EM ƯƠNG BƯỚNG LẠI CHO LÀ EM HƯ


Miên Lễ nhìn người đàn ông to lớn đang cố khom người để giảm thiểu hết mức có thể sự tồn tại của mình (mặc dù là không thể nào), thầm nghĩ người này thật kì cục.
Nhưng chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy người này có một chút quen mắt nhỉ?
“Ừm… Anh có đang ổn không? Có cần tôi giúp gì không?”
Thương Âu chẳng hiểu sao lại sợ bị cô phát hiện nữa, anh trốn tránh theo bản năng.

Miên Lễ mãi vẫn chưa rời đi khiến cho anh khổ não hết sức, mồ hôi túa đầy ra lưng rồi.
“Thực sự không sao đâu.” Anh lắc lắc tay, mong cô nhanh chóng rời đi.
Nhưng Miên Lễ là ai? Là một người có đôi mắt và đầu sóc hết sức nhạy bén.

Chỉ với một cái giơ tay, cô đã ngay lập tức nhận ra hình xăm bông hoa trà nhỏ ở trên cổ tay anh.
“Thương Âu?!”
Miên Lễ sửng sốt, cô đi đến rồi kéo lấy bả vai anh lật lại.

Thương Âu thực sự chưa hề phòng bị cho việc này, bị cô xoay phắt người ra sau, đôi mắt cứ thế chớp chớp nhìn cô đầy ngây ngốc.
“Sao anh lại ở đây?!”
Mọi chuyện vốn đã rối tung rối mù lên rồi, thế quái nào, từ đâu bỗng bước ra một nhà đầu tư Mỹ chạy vội về phía anh, vừa reo lên đầy vui sướng.
“Mr Walt! Đó là ngài sao?! Là tôi đây! Ngài có còn nhớ tôi không? Hồi trước nhờ ngài và Mrs Walt giúp đỡ tôi nên tôi mới có thể thành đạt được như hiện tại.


Mà ngài đi một mình sao? Mrs Walt đâu rồi ạ?”
Miên Lễ nhíu mày, nhìn lên người đàn ông ngoại quốc đó rồi lại nhìn xuống Thương Âu đang cố tránh mặt đi.
“Mr Walt là ai? Ngài Williams, hình như ngài nhận nhầm người rồi.”
“Không nhầm đâu.

Thực sự không hề nhận nhầm mà.” Williams chắn nịch nói, vừa đi đến vừa bắt lấy tay của Thương Âu, lắc rất mạnh: “Đã là ân nhân của tôi thì chắc chắn tôi không thể nhận nhầm được đâu! Thật không ngờ tôi vẫn có thể gặp được ngài, Mr Walt!”
Lúc này đây, Thương Âu thực sự rất muốn bóp miệng ông ta lại.
Và anh đang định làm thế thật.

Hiện giờ Thương Âu đang rất hoảng, anh muốn bật ngay đậy rồi kéo ông ta đi chỗ khác, nhưng Miên Lễ đã véo mạnh lấy cổ tay của anh không cho đi.

“Ngài có thể nói rõ hơn được không? Người đàn ông này tên là Walt sao?”
“Đúng vậy thưa cô chủ Hạ.” Williams gật mạnh đầu: “Ngài ấy là chồng của Mrs Walt, cũng là cổ đông lớn nhất của Tobias…”
“Ngài Williams!!!”
Đột ngột Thương Âu hét to lên khiến cho tất cả mọi người cũng quanh đấy đều giật thót.

Anh vùng dậy khỏi tay của Miên Lễ, đi đến nắm lấy vai của Williams.
Williams bị Thương Âu đột ngột áp sát như vậy, không những thế vai còn bị anh bóp rất mạnh, bị anh mở trừng mắt nhìn chòng chọc khiến cho ông ta ú ớ mấp máy môi.
“Ngài Williams, ngài nói gì vậy? Ngài Walt làm sao mà ở Trung Quốc được? Ngài thực sự nhận nhầm tôi với ngài ấy rồi.

Tên tôi là Thương Âu, là nhiếp ảnh gia.

Chẳng phải chính ngài gọi tôi tới đây để mời tôi chụp ảnh cho bìa tạp chí mới nhất của ngài sao?”
“Ớ? Nhưng chẳng phải…”
“Ngài, Williams!”
Thương Âu gằn từng chữ.

Dù chẳng hiểu cái quái gì cả nhưng Williams cũng lùng bùng chân tay mà diễn cùng với Thương Âu.
“Đúng là tối lẩm cẩm thật rồi, đến nữa phải đo kính thôi.

Thương tiên sinh, chúng ta có thể ra chỗ kia để bàn chuyện nhé.

Ha ha ha…”

Williams diễn rất đạt.

Đến bây giờ Thương Âu mới có thể tạm thời mà thở phào được một hơi.

Trước khi cùng Williams rời đi, anh quay sang nói với Miên Lễ.
“Anh đi có việc nhé.”
Cô quả nhiên vẫn chưa tin tưởng hai người, ánh nhìn cô mang đầy sự phức tạp, nghi ngờ, lúng túng và thất thần.

Thương Âu chẳng hiểu tại sao mình lại giấu cô nữa, dù rất muốn hôn lên trán cô để trấn an nhưng ở đây có nhiều người quá nên anh chỉ đành tạm vỗ nhẹ lên vai cô.
“Lát nữa nếu bữa tiệc kết thúc, anh… anh hẹn em ở công viên trong trung tâm thành phố nhé.”
Miên Lễ há miệng nhưng rồi lại khép hai môi vào với nhau, gật gật đầu nhè nhẹ.
Thương Âu đi theo sau Williams, anh có quay ra sau nhìn cô một lần rồi mới nhanh chóng mà rời đi.
Miên Lễ nhìn theo bóng anh cao lớn dần lẩn vào trong đám đông rồi biến mất, tâm trạng xuất thần.
Cô đang suy nghĩ gì đó.
“Hoá ra đó là bạn trai con sao?”
Người mà Miên Lễ không muốn gặp mặt nhất cuối cùng cũng xuất hiện.

Khuôn mặt đang mất tập trung của cô chợt quay trở về dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày.

Miên Lễ quay người ra sau, giọng nói hững hờ.
“Bà cũng có hứng tham gia bữa tiệc này sao?”
“Nghe tin con gái cưng đến dự tiệc, một người làm mẹ như ta làm sao có thể không đến được?”
Hạ Mỹ Vân mỉm cười.


Dù cho bà ta có già hay là một kẻ bại hoại như thế nào, thì vẻ đẹp quyến rũ kia vẫn không thể bị phủ nhận.
Thật khó chịu làm sao khi cô lại là người được kế thừa vẻ đẹp ngoại hình ấy của bà ta.
“Hai mẹ con ta đã không gặp nhau mấy năm rồi.

Sao con không đến rồi ôm lấy mẹ, gọi mẹ một tiếng ngọt ngào như ngày xưa khi con còn nhỏ ấy.”
Miên Lễ nheo mắt nhìn bà ta, chất giọng của cô đầy trào phúng.
“Có một người mẹ như bà, đến cả chó cũng tởm không dám gọi mẹ.”
“Miên Lễ…” Mỹ Vân chau mày nhìn cô.
“Sao thế? Cảm thấy không đúng hả?”
Miên Lễ thực sự không thể nhìn thẳng vào mặt của Mỹ Vân lâu được.

Dù cho bà ta có là mẹ ruột của cô đi chăng nữa, thì cô vẫn không thể nào mà chịu được việc bản thân phải nhìn thấy bản mặt của kẻ đã hại chết bố của mình.
Nếu cứ tiếp tục nhìn lâu như vậy, cô sợ mình sẽ không thể kìm được lòng mình mà đâm chết bà ta ngay tại chỗ.
Cô còn đứng đây rồi nói chuyện đàng hoàng đã là quá mức nhẫn nhịn rồi đấy.
“Đã chịu tạm thời xa nhân tình để đến tận Hạ gia tìm tôi, chẳng phải là bà vẫn còn mong muốn mình có thể bám được chân của Tình Phong để được hám danh lợi đấy chứ? Để tôi đoán xem nhé.

Đây là lần thứ mấy bà thay nhân tình rồi? Gã trước đó bỏ bà rồi hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi