Tần Nghiên Bắc một chân đá văng cửa phòng khám bệnh ra, bên trong không có một ai, Vân Chức và giường bệnh đều biến mất, túi với điện thoại bị ném ở góc tường, hai mắt âm lệ của anh nhìn xung quanh căn phòng một lượt, dừng lại ở một ngăn tủ thoạt nhìn không có bất cứ điều gì dị thường kia, đi hai bước tới kéo cửa ra, bên trong có một cánh cửa đang mở thình lình trước mắt.
Anh lạnh giọng gọi người phong tỏa cửa trước và sau của trung tâm trị liệu phục hồi, những chiếc xe đỗ ở bên trong lẫn bên ngoài đều được xuất phát, phân công nhau đuổi theo các con đường có thể đi từ bên trong này ra ngoài, toàn bộ trung tâm trị liệu đều chiếu đèn đuốc sáng trưng, trên mặt cỏ hoa viên có mấy dấu chân hỗn loạn còn chưa có biến mất.
Camera ở hoa viên và cửa sau đều đã bị ngắt trước đó, chỉ có camera ở con đường bên ngoài chụp được một chiếc xe thương vụ mau chóng chạy qua, chưa tới hai mươi phút, Tần Nghiên Bắc liền một mình lái xe đi trên con đường trống trải hẻo lánh, dường như không muốn sống mà bức chiếc xe thương vụ kia dừng lại.
Bầu trời đêm sấm rền cuồn cuộn, một chút ánh sáng cũng không có, đèn đường mờ mờ ảo ảo, Tần Nghiên Bắc trầm mặc đi qua, ngón tay cầm lấy bình chữa cháy ở trong xe.
Anh mặt vô biểu tình, giơ lên bình chữa cháy đỏ sẫm, cửa sổ xe bị anh đập nát, méo mó đến không còn hình dạng.
Chức Chức không nghe không thấy gì cả.
Chức Chức sẽ không nhìn thấy cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này của anh.
Cô ở bên trong, chờ đập vỡ tất cả chướng ngại này ra là có thể ôm được cô rồi, nhốt cô ở trong nhà bảo vệ thật tốt, không bao giờ để cô lo lắng hãi hùng như vậy nữa.
Người trong xe sợ tới mức hồn vía lên mây, không còn có thể làm ra bất cứ phản ứng gì khác, chờ cửa bị mạnh mẽ mở ra, Đường Dao đang mặt xám mày tro trong xe, trên người còn mặc cái áo khoác màu đỏ của Vân Chức rốt cuộc cũng đẩy được thứ đang chặn ở trong miệng mình ra, nỗ lực nâng người lên, khàn giọng kêu: "Chức Chức không ở nơi này! Tôi đã dẫn người chạy ra từ cửa sau ấy!"
Cô ấy mở to mắt nói: "Thực xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ có thể nghĩ tới cách này, anh mau đi..."
Cô ấy vốn định xông ra đường lớn, tùy tiện kéo một người qua đường xin giúp đỡ, hoặc là chạy tới nơi nào đó báo cảnh sát, dù sao đám người này cũng không dám quá cứng rắn.
Nhưng trên đường đi cô ấy cầu xin giúp đỡ từ mấy người con trai, nhưng không có ai chịu giúp cô, thậm chí còn coi cô là phiền phức cứ dây dưa không ngớt, đều tránh ra xa, có một tên đánh giá khuôn mặt và dáng người của cô, do dự một chút nhưng vẫn là không duỗi tay ra, cô cũng không thể trì hoãn thời gian thêm một chút, chưa kịp chạy đến cửa hàng trên đường lớn thì đã bị túm lại ở trong ngõ nhỏ.
Bị phát hiện Vân Chức căn bản không ở trên lưng cô, bác sĩ Tống tức muốn hộc máu, quay đầu liền trở về, để lại vài người đưa cô đi, phòng ngừa cô liên hệ với Tần Nghiên Bắc, cũng thuận tiện bắt người về báo cáo kết quả làm việc với Tần Chấn.
Máu Tần Nghiên Bắc lạnh băng, một chữ cũng chưa nói, đem Đường Dao giao cho đám người đang đuổi theo phía sau, lập tức lái xe trở về cửa sau của trung tâm trị liệu hồi phục, những camera trên con đường đó có thể ghi lại được hình ảnh của chiếc xe, nhưng lại không thể ghi được ở điểm mù kia, có một thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo gian nan đi từng bước một về phía trước.
Trên người cô không có mặc áo khoác, chỉ có một chiếc váy mỏng, mất đi khả năng nghe nhìn, toàn thế giới chỉ có một mảnh tối om cùng tạp âm, mỗi ngày khi đi ngủ đều phải theo bản năng kéo tay anh, ngẫu nhiên giật mình tỉnh dậy từ ác mộng còn sẽ phát run mà chui ở trong chăn.
Cô như vậy thì có thể đi tới nơi nào, trời còn tối đến thế, nơi nơi đều là hoàn cảnh lạ lẫm đối với cô, anh thế nhưng lại lạc mất cô, để cô một mình không nơi nương tựa.
Huyệt thái dương của Tần Nghiên Bắc đau đến mức vượt quá sức chịu đựng, những triệu chứng bệnh của anh bởi vì Chức Chức vẫn luôn ở bên cạnh mới có thể áp chế được, ở thời điểm này đột nhiên lại long trời lở đất mà xông tới, đem anh ép vào trong tuyệt cảnh.
Những bi quan, chán ghét, vọng tưởng vô vọng được chôn sâu nay lại ngập tràn trong thần kinh của anh.
Chức Chức là bởi vì anh nên mới gặp loại nguy hiểm này.
Anh chưa từng được hạnh phúc, cũng không xứng được yêu.
Đến bây giờ anh mới ý thức được, bất luận anh ra sao cũng được, sống chết của anh căn bản không quan trọng, chỉ cần Chức Chức bình an, chỉ cần có thể tìm được cô, bảo anh trả cái giá gì cũng đều có thể.
Cho dù cô vĩnh viễn không bao giờ để ý tới anh nữa, không cho anh bất cứ tình cảm gì nữa, anh cũng nguyện ý.
Khung trò chuyện vẫn luôn được mở ở trên di động, người bên trong đang nhanh chóng đối chiếu thẩm tra với những vị trí trọng điểm ở gần đây, bài trừ mỗi một cái cửa hàng mà Vân Chức có năng lực tìm tới, từng bước từng bước báo cáo lại, cảnh sát cũng đã tới đây, trợ giúp tìm kiếm, bất quá nhân lực lại có hạn.
Trước mắt đã tìm hết những nơi trong hẻm nhỏ, góc đường ven tường, cửa hàng ở đường chính, nhưng đều không có bóng dáng của cô.
Tối nay gió lớn, trong không khí còn có mưa phùn rả rích, người đi đường không nhiều lắm, đều đang vội vàng bước nhanh, Tần Nghiên Bắc chịu đựng cảm xúc mất khống chế, nắm lấy điện thoại, trên màn hình là gương mặt híp mắt mỉm cười của Vân Chức được chụp bên cạnh bụi hoa ở tiểu viện.
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh giữ lấy mỗi một người anh gặp, bức đối phương nhìn thật kỹ bức ảnh này, nhưng đáp án nhận được đều chỉ là bị dọa đến liều mạng lắc đầu, anh đi vào từng nhà, từng cửa hàng ở mặt tiền, gặp được ông chủ khó tính, anh liền ném tiền tới bảo người nhìn một chút, cưỡng ép bọn họ nhớ thật kỹ xem đã từng nhìn thấy cô chưa.
Đôi mắt anh đỏ đến khiếp người, đưa tiền cũng cực kỳ hào phóng, cho nên cũng không ai dám không phối hợp theo.
Mồ hôi lạnh một lớp lại một lớp chảy ra từ sống lưng anh, nhuận ướt áo sơ mi, lại bị gió đêm lạnh lẽo thổi tới.
Lý trí giống như một dây đàn càng kéo càng căng, nỗ lực cột lấy anh, làm cho anh không cần biến mình thành một kẻ điên không rõ đầu đuôi.
Chức Chức.
Anh không dám, không dám cầu xin điều gì xa xỉ.
Chỉ cần cô bình an không sao cả, về sau hồi phục thật tốt, không cần chịu khổ nữa, thì anh cái gì cũng không cần.
Thẳng đến khi người bên kia báo lại một con đường mới một lần nữa, là con đường nhỏ trước đó đã bị bọn họ xem nhẹ bỏ qua, theo thứ tự đọc tên những cửa hàng bên trong, tới lúc đọc tới một quán cafe mèo có cái tên bình thường.
Cafe mèo.
Ngón tay cơ hồ đã mất đi tri giác của Tần Nghiên Bắc đột nhiên siết chặt.
Mà chủ tiện cafe vừa mới bị đe dọa kia cũng kích động giơ điện thoại lên: "Có khách ở cửa hàng cafe mèo ở con đường nhỏ đối diện kia nhắn trong này, nói hình như là có thấy cô gái trong ảnh chụp..."
***
Vân Chức bọc chăn ngồi ở trong quán cafe mèo, bên chân là một đám mèo dính người đang điên cuồng cọ qua cọ lại, ông chủ ân cần không ngừng đưa tới thức uống nóng cho cô, lòng cô lại nóng như lửa đốt, không biết tình huống bên phía Nghiên Bắc thế nào rồi, Đường Dao có an toàn hay không.
Sau khi bảo ông chủ gọi điện thoại cho Tần Nghiên Bắc, cô liền lập tức bảo ông ấy giúp mình báo cảnh sát, ở trên cánh tay của ông chủ lặp đi lặp lại viết ba con số 110, cho dù bởi vì nghe không thấy dẫn tới ngữ điệu nói chuyện có chút kỳ quái, cô cũng kiên trì nói ra ba chữ "báo cảnh sát".
Ông chủ vỗ vỗ cô tỏ ý mình đều đã làm rồi, nói cô không nên động loạn nữa, cách làm duy nhất hiện tại chính là bình tĩnh mà chờ.
Nghiên Bắc có khả năng là có việc nên đã trở về Hoài Thành rồi, cho dù lập tức gấp gáp quay lại thì cũng cần chút thời gian, chỉ là cảnh sát vẫn luôn không tới, cô cảm thấy có chút bất an.
Ông chủ viết cho cô: [Tôi nghe thấy gần đây có tiếng xe cảnh sát.]
Hắn đúng là đã đồng ý với Vân Chức, nhưng trên thực tế thì lại không có báo cảnh sát.
Nhìn bộ dáng của cô gái cùng với cuộc điện thoại ban nãy, hắn đoán đây là một đôi tình nhân đang cãi nhau, chỉ là cô gái nhỏ thân thể yếu ớt, dễ dàng nhạy cảm cho nên thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, này nếu thật sự báo cảnh sát, vậy cửa hàng của hắn ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, việc làm ăn tối nay chắc chắn sẽ hỏng bét.
Cô gái nhỏ ở chỗ này rất an toàn, cũng sẽ không bị thương, hơn nữa xe cảnh sát đúng là ở gần đây, về phương diện trị an khẳng định sẽ không là vấn đề, hà tất phải làm điều dư thừa, chờ người nhà tới đón là được.
Lúc này điện thoại của ông chủ vang lên, vội vàng nghe máy, tưởng là bạn trai của cô gái xinh đẹp đã có lương tâm mà gọi lại, nhưng ngoài ý muốn lại nghe được tiếng của cửa hàng trưởng sát vách: "Này, cậu có thấy không, có người đang tìm người trong nhóm ấy, bây giờ tôi gửi ảnh chụp qua cho anh, bên ngoài có một đám người cũng đang tìm, nhưng mà phải làm kín đáo chút, cậu chú ý nhá."
Trực giác của ông chủ nói cho ông biết là có quan hệ với Vân Chức, không chờ nhận được ảnh chụp liền đi qua viết chữ nhắc nhở cô, cô khẩn trương đứng lên, đoán có thể là người của bác sĩ Tống đã phát hiện ra Đường Dao, cho nên quay trở lại tìm cô.
Cô vừa muốn bảo ông chủ đưa cô vào bên trong thì cửa chính của quán đã bị đẩy ra, đoàn người vội vã tiến vào.
Bác sĩ Tống đứng ở đằng trước, vừa thấy Vân Chức liền lắc đầu thở dầi nói: "Sao con lại chạy tới đây chứ, cãi nhau với bạn trai, ngay cả mẹ cũng trốn? Mau về nhà với mẹ nào."
Ngay sau đó bà ta liền gật đầu với ông chủ: "Cảm ơn cậu đã giữ con bé lại, đã gây thêm nhiều phiền phức cho cậu rồi."
Bác sĩ Tống có một gương mặt hiền từ, ngữ khí ôn nhu, Vân Chức lại là người bệnh có chướng ngại nghe nhìn, ông chủ cũng không nghĩ nhiều, tâm cũng buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền muốn đẩy Vân Chức tới trước mặt bác sĩ Tống.
Vân Chức có thể thấy được bóng dáng của bác sĩ Tống, kịch liệt giãy giụa, vùng ra khỏi sự lôi kéo của ông chủ.
Bác sĩ Tống nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này, không thể khiến người khác bớt lo được sao."
Ngay sau đó bà ta liền tự mình đi tới kéo, ra hiệu ý bảo những "thân thích" phía sau tiến lên hỗ trợ, thậm chí còn đẩy cả ông chủ qua bên cạnh.
Xe cảnh sát ở cách đây không xa, không tận dụng thời gian thì muộn mất, đến bây giờ bà ta còn chưa dám nói cho Tần Chấn việc Vân Chức lợi dụng lúc bà ta sơ xuất đã chạy mất.
Không thể báo cáo kết quả công việc là một chuyện, số phận sau này của bọn họ lại là chuyện khác, mới đầu Tần Chấn đã hứa là Tần Nghiên Bắc sẽ rơi đài, kế đó tuyệt đối sẽ không có người truy cứu, cho nên bọn họ mới mạo hiểm đồng ý, nhưng chuyện này bọn họ cũng chưa làm bao giờ, cho nên hiệu quả của tinh dầu cũng làm không quá mạnh, nếu không đã sớm mang được người đi rồi!
Bà ta còn chưa đụng được tới tay Vân Chức thì cửa đóng ở sau lưng đã bị đạp một cái vang lên tiếng "loảng xoảng", ván cửa hung hăng dính ở trên tường, đinh tai nhức óc, đèn treo trên cửa bị rơi xuống, ánh sáng tối sầm lại, bao trùm lên thân ảnh cao lớn âm trầm kia.
Vân Chức đẩy cánh tay đang duỗi tới của bác sĩ Tống ra, bình tĩnh nhìn hình dáng mơ hồ trước mắt.
Trong mắt Tần Nghiên Bắc không có bất cứ kẻ nào, nhíu mày thẳng tắp nhìn chằm chằm Vân Chức, vừa đi vừa cởi áo gió tán loạn trên người xuống, chùm lên trên đầu cô, thô bạo đá văng đám người bên cạnh ra.
Tới một thanh âm anh cũng không phát ra tiếng, đem Vân Chức ôm từ trên mặt đất lên, lúc tiếp xúc thân thể với cô, lực lượng thô lô cố nén thả nhẹ lại, thật cẩn thận ôm cô vào ngực.
Từ lúc xảy ra những chuyện phát sinh ngoài ý muốn tới bây giờ, Vân Chức trước nay đều không thích khóc, tâm trạng trước sau đều rất bình tĩnh, nhưng ngay thời khắc anh xuất hiện, nước mắt của cô giống như đã chờ sẵn ở đó, bỗng nhiên trào ra khỏi hốc mắt, cắn chặt môi, từng giọt lớn dọc theo cằm rơi trên áo anh.
Không phải ủy khuất sợ hãi, cũng không phải yếu ớt bất lực không chịu đựng nổi.
Chỉ là một lần nữa nhìn thấy anh, mới biết được trong lòng nhớ nhung bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian này, cô với anh sớm chiều ở bên nhau, sớm đã đem Thập Nhất ở trong ký ức sâu thẳm của mình dung hợp với một Tần Nghiên Bắc chân thật, ít nhiều cô vẫn còn có chút xấu hổ, nghĩ tới những lời nói nhẫn tâm lúc trước với anh, nghĩ tới việc mình luôn muốn trốn đi, không dám thừa nhận bản thân động tâm, cũng không biết sau này nên đối mặt thế nào nữa.
Nhưng trong chớp mắt khi anh xuất hiện, tâm của cô cũng ầm ầm sụp xuống.
Kỳ thật đều không quan trọng.
Là anh là đủ rồi.
Anh không ở đây, cho dù cô mù hay điếc cũng có thể chống đỡ, nhưng anh tới rồi, cô chỉ muốn liều mạng ôm chặt anh.
Là bắt đầu từ khi nào, cô không nhịn được mà không muốn xa anh, cần anh, không phải là từ lúc xác định thân phận của Thập Nhất, là từ trước kia, từ rất lâu về trước, cô cũng đã để ý tới anh như vậy rồi.
Người cô yêu chính là bản thân Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức nhắm mắt lại, ngón tay run rẩy viết chữ ở trên lưng anh, hỏi anh Đường Dao thế nào rồi, anh trấn định xoa xoa cô, không viết chữ, chỉ ở bên má cô gật đầu một cái chắc chắn, lúc này cô mới xác định được Đường Dao vẫn an toàn, mới yên tâm khóc lớn.
Cảm xúc dao động quá lớn, tạp âm trong tai Vân Chức giống như bị ấn nút max, từng đợt từng đợt tăng lớn, tới một cái giới hạn mà cô không thể chịu nổi lại bỗng nhiên an tĩnh xuống, dần dần có thể nghe thấy một chút thanh âm bình thường.
Vân Chức vui mừng khóc, đây là dấu hiệu sắp khôi phục rồi.
Cô bị áo gió của anh chùm kín đầu, đè ở bên cổ Tần Nghiên Bắc, nhìn không được tình huống hiện tại trong quán, giống như có tiếng thét ồn ào chói tai, còn có rất nhiều người ùa vào, nhưng Tần Nghiên Bắc cũng không có ở lâu, rất nhanh đã ôm cô rời khỏi quán cafe mèo, trở lại trong xe.
Vân Chức một đường này đều bị cố định ngồi ở trên đùi Tần Nghiên Bắc, trước sau đó anh cũng không có nói gì thêm, nhìn không ra phản ứng bị k1ch thích quá mức, chỉ là không ngừng, giống như mê muội mà trấn an cô, ngẫu nhiên lẩm bẩm hai câu cực thấp bên tai, nhưng cô lại không nghe rõ.
Trước khi xuống xe, cô đẩy áo gió ra, ngẩng đầu lên, sờ sờ mặt anh, chỉ đụng tới cái cằm sắc bén đang gắt gao banh ra của anh, cùng một chút ẩm ướt còn sót lại, đã không phân biệt rõ là mồ hôi hay là cái gì khác.
Nhưng trạng thái của anh vẫn còn tính là ổn định, hẳn là không có vấn đề gì.
Vân Chức thoáng an tâm, cùng an đan mười ngón tay với nhau, nhẹ nhàng dùng chút sức, nói cho anh biết cô không sao hết, không bị thương, càng không bị Tần Chấn kiểm soát được.
Về đến nhà thì đã là đêm khuya, Tần Nghiên Bắc cởi áo ngoài cho Vân Chức, chùm chăn nhỏ ôm cô đặt trên sofa, bưng chậu nước ấm tới làm ấm chân cho cô.
Vân Chức rụt lại một chút, muốn tự mình rửa, anh trầm mặc ấn xuống, đôi tay thon dài bao lấy chân cô, cùng nhau ngâm trong nước ấm.
Cô nhịn không được đỏ cả tai, mũi chân nhẹ nhàng câu lấy, bị anh chạm vào liền tê ngứa đến tim đập nhanh, theo bản năng cọ vào ngón tay anh một cái.
Thích thân mật.
Nguyện ý dán sát với làn da anh.
Tiếng nước mơ hồ vang lên, mặt Vân Chức cũng nóng lên, cô nghĩ là tối hôm nay Tần Nghiên Bắc nhất định sẽ càng gắt gao mà ôm cô ngủ, nhưng thực tế lại không có.
Tần Nghiên Bắc lau khô cho Vân Chức, lại rửa mặt cho cô, cúi đầu muốn hôn môi cô, nhưng thời điểm còn cách khoảng một đoạn anh lại dừng lại, sờ tóc cô, dỗ dành cô ngủ trước.
Vân Chức không hiểu, vì cái gì mà rõ ràng anh rất bình tĩnh, y như ngày thường, nhưng cách làm lại không giống nhau.
Cô không có miễn cưỡng anh, nhưng ẩn ẩn có thể cảm giác được anh đang thở dố c áp lực, cô nhắm mắt lại làm bộ ngủ, hô hấp đều đều đánh lừa anh, nếu như bình thường, cô hẳn là không lừa được, nhưng tối hôm nay, anh dường như bị lừa rất dễ dàng.
Tần Nghiên Bắc cúi người xuống, giống như tham lam hôn qua đôi mắt, cái mũi, khóe miệng cô, chỉ là không chạm vào môi, chậm rãi đứng lên từ mép giường, đi tới phòng tắm đóng cửa lại.
Cô không thấy anh bật đèn, lặng lẽ mở mắt ra, phía cửa kính bên kia tối đen như mực.
Hô hấp Vân Chức bắt đầu hỗn loạn, ý thức được Tần Nghiên Bắc khẳng định là không ổn, cô đợi trong chốc lát, không thấy anh quay lại, liền nhẹ tay nhẹ chân rời giường, sợ dép lê vang lên âm thanh liền đi chân trần đi tới cạnh cửa phòng tắm.
Thính lực của cô chỉ là khôi phục được một phần, nhưng cách một cánh cửa cũng có thể nghe được thanh âm thở d ốc nặng nề trầm đục của anh.
Tần Nghiên Bắc ở trước mặt Vân Chức không có lộ ra bất cứ điều gì khác thường, vững vàng tìm được cô, mang cô về nhà, dỗ cô ngủ, thẳng đến khi đem bản thân nhốt trong căn phòng kia, anh mới dựa lưng vào bức tường lạnh băng, trượt xuống ngồi ở trên mặt đất, chống lên vị trí trái tim đang nhảy lên, hung hăng đè ép.
K1ch thích quá lớn phá hủy phòng tuyến tinh thần của anh, anh đã không biết mình phải mặt dày đối diện với Chức Chức như thế nào, làm cách nào giống như người bình thường không có bệnh, tâm bình khí hòa an ủi cô đây.
Mở đèn lên, anh là người cô yêu có tính cách ổn định.
Tắt đèn đi, anh chính là người tâm thần phát bệnh vặn vẹo, bởi vì thiếu chút nữa mất đi cô mà ở trong bóng tối nhẫn nại cuộn tròn lại, bộ mặt hoàn toàn thay đổi.
Trái tim đau đến mức hô hấp cũng khó khăn, thần kinh toàn cơ thể cũng đau nhức, ngón tay cương lãnh giống như vẫn chưa khôi phục lại, chỉ có thể nắm chặt lấy một chút ấm áp vừa mới sờ cô.
Anh đã thề, nếu tìm được Chức Chức, anh liền không cần cái gì hết.
Chức Chức hoàn toàn hồi phục, ngày anh rời đi, đã nhanh tới rồi, đúng không.
Tần Nghiên Bắc hãm sâu vào bóng tối, thần kinh bị kéo loạn bốn phía, đầu dựa vào tường, lung tung sờ tới thuốc được giấu ở một góc, cửa bị đóng lại đột nhiên hơi rung lên, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Vân Chức cũng không có bật đèn, để chân trần chậm rãi sờ s0ạng, đi tới bên người Tần Nghiên Bắc.
Cả người anh giống như bị tẩm qua nước đá, chỉ chạm một chút thôi đều có thể cảm giác được lạnh thấu xương.
Vân Chức cũng không biết vì sao mũi của mình lại chua xót như vậy, cô ngồi xổm xuống, thử dùng đầu ngón tay miêu tả mặt của Tần Nghiên Bắc, thời điểm đụng tới bên môi anh, cô dừng lại.
Giây tiếp theo, cô không chút do dự cúi người, ôm lấy sau cổ anh, ngửa đầu chủ động hôn lên môi anh.
Vân Chức không có kinh nghiệm, học theo cách anh từng làm với cô, quyến luyến trằn trọc cọ xát, to gan dò ra chút đầu lưỡi, thật cẩn thận nhuận ướt đôi môi khô cạn của anh.
Tim cô đập kịch liệt, có tảng pháo hoa bí ẩn lớn đang nổ tung trong ngực, lại bị anh đẩy về phía sau.
Vân Chức sửng sốt, mặc kệ anh có phản ứng gì, lại lần nữa xuyên qua tầng bóng tối trước mắt, nhào lên kiên định hôn môi anh, cùng môi anh gắt gao dán chặt.
Trong không khí tựa hồ có vô số ánh sáng lập lòe đang nổi lơ lửng, trong nháy mắt đến một cái cực hạn đàng đó, "phanh" một cái bị điên cuồng châm lửa, thiêu ra một mảnh liệt hỏa mãnh liệt.
Tần Nghiên Bắc ôm cổ Vân Chức, chợt đem cô ôm vào trong ngực, xoay người đè ở trên tường, tàn nhẫn phủ lên môi cô trầm trọng m*t hôn, hoàn toàn không phải như mọi lần ôn tồn lướt qua.
Môi lưỡi anh cơ hồ muốn nuốt trọn cô, tất cả những băn khoăn đều ở trong màn đêm này bị dẫm nát, tâm của anh, sinh mệnh của anh, hết thảy tình cảm của anh đều vì cô mà đót cháy, chỉ nghĩ bất kể có hậu quả gì cũng phải chiếm lấy.
Tần Nghiên Bắc nhẹ nhàng cạy hàm răng của cô ra, chạm được tới đầu lưỡi mềm ấm của cô, sau đó giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêu hủy hết vạn vật, anh ôn nhu ôm lấy yết hầu cô, tàn nhẫn xâm lẫn vào trong, chiếm cứ khoang miệng ẩm ướt của cô.
Vân Chức cho rằng hôn môi là giống như trước kia, đến bây giờ đầu óc liền trống rỗng, ngửa mặt đón nhận lấy sự tiến công chân chính của anh, môi lưỡi mềm mại ngọt ngào giống như độc dược khiến người khác hít thở không thông, ngực cô dồn dập xóc nảy, sức lực trên người bị rút cạn, mềm mại ôm lấy anh, phát ra tiếng nức nở rất nhỏ giống như sắp khóc.
Chút thanh âm này không hề nhận được sự thương hại, ngược lại còn khiến cho anh càng không thể nhịn mà thâm nhập chiếm đoạt, Tần Nghiên Bắc bóp lấy cái eo căng thẳng của cô giao triền m*t hôn, được đến càng nhiều cũng không thể thỏa mãn được, còn có d*c vọng không thể mở miệng th@m muốn đang nổi điên tàn sát bừa bãi, phồng lên đau đớn.
Vân Chức cái gì cũng đã không nghe được nữa, trong tai đều bị tiếng tim đập kịch liệt chiếm cứ, xúc cảm cùng độ ấm của Tần Nghiên Bắc nóng đến mức ngay cả hô hấp thôi cũng có ý tứ gợi cảm đến muốn mạng, cô nhịn không được dán càng gần anh hơn, tay vịn vào eo sườn của anh chống đỡ bản thân.
Nhưng bóng tối trước mắt lại có vô số điểm sáng lóe lên, cô bị hôn đến mức ý thức mông lung, lung tung sờ s0ạng anh, tay lướt qua chướng ngại đang giương cung bạt kiếm kia, chỉ là khẽ chạm thôi, nhưng cô lại giống như bị bỏng, trong cổ họng vội vàng nuốt xuống, hoảng loạn nâng lên.
Giữa răng môi Tần Nghiên Bắc tràn ra tiếng hừ nhẹ trầm thấp.
Anh nắm lấy tay Vân Chức, giống như cầu xin lại giống như uy hiếp bức cô áp xuống lần nữa, để cô bao trùm lấy nơi đó, anh cắn đôi môi ướt át hồng nhuận của cô.
"Chức Chức, đừng đi, cầu em..."
"Sờ sờ anh."