EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH


Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Kích cỡ của tiramisu thật sự không lớn, chờ xác định không có nguy hiểm ẩn hấp gì thì cũng không còn dư lại mấy miếng.

Sắc mặt của Tần Nghiên Bắc không vui đứng dưới ánh đèn ngoài hành lang, rũ mắt xuyên qua cầu thang, bỏ qua những cái đèn treo ở trên trần nhà, đảo tới phương hướng phòng của Vân Chức ở trên lầu hai, đôi môi nhạt màu banh ra, hầu kết hơi động, cuối cùng vẫn bưng cái đĩa bánh kem đáng thương này nuốt xuống nốt.

Cái đĩa không bị anh cầm về thư phòng, tùy ý lấp mấy tầng văn kiện đè xuống, hủy thi diệt tích.

Máy tính trên bàn sáng ngời, Trình Quyết gửi tới tư liệu cơ bản của Vân Chức, còn bổ sung phía sau: "Nghiên Bắc, cô gái kia tên là Vân Chức, đúng là sinh viên của Thanh Đại, năm nay năm thứ ba, hoa khôi nổi danh của viện Mỹ thuật, vốn dĩ phải là hoa khôi của trường cơ, kết quả bình chọn năm đó lại chọn một sinh viên nữ hệ Tài chính dẫn đến xôn xao dư luận, cuối cùng viện Mỹ thuật trực tiếp rời khỏi không chơi nữa, cho nên cô ấy mới chỉ là hoa khôi của Viện.

"
Từng câu từng chữ, đều là bất bình thay cho Vân Chức.

Tần Nghiên Bắc không nhìn mấy lời vô nghĩa này của anh ta, trực tiếp ấn mở tư liệu, thông tin bên trong kỹ càng tỉ mỉ hơn nhiều, như thể hồ sơ nhân sự, còn kèm theo cả tình hình cá nhân từ nhỏ tới lớn, ngoài ý muốn rất đơn giản sạch sẽ.

Người thân gồm có cha mẹ cùng anh trai, học đủ các cấp, lớn lên, tốt nghiệp, tháng 11 năm nay bị chụp được có tiếp xúc với Tần Chấn ở trường học, đến nỗi là từ lúc nào gặp anh, bắt đầu yêu thầm anh, phỏng chừng chỉ có chính cô mới biết được.

Tần Nghiên Bắc dừng ở hai trang thông tin cấp hai và cấp ba của Vân Chức.

Tư liệu biểu hiện, 6 năm cấp hai và cấp ba của cô đều ở Dư Thành, hai trường học đó đều thuộc một thành phố cấp một ở phương Nam, cùng với nơi mà anh mơ thấy vô số lần kia không có quan hệ gì cả.

Tần Nghiên Bắc tự giễu nâng khóe môi, gập máy tính lại.

Anh còn cho rằng bản thân đã quên sạch sẽ, kết quả cho tới bây giờ thế nhưng vẫn còn có những vọng tưởng không thực tế, ý đồ muốn ở hiện thực tìm kiếm dấu vết còn sót lại ở trong những giấc mơ đó.

Đêm khuya, tuyết lớn vẫn còn rơi nhiều, tạo thành những cục bông trắng xóa bị gió thổi bay đụng phải tường, lại không tiếng động mà trượt xuống.

Trong phòng ngủ với ánh sáng mờ nhạt, Tần Nghiên Bắc đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, tròng mắt đen nhánh hiện lên ám quang, theo cơ ngực phập phồng dồn dập, anh dần dần nhận rõ được hoàn cảnh hiện tại là hiện thực, những đốm lửa cháy lan ra khỏi đồng cỏ lại dần dần trở nên lạnh lẽo.

Cách một thời gian dài như vậy, anh lại mơ thấy các loại hình ảnh không biết tên kia, ở góc sân phía nam có một căn phòng nhỏ bằng gạch được xây độc lập, thời còn niên thiếu, khi anh trèo qua bức tường cách vách, nhảy lên nóc nhà, cũng không vào từ cửa sổ lớn mà chỉ từ mái nhà ngó xuống, thấy một bóng người đang co thành một cục.

Hẳn là một ai đó.

Từ trước tới nay anh cũng không mơ thấy toàn cảnh.

Chỉ là cặp mắt kia, trống trải ướt át vọng về phía anh, giống như con nai con mất phương hướng đi lang thang trong rừng.

Anh chưa từng thấy qua cái "người" tồn tại hư ảo này sau khi lớn lên có bộ dáng như thế nào, nhưng tối nay, không hiểu sao lại cảm thấy nực cười, tựa hồ ánh mắt đó chính là cặp mắt kia của Vân Chức.

Giấc mơ không có hương vị gì, nhưng lá cây xanh mướt cùng với những bông hoa tươi tốt trong viện kia, nghiền nát dây dưa ở bên nhau, hình như là hơi thở thanh thiển của Vân Chức có thể trấn an thần kinh đau nhức của anh.

Nhưng giờ này khắc này, tại phòng dành cho khách ở lầu hai, mục đích của Vân Chức đã rất rõ ràng rồi, bất quá là dùng việc yêu thầm làm lợi thế, tìm đủ mọi cách muốn theo đuổi anh mà thôi, chờ nắm được anh rồi liền đem thành tích đi báo cáo cho Tần Chấn biết.


Tóc Tần Nghiên Bắc hơi ướt, cánh tay chặn ngang trước mắt, vết xẹo lướt qua xương cổ tay kia vào ban đêm có vẻ đặc biệt chói mắt.

***
Vân Chức cả đêm không ngủ được, cũng không phải phòng có vấn đề gì, là do lúc cuộc điện thoại ban nãy kia.

Buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn cô đã tỉnh lại, nhanh chóng sửa soạn lại bản thân, gấp gọn chăn cùng với ga trải giường phẳng phiu không một chút nếp uốn, đi xuống tầng giúp dì Trịnh chuẩn bị cơm sáng, dì Trịnh nhìn ra tâm sự của cô nặng nề, đẩy cô ra ngoài: "Cô là khách mà, không cần làm đâu, mau đi nghỉ ngơi đi, đợi một lát nữa là được.

"
Vân Chức được thiện ý đẩy sang một bên, dì Trịnh rất nhanh nhẹn, bỏ đồ ăn vào lò quay xong liền đi ra ngoài thu dọn những thứ khác, Vân Chức đứng ở trong phòng bếp, tận dụng mọi thứ giúp bà đổ sữa bò ra.

Đổ được một nửa, điện thoại lại vang lên.

Vân Chức vừa ấn nghe, Đường Dao đã mang theo hỏa khí gào lên qua ống nghe: "Chức Chức, chuyện ở phòng triển lãm tớ vừa nghe nói rồi, tớ điên tới mức sắp cắn sạch móng tay rồi đây!"
Sau khi bắt đầu học kỳ mới của năm hai, Đường Dao với Vân Chức cùng nhau mở một phòng triển lãm mèo ở gần Thanh Đại.

Gia cảnh của Đường Dao vốn rất tốt, thanh danh của những bức tranh mà Vân Chức vẽ được ở bên ngoài cũng giúp cô tích cóp được không ít tiền, hai người cùng nhau bỏ vốn, đều là bà chủ, chỉ có Đường Dao tâm lớn, không phải lúc nào cũng ở đó, hằng ngày chỉ có Vân Chức là tới phòng triển lãm đó để trông.

Phòng triển lãm nuôi bảy con mèo, có con cá tính, có con đáng yêu, không lâu trước đây có một con mèo sinh con, trong đó có hai con đặc biệt ốm yếu, Vân Chức vẫn luôn tỉ mỉ chăm sóc nó, Đường Dao cũng rất để bụng, bởi vì hai nhóc con này lần đầu tiên kêu ra tiếng là thấy được con chim nhạn to ở trong TV, thế nên hai người liền đặt tên cho chúng là Đại Đại và Nhạn Nhạn.

Đại Đại to con hơn một chút, nhưng Nhạn Nhạn lại rất yếu, kết quả thật vất vả mới khiến Nhạn Nhạn béo lên một chút thì tối hôm qua đã bị một tên phú nhị đại với tâm tư không thuần đá một cái, bây giờ vẫn còn đang nằm bò bất động.

Vân Chức an ủi Đường Dao: "Đừng vội, tối hôm qua đã xử lý xong cho vết thương của Nhạn Nhạn rồi, may mà bệnh viện thú cưng gần nhà vẫn chưa có đóng cửa.

"
Giọng nói của Đường Dao khàn khàn, hùng hùng hổ hổ: "Tất cả là do thằng chó Tô Triệu kia! Đúng là thứ không phải người mà! Hắn đã dây dưa với cậu bao lâu rồi? Ngày nào cũng chạy tới phòng triển lãm ngồi, không có việc gì còn tới trường học quấy rầy cậu, cậu đã nói nhiều lần là không được rồi mà hắn như bị điếc vậy.

"
"Ngày hôm qua lại bởi vì đi phòng triển lãm không chờ được cậu, lại do tuyết lớn làm giao thông chậm trễ, thế là đem bực bội trút xuống trên người một con mèo con, đấy là chuyện mà con người có thể làm ra sao?" Đường Dao hận không thể xé xác đối phương, "Nếu không phải nhà bọn họ còn có hợp đồng làm ăn trong năm tới với ba tớ, tớ đã sớm chỉnh hắn rồi, bây giờ còn liên lụy Nhạn Nhạn chịu khổ nữa.

"
Vân Chức đang muốn nói chuyện, điện thoại nhẹ rung một cái, nhận được một tin nhắn.

Là một dãy số không có tên, nhưng bởi vì đã gọi quá nhiều nên không muốn biết cũng không được!
[Vân Chức, trưa nay gặp nhau đi, em mà từ chối nữa thì anh cũng chỉ có thể tới phòng triển lãm chờ thôi.

Vạn nhất không chú ý mà bóp hỏng mấy con mèo của em, vậy cũng hết cách rồi.

]
Tinh lực của Vân Chức tập trung ở trên màn hình, không chú ý tới thanh âm của xe lăn ở phía sau đã càng ngày càng gần.

Cô nhíu mày nhìn tin nhắn, không quan tâm, tiếp tục nhẹ giọng nói chuyện với Đường Dao: "Vết thương của Nhạn Nhạn tớ cũng rất đau lòng, chắc là trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đi lại được, nhưng mà không sao, ôm nó nhiều một chút thì tốt rồi, tớ vốn rất thích nó mà, ôm nhiều cũng nguyện ý.

"
Không khí vi diệu đột nhiên ngưng đọng lại.


Vân Chức siết chặt điện thoại, hoảng hốt cảm thấy hô hấp có chút áp lực.

Tần Nghiên Bắc đứng ở phía sau không xa, chỉ cách có vài bước, đoạn trước anh không có nghe được, nhưng chỉ có một câu cuối cùng này, mỗi một từ anh đều nghe được rất rõ.

Đau lòng cho vết thương của anh.

Không thể đi lại.

Ôm nhiều một chút thì tốt rồi.

Cô vốn dĩ là thích anh mà.

Cái câu "Tôi tới là để ôm anh" kia lại lần nữa trở lại bên tai, mà không thể nhịn được nhất chính là vào thời điểm không có mặt anh, Vân Chức còn chẳng thèm xưng kính ngữ nữa, mở miệng liền gọi anh là "Nghiên Nghiên*"?!
*Nghiên Nghiên và Nhạn Nhạn là hai từ đồng âm
Lưng Vân Chức như bị kim chích, ngay cả bả vai cũng bắt đầu hơi tê mỏi, rốt cuộc cũng ý thức được cái gì đó, bỗng nhiên xoay người, đụng phải cặp con ngươi đen sâu không thấy đáy của thái tử gia, anh đang dựa vào xe lăn mi mắt hơi nâng, cơ hồ có thể đem cô ăn tươi nuốt sống.

Vân Chức hoàn toàn không có chuẩn bị gì, hộp sữa bò trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, thế cho nên hoàn toàn không có cơ hội chú ý tới vành tai anh đang dần dần đỏ lên.

"Thực xin lỗi Tần tiên sinh! " Mặc kệ nói như thế nào, trước cứ xin lỗi đã, Vân Chức rất chân thành nói, "Tôi mới từ phòng bếp ra ngoài, không ô nhiễm tới bữa sáng của anh đâu.

"
Sát ý của thái tử gia, cô rõ ràng cảm nhận được.

Ghét bỏ quá rõ ràng.

Tần Nghiên Bắc đối với phản ứng của cô giận tới bật cười.

Người kia sau lưng thì ngọt ngào gọi anh là "Nghiên Nghiên", làm sao mà trở mặt lại bày ra bộ dáng kinh sợ này, còn cung kính gọi cói gì mà "Tần tiên sinh", là diễn trò cho ai xem.

***
Cuối cùng thì bữa sáng vẫn do dì Trịnh toàn quyền phụ trách, bên ngoài gió tuyết đã ngừng, tuyết đọng lại dọn một chút là có thể trở về đi, Vân Chức vốn dĩ muốn rời đi nhân lúc còn sớm, tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ để có bằng chứng chứng minh, chờ lần sau gặp mặt sẽ đưa cho Tần Nghiên Bắc nhìn xem.

Nếu không thói ở sạch kia của anh, sau này phải tiếp xúc như thế nào chứ?
Cô cũng không có cách nào chăm sóc gần bên anh.

Không nghĩ tới thái tử gia lại đại phát từ bi, ra lệnh cưỡng chế cô ở lại ăn cơm, Vân Chức tự giác bưng bát ngồi vào phía bên kia bàn ăn, tận lực cách xa anh một chút, miễn cho anh ăn không ngon.

Rốt cuộc thì lúc cô mang bao tay, anh còn không chấp nhận được cơ mà.

Dư quang Tần Nghiên Bắc lướt qua Vân Chức đang an tĩnh vùi đầu ăn cơm.

Cái tư thế như xa như gần này rất giống như đang giả bộ, lấy lui làm tiến, cô đúng là rất biết cách chơi.


Chờ ăn xong cơm sáng, Vân Chức cầm túi muốn đi, Tần Nghiên Bắc cũng có công việc cần ra khỏi nhà, thấy cô không có yêu cầu đi cùng xe với mình, anh cũng không gọi cô, tùy ý để cô đi ra ngoài một mình.

Chờ sau khi xe ra khỏi gara, Tần Nghiên Bắc nhìn thấy từ cách đó không xa, cô gái bọc kín áo lông vũ, mắt cá chân hơi lún sâu vào trong tuyết, đứng cũng không vững.

Anh chạy xe tới gần, Vân Chức vì né tránh mà trượt cả chân tý nữa ngã sấp xuống.

Tần Nghiên Bắc nhẹ xùy một tiếng.

Biết rõ là xe của anh mà còn cố ý giả bộ.

Thủ đoạn đúng là nhiều.

Vân Chức lại không có nghĩ nhiều như vậy, cô đang suy nghĩ xem nên ứng phó với Tô Triệu như thế nào, vài phút trước, Tô Triệu đã nhắn cái tin thứ hai, miệng lưỡi lại càng kiêu ngạo hơn, yêu cầu gặp mặt cô.

Cứ trốn tránh cũng không phải cách, hắn tất nhiên sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cũng không thể ảnh hưởng tới việc làm ăn của gia đình Đường Dao được, tâm Vân Chức trầm xuống, giữa thanh thiên bạch nhật như thế này, chẳng lẽ cô còn sợ hắn sao.

Bên người chợt truyền đến tiếng lốp xe nghiền tuyết kẽo kẹt, Vân Chức chưa kịp nhìn thì cửa xe gần trong gang tấc đã được đẩy ra, ngay sau đó, cái mũ lông tơ màu trắng của cô bị năm ngón tay thon dài túm chặt, kéo vào bên trong, thanh âm Tần Nghiên Bắc không mang theo chút gợn sóng nào, vang lên: "Giả vờ nhu nhược cũng có mức độ thôi.

"
Vân Chức oan uổng.

Cô gian nan sải bước lên chiếc xe việt dã của thái tử gia, gương mặt đã bị lạnh đến đỏ cả lên, lông mi ướt át tỏ vẻ thành khẩn: "Tần tiên sinh, đi ở trong tuyết thực sự rất khó mà.

"
Đầu đường Nam Sơn Viện đã được dọn dẹp qua, đường phố bên ngoài so với tối hôm qua đã tốt hơn không ít, Vân Chức được đưa tới Thanh Đại, chắp tay trước ngực cảm tạ ân nhân mặt lạnh trước mặt, ngay sau đó liền trả lời tin nhắn của Tô Triệu, đồng ý gặp mặt.

Tô Triệu chọn Hạ Viên làm điểm hẹn, Vân Chức lên mạng tra xong mới biết được đây là nhà hàng số một Hoài Thành, không phải là thành viên thì không thể đi vào.

Tên nhị thế tổ tự cho mình là cao sang này rõ ràng là đang muốn khoe tài lực với cô mà.

Vân Chức từ chối Tô Triệu tới đón, tới gần trưa thì bắt taxi đi tới Hạ Viên, dọc theo đường đi đều là tuyến đường chính, tuyết đọng trên đường đã được dọn dẹp gọn gàng, giao thông không gặp trở ngại gì, sau khi tới cửa, một nhân viên trang điểm tinh xảo đã đi tới dẫn cô tới phòng riêng.

Phòng riêng cũng không phải là phòng kín hoàn toàn, mỗi một gian đều sẽ có một khoảng trống trang trí, những vị khách khác cũng có thể ngẫu nhiên đi qua, lúc này Vân Chức mới đi theo qua đó.

Tô Triệu lười biếng ngồi ở trên sofa cạnh bàn, thấy Vân Chức xuất hiện, nâng mi, đem bó hoa nặng trĩu bên cạnh đưa cho cô.

Vân Chức không nhận, ngồi xuống đối diện hắn.

Tô Triệu cười một tiếng, lại cầm cái túi màu vàng kim bên chân lên: "Không nhận hoa, cái này hẳn là muốn đi, túi hàng hiệu đó.

"
Thấy vẻ mặt Vân Chức vẫn không có biểu cảm gì, hắn ghé người kề sát vào: "Túi cũng không thèm luôn, hay là trực tiếp muốn thẻ? Cũng đúng! "
Hắn nói xong liền lấy ví tiền ra, ném một tấm thẻ ngân hàng cho Vân Chức: "Không nhiều lắm, bên trong còn thừa một trăm vạn, cứ tùy tiện xài trước đi, chỉ cần làm tâm tình anh tốt hơn thì bao nhiêu cũng được.

"
Vân Chức bình tĩnh nhìn hắn: "Anh đúng là nên đưa tiền cho tôi, là tiền thuốc men cho mèo trong tiệm của tôi, 1240 tệ, một đồng cũng không được thiếu.

"
Biểu tình Tô Triệu không tốt, a một tiếng: "Không phải chỉ là một con mèo thôi sao, đá chết thì mua lại cho em con khác đắt tiền hơn.

"
Vân Chức nói: "Tô Triệu, anh mà tới tiệm tôi một lần nữa thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, tổn hại tài sản, ngược đãi mèo, mặc kệ là cái nào sẽ làm to chuyện đi nữa thì người nhà anh đều sẽ không mặc kệ, một trăm vạn tiền thừa này chỉ sợ cũng sẽ bị thu lại đi.


"
Tô Triệu vẫn luôn cho rằng Vân Chức rất dễ xoa nắn, chỉ là đang cố ý giả vờ thanh thuần mà thôi, nhưng ai mà ngờ đụng phải cô thì cô cũng sẽ tức giận: "Vân Chức, cô mẹ nó có phải được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ không! Cô đồng ý ra đây ăn cơm với tôi còn không phải là có ý tứ đồng ý hẹn hò với tôi à! Còn giả vờ cái mẹ gì?! Chê tiền ít à?!"
Hắn đứng dậy vượt qua cái bàn, duỗi tay nắm lấy bả vai của Vân Chức, chén trà cô đang nắm chặt trong tay tùy thời chuẩn bị đập vào mặt hắn, môi cắn đến đỏ bừng.

Căn phòng đan xen ngay bên cạnh, người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, co quắt nhìn thân ảnh ở đối diện, cẩn thận cầm khăn giấy lau mồ hôi.

Hắn trăm cay ngàn đắng mới gặp được mặt Tần Nghiên Bắc, bữa cơm trưa hôm nay, không khí vẫn còn tính là ổn, mắt thấy sắp có hy vọng được hợp tác với Tần thị, đang chuẩn bị đưa thái tử gia rời đi liền nghe được tiếng động mơ hồ.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy Tần Nghiên Bắc nghiêng mặt qua bên kia, xuyên thấu qua khoảng trống chạm khắc của bức tường kia dường như nhìn thấy người nào đó, sau đó thì thần sắc liền không được tốt lắm.

Không dám nói cũng không dám hỏi, hắn nghĩ thầm, căn phòng bên cạnh này không phải chỉ có đôi tình nhân đang hẹn hò thôi sao, người ta nào hoa nào túi xách, rõ ràng là đang dỗ bạn gái, bạn gái nhìn thoáng qua vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc thái tử gia không vừa ý chỗ nào.

Thẳng đến khi tiếng hô vang lên, truyền khắp căn phòng, Tần Nghiên Bắc mới có động tác.

Anh nhặt bao tay đen bằng da đặt ở cạnh bàn lên, thong thả ung dung đeo vào.

Cái cốc trong tay Vân Chức sắp chuẩn bị đập qua, cửa chợt vị gõ vang, Tô Triệu đang nói mấy lời không sạch sẽ cũng quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó, thấp giọng nói: "Tần tiên sinh muốn gặp cậu.

"
"Ông đây đang bận, Tần nào! "
Người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng, âm lượng ép tới càng nhỏ hơn.

Động tác của Tô Triệu dừng lại, nửa sau bị hắn nuốt trở về, lập tức buông Vân Chức ra, theo bản năng cong lưng, bước nhanh sang căn phòng bên cạnh.

Một khắc nghe được ba chữ "Tần tiên sinh", Vân Chức đã có dự cảm, sau khi nhìn thấy khẩu hình của đối phương, trái tim đang nhấc lên cao bỗng hạ xuống, cô dùng sức thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng đứng lên đuổi theo.

Vân Chức chạy tới trước cửa phòng bên cạnh, xuyên thấu qua bức chạm rỗng nhìn thấy cánh tay với đường cong xinh đẹp của một người đàn ông, sáng nay cánh tay đó còn kéo mũ cô.

Cô ngừng thở, tốc độ không tự giác mà thả chậm một chút, đẩy cửa khép hờ ra.

Tô Triệu đang nở nụ cười đầy mặt, cong eo đứng ở bên bàn, ân cần muốn rót rượu, một tiếng "Tần tổng" hai tiếng cũng "Tần tổng", so với khi đối mặt với Vân Chức thì như hai người khác nhau.

Tần Nghiên Bắc khoác áo khoác, bao tay da màu đen rất mỏng, dán sát vào bàn tay ưu việt của anh, lộ ra một đoạn tay gân cốt chắc khỏe.

Tầm mắt anh xẹt qua Vân Chức.

Đối với anh thì thủ đoạn ùn ùn không dứt, sao mà đổi lại người khác thì không biết ứng phó vậy.

Tần Nghiên Bắc không nói chuyện, nâng cánh tay lên.

Tô Triệu cho rằng thái tử gia muốn tiếp rượu hắn, vội vàng cúi người đến càng thấp.

Mà một khắc đó, một tiếng "rầm" dị thường vang lên, cái ly cái cốc trên bàn đều vỡ vụn, gáy của Tô Triệu bị một bàn tay lạnh như băng ấn xuống, "bộp" một cái trực tiếp áp xuống mặt bàn.

Tô Triệu đau tới kêu la thảm thiết.

Mi mắt Tần Nghiên Bắc hơi rũ, tản mạn nhìn kỹ hắn, hỏi: "Thế nào, bắt nạt cô ấy, vui lắm sao.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi