EM VÌ ANH VƯỢT NÚI BĂNG ĐÈO

Thiệu Minh Âm mở vòi nước chuẩn bị rửa tay, cảm thấy mặt có chút nóng, anh cúi xuống rửa mặt, nước lạnh khiến anh nhất thời trấn tĩnh hơn. Tửu lượng Thiệu Minh Âm không kém, nhưng mấy loại rượu hôm nay nồng độ đều cao, lại thêm một chén bomber kia nữa, quả thật không chịu nổi.

Nhắm mắt nghĩ đến luật sư Lý, tính toán người đã đi rồi. Vừa nãy Thiệu Minh Âm ghé tai anh ta nói mấy lời không đứng đắn lắm, nhưng ý tứ cự tuyệt rõ ràng.

Thiệu Minh Âm lau mặt, không đóng vòi nước ngay mà chống hai tay lên bồn rửa nhìn dòng nước chảy. Anh không nghĩ mình say, chỉ là đầu óc có chút tê dại, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc anh phán đoán chính xác,m. Chẳng hạn ngay lập tức, khoảnh khắc tiếp theo anh sẽ đóng vòi nước, ra khỏi đây và về nhà.

Chờ đến khi Thiệu Minh Âm ngẩng đầu lên, từ trong gương anh nhìn thấy một người đứng bên phải phía sau mình.

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Minh Âm là muốn di chuyển, vị trí này rất dễ bị người tập kích. Nhưng khi anh hơi nheo mắt lại, nhìn rõ đối phương là ai, Thiệu Minh Âm không nhúc nhích, thân thể bất động không quay lại.

Lương Chân đứng phía sau Thiệu Minh Âm, nhìn Thiệu Minh Âm trong gương rồi lại nhìn Thiệu Minh Âm trước mặt, cậu mở to mắt khẽ lắc lắc đầu, trông cực kì đáng yêu.

Thiệu Minh Âm nhìn thiếu niên đẹp trai trong gương, nói: "Thật trùng hợp."

"A, ừ, đúng vậy." Lương Chân trả lời, nhất thời không biết phải nói gì, Thiệu Minh Âm liền hỏi: "Sao cậu lại đến chỗ này?"

Ban đầu Lương Chân muốn giải thích mình là thẳng nam, nhưng vừa nghe mấy lời này của cảnh sát Thiệu liền không phục, ưỡn ngực nói: "Tại sao tới chỗ này, sao tôi không thể tới? Anh có thể, vì sao tôi không thể?"

Thiệu Minh Âm cười đến có chút cân nhắc: "Cậu không giống."

Lương Chân nghĩ giống hay không giống thế nào cơ, nhưng miệng lại nhanh hơn não, cậu thốt lên: "Cảnh sát Thiệu cũng không giống."

Thiệu Minh Âm thực sự không giống, ít nhất là không giống gay trong khái niệm của Lương Chân. Cậu vẫn luôn cho rằng nhóm người này nhất định ẻo lả, còn cảnh sát Thiệu – người đạp cửa và còng tay cậu, làm sao có khả năng như vậy.

"Coi như là cậu còn nhỏ, đến gay bar xem chút chuyện." Thiệu Minh Âm vặn vòi nước rửa tay một lần nữa, "Xem qua thỏa mãn lòng hiếu kỳ thì nên đi đi, Ôn Châu bên này không tốt hơn ở Tứ Xuyên bao nhiêu, cậu từ tây bắc tới..." Thiệu Minh Âm dừng lại, "Vẫn nên về sớm một chút."

"Vậy còn anh?" Lương Chân nghĩ đến chính mình làm gì ở đây, liền hỏi.

"Tôi?" Thiệu Minh Âm thuận miệng nói, "Bạn nhỏ, cậu quản tôi?"

"Tôi..." Lương Chân thiếu chút nữa nghẹn, cũng không có ý định cùng Thiệu Minh Âm phân bua chuyện tuổi tác. Thiệu Minh Âm mỗi câu lời nói đều coi mình như trưởng bối, Lương Chân ghét nhất bị người ta dạy dỗ, trực tiếp hỏi: "Vậy tiếp theo anh định đi cùng người đàn ông kia?"

Thiệu Minh Âm ngước mắt lên, nhất thời trên mặt không có biểu tình gì, lạnh lùng khiến người ta rùng mình.

Thiệu Minh Âm hỏi: "Cậu đều thấy được?"

"Đúng vậy, từ khi anh ta đến mời anh rượu tôi đứng ở trong góc nhìn trộm, à không, quan sát được." Lương Chân không đoán được Thiệu Minh Âm nghĩ gì, tiếp tục tự nói, "Người kia hẳn là không tốt lành gì, rượu bomber nồng độ quá cao, hắn ta ngay từ đầu đã muốn quấy rối. Cảnh sát Thiệu, anh không thể cùng hắn nói chuyện, anh không thể cùng hắn đi chơi gaaa ——"

"Chơi gì cơ?"

"Chơi, chơi..." Lương Chân nói không nên lời, chuyện như vậy cậu cũng chưa từng làm, hai từ kia nói ra quá ngượng, "Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở, ừm, chính là nhắc nhở một chút. Dù sao việc này không tốt, vậy khẳng định người kia cũng không tốt lành gì."

"Phải không?" Thiệu Minh Âm nhìn Lương Chân trong gương, một thanh niên chân thành, chân thật không có ác ý. Thiệu Minh Âm đột nhiên muốn trêu chọc cậu, mượn cớ đang say, anh hỏi Lương Chân: "Vậy nếu như là tôi hẹn anh ta?"

Lương Chân sững sờ, loại khả năng này cậu thật không nghĩ tới.

"Vậy cũng không thể là anh ta!" Lương Chân bối rối quên lựa lời nói "Khác gì củ cải trắng bị heo ăn! Cả mặt mũi lẫn vóc dáng, người kia có chỗ nào xuất chúng?!"

Thiệu Minh Âm ban đầu còn có chút cảnh giác, nghe thấy cái ẩn dụ này, hoàn toàn thả lỏng. Anh xoay người lại, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lương Chân một phen, nói đùa: "Nếu xem mặt mũi vóc dáng, lẽ nào tìm cậu?"

Lương Chân sững sờ, lần này bụng dưới cũng căng cứng.

"Được rồi, cậu về sớm chút đi." Thiệu Minh Âm nói xong chuẩn bị ra khỏi toilet, không định nói gì thêm. Lương Chân không dám chắc chắn, nghĩ đến Thiệu Minh Âm đang vội muốn cùng người khác chơi gay, cậu đứng chắn trước mặt Thiệu Minh Âm không cho anh đi.

"Tôi không ——" Thiệu Minh Âm vốn không muốn chơi gay, cũng không biết nên giải thích thế nào, ngược lại Lương Chân nóng nảy ngắt lời.

"Bạn tôi ở bên ngoài, luật sư kia đang nhìn bạn tôi chằm chằm. Cảnh sát Thiệu nếu anh thật sự có nhu cầu, lần tới lúc tỉnh rượu lại tìm có được hay không. Tôi ——" Lương Chân cau mày, cùng Thiệu Minh Âm thẳng thắn nói, "Tôi sợ bây giờ anh nhất thời kích động, ngày hôm sau tỉnh rượu sẽ hối hận."

Thiệu Minh Âm thật sự không say, chỉ là trên mặt hơi nóng, vừa nãy trong gương anh cũng chú ý tới hai má có chút ửng hồng, nhìn qua giống như say rượu, nhưng tuyệt đối không đến mức hồ đồ như Lương Chân lo lắng. Thấy thế, Thiệu Minh Âm nghĩ nếu mình không cố gắng giải thích một chút đã nói gì bên tai luật sư Lý thì Lương Chân sẽ không để cho mình đi. Anh không phải khách quen ở quán bar này, chỉ vì gần đây tâm trạng không tốt, muốn uống nhanh vài chén, cho nên mới tới. Về phần tại sao đến gay bar, Thiệu Minh Âm là đàn ông độc thân, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, làm sao có khả năng không có nhu cầu. Thiệu Minh Âm trước giờ đều tự mình giải quyết, nhưng không phải chưa từng nghĩ đến 419.

Thiệu Minh Âm không phải người tùy tiện, ý nghĩ này mỗi lần về nhà đều biến mất, nhiều năm như vậy cũng chưa cùng ai chân chính lăn giường.

Nhưng anh vừa muốn mở miệng, giương mắt nhìn thấy con ngươi thiếu niên kia hết sức chân thành, đột nhiên thay đổi chủ ý.

Thiệu Minh Âm cảm thấy, say rồi cũng không có gì không tốt.

Thiệu Minh Âm nở nụ cười, giọng trầm xuống, mang theo giọng mũi rất nhỏ, nghe như cào vào lòng người.

"Vậy cậu nói xem tôi tìm ai sẽ không hối hận?" Thiệu Minh Âm hỏi Lương Chân, "Lẽ nào tìm cậu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi