EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


Vân Chức cảm thấy nóng, mà nhiệt độ cơ thể vốn dĩ đã cao, chăn lại bị trùm kín mít như vậy, nhưng so với cái người đang ôm lấy cô kia thì những cái này đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Cô giống như rơi vào một vùng nước sâu không thấy đáy, muốn thoát nhưng không có hiệu quả, ngược lại còn bị vây chặt hơn, mỗi một tấc trên da đều vô cùng áp lực, nhiệt độ cứ thể tăng cao khiến người khác không có chỗ nào để trốn.
Hôm nay anh dùng cùng một chai sữa tắm và dầu gội với cô, nhưng chẳng những không có hạ thấp tính nguy hiểm mà còn nhiều thêm chút kiều diễm khó nói, giống như không biết từ lúc nào, hai người thế nhưng đã có nhiều thêm một bí ẩn nào đó không thể nói rõ.
Đêm khuya trời đông giá rét nằm ở trong căn phòng nhỏ, xài chung phòng tắm, hơi thở xâm chiếm lẫn nhau, trong bóng đêm không người nào biết, anh thấp giọng gọi nhũ danh thân mật của cô.
Vân Chức há to miệng để hô hấp, tận dụng hết mọi khả năng duy trì khe hở với Tần Nghiên Bắc, sốt ruột nói: "Tôi chỉ muốn nhìn xem trạng thái anh thế nào mà thôi, sợ anh xảy ra chuyện gì mà không lên tiếng, tôi sẽ không thể phát hiện kịp thời."
Thanh âm Tần Nghiên Bắc càng lúc càng khàn, chậm rãi lặp lại: "Ừm, anh nghe được, em sợ hãi, sợ anh xảy ra chuyện."
Lời Vân Chức muốn nói lại dừng lại.
Anh nói như vậy cũng không có sai, vấn đề là cô không thể nói được có chỗ nào không thích hợp.
Vân Chức theo bản năng bổ sung: "Tết nhất, nếu như anh ở trong cái phòng nhỏ cho thuê này của tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy tôi có xin lỗi hay chết vài lần cũng không đền được mất."
Bên môi Tần Nghiên Bắc như có như không cọ vào vành tai mềm ấm của cô, giống như khẽ chạm hôn.
Vân da của anh kiên cố giãn ra, tứ chi thon dài, ở trong cái chăn này tạo ra lồng giam, hơi cuộn thân thể nhẹ nhàng vây cô lại, phảng phất như rốt cuộc cũng túm được con mồi mình tâm niệm đã lâu vào tròng, nhìn như thong thả ung dung, thực tế lại vô cùng vội vàng mà chuẩn bị ngầm chiếm hữu, độc hưởng.
"Đừng giải thích." Sống lưng Tần Nghiên Bắc cong xuống, ôm lấy người trong ngực, tựa như đang hôn mà cọ qua má cô, "Anh biết em để ý anh."
Anh nâng tay lên, che lại môi cô, ngăn cản cô lại nói ra những lời như phủi sạch quan hệ, chôn sâu vào trong cổ cô, giọng nói trầm thấp bướng bỉnh lẩm bẩm: "Mặc kệ em tức giận thế nào, cãi nhau với anh ra sao, bảo rằng chúng ta không thể quay lại như trước, anh đều có thể hiểu được là em đang để ý anh."
Vân Chức không có khả năng từ bỏ anh.
Anh cũng đã không tìm được đường lui nữa rồi.
Mấy ngày xa nhau này, ở trong đêm khuya ngày hôm nay, anh thanh tỉnh nhìn thấy bản thân nhảy vào vực sâu, đối với người trước tới nay cảm thấy không bao giờ có khả năng, cúi người nhận thua.
Vân Chức không phải vẫn luôn muốn ép anh yêu cô sao, cho dù chính anh đều cảm thấy vô cùng vớ vẩn, nhưng bất luận là phủ nhận bao nhiêu lần đi chăng nữa, sự thật đã ăn sâu cắm rễ ở trong lòng, không chịu khống chế mà mọc rễ lan tràn trong cốt cách huyết nhục của anh rồi.
Dù cô có đưa ra yêu cầu không thực tế hay là khó đạt tới như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ thực hiện cho cô.
Tần Nghiên Bắc chuyển qua mặt Vân Chức, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, môi ép xuống, đè ở trên mu bàn tay đang đặt ở trên mặt cô.
Dưỡng khí Vân Chức không đủ, thật sự không thoát nổi sự kiềm chế của Tần Nghiên Bắc, liền dứt khoát lui một bước mà cầu, gian nan xoay người ở trước ngực anh, đưa lưng về phía anh, phá tan cái loại vây hãm như thiên la địa võng này.
Cô đè xuống tim đập nhanh, trong vài phút ngắn ngủi đã nghĩ ra đủ loại cách thoát khỏi cái ôm của anh.
Nhưng mà cô chỉ hơi động đậy một chút thôi, người phía sau liền giống như bị đâm vào nơi thần kinh đau đớn nhất, phản ứng cực lớn, hoàn toàn muốn áp đảo túm cô trở về, cất từng tiếng khàn khàn: "Đừng động đậy, đừng đi."

Uy hiếp, cảnh cáo, ra lệnh, càng là ẩn nhẫn khẩn cầu.
Vân Chức thật sự không dám chạy nữa, trên môi cắn ra dấu răng, cô an phận yên tĩnh lại, thử nắm lấy tay Tần Nghiên Bắc, rầu rĩ nói: "Vậy anh...! đừng ôm chặt như vậy, tôi không thở được."
Cô không chống cự nữa, mất sức lực nằm ở trong khuỷu tay anh, trong lòng hiểu rõ anh đã gắng gượng đến kiệt sức rồi, đây là những ý chí cuối cùng đang cố gắng chống đỡ.
Vân Chức không nhớ rõ là qua bao lâu, hô hấp nóng bỏng bên cổ rốt cuộc cũng dần dần vững vàng.
Trán cô đã rịn ra chút mồ hôi, thật cẩn thận sờ tới điện thoại trên bàn cạnh đầu giường, độ sáng chỉnh tới thấp nhất, nhắn một tin WeChat cho Phương Giản, dò hỏi bệnh tình sắp tới của Tần Nghiên Bắc, cùng với...!cô có phải thật sự là hữu dụng đối với bệnh của anh hay không.
Phương Giả trả lời lại rất nhanh: [Từ lúc hai người bắt đầu cãi nhau, cậu ta liền thoát khỏi khống chế, thuốc về cơ bản là đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, cho dù có hiệu quả ngắn ngủi thì cũng không được bao lâu sẽ lặp lại phát bệnh, nói đến cùng căn nguyên vẫn là chịu phải ảnh hưởng cảm xúc từ cô.]
[Cô đương nhiên hữu dụng với cậu ta rồi...] Phương Giản cho rằng cô gái nhỏ xấu hổ, không xác định được tầm quan trọng của bản thân đối với Tần Nghiên Bắc, vì thế liền làm người tốt, thẳng thắn giảng giải, [Vốn phương pháp trị liệu cho cậu ta đã tới đường cùng bí lối rồi, là sau khi cô tới bên cạnh thì cậu ta mới có chuyển biến tốt như vậy, cô vừa đi, tinh thần của cậu ta đã sụp đổ nhanh chóng.]
Phương Giản mặt ngoài là bác sĩ toàn khoa, nhưng cũng là bác sĩ tư nhân của Tần Nghiên Bắc, trên thực tế đã liên tục phụ trách bệnh tâm lý của Tần Nghiên Bắc hơn ba năm rồi, vô cùng am hiểu bệnh tình của anh.
Tuy Vân Chức tin lời Tần Nghiên Bắc, nhưng khi tận mắt nghe được bác sĩ Phương nói thì mới có cảm giác chân thật.
Cô rúc ở trong ngực Tần Nghiên Bắc, thật sự không có cách nào xem nhẹ loại tư thế vượt quá giới hạn này, lại uyển chuyển hỏi Phương Giản: [Thời điểm anh ấy phát bệnh, hành vi sẽ rất khác thường sao? Tỷ như...!đối với những người bên cạnh có hành động thân mật chẳng hạn.]
Phương Giản cảm thán một tiếng, cho rằng thái tử gia ỷ vào bệnh tình mà làm gì bạn gái, nếu như lúc này hắn phá đám, vậy chẳng phải là tìm chết sao.
Vì thế liền nghiêm túc trả lời: [Có chứ, vô cùng khác thường, khát cầu thân mật, không nghe đạo lý, nếu như cậu ta có làm gì quá mức với cô, hy vọng cô có thể thông cảm, chờ sau khi cậu ta ổn định được rồi thì tự nhiên là sẽ khôi phục lại bình thường thôi.]
Vân Chức cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Tần Nghiên Bắc như vậy quả nhiên là bởi vì sinh bệnh, không phải...!là vì cái gì khác.
Chờ tới sáng mai anh tỉnh lại, hết thảy đều sẽ trở về ban đầu thôi.
Anh vẫn là thái tử gia kiêu căng lãnh đạm, cho dù anh thật sự cần cô để chữa bệnh thì cũng không có khả năng sẽ hạ mình cầu xin như trước nữa, với tính cách của anh, hẳn là sẽ gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu, bắt cô phải làm theo.
Vân Chức không hiểu rõ trong lòng có cảm giác gì, cô bị bắt gối lên cánh tay căng chặt của Tần Nghiên Bắc, chóp mũi đều là hương cỏ cây trên người anh, giờ khắc này rõ ràng là thân mật nhất, nhưng cũng rất rõ ràng là nó chỉ là tạm thời.
Anh xin lỗi, nhận sai cùng với nhu cầu mãnh liệt đều giống như một trận bất mãn phát tiết bởi vì cô tự ý rời đi, chờ trời sáng rồi, liền sẽ trở lại như trước kia.
Sự khác biệt duy nhất chính là, cô muốn giúp anh trị liệu.
6 giờ sáng sớm ngày hôm sau, phía chân trời có một tia đỏ ửng, Vân Chức xác định Tần Nghiên Bắc ngủ thật sự sâu, mới kiên nhẫn từng chút một thoát khỏi sự khống chế của anh, rón ra rón rén đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhẹ nhàng chân tay chuẩn bị cơm sáng, bỏ vào trong hộp giữ ấm, từ trong gương nhìn thấy trên cổ mình có một dấu vết đỏ thẫm khó nhìn thẳng, liền tìm hai cái băng keo cá nhân dán lên, để lại một tờ giấy, mặc áo khoác vào rồi lặng lẽ ra cửa.
Hôm nay là Trừ Tịch, cửa hàng xung quanh chỉ còn có vài nơi là mở cửa như mọi ngày, nhưng nhiều nhất cũng chỉ buôn bán tới 3, 4 giờ chiều thì sẽ đóng cửa, Vân Chức không có chuyện gì bắt buộc phải làm, chỉ là không biết làm cách nào để tỉnh táo đối mặt với Tần Nghiên Bắc.

Ngày hôm qua những lời cô đã nói rõ ràng đó, anh khẳng định vẫn còn nhớ, sẽ không cần giáp mặt lặp lại nữa.
Sau khi trạng thái tinh thần của thái tử gia ổn định, không cần cô đuổi đi, anh tuyệt đối sẽ rời khỏi căn nhà nhỏ đó của cô trước, hối hận vì sao tối hôm qua lại hèn mọn cầu xin cô như vậy.
Chờ muộn một chút rồi cô về, thời điểm đồng hồ điểm 0 giờ đêm sẽ một mình nấu một nồi sủi cảo đông lạnh, Tết Âm Lịch mọi năm như một này cũng sẽ an an tĩnh tĩnh mà trôi qua thôi.
Vân Chức không biết, một khắc cô đóng cửa, Tần Nghiên Bắc cũng đã tỉnh, cánh tay anh ngăn trở mắt, thẳng đến khi hơi thở xung quanh tản mất, trong phòng chỉ còn lại có tiếng tim đập rõ ràng.
Tần Nghiên Bắc căng cứng người ngồi dậy, trong nhà không có dép lê dành cho nam, anh đi chân trần vào trong phòng khách nhỏ, trên bàn trà đặt một tờ giấy viết tay của Vân Chức, mấy chữ ngắn gọn lại xa cách: [Tỉnh rồi thì nhớ ăn cơm nhé, lúc đi thì đóng cửa lại giúp tôi.]
Tần Nghiên Bắc ấn ấn giữa mày, cố tình làm lơ sự vô tình giữa những lời này của cô, thấp giọng cười cười.
Cô thật ra là da mặt mỏng, sáng sớm liền trốn mất rồi, tối hôm qua cũng không biết là ai không ngủ được bò tới mép giường nhìn anh, bị anh tóm được còn muốn chạy.
Anh lặp lại hồi ức Vân Chức dịu ngoan nằm trong ngực anh, áp chế lại tầng tầng lớp lớp chỗ trống, những thứ không rõ ngọn nguồn mất đi cảm giác giống như hấp thụ trên xương cốt anh, từng chút từng chút gặm cắn.
Tần Nghiên Bắc híp mắt nắm chặt ngón tay.
Vân Chức yêu anh yêu đến muốn mạng, giữ anh ở lại, được anh ôm ngủ qua đêm, còn chưa đủ chứng minh sao.
Cô chỉ kém mặt đối mặt thổ lộ với anh mà thôi.
Tần Nghiên Bắc ăn xong bữa sáng Vân Chức làm xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ, nhìn bài trí xung quanh một vòng, gọi điện thoại bảo tài xế đưa xe lăn lên lầu.
Chờ trở lại trong xe ô tô, xử lý xong tất cả mọi công việc ngày hôm nay cùng chuẩn bị đầy đủ hết đồ vật cần thiết.

Chạng vạng, Tần Nghiên Bắc mới có thời gian nhớ tới phải xem cái túi giấy hôm qua đoạt từ chỗ Giang Thời Nhất.
Vân Chức tự tay đưa cho Giang Thời Nhất một bộ quần áo.
Sắc mặt Tần Nghiên Bắc lạnh lùng, ngồi ở hàng sau xe ô tô cau mày bóp chặt cái túi, tùy tiện khảy khảy, tầm mắt vốn dĩ mang theo chán ghét dần dần ngưng lại, lúc này không che giấu được sự tức giận cùng với ở phế phủ đang tàn sát bừa bãi chua xót.
Quần áo trong túi căn bản không phải là quần áo đàn ông bình thường, nó giống như đồ tình thú cắt may bày trò lần trước của cô, là một bộ quân trang đã được sửa qua, khí chất nghiêm chỉnh không còn nhiều lắm, từ trong ra ngoài đều có ý tứ mờ ám.
Cổ áo cố ý để trống hai nút thắt trên cùng, cánh tay được may thắt nút có thể lộ ra cơ bắp dưới các lỗ ở trên tay áo, vải ở bên hông hơi rách, có thể mơ hồ lộ ra màu da, quần dài quân trang phía dưới thẳng thớm, thắt lưng màu đen treo ở bên trên, bên dưới là một đôi ủng.
Này mà là quần áo cho người mặc sao?!
Vân Chức mua cho anh thì thôi đi, ngay cả tên chó má Giang Thời Nhất kia mà cô cũng mua cho?! Coi anh chết rồi sao?!

***
Buổi sáng Vân Chức đi tới phòng triển lãm, nhân viên cửa hàng đã nghỉ, Đường Dao đã cùng cha mẹ đi Hokkaido ăn tết, mấy con mèo đều được đưa tới bệnh viện thú cưng ở bên cạnh nuôi ngắn hạn.
Một mình cô dựa vào bên cửa sổ ngồi suốt buổi sáng, muốn nhân thời gian vẽ tranh, nhưng vẫn không thể lấy được cảm hứng, giãy giụa hồi lâu, vẫn là ngồi xe trở về nhà, muốn xác nhận xem Tần Nghiên Bắc rốt cuộc đã đi hay chưa.
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng thái tử gia nhất định đã sớm rời đi rồi, nhưng lúc vặn khóa cửa ra thấy trong nhà trống vắng thì cô vẫn có cảm giác khó có thể miêu tả mà hơi ngây người một chút.
Hàng xóm lầu trên lầu dưới từ giữa trưa đã bắt đầu tụ họp ồn ào, tiếng pháo nổ vẫn luôn vang, Vân Chức đứng ở ngoài cửa một lúc lâu mới vào cửa, nhìn khắp nơi một lượt, không thấy được dấu vết Tần Nghiên Bắc để lại, ngay cả chăn anh dùng qua cũng đã được cất gọn.
Vân Chức rũ rũ mắt, ngoài ý muốn phát hiện vị trí tờ giấy cô đặt bị thay đổi, dán ở trên đầu giường của cô, cô đi qua xé xuống, một hàng chữ mới nghênh ngang viết bên dưới.
[Có bản lĩnh thì ở nhà giám sát anh.]
Vân Chức bị tức đến bật cười, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn, là số của người phụ trách bên phía bệnh viện thú cưng.
Cô có dự cảm không tốt lắm, vội vàng ấn nghe, đối phương sứt đầu mẻ trán mà xin giúp đỡ: "Vân Chức, Nhạn Nhạn nhà cô làm sao vậy, những con mèo khác đều rất ngoan, không nháo một chút nào, nhưng nó từ lúc tới đây cứ lăn qua lộn lại chưa từng ngừng nghỉ, tôi thấy chắc là nó không quen với hoàn cảnh này rồi nên nhớ cô, cô có muốn tới xem một chút không."
Vân Chức không yên lòng, lập tức cầm túi chạy ra khỏi cửa, tới bệnh viện thú cưng, Nhạn Nhạn vừa thấy cô tới, tính tình nhỏ liền lập tức biến mất, dính người dán ở trong lòng cô kêu meo meo, hiển nhiên là không muốn ở chỗ này ngoan ngoãn ăn tết.
Người phụ trách bất đắc dĩ cười nói: "Con mèo nhỏ này trước kia chịu tổn thương quá nhiều, tâm lý tương đối yếu ớt, rất cần cô, nếu như cô tiện thì mang nó về nhà chăm sóc vài ngày cũng được, chờ nó vững vàng rồi thì lại đưa tới đây."
Vân Chức gật đầu đáp ứng, dù sao cô cũng chỉ có một mình, còn không bằng mang Nhạn Nhạn về.
Chờ bệnh viện thú cưng bên này làm kiểm tra toàn diện lại cho Nhạn Nhạn một lần nữa, xác nhận không còn vấn đề gì khác, sắc trời cũng đã tối sầm, pháo hoa bên ngoài bay lên không trung, chiếu lên cửa kính một mảnh lộng lẫy
Vân Chức cầm balo đựng mèo đi ra khỏi bệnh viện, lúc về tới trước cửa nhà liền nhận được WeChat của Giang Thời Nhất: [Bọn anh đều đang đợi em, em không tới sao?]
Trước dòng tin nhắn này là bảy, tám bức ảnh chụp, đúng là như lời anh ta nói, số người tới không ít, đều là những gương mặt tương đối thân quen với Vân Chức.
Giang Thời Nhất thuê một phòng bao ở hội sở, gọi người chụp cho anh ta mấy tấm, anh ta ngồi ở sofa chính giữa tấm ảnh, trong tay bưng một cái bánh kem.
Ngày hôm qua anh ta cố ý chuẩn bị bộ trang phục kia, nhờ thầy giáo đưa cho Vân Chức, lại để Vân Chức đưa cho mình.
Anh ta thấy trước kia Vân Chức luyện vẽ thường vẽ những hình tượng như vậy, vốn định nhân cơ hội này mặc cho cô xem, kết quả lại không thành công.
Đêm nay nếu thật sự không hẹn được cô ra, anh ta thật sự sẽ mất hết kiên nhẫn.
Vân Chức lướt hết một loạt ảnh Giang Thời Nhất gửi tới, tới bức cuối cùng, tin nhắn lại tiếp tục hiện lên: [Chức Chức, xin lỗi vì lúc trước anh không có nói cho em, kỳ thật năm đó trận hỏa hoạn ở Đồng huyện kia, anh là đương sự.]
Tim Vân Chức chợt ngừng đập.
Cô nắm chặt tay, không có xúc động nhất thời trả lời lại, mang Nhạn Nhạn thả chậm tốc độ đi vào trong tòa nhà.
Thời điểm thất thần, tay cô vô ý thức mở vòng bạn bè WeChat ra, bên trong là những dòng trạng thái mới kéo mãi không hết, đều là những bữa cơm tất niên với đủ loại sắc thái khác nhau, có cả những miếng sủi cảo đa dạng nhân.
Nửa tiếng trước, một bức ảnh chụp đôi vợ chồng trung niên đang thân mật khoác vai một người thanh niên trẻ tuổi, đồ ăn trên bàn thực phong phú, là bức ảnh người một nhà hoàn hảo.
Mà trên vách tường ở đằng sau họ treo một tấm ảnh chụp gia đình, hai anh em thời còn trẻ bị người ta dùng kéo cắt ngang qua, mặt và thân hình đều rất mơ hồ, cho tới bây giờ vẫn như cũ chưa từng được thay đi, cứ châm chọc lại đáng thương như vậy mà đâm vào trong mắt cô.
Vân Chức cúi đầu, tắt điện thoại, mu bàn tay để ở chóp mũi ngừng vài giây.

Cô nhìn về phía ngoài cửa tòa nhà, đêm nay lại là một đêm tuyết rơi, hàng cây ven đường bị phủ một tầng sương lạnh, giống như những bông hoa tươi tốt, cô không nhịn được lại nhớ tới những cái cây nở hoa trong nhà kính ở Nam Sơn Viện, cũng giống như vậy, sạch sẽ mềm mại nhú ra những nụ hoa.
Thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Vân Chức bế Nhạn Nhạn lên, mặt nhẹ nhàng chôn ở trên người nó, nhỏ giọng nói: "Chờ lần tới chị sẽ cho em thêm nhiều nước với thức ăn cho mèo nhé, chị phải ra ngoài một thời gian, tối nay chúng ta ăn sủi cảo đông lạnh nha."
Tới lầu 12, cô thả Nhạn Nhạn lại vào trong balo, chậm rãi đi ra khỏi thang máy, chìa khóa cắm vào ổ chậm rãi vặn, cửa phát ra tiếng vang rất nhỏ, đẩy về phía ngoài.
Theo khe cửa mở lớn, ánh đèn trên hành lang chậm rãi tối xuống, ánh sáng trong nhà chiếu tới liền phá lệ lóa mắt.
Vân Chức sửng sốt, cho rằng bản thân đi nhầm nhà, cô lùi lại nửa bước nhìn biển hiệu ở bên ngoài, xác nhận số nhà xong mới cảm thấy mình thật ngốc, chìa khóa đều đã mở được rồi, sao có thể nhầm được chứ.
Góc trái tim đang trầm xuống của cô không nhịn được mà bắt đầu nảy lên, nắm chặt tay vịn, hô hấp nhanh chóng, hết thảy mọi thứ trong phòng khách cơ hồ đều đã thay đổi toàn bộ.
Những thứ đồ trang trí qua loa cùng với những ngăn tủ giản dị mua lúc chuyển nhà tới đã biến mất, bộ sofa sắp sập kia cũng không biết đã được dọn đi đâu.
Những nơi cô nhìn tới, mỗi một thứ đồ đều đã được đổi mới, cô ngơ ngẩn cởi giày ra đi vào, dưới chân dẫm lên tấm thảm mềm mại ấm áp, bao lấy cô lún xuống.
Bên cạnh sofa màu vàng, những cái hộp lớn nhỏ được đóng gói cẩn thận cơ hồ chiếm nửa cái phòng khách, từng món từng món đều được cẩn thận gắn thêm một dải lụa, không chỉ là đồ vật bình thường mà là quà tặng, những món quà đó đều có một tờ giấy nhỏ kèm theo gắn ở bên trên, chữ viết trên giấy hào sảng lại kiêu ngạo.
[Hai ngày đi công tác, mua cho em chút quà nhỏ.]
Mà bên cạnh tờ giấy là một cành hoa.
Tươi mới sinh sôi, là được cắt từ trên một cành hoa ở trong nhà kính Nam Sơn Viện.
Vân Chức nghe thấy trong phòng bếp có thanh âm, bước chân hơi rối loạn, cầm lấy cành hoa kia, chạy chậm về phía cửa kính đang khép hờ, cô ấn tay vịn, dừng hai giây rồi mới đẩy ra.
Phòng bếp nhỏ hẹp, ánh đèn đặc biệt sáng trong, dưới ánh sáng đó, người đàn ông ỷ vào thân cao chân dài, chây lười nghiêng ngồi ở trên bệ bếp màu trắng.
Yết hầu Vân Chức giật giật, trước nhìn đến một đôi quân ủng cổ cao, đem mắt cá chân cùng đường cong cẳng chân của anh bao phủ đến vô cùng hoàn hảo, lại nhìn lên trên là ống quần quân trang thẳng tắp, bởi vì động tác ngồi mà hình dáng cơ bắp dưới chân càng thêm rõ ràng.
Bên hông anh được cài thắt lưng, vải dệt hơi rách không che được làn da của anh, thân trên không mặc nghiêm chỉnh, nút áo mở rộng hơn phân nửa, cổ tay áo xắn lên trước, dưới tay áo là cơ bắp cùng làn da khỏe mạnh, khí chất như luân hãm không thể tả, câu đến mức xoang múi người khác nóng lên.
Làn da của người đàn ông tái nhợt, lại bởi vì căng thẳng mà hơn banh ra, mạch máu nổi lên rõ ràng uốn lượt đến tận đốt ngón tay anh, trong tay thế nhưng còn đang nặn một miếng sủi cảo.
Tầm nhìn Vân Chức hơi mơ hồ, hỏi anh: "Tần Nghiên Bắc, anh đang làm gì thế?"
Tần Nghiên Bắc nâng nâng mắt, cánh tay hướng qua bên cạnh, chân hơi tránh ra để lộ thứ ở trên bệ cho cô xem, bên trên là những miếng sủi cảo được tự tay anh nặn sắp xếp chỉnh tề trong đĩa.
Anh mặc một thân quần áo đặc thù, nghiêm nghị lộ ra dục thái khôn kể, làm như không chút để ý mà nói: "Nói khách quan, đây là sủi cảo cho hai người chúng ta vượt qua đêm Trừ Tịch này."
Móng tay Vân Chức đã ghim sâu vào trong lòng bàn tay: "Còn chủ quan thì sao?"
"Đương nhiên là có."
Ngũ quan Tần Nghiên Bắc quá mức anh tuấn, đôi đồng tử đen trầm ở dưới ánh đèn lạnh lùng liếc cô, môi nhạt màu khẽ mím, sau đó thong thả cong lên.
"Nói chủ quan..."
"Anh đang dỗ Chức Chức vui vẻ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi