bối không đồng ý thì không thể xuất hiện trên gia yến.
Kỳ thật trước đó hai người cũng đã biết rõ, chỉ là không tin, nghĩ muốn chạm vào hào môn một chút, hiện tại lại nghẹn khuất, còn luyến tiếc rời đi, sợ bỏ lỡ cơ hội, lúc này vừa thấy Vân Chức, tà tâm liền trút lên người cô, có loại cảm giác vui sướng khi rốt cuộc cũng nhìn thấy chuỗi đồ ăn ở tầng chót bên dưới gặp họa.
Xinh đẹp thì có ích gì chứ, chỉ là một sinh viên mà thôi, đến một gia tộc như thế này cũng chỉ có thể để cho người ta dẫm đạp.
"Ồ, cô tên gì vậy, đi cùng ai..." Trong đó có một người nâng cằm gọi Vân Chức, "Dù sao cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này, tâm sự chút đi."
"Không cần giấu, cô cũng thấy hôm nay phô trương như thế nào rồi đấy, hẳn là cũng hiểu rõ đi, mặc kệ cô tới với ai cũng đều chỉ là đi cùng mà thôi..." Một người khác mỉm cười, "Gia đình kém không quá nhiều còn không thể bước vào được cánh cửa này, người như cô, có vị trí ở đâu không phải rất rõ ràng sao, nếu như tôi là cô thì tôi đã rời đi ngay lập tức rồi, hà tất phải ở lại đây để bị đám người kia xem thường chứ."
Xem bộ dáng này, bất quá chỉ là bị người ta vui chơi đùa giỡn coi như chim hoàng yến mà thôi, lấy thủ đoạn ăn chơi của đám lão già Tần gia kia, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị quăng đi.
Vân Chức nhíu mày, siết chặt cái ly, đại khái hiểu được tình huống, bình tĩnh nói: "Hôm nay tôi tới đây có việc, không phải như các cô nghĩ, huống chi nếu khuyên tôi rời đi, vậy sao các cô còn chưa đi?"
Hai cô gái bị cô bình tĩnh đạm mạc chọc trúng chỗ đau, thay đổi sắc mặt, ngữ khí cũng khó nghe, nắm chặt ly rượu, giày cao gót lộp cộp bước tới trước mặt Vân Chức.
Vân Chức đứng thẳng người, mím môi.
Bọn họ muốn gì, trường hợp này, còn có thể thẹn quá hóa giận muốn đổ rượu lên đầu người khác sao?
Vân Chức đứng dựa tường bên cạnh cửa sổ, chính là ở trong góc, hiện tại hai người kia nghênh diện tới đây, cơ hồ là đem con đường rời đi của cô lấp kín, thanh âm đối chọi gay gắt cũng bức đến bên tai: "Cô cũng rất biết nâng giá trị con người mình lên đấy, muốn so với bọn tôi? Chúng tôi sớm muộn gì cũng có thể quang minh chính đại vào được cánh cửa này, còn cô thì sao, đời này..."
"Vân Chức."
Đột nhiên có giọng nam trầm thấp phá vỡ không khí có chút đình trệ này, rơi xuống trong tai Vân Chức.
"Làm cái gì vậy, em có thể biết rõ vị trí của mình không?"
Ngón tay Vân Chức căng thẳng, muốn tách hai người trước mặt ra đi qua.
Nhưng thanh âm của người đàn ông đã không hề cố kỵ mà tiếp tục rơi xuống: "Nên cùng tôi vào ăn cơm rồi, sao còn rảnh rỗi đứng ở đó quan tâm mấy thứ tạp âm đó, ngốc hay không, không ngại mệt sao?"
Biểu tình trên mặt hai cô gái kia ngưng lại, ngón tay nắm ly rượu trắng bệch, cơ hồ là đồng thời xoay đầu.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh đèn trên nóc nhà giống như gắn vào trên mặt anh, anh tuấn sắc bén, lạnh băng âm trầm, vai rộng eo thon bị tây trang màu đen vây lấy, rõ ràng bộ dáng giống như những người khác, thế nhưng khí thế lăng nhân trời sinh kia như muốn thể đem xương cốt người khác nghiền ép.
Toàn bộ gia tộc Tần gia, có vị nào ngồi xe lăn.
Đương nhiên là người đứng trên đỉnh của tất cả mọi người, người thừa kế nắm trong tay mạch máu của Tần gia, là người lãnh tình trong lời đồn, thái tử gia Tần gia không thể trêu chọc.
Có người cầm không chắc ly rượu, "Choang" một tiếng rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy, sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống đi nhặt, tay không ngừng phát run.
Mà Vân Chức bị che ở phía sau cũng lộ ra.
Váy đen môi đỏ, tóc đen như mực.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, ngữ khí có có khi nhu nhu: "Lại đây."
Vân Chức ngoan ngoãn đi xuyên qua giữa hai cô gái kia, đi đến trước mặt anh: "Nghiên Bắc, anh bận xong rồi."
Cả căn phòng hàn ý như sắp kết thành băng, hai chữ "Nghiên Bắc" thân mật như vậy như xát vào tim những người đứng xem, hai cô gái kia mặt trắng như tờ giấy, một tiếng cũng không dám phát ra, không thể tin tưởng, cơ hồ là hoảng sợ mà trợn mắt nhìn Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc thấp giọng "ừ" một tiếng, thuận tay nắm lấy cổ tay tinh tế của cô, đem cô kéo tới gần hơn, lười nhác giương mắt nhìn cô: "Con muỗi cắn em em cũng không biết trốn? Còn phải nhờ tôi giúp em đánh?"
Vân Chức không dấu vết rút tay về, bên má lộ ra nụ cười: "Cắn thì cắn thôi, không đau, chúng ta vào chứ?"
Tần Nghiên Bắc hừ nhẹ.

Trước mặt người khác cũng chỉ biết trốn, nắm tay thôi cũng xấu hổ, không có tiền đồ.
Anh đưa mắt ý bảo vân Chức đi đẩy xe lăn, nghiêng đầu, hướng về phía cửa sổ nhìn lướt qua, trong ngắn ngủi khi tầm mắt trầm lãnh xẹt qua, hai người cứng đờ đứng ở kia đã hoàn toàn mềm nhũn hai chân.
Chủ thính phía trước có vài thân ảnh nhanh chóng bước tới đây, cung cung kính kính đi tới trước mặt Tần Nghiên Bắc, mời anh đi vào bên trong, Tần Nghiên Bắc không chút để ý hỏi: "Từ khi nào sảnh ngoài trở thành cái chợ bán thức ăn rồi, là tôi không nhận được thông báo?"
Lập tức có người hiểu ý, đảo mắt cho người đưa hai cô gái vừa rồi còn tự cho mình là rất cao kia ra khỏi Tần trạch, trên mặt đất cũng được lau qua mấy lần, lúc này sắc mặt của Tần Nghiên Bắc mới hơi hòa hoãn, bảo Vân Chức đẩy anh vào trong chủ thính.
Vân Chức căn bản không để một hồi phong ba vừa rồi ở trong lòng, toàn tâm đều đặt trên trường hợp kế tiếp, cả đường đi cô hoa cả mắt, đẩy theo sự chỉ dẫn của Tần Nghiên Bắc đi tới bàn chính, ở vị trí thứ nhất trên cùng cố ý để trống một chỗ không đặt ghế dựa.
Vân Chức đem xe lăn dừng cạnh chỗ trống đó, không dám ngẩng đầu nhìn loạn, nhẹ giọng nói với Tần Nghiên Bắc một tiếng, liền chuẩn bị lui xuống.
Ánh mắt ở đại sảnh đều tập trung trên người cô, nóng rát như muốn ngưng tụ thành thực thể, cô dù có ý chí sắt thép hơn nữa cũng có chút nhịn không được.
Mới vừa bước ra một bước nhỏ, lão nhân ngồi ở chủ vị đã mỉm cười hỏi: "Nghiên Bắc, không giới thiệu chút sao, đây là ai?"
Vân Chức bị bắt dừng lại, thần kinh căng chặt, thái tử gia sẽ nói thế nào đây, trợ lý nhỏ? Bảo mẫu?
Sau một lát, Tần Nghiên Bắc mới bình tĩnh mở miệng, chỉ nói hai chữ: "Chức Chức."
Trước mắt Vân Chức trong chớp mắt trống rỗng.
Anh nói là...!Chức Chức?
Trên bàn chính đều là dòng chính của Tần gia, có cái gì mà chưa từng thấy qua, lúc này cũng đang âm thầm hít khí lạnh, chỉ có Tần Chấn ngồi ở phía bên kia của lão gia tử rũ mi cười nhạt, thậm chí còn hơi nâng ly ý muốn cụng với Vân Chức một chút.
Vân Chức từng gặp ông ta, theo phản xạ muốn cúi đầu lễ phép chào lại.
Tần Nghiên Bắc thu hết vào đáy mắt, bất động thanh sắc liếc nhìn Vân Chức một cái: "Còn không ngồi đi, chờ cái gì?"
Lúc này Vân Chức mới hậu tri hậu giác phát hiện, chỗ ngồi bên cạnh Tần Nghiên Bắc không có người, mà ý tứ hiện tại cư nhiên là để cho cô ngồi?! Đã nói là chỉ đẩy xe lăn rồi mà?!
Dư quang Tần Nghiên Bắc liếc cô, nhẹ giọng cười lạnh: "Em từng gặp người đẩy xe lăn nào mặc lễ phục chưa?"
Vân Chức đỡ trán.
Là cô ngốc nghếch, không nghĩ tới những thứ này, chỉ nghĩ thái tử gia có yêu cầu cao.
Đời này của Vân Chức, đây chắc chắn là bữa cơm gian nan nhất, một tiếng trôi qua mà giống như là lên đoạn đầu đài*, không ngừng bị người khác đánh giá, đến ngay cả lão gia tử Tần Giang Xuyên cũng thỉnh thoảng dừng lực chú ý lên trên người cô, cô cứ cảm thấy lão nhân tung hoành trên thương trường cả đời này đối với cô có chút thâm ý xem không hiểu.
*Bục cao làm nơi chém đầu người bị tội tử hình
Thật vất vả kiên trì tới lúc ăn xong, Vân Chức vội vàng đứng dậy muổn rời đi, Tần Giang Xuyên ôn giọng nói: "Nghiên Bắc, lên lầu với ta một chút, phiền Chức Chức chờ một lát được không?"
Bên tai Tần Nghiên Bắc ẩn ẩn thăng nhiệt.
Vân Chức cũng đỏ mặt, thái tử gia gọi bậy cái gì vậy! Ngay cả trưởng bối cũng đều lấy ra nói giỡn kìa!
Trải qua một bữa cơm, cô đã có những phân tích sâu sắc, cuối cùng đưa ra một kết luận hợp tình hợp lý, thái tử gia tám phần là bị người trong nhà giục kết hôn, bên người anh lại không có ai, vì tránh phiền toái mà xách luôn cô tới đây làm lá chắn.
Người này, quá chuyên quyền độc đoán, trước đó căn bản không hề hỏi ý kiến cô trước gì cả.
Thời điểm bên này náo nhiệt, Tần Chấn đã ngồi xuống ở phía xa xa, cách một đám người nhìn về phía Vân Chức.
Người phụ nữ trung niên mang châu quang bảo khí ở bên cạnh ông ta dùng ly rượu che miệng, thấp giọng nói: "Lão Tứ, đây là phương án? Lúc này mới qua bao lâu chứ, Tần Nghiên Bắc đều đã mang theo người nghênh ngang vào nhà rồi, chú xem mặt ba cao hứng như thế kia cơ mà! Lúc trước chính miệng chú nói, chỉ cần làm cho Tần Nghiên Bắc hiểu lầm cô gái kia đối với hắn có mục đích riêng thì hắn sẽ tự mình xử lý cô ta, mà chú nhìn hiện tại xem!"
Tần Chấn trầm mặt: "Tới nay em cũng không rõ, vì cái gì mà ba sẽ trăm phương ngàn kế vòng một cái vòng lớn như vậy đẩy cô gái kia tới trước mặt Nghiên Bắc chứ, em chỉ biết là cô gái đó dường như có điểm đặc biệt, có thể trị được bệnh của Nghiên Bắc, hôm nay xem ra đã đúng đến tám chín phần mười rồi, ba đúng là đã đối với cô gái đó nhìn bằng con mắt khác."
"Tâm tư của ba ai có thể hiểu?"
Người phụ nữ lạnh lùng cười một tiếng.
"Tần Nghiên Bắc vốn là con chó hoang bị trục xuất, ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, tinh thần có bệnh, dựa vào cái gì mà lúc trước ba lại muốn tìm nó trở về chứ.

Lại còn không để cho những đứa cháu tinh anh được giáo dục cẩn thận từ nhỏ tới lớn làm người thừa kế, nếu không phải chú thận trọng, ngẫu nhiên phát hiện ra ba cư nhiên lại ngầm dẫn đường cho cô gái này đi tìm Tần Nghiên Bắc, chỉ sợ bệnh tâm thần của nó sẽ bị cô gái kia trị hết mất, còn chúng ta lại càng không có phần thắng!"
"Một khi con chó hoang kia thật sự thừa kế Tần gia, những người gọi là cô chú như chúng ta không biết rằng sẽ chết thảm như thế nào đâu.

Nó tuyệt đối không có khả năng cho chúng ta một con đường sống..." Ánh mắt người phụ nữ quyết tuyệt, "Gia nghiệp lớn như vậy, bất luận thế nào cũng không thể rơi vào trong tay nó được, lão tứ, chú làm ra tai nạn xe cộ lại không để người ta đâm chết nó đi, còn giữ lại cái chân tàn tật, hiện tại công tâm cũng không thành, rốt cuộc còn có biện pháp nào không?"
Tần Chấn xoa xoa ống tay áo: "Em không thể chính diện phản kháng ba, bằng không trước đó cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô gái này đã sớm không còn đáng giá nhắc tới, hà tất phải phí những tâm tư đó? Em vốn tưởng rằng, đúng lúc gán cho cô ta một cái mác gián điệp thì Nghiên Bắc sẽ không để cho cô ta tiếp cận, nhưng em lại không thể dự đoán được, cô ta đối với Nghiên Bắc lại có lực hấp dẫn lớn như vậy, cho dù biết cô ta có mục đích không thuần thì nó cũng tỏ ra không sao cả."
"Nhưng chị có phát hiện ra không..." Tần Chấn chậm rãi cười, "Bản thân cô gái kia, dường như không có bất cứ tình yêu nam nữ gì với nó cả."
Người phụ nữ trung niên đột nhiên phản ứng lại: "...!Ý chú là, chứng vọng tưởng của con chó hoang kia?"
Tần Chấn rũ mi cảm khái: "Luận tài hoa, em không bằng Nghiên Bắc, thủ đoạn trên thương trường cũng không bằng nó, không có ngoan độc quyết đoán như nó, nhưng mà có một thứ, em sớm đã qua cái tuổi bị tình cảm chi phối, mà đáng tiếc nó lại chỉ vừa mới bắt đầu, hơn phân nửa vẫn là tự mình tạo ra ảo giác cho mình."
Nói xong ông ta liền đứng lên, nhìn Vân Chức phía xa: "Tình thế thay đổi, cách đối phó với nó cũng phải thay đổi theo, vì bảo vệ cô gái này, Nghiên Bắc chắc là cái gì cũng đều có thể nói ra được, không bằng chúng ta thử xem."

Tần Nghiên Bắc từ trên thư phòng của ông nội đi xuống, lúc cửa thang máy mở ra liền chính diện gặp phải Tần Chấn.
Tần Chấn tựa hồ đang đợi thang máy, lúc đối mặt với anh vẫn như cũ ôn hòa cười cười: "Nghiên Bắc, chú tư vừa lúc muốn đi tìm cháu đây."
Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt nói: "Chú tư có chuyện thì nói đi."
Tần Chấn chủ động tiến lên, nắm lấy tay vịn xe lăn, ánh mắt đảo qua đùi anh.
Ông ta đẩy Tần Nghiên Bắc ra khỏi thang máy, thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới gần chủ thính, trong miệng đều là nói những chuyện công việc nghiêm túc, trước xin lỗi nói: "Gần đây cháu bị thương phải tĩnh dưỡng, chú tư đã vượt quyền không ít, chờ cháu hồi phục rồi, chú sẽ trả lại cho cháu."
"Những lời này đã nói qua bao lần rồi?" Tần Nghiên Bắc không chút gợn sóng: "Chú tư không thấy phiền sao?"
Lạnh lùng nơi khóe mắt Tần Chấn tăng lên, vừa chậm rãi đi về phía trước, vừa tùy ý nói: "Được, vậy không nói để cháu phiền lòng nữa, chú không nghĩ tới hôm nay cháu sẽ dẫn người về, cô gái Vân Chức kia lần trước chú ở Thanh Đại có gặp qua, cảm thấy không tệ, hai đứa tiến triển nhanh thật, chú tư cũng cao hứng thay cháu, nhìn dáng vẻ đúng là nghiêm túc đối đãi, chuẩn bị kết hôn sao?"
Vào lúc Tần Nghiên Bắc trầm mặc vài giây, ông ta híp híp mắt, lại ý vị thâm trường bổ sung: "Cô gái đó đúng là có phúc, chỉ là tình huống nhà chúng ta có chút phức tạp, không biết...!cô ấy có thể chịu được hay không."
Ngón tay Tần Nghiên Bắc thu lại, không dấu vết siết chặt, lông mi khép hờ, đáy mắt lộ ra tàn bạo.
Lời này của Tần Chấn là có ý tứ gì, là hoài nghi tiến độ Vân Chức công lược anh?
Đúng là lấy hiểu biết của Tần Chấn với anh mà nói, anh là người bạc tình, ý chí lại sắt đá, trời sinh tính tình đa nghi, không có khả năng tùy ý động tâm với người khác, Vân Chức như vậy hôm nay có thể cùng anh xuất hiện ở Tần gia, liệu có thể đại biểu cho việc anh đã nhìn thấu thân phận cùng mục đích của cô, mà Vân Chức đã bị anh xúi giục thành công, phản bội Tần Chấn?
Trước đó, anh dùng đủ loại phương pháp điều tra qua, đến nay cũng chưa có tìm được đến tột cùng Vân Chức có nhược điểm gì bị Tần Chấn nắm được trong tay, nhưng ít ra anh xác định, cái nhược điểm này đối với cô cực kỳ quan trọng, nếu không cô sẽ không ở dưới tình huống yêu anh như vậy mà đồng ý yêu cầu của Tần Chấn, mang theo mục đích tới tiếp cận anh.
Hiện tại Tần Chấn là đang ám chỉ anh, muốn xử lý phản độ không có ý chí như Vân Chức sao?
Xe lăn đi qua hành lang không một bóng người, ánh đèn không sáng lắm chiếu tới trên mặt Tần Nghiên Bắc, giữa mày anh dày đặc khói mù.
Anh đương nhiên có thể trực tiếp làm rõ với Tần Chấn, đem Vân Chức hoàn toàn kéo vào dưới đôi cánh bảo vệ của mình, chặt đứt quan hệ với Tần Chấn, tùy ý để ông ta đánh trả thế nào cũng được, anh cũng không tin mình không bảo vệ được một cô gái.
Nhưng nếu như thật sự làm như vậy, anh lại không biết được có ảnh hưởng gì đối với nhược điểm của Vân Chức hay không, rất có khả năng sẽ động tới điểm mấu chốt của cô khiến anh trở tay không kịp.
Tốc độ dưới chân Tần Chấn càng chậm hơn, nụ cười bên môi chân thành tha thiết.
Tần Nghiên Bắc sẽ chọn như thế nào đây?
Nếu Tần Nghiên Bắc không màng Vân Chức có bị tổn thương hay không, thừa nhận là thích cô, như vậy Vân Chức sẽ biết Tần Nghiên Bắc đối với cô căn bản không phải là cảm tình từ ân cứu mạng gì mà là tình yêu nam nữ, xoay người liền sẽ bị dọa chạy, sẽ mang tới đả kích tinh thần cho anh.
Còn nếu Tần Nghiên Bắc có tâm tư sâu kín, bất chấp bảo vệ an toàn cho Vân Chức, sợ cô bị tổn thương, phủ nhận mình thích cô, như vậy lời anh nói ra tuyệt đối sẽ không hề dễ nghe, Vân Chức chính tai nghe được, sẽ đối với anh thất vọng hoặc cũng có thể là sẽ rời khỏi anh luôn, lấy sự kiêu ngạo của anh, sao có thể đi ăn nói khép nép vãn hồi?
Tần Chấn hơi hơi nhướng mày, rũ mắt thấy được động mạch bên cổ của Tần Nghiên Bắc đang hơi nhảy lên.
Nghiên Bắc, đây kỳ thật là cục diện chết của cậu.
Mà trọng điểm của cục diện chết này, lại là Vân Chức chưa bao giờ yêu cậu.
***
Vân Chức được sắp xếp ở khu chờ nghỉ ngơi ở bên cạnh chủ thính, trong tay bưng ly nước trái cây, trong lòng ngóng trông buổi gia yến này nhanh chóng kết thúc, cô ở trong hoàn cảnh như vậy đã sắp hít thở không thông rồi.
Một người phụ nữ mang châu quang bảo khí đi từ bên cạnh qua, không cẩn thận dẫm phải góc váy, thân thể lảo đảo, đụng tới cánh tay của cô.
Nước trái cây bị rung theo, dính đầy ra tay Vân Chức.
Vân Chức vội vàng đứng lên, nhận ra người này là người ban nãy có mặt ở trên bàn chính, cô của Tần Nghiên Bắc, Tần Ngọc.
Tần Ngọc xin lỗi nói: "Ngại quá Chức Chức, cô đưa cháu đi rửa tay nhé."
Vân Chức nghe trường bối cả nhà đều gọi như vậy, bên mặt hồng hồng vẫn chưa rút đi được.
Cô nói cảm ơn, cùng Tần Ngọc đi ra hành lang phía sau chủ thính, đi được nửa đường thì ngoài ý muốn nghe được thanh âm của Tần Nghiên Bắc truyền tới từ sau bức tường trang trí, tuy rằng không quá rõ ràng, thế nhưng có thể nghe được nội dung chính.
Cô bất giác dừng lại một chút, đi tới gần bên kia nửa bước, quay đầu muốn nói với Tần Ngọc, thì ra Nghiên Bắc đã từ trên lầu xuống rồi.
Mà một giây sau, người đàn ông lại không hề có tình cảm gì, trộn lẫn tiếng cười khẽ nhàn nhạt xuyên qua bức tường này, cao cao tại thượng lập tức áp vào trong tai cô.
"Chú tư, chỉ sợ là chú hồ đồ rồi."
"Tôi đưa cô ta về nhà là có thể chứng minh tôi để ý cô ta?"
"Cô ta luôn miệng nói báo ân, thực tế cũng chỉ là lấy cớ mà thôi, thời thời khắc khắc đều dùng thủ đoạn tâm cơ với tôi, một người phụ nữ không có mục đích rõ ràng như vậy, chú cho rằng tôi có thể coi cô ta như cái gì?"
-----------
Shmily: Tiếp theo là chuỗi ngày ngược tâm (có ngược thân) bắt đầu.

Mở màn sẽ là một đoạn ngược tâm "nhè nhẹ" của anh Tần nhà ta ha ~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi