EM TỚI LÀ ĐỂ ÔM ANH

Một đứa trẻ mới vài tuổi, bệnh nặng xa lạ đột nhiên bùng nổ trong cơ thể, hoảng sợ đến cùng đường đã dẫm hỏng thẻ bài đánh số mười một của cô gái nhỏ, bởi vì không muốn để cô khóc liền đáp ứng bồi thường cả bản thân mình cho cô.

Trong phòng bệnh là sự trầm mặc đến hít thở không thông, hô hấp cùng áp lực không ổn định của người đàn ông trẻ tuổi cùng với tiếng thở dài trăm mối cảm xúc ngổn ngang của ông lão hòa quyện vào nhau, giống như dòng thời gian trước được kéo về, cậu trai tay dính đầy máu đang không ngừng nhỏ giọt, tìm kiếm mỗi một tia có quan hệ với Vân Chức, mỗi một hồi ức anh không nhớ rõ.

Sắc mặt Tần Giang Xuyên trắng xanh, nhìn Tần Nghiên Bắc.

Cháu trai trưởng này của ông, bị những đau khổ từ nhỏ tới lớn rèn luyện ra một ý chí sắt đá, dầu muối cũng không ăn, phong đế tới mức một đường sống cũng không chừa, duy chỉ có Vân Chức, mặc kệ là tiểu học, trung học hay đại học, chỉ cần cô vừa xuất hiện, bất luận là dùng thân phận gì, vào thời điểm nào, thì đều là sự uy hiếp với anh.

Nó như là mệnh trung chú định* vậy.

*Vận mệnh đã sắp đặt

Ông đã từng không tiếc tất cả muốn loại bỏ sự uy hiếp từ trong thần thể này của Tần Nghiên Bắc, nhưng đều thất bại.

Tần Giang Xuyên không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc, trầm giọng nói: "Bởi vì ngoài ý muốn ngày hôm đó, con với tiểu Vân Chức đánh số mười một quen biết, một tuần sau đó, mỗi ngày ông đều bảo người đưa con tới bệnh viện điều trị, con bé đều sẽ đi thăm con, nói cũng kỳ quái, ngay cả bác sĩ cũng có chút sợ trạng thái phát tác của con, thế mà con bé lại không hề sợ hãi."

"Một đứa nhỏ không lớn lắm, ngày nào tới cũng mặc một bộ quần áo trắng được phân cho, chỉ cần nhìn thấy con thì sẽ chạy ở sau lưng con, lúc con phát tác không có lý trí, vài lần hù dọa con bé, con bé lại chỉ an an tĩnh tĩnh khóc, từ trước tới nay đều không né."

"Sau đó có một lần, con bị thuốc k1ch thích, đột nhiên trở nên nghiêm trọng, cơ hồ là phá hủy toàn bộ phòng bệnh, bác sĩ muốn trói con đem đi, suy xét xem có nên đưa con tới khoa thần kinh cưỡng chế điều trị hay không thì con bé lại chạy tới ôm chân con, nói câu..."

Tần Giang Xuyên không thể tưởng tượng, lắc đầu: "Con bé nói, anh đừng sợ, sẽ tốt thôi."

"Khi đó con không khống chế được hành vi của mình, người khác sợ hãi con mới là đúng, nhưng cô bé đó lại nói với con rằng, con đừng sợ."

"Sau đó con liền thật sự dần dần ổn định lại, dùng hết sức lực dựa vào trên người con bé, từ đó về sau, con bé liền trở thành người ổn định tâm trạng của con, nhưng đáng tiếc, đó là ông không thể chấp nhận được."

Tần Giang Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt mơ hồ tái hiện lại lời nói có một không hai năm đó: "Cháu trai của ông, người thừa kế tương lai của Tần gia, sao có thể để một cô gái nhỏ không rõ lai lịch khống chế, ông thậm chí còn từng hoài nghi, sự xuất hiện của con bé đó có phải hay không là do có mục đích, huống chi, chuyện con phát bệnh không thể để người ngoài biết, lấy nó làm uy hiếp được."





"Sau khi con ổn định, ông đưa con trở về Hoài Thành, con vẫn còn tâm tâm niệm niệm tìm con bé, năm ấy ông đã chính thức thành lập một đội ngũ bác sĩ, để cho bọn họ lần đầu tiên sử dụng trị liệu đặc thù với con, can thiệp thuốc, để con quên những gì mình đã trải qua ở Tùy Lương, không nhớ rõ lần phát bệnh đó, càng không nhớ rõ có cô gái nhỏ nào, ông cho rằng như vậy con sẽ tốt lên, ít nhất là trong vài năm tới sẽ không phát bệnh."

"Nhưng cố tình con lại không thể quên được con số mười một này, mặc kệ có dẫn dắt như thế nào, nó cũng cứ in sâu ở trong đầu con, coi nó trở thành một ấn ký, một biệt danh không tự chủ được mà thích."

"Sau đó Vân Chức có viết thư cho con, nhưng đều bị ông chặn lui trở về, mãi cho tới khi ông gặp được bà nội Vân Chức ở Đồng huyện, đọc được những thứ kia, ông mới biết được, Vân Chức chính là cô bé gái năm đó, thời gian đã qua lâu, sau đó con bé sống cũng quá khổ, đã không còn nhớ rõ những chuyện khi còn nhỏ ấy nữa."

Tần Giang Xuyên giống như từ bỏ, cảm khái: "Ông không thể tưởng tượng được, con với con bé trong mười mấy năm ấy lại có những ba lần gút mắt, ông can thiệp hai lần, đã sắp bức con tới đường chết, cũng chưa thể thay đổi được con, con còn bướng bỉnh mà bước tới gần con bé, từ nhỏ tới lớn, cũng chỉ có con bé có thể coi con là người bình thường, ông chịu thua, nếu như ông đã đưa con về, cho con quyền nắm giữ Tần gia, ông sẽ không hy vọng con xảy ra chuyện."

"Nghiên Bắc, là ông nội có lỗi với con." Ông lão lại lần nữa nhìn về phía Tần Nghiên Bắc bên mép giường, đáy mắt giãy giụa trồi lên một tia tàn nhẫn, "Nhưng con có hiểu hay không, sở dĩ hôm nay ông nói chuyện cũ này cho con là muốn con biết rằng..."

"Loại bệnh này của con, kỳ thật không thể tính vào phạm trù bệnh tâm lý, nó là một loại chướng ngại tinh thần."

"Tuy rằng khó nghe, nhưng con cần phải chấp nhận, con là một bệnh nhân tâm thần."

Ánh mặt trời giữa chưa rất đủ, nhưng trong phòng bệnh lại kéo rèm đến kín mít, chỉ có tia sáng phát ra từ bóng đèn phòng bệnh, chiếu không tới được trên người Tần Nghiên Bắc.

Anh vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng tắp, rũ mắt chăm chú nhìn gương mặt của Tần Giang Xuyên.

Tần Giang Xuyên tung hoành cả một đời người, nhưng hiện tại đã ở tuổi chập tối, đối mặt tới đứa cháu trai trưởng trẻ tuổi này, trong lòng không thể không thừa nhận là có sự sợ hãi.

Ngực ông gian nan phập phồng vài cái, kiên trì nói xong: "Lần đầu tiên con phát bệnh, không phải là do k1ch thích khi biến được chân tướng cái chết của mẹ mình, đó là do không có nguyên nhân gì mà đột nhiên phát tác, con biết nó có ý nghĩa gì không?"

Ông lão tự hỏi tự đáp: "Nó có ý nghĩa là, nhân tố di truyền của mẹ con có ảnh hưởng quá lớn, lúc con sinh ra đã có bệnh rồi, không cần tìm bất cứ nguyên nhân tác động nào từ bên ngoài, bản thân con là một người bệnh mắc chứng cuồng bạo* do di truyền."

*Bệnh này mình không tìm được trên gg và cũng không biết nó là bệnh gì. Nhưng đại khái là một loại bệnh tâm thần nặng

"Cho nên ông muốn nói với con là..." Ông ấy hao hết sức lực vòng một vòng lớn, rốt cuộc cũng nói ra được lời muốn nói, "Nghiên Bắc, tỷ lệ di truyền của con đối với đời sau cũng sẽ rất lớn, điểm này, con đã nói qua với Vân Chức chưa? Con bé có biết hay không, nếu như con bé gả cho con, về sau nếu sinh con cũng rất có khả năng là một người bệnh?"

"Con bé đó là một cô gái nhỏ nhu nhu nhược nhược, trong hôn nhân, con bé phải đối mặt với một người chồng không bình thường, còn phải nghênh đón việc đứa con của mình sẽ phát bệnh, sẽ không thể khống chế, con bé yêu con bao nhiêu? Sau khi dùng lý trí suy xét qua, thật sự có thể chấp nhận được sao?"

"Ngay cả ông cũng không thể chấp nhận, lúc ông đưa con về Tần gia, ông cho rằng con có thể trị liệu tốt, nếu sớm biết con sẽ bức mình thành như vậy, ông căn bản sẽ không dám để con trở thành người thừa kế nhà họ Tần."

Tần Nghiên Bắc không phát ra bất cứ thanh âm nào, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, tay không tiếng động siết chặt đến nổi cả xương lên, mu bàn tay tái nhợt, mạch máu xanh trắng nhức mỏi.

Anh nghiêng đầu, đuôi mắt ửng đỏ quét về phía cửa phòng bệnh đang khép hờ, muốn đi qua đó đóng chặt lại để Vân Chức không thể nghe được, nhưng đã không còn kịp rồi.

Tần Giang Xuyên do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra mục đích của mình: "Nghiên Bắc, kỳ thật Vân Chức chưa thấy qua bộ dáng chân chính khi phát bệnh của con, đối với tình huống bệnh trạng của con cũng không có nhận thức hoàn chỉnh, thứ con bé thấy, đều là con ở trước mặt con bé được trấn an cứu vớt, điểm tô cho trạng thái ngày càng tốt đẹp, cho nên con bé mới không sợ."

"Nhưng nếu, ông đưa ghi hình phát bệnh mấy năm nay của con cho con bé xem thì sao? Đặc biệt là hai lần con bị cưỡng chế trị liệu kia, ngay cả bác sĩ cũng sợ tới mức không dám ở chung một phòng khán bệnh với con, con có muốn để con bé trực tiếp đối mặt hay không? Con bé vừa nhìn thì sẽ biết, tương lai mấy thập niên sau này con bé sẽ phải chung sống với người như thế nào, tình huống chân thật nhất rốt cuộc là cái dạng gì, đứa con con bé muốn sinh ra cũng có thể sẽ không khác gì con."

"Nghiên Bắc, con chấp nhận sao? Nếu như không chấp nhân, thì đồng ý với ông nội thả cho chú tư của con một con đường sống, giữ lại một mạng cho hắn, đừng để hắn phải ngồi tù được không. Ông nội bảo đảm, những thứ kia sẽ vĩnh viễn biến mất, Tần gia chúng ta sẽ mau chóng tổ chức hôn lễ, để Vân Chức gả qua đây."

"Con bé là một cô gái có ý thức trách nhiệm cao, chỉ cần kết hôn, dù sau này có thế nào đi nữa thì con bé cũng không dễ dàng rời khỏi con như vậy."

Chịu đựng lâu như vậy, dưỡng khí loãng đến mức thở d ốc cũng khó khăn, Tần Giang Xuyên há miệng hô hấp, trái tim vốn đã ổn định lại bắt đầu chấn động kịch liệt, ông vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm phản ứng của Tần Nghiên Bắc.

Chỉ là ánh sáng không đủ rõ, ngũ quan của anh ẩn ở trong bóng tối, đôi mắt vẩn đụng của ông lão không thấy quá rõ ràng.

Tần Nghiên Bắc mặt vô biểu cảm ngẩng đầu, bên môi cong lên, cười nhạo một tiếng.

"Ai cũng thích dùng Vân Chức tới để uy hiếp tôi."

"Ai cũng biết, không có cô ấy, tôi không sống được."

"Tần đổng luôn miệng nói có lỗi với tôi, vòng một vòng, cuối cùng vẫn là muốn nói cho tôi rằng, nếu như không buông tha cho con trai ông thì ông sẽ không bỏ qua cho tôi."

Anh chậm rãi cúi người xuống, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tần Giang Xuyên, đã nhìn không ra nó là thất vọng hay là thống khổ: "Mặc kệ là ai, tùy tiện đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng nếu dám lấy Vân Chức ra làm lợi thế, tôi chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn để đáp lại, Tần đổng vẫn là không đủ hiểu biết tôi rồi, tôi có thể khiến chú tư cùng đường, đồng dạng, tôi cũng có thể mặc kệ sống chết của ông."

Trên giường bệnh, ông lão hô hô thở d ốc, lồ ng ngực đã xuất hiện thanh âm thô ách vang lên.

Thân ảnh Tần Nghiên Bắc áp bách, bao phủ toàn bộ tầm nhìn của Tần Giang Xuyên, thanh âm phóng thấp, giống như thì thầm: "Vân Chức là gả cho tôi, không phải gả cho Tần gia, không cần tới ông phải tổ chức hôn lễ, cô ấy rất yêu tôi, tình cảm của chúng tôi không phải là thứ mà ông có thể tưởng tượng được, mặc kệ tôi có bộ dáng gì, cô ấy đều sẽ không thay đổi, ông có bao nhiêu ghi hình thì cứ đăng lên, nhưng thật đáng tiếc, cô ấy xem một phút thì tội trên người con trai ông sẽ nhiều thêm một bậc, không sợ Tần Chấn ở trong ngục giam bị tra tấn tới chết thì ông cứ thử xem."

Tần Giang Xuyên nắm lấy khăn trải giường, gian nan nâng người lên, muốn bắt lấy Tần Nghiên Bắc.

Con ngươi của Tần Nghiên Bắc lạnh băng, giơ tay ấn chuông gọi bác sĩ: "Yên tâm, sẽ không để Tần đổng chết ở trên tay tôi đâu, Vân Chức phải gả cho một bệnh nhân tâm thần như tôi đã rất đáng thương rồi, tôi không thể phạm thêm tội danh giết người."

"Bất luận ông có hối hận hay không, Tần thị đã là của tôi, tôi sẽ không làm nô lệ hay chó săn cho bất cứ kẻ nào, chờ lúc trong nước cho ra mắt phát minh máy bay chở khách độc nhất, hy vọng lúc đó ông còn sống, có thể tận mắt nhìn thấy."

"Chúng ta sẽ không gặp lại, vòng ngọc gia truyền kia, tôi sẽ cho người trả lại ông."

Tiếng bước chân đuổi tới của bác sĩ và hộ lý đã tới ngoài cửa, Tần Nghiên Bắc xoay người, trước khi rời khỏi phòng bệnh còn nói một câu cuối cùng.

"Tần đổng, đời này tôi không có người thân, cô độc một mình, cảm ơn ông, đã trả lại Vân Chức cho tôi."

***

Vân Chức nghe được một nửa đã có chút chịu không nổi, yên lặng đi ra khỏi phạm vi của phòng bệnh, đứng ở bên cửa sổ hành lang để thông khí, nhưng chuyện có liên quan tới thời thơ ấy với căn bệnh di truyền kia, cô căn bản chưa nghe được.

Ông nội cô mất sớm, bà nội từ lúc còn trẻ đã sống một mình, luôn độc lai độc vãng sinh hoạt ở huyện thành nhỏ, cô là người duy nhất bà thân cận, nhưng cũng không phải kiểu ôn tồn từ ái, bà nội đối với cô có mong đợi, ngẫu nhiên cũng sẽ nghiêm khắc, cho tới hôm nay cô mới biết được, bà nội còn có đoạn chuyện xưa kia.

Dòng tộc chia cách cặp đôi, tiến tới hôn nhân không phải chuyện dễ dàng, không phải chỉ cần yêu là có thể thuận lợi hết thảy, cho dù Tần Nghiên Bắc hoàn toàn bất đồng với Tần Giang Xuyên đi nữa, dù anh có không bị bất cứ ai quản chế, nhưng nếu cô muốn bàn chuyện cưới hỏi với anh thì giống như Tần Giang Xuyên nói, đây là đang kéo anh xuống.

Cô không có một gia đình hoàn chỉnh, bản thân cũng không đủ cường đại, ở trong miệng người ngoài, đại đa số người đều sẽ phản ứng là thái tử gia Tần thị sao có thể cưới cô.

Vân Chức hít một hơi thật sâu, ít nhất thì...

Ít nhất thì phải chờ tới lúc cô giành được giải thưởng cuộc thi quốc tế đã.

Chờ cô thật sự có chỗ đứng thật mạnh mẽ trong lĩnh vực của mình đã, như vậy vô luận có là ai nói đi chăng nữa thì vị hôn thê của Tần Nghiên Bắc, thậm chí là phu nhân của anh, khi đứng ở bên cạnh anh cũng sẽ không tới mức kém quá xa như vậy.

Thang máy ở ngay bên trái Vân Chức, lúc này "đinh" một tiếng cửa mở ra, bên trong có một thằng bé ba, bốn tuổi, khóc đến đôi mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương mím môi, vừa thấy Vân Chức liền lảo đảo chạy ra, nhào lên đùi cô.

Vân Chức ngẩn ra, thằng nhóc ôm cô ủy khuất hít mũi, lời nói cũng không được đầy đủ, cô cong lưng xoa xoa đầu thằng nhóc, nhẹ giọng hỏi: "Lạc mẹ rồi sao?"

Đứa bé gật đầu thật mạnh, hỏi mẹ thằng bé tên gì, cậu lại không nói nên lời, liên tiếp dán lên người Vân Chức, mở cánh tay ngắn cũn ra muốn cô ôm.

Vân Chức bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mặt cho nó, chuẩn bị dỗ dành rồi đưa tới phòng của y tá, đứa nhỏ lại không hề sợ người lạ, mềm mụp dựa vào trong ngực Vân Chức.

Tần Nghiên Bắc đi ra khỏi phòng bệnh, không có nhìn thấy Vân Chức, trong tức khắc, bước chân đột nhiên rối loạn, anh vừa muốn gọi điện thoại thì nhìn thấy cô đang nửa ngồi xổm dưới ánh mặt trời bên cửa sổ chỗ ngoặt hành lang, trong ngực ôn nhu ôm một đứa nhỏ xa lạ, bên má có ý cười.

Ngực anh că ng trướng cực điểm, ở trong phòng bệnh, Tần Giang Xuyên nói nhiều tình huống như vậy anh đều có thể chịu đựng được, nhưng một màn này đột nhiên xuất hiện trước mắt, Vân Chức kiên nhẫn nhẹ nhàng chậm chạp lau mặt cho đứa nhỏ, giống như vũ khí sắc bén mọc đầy gai nhọn đâm xuyên qua thân thể anh.

Vân Chức cảm giác được tầm mắt của người đằng sau, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt của Tần Nghiên Bắc, nhanh chóng đứng lên, chưa kịp nói chuyện thì cửa thang máy đã mở ra lần nữa, Phương Giản vội vàng chạy ra, vừa thấy đứa nhỏ kia liền thở phào một hơi, lại nhìn lên, thấy người đang ôm đứa nhỏ là Vân Chức, có chút không biết nên khóc hay nên cười: "Là cô à, xin lỗi xin lỗi, cháu trai nhỏ nhà tôi, đã gây phiền phức cho cô rồi."

"Bác sĩ Phương?"

Phương Giản kéo thằng nhóc qua, giải thích với cô: "Nghe nói Tần đổng đã tỉnh, lại muốn gặp mặt Nghiên Bắc, tôi sợ vạn nhất có nói cái gì đó k1ch thích tới cậu ta thì không ổn, cho nên không yên tâm chạy tới bệnh viện xem sao, những người bên dưới đều quen tôi nên tôi lên đây luôn, chỉ là thằng nhóc này hôm nay không có ai trông, tôi vốn muốn dẫn nó tới đây nhờ y tá trông nó một tý, không nghĩ tới nó lại..."

Lời còn chưa dứt, sau lưng hắn liền như bị kim chích, xoay mặt qua thì đụng phải ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, hoảng sợ: "Nghiên Bắc cậu ra rồi à, không có việc gì chứ?"

Tần Nghiên Bắc không trả lời, nhíu mày quét qua đứa nhỏ đang khóc sướt mướt kia: "Đưa con cháu đi đi, đừng có quấn lấy cô ấy."

Trực giác của Vân Chức cho cô biết cảm xúc của anh không đúng, anh đối với đứa nhỏ này dường như có kháng cự hay thậm chí là chán ghét, cô tiến lên hai bước cầm tay anh, vừa đụng vào mới phát hiện lạnh quá mức, vì thế liền dùng cả hai tay bọc lấy tay anh, muốn truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang cho anh.

Tần Nghiên Bắc cúi đầu nhìn cô, đem cô ôm vào trong ngực, tay giữ ở eo cô.

Lực đạo quá lớn, bên hông cô có chút đau, nhưng cũng không có giãy giụa, an ủi mà xoa xoa sống lưng căng cứng của anh.

Tần Nghiên Bắc dỗ Vân Chức xuống lầu vào trong xe chờ anh, chờ thang máy đi xuống, anh mới nhìn về phía Phương Giản, thấp giọng nói: "Bệnh của tôi, có phải đã hoàn toàn hết cách hay không."

Phương Giản thấy anh nghiêm túc, cũng đứng đắn lên, trầm mặc chốc lát mới nói: "Giờ dùng thuốc đúng là không có tác dụng gì nữa, bất quá nếu nói tới cách thì cũng không phải hoàn toàn không có. Cậu vẫn chưa làm MECT*, cái này trước kia chúng tôi đã đạt thành chung thống nhất, không tới con đường cuối cùng, khả năng tự sát của cậu không tới mức quá lớn thì tuyệt đối sẽ không sử dụng."

*MECT: Một cách điều trị bệnh trầm cảm bằng cách sốc điện

"Cậu cũng biết đó, MECT là liệu pháp sốc điện, thuộc về phương thức trị liệu tương đối cực đoan, nếu xử lý không tốt hoặc là năng lực thừa nhận không đủ thì sẽ dễ tạo thành tổn thương não, ký ức cũng sẽ bị ảnh hưởng, tuy nói bên Anh Quốc từng có đột phá trong liệu pháp này nhưng đầu óc của cậu quá quan trọng, tuyến sản xuất phi cơ bên kia còn chờ cậu kết thúc, cậu không thể gặp vấn đề được."

"Nói nữa, có Vân Chức ở đây, trạng thái của cậu hẳn là có thể ổn định, lại nói này không phải sắp đính hôn rồi sao?"

"Nếu như đúng hôn còn chưa đủ thì kết hôn đi, chờ sau khi hoàn toàn ổn định, cậu sẽ càng có chuyển biến tốt đẹp thôi."

Tần Nghiên Bắc đứng ở dưới ánh nắng rọi vào cửa sổ, toàn thân lại giống như kết băng.

Chức Chức còn không yêu anh.

Thậm chí còn không biết, từ trước tới nay anh đều nghĩ cô sẽ nguyện ý gả cho anh, cho nên không có hủy bỏ đính hôn.

Rất có thể cô đã nghe thấy được mấy lời của Tần Giang Xuyên, hiểu rõ ý nghĩa sau khi kết hôn với anh, cô thích trẻ con, mà anh, cả đời này có lẽ đều không thể cho cô một đứa con khỏe mạnh.

Sẽ là một bệnh nhân tâm thần di truyền.

Anh thế mà cho tới tận hôm nay mới nhận thức rõ ràng bản thân tới vậy.

Nếu... Chức Chức chịu muốn anh, nhất định sau khi kết hôn anh sẽ tận lực điều trị, hồi phục lại như người bình thường, nếu như cô không thể chấp nhận, anh sẽ đi làm MECT, đem tất cả những thí nghiệm có thể dùng được trên thân thể này thử một lần, cho dù chỉ chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, anh cũng không muốn làm cô thất vọng.

Tần Nghiên Bắc xuống lầu quay lại trong xe, Vân Chức lôi kéo anh hỏi: "Buổi chiều có bận nữa không, hôm nay em không có việc phải làm ở trường, có thể về nhà..."

Cô vội vã nói xong, mới hậu tri hậu giác có chút đỏ mặt, cảm thấy bản thân quá mập mờ kỳ lạ, lại nhẹ nhàng sửa lời: "Về nhà vẽ poster đi."

Hầu kết Tần Nghiên Bắc giật giật, ôm cô lên đùi.

"Tối nay anh về."

Cô còn chủ động thân mật với anh như vậy, có phải có nghĩa là không để ý tới lời Tần Giang Xuyên nói hay không.

Tần Nghiên Bắc không dám nghĩ nhiều, anh chỉ biết, chiều nay anh phải đi lấy nhẫn đính hôn đã được định chế một lần nữa, buổi tối về nhà, anh muốn hỏi cô, có thể đừng hủy bỏ buổi lễ đính hôn kia không.

Nam Sơn Viện không phải là nhà.

Anh nằm mơ cũng muốn cho cô và anh một ngôi nhà chân chính.

Vân Chức trở về Hoài Thành đã nhiều ngày rồi, nhưng chưa có ngày nào thực sự ở lại Nam Sơn Viện, hôm nay tới đây, cô nhịn không được chạy vài vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở giữa phòng ngủ của cô với Tần Nghiên Bắc, rối rắm xem tối nay nên ngủ thế nào.

Tuy nói mấy ngày trước đều ở chung phòng với nhau, nhưng rốt cuộc thì tình huống lúc đó khá đặc biệt, Tần Nghiên Bắc lại bận đến mức cả đêm không ngủ, chỉ nằm với cô có một lúc liền rời đi.

Tối ngày hôm nay, là lần qua đêm chân chính đầu tiên sau khi trở về nhà.

Vân Chức cũng không muốn nghĩ, nhưng trong đầu toàn là mấy cuốn tiểu thuyết 18 + mà Đường Dao gửi cho cô đọc, miêu tả thực sự quá tinh tế, còn thay bằng tên của Tần Nghiên Bắc và Vân Chức, cô cảm thấy bản thân đã sắp hỏng đến nơi rồi.

Buổi tối, trước khi Tần Nghiên Bắc về nhà, Vân Chức khẩn trương mở tủ quần áo ra, đem những bộ quần áo mặc ở nhà có bên trong thử qua một lần, nhìn cái nào cũng không tốt lắm, cuối cùng lại thật cẩn thận mặc vào bộ váy mà tối hôm qua Đường Dao đã nhét cho mình, một bộ váy gợi cảm lại trưởng thành.

Đường Dao mới mua, chưa có cắt mác đã đưa luôn cho cô.

Vân Chức hít một hơi thật sâu, thấp thỏm đi tới trước gương, nhìn người ở bên trong, tóc đen môi đỏ, da trắng chân dài, bởi vì là váy cắt may cho nên được thắt gọn eo thon và ôm sát bộ ng ực lớn, size ngực so với size bình thường của cô còn lớn hơn một vòng.

Cô đỏ mặt, càng nhìn càng thấy xấu hổ, mũi chân trắng nõn cuộn lên, cuối cùng vẫn là không nhịn được, quyết định cởi ra đổi một bộ khác bình thường hơn.

Nhưng mà váy này của cô là kiểu dáng kéo khóa sau lưng, kéo lên còn được chứ lúc mà muốn cởi ra, đầu khóa kéo của vểnh lên trên, làm thế nào cũng không kéo xuống được.

Vân Chức có chút nóng vội, thái dương thấm ra mồ hôi, cúi đầu nâng tay lên liều mạng kéo xuống, tâm tư đều đặt ở trên cái váy, căn bản không chú ý tới dưới lầu có người trở về, lập tức lên lầu, tới gần cửa phòng khép hờ của cô.

"Chức Chức."

Chờ nghe được tiếng nói quen thuộc nhất kia, Vân Chức thình lình phát hiện Tần Nghiên Bắc đã đi tới ngoài cửa, ván cửa đang bị anh nắm lấy, từ từ đẩy vào trong.

Gương mặt Vân Chức muốn nhỏ ra máu, muốn ngăn cản cũng đã quá muộn, Tần Nghiên Bắc đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tình cảnh bên trong phòng ngủ.

Bên giường có một cái gương đứng to, cô gái nhỏ lúc này đang nửa quỳ ở bên mép giường, nỗ lực nghiêng người, nhìn bản thân ở trong gương, nắm lấy khóa kéo sau lưng.

Váy rất ngắn, khó khăn lắm mới che được bắp đùi, chất liệu tơ tằm mềm mại, phác họa rõ nét đường cong hình dáng thon thả của cô, tóc dài được vén sang một bên, hoàn chỉnh lộ ra sống lưng tinh tế, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà đã phiếm ra một mảnh màu đỏ ửng.

Một khắc anh bước vào, tai, gáy, bả vai và ngực của cô đều dâng lên màu máu.

Vân Chức không kịp suy xét có nên giải thích hay không, thân thể đã không nhịn được mà căng cứng, cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, chỉ là đứng ở cửa nhìn cô thôi cũng giống như hỏa tinh ném xuống trái đất, châm lửa khắp nơi.

Vân Chức quẫn bách đến nỗi nói chuyện cũng không liền mạch, tận lực trấn định: "Em... em chỉ là, thử một lần thôi, ngày hôm qua Đường Dao đưa em... Kết quả lại không kéo được khóa, em không nghĩ tới anh sẽ về sớm như vậy..."

A a a lời này khác gì giấu đầu lòi đuôi chứ!

Nếu như không muốn mặc thù sao có thể một mình trộm trốn ở trong phòng thử!

Này không phải là càng bôi càng đen sao, rõ ràng là có tâm tư muốn mặc cho anh coi!

Hình tượng sinh viên thanh thuần của cô sắp không giữ nổi trước mặt bạn trai mất rồi a a a a!

Anh có phải sẽ cảm thấy cô quá không biết rụt rè hay không!

Đầu óc Vân Chức lộn xộn, vội vàng buông tay ra, muốn đi tìm cái áo ngoài khoác thêm, đem cái váy ngắn không đứng đắn này che lại chút, thân thể đột nhiên cứng lại, cảm giác được người đàn ông tới gần.

Cô khô khốc nuốt nước miếng, quay đầu muốn xem Tần Nghiên Bắc, Tần Nghiên Bắc nắm lấy vai cô xoay người cô ra sau, ngón tay nắm đầu khóa kéo của cái váy.

Làn da ở đầu ngón tay anh như có như không đụng tới cột sống của cô.

Tay Vân Chức căng thẳng, giống như có một dòng điện lưu rất nhỏ chạy dọc qua đó, lan tràn khắp nơi.

Trời đã tối rồi, tấm rèm đã được cô kéo vào hơn nửa, đèn ngủ đặt ở bên mép giường đang mở, không quá sáng, bởi vì sự tồn tại của hormone mạnh mẽ sau lưng mà khiến hô hấp cô trở nên nhanh hơn, kiều diễm hơn.

Tần Nghiên Bắc dùng lực kéo xuống dưới một chút, khóa kéo cọ xát với vải dệt tạo ra tiếng xôn xao, sau đó được mở ra.

Phía sau lưng có chút lạnh lẽo, Vân Chức giật mình, đột nhiên phản ứng lại, tim đập nhanh tới mức vọt lên tận cổ.

Bởi vì là bộ váy mặc ở nhà này có đệm lót ngực ở bên trong, cho nên lúc cô thử liền... không có mặc nội y.

Hiện tại khóa kéo đã được mở ra, còn rất lớn, anh vừa động, đầu khóa kéo liền kéo tới tận eo.

Vải dệt cũng mềm, tự nhiên mở sang hai bên, toàn bộ sống lưng của cô, thậm chí là một bên ngực mượt mà như ẩn như hiện cũng lộ ra, xuất hiện rõ ràng dưới ánh đèn ấm áp.

Đầu óc Vân Chức muốn nổ tung, trước mắt giống như có một loạt làn đạn bay nhanh qua, một cái so với một cái càng quá kích, đâm vào thần kinh cô.

Tần Nghiên Bắc không đông, ngừng ở đằng sau cô, khí tức ấm áp chậm rãi phả ra: "Chức Chức, muốn anh ra ngoài không."

Lỗ tai Vân Chức đã sắp nhỏ ra máu, lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy hình ảnh trong gương.

Người đàn ông một thân tây trang nghiêm chỉnh, thân cao chân dài đang cúi người ở phía sau cô, hai tay chống ở trên giường, mi mắt hơi rũ, nhìn không ra thần sắc, bỗng nhiên anh nâng một tay lên, đem khóa kéo của cô lại kéo lên trên.

Tốc độ rất chậm.

So với việc mặc lại cho cô thì không bằng nói là đang dụ dỗ cô đột phá điểm mấu chốt.

Hơn nữa, tai anh thế nhưng cũng rất đỏ.

Vân Chức nhắm mắt, to gan nhích về phía sau.

Cũng không phải... là muốn anh rời đi.

Cô lại không nghĩ rằng, một động tác cho phép nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn kia khiến cho người phía sau mở ra một nút thắt nào đó.

Khóa kéo không có kéo lên trên nữa, chỉ dừng ở ngang eo cô, nụ hôn nóng bỏng ngay sau đó đã rơi xuống trên cổ cô, dọc theo khớp xương từng tấc từng tấc trượt xuống dưới.

Tầm mắt Vân Chức còn đọng lại ở trên gương, tận mắt nhìn thấy đai an toàn của váy trượt xuống từ hai bên, đường cong phập phồng phía trước bại lộ trong không khí, cô khẩn trương tới mức nhắm chặt hai mắt.

Nụ hôn rất sâu, chạm lại rất nhẹ, trân ái dị thường.

Vân Chức dùng sức siết chặt váy, hơi hơi phát run, cảm thụ được có thứ gì đó không chịu khống chế mà thay đổi hình dạng.

Giữa răng môi Vân Chức tràn ra chút thanh âm, hoảng loạn nắm lấy cổ tay anh: "Được, được rồi..."

Tay Tần Nghiên Bắc dừng lại, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp xẹt qua nụ anh đào, anh nằm ở phía sau cô, ánh mắt nóng rực ủ rũ nhìn chằm chằm hai người đang quần áo hỗn độn ở trong gương, cúi đầu cắn vai cô.

"Chức Chức..."

"Anh sẽ nghiện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi