EO THON NHỎ

Editor: Trà Đá.

Mùa đông, trong phòng tự học rất ấm áp.

Lục Trì mới bước ra ngoài đã thấy Đường Nhân đứng chờ ở đó.

Cả người cô bị quần áo ấm và khăn quàng cổ bao phủ, chỉ có một đôi mắt sáng rực lộ ra.

Lục Trì cũng không cự tuyệt, anh đi cùng với cô.

Mùa đông có rất ít học sinh ở lại tự học, chuông hết tiết vừa vang lên, thì học sinh đã ùa ra ngoài, trên đường đều người là người.

Buổi tối cực kỳ lạnh, còn có gió thổi ào ào.

Lục Trì đi bên cạnh Đường Nhân cũng cảm thấy cô nép sát vào người anh một chút.

Đường Nhân thấy anh không có phản kháng, nên nhích lại gần thêm chút nữa.

Lục Trì lên tiếng nhắc nhở: “Có… Có giám thị đó.”

Trong trường học, khắp nơi đều có giám thị quan sát, nghe nói thầy giám thị cực kỳ thích núp lùm, hơn nữa lại cực kỳ nhiệt tình thích săn lùng những cặp đôi sau giờ học.

Đường Nhân mặc kệ, vẫn tiến sát đến gần anh.

Lục Trì cảm giác cô đang nắm tay anh, tay cô cực kỳ lạnh, khiến anh hơi rùng mình một chút.

Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Lục Trì, tối quá, tớ sợ.”

Lục Trì: “…”

Anh liếc mắt mới đi qua đèn đường, còn có cái bóng của bản thân bị kéo dài, anh hạ thấp giọng: “Sao lại… Lại lạnh… Lạnh vậy?”

Đường Nhân nói cơ thể cô lúc nào cũng rất lạnh.

Lục Trì dừng lại một chút.

Chỉ còn mấy phút nữa là đến ký túc xá, bình thường thì không sao, nhưng mùa đông thì cực kỳ lạnh.

Anh mấp máy môi, đột nhiên cầm tay cô nhét vào túi áo ấm của mình.

Sau đó mấy giây, anh dùng tay mình che phủ tay cô.

Trong túi áo rất ấm, chưa được bao lâu đã thấy bàn tay đỡ lạnh đi rất nhiều.

Bàn tay Đường Nhân rất nhỏ, anh có thể ôm trọn bàn tay cô, vừa chạm thì thấy tay cô cực kỳ mềm, mịn màng giống như đậu hũ.

Tự nhiên không muốn buông ra.

Dọc đường đi, Lục Trì thấy không ít các cặp đôi, còn có cặp đôi lén lút hôn nhau, khiến anh đỏ hết cả mặt.

Đi một đường đến gần ký túc xá nữ, thì những cặp đôi khác cũng chia tay hai ngả.

Đường Nhân rút tay ra, khiến anh lập tức nhìn chằm chằm vào túi áo của mình.

Anh cảm thấy cô như con chuột nhỏ chui ra khỏi túi áo anh.

Không biết Lục Trì đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng: “Mai… Mai gặp.”

Mặt mày Đường Nhân cong cong, ngửa đầu: “Mai gặp.”

Cái mũ áo ấm to đến mức che hết cả khuôn mặt Đường Nhân, nếu đứng ở khoảng cách xa một chút thì có thể không thấy được người bên trong.

Nhưng ngay giờ phút này thì chỉ có anh thấy được gương mặt cười tươi của cô.

Trong lòng Lục Trì giật mình, anh xoay người rời đi.

~

Bạn cùng phòng đã trở về phòng.

Đường Minh cầm chậu: “Lục Trì, sao giờ mới về, mau đi rửa ráy đi, sắp tới giờ tắt đèn rồi đó.”

Lục Trì “Ừ” một tiếng thật nhỏ.



Sau khi tắt đèn, trong ký túc xá vẫn còn ồn ào.

Đường Minh đang tám chuyện với bạn cùng phòng: “Thật không? Đừng có nói bậy nghe, sao tớ lại không thấy nhỉ.”

“Thật. Hôm qua tớ thấy cậu ấy chụp hình nữa mà, không ngờ cậu ấy thích cô gái đó, chứ nếu không thì chụp hình người ta làm cái quái gì?”

Đường Minh suy nghĩ một chút, nói: “Tớ chịu. Hay là buổi tối ngắm ảnh người ta rồi mơ mộng.”

Hai người cố gắng cười không phát ra tiếng, vài phút sau thì không gian yên lặng bao trùm.

Lục Trì chưa ngủ, anh nghe thấy rõ màn đối thoại của hai người bạn cùng phòng.

Anh chợt nhớ lại lúc tối tan học, tay anh và tay cô cùng nằm trong túi áo của anh…

Lục Trì mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng ngủ.

Anh hít sâu một hơi, không buồn ngủ một chút nào, cuối cùng ngồi thẳng dậy, ngơ ngẩn một hồi, rồi lại lấy điện thoại di động từ túi xách ra.

Trường học không cho phép mang điện thoại di động, nhưng anh đi từ thẳng bệnh viện tới trường, cho nên không về nhà cất điện thoại được.

Màn hình sáng lên, đã mười hai giờ.

Anh suy nghĩ một chút, cuối cùng ủ rũ đọc một chút về các dạng bài tập.

Đang lúc này, điện thoại di động rung lên một cái, có tin nhắn.

Đường Đường Đường: xwnnmjw.

Hô hấp Lục Trì ngừng lại.

Anh nhấn vào Wechat, cô chỉ gởi đúng một tin nhắn ngắn gọn như vậy, khiến anh không đoán ra được ý gì.

Một lúc lâu sau, Lục Trì như bị ma xui quỷ khiến anh nhắn tin trả lời lại cô.

Lục Trì nhắm mặt lại, rồi lại mở mắt ra, mơ hồ phát hiện ra gì đó, tắt điện thoại di động rồi ngủ.

Mấy giây sau, anh lại một lần nữa mở điện thoại di động ra.

Chưa được mấy giây sau, anh nhận được tin nhắn mới: “Hi vọng vậu mơ thấy tớ.”

Lục Trì giật mình suýt cắn phải lưỡi, sao cô có thể nhắn mấy lời này cho anh…

Anh nhanh chóng tắt điện thoại, nhưng những chữ vừa rồi như khắc vào đầu anh, lại còn hợp với giọng nói của Đường Nhân nữa.

Có mềm mại, có nghịch ngợm.

Lục Trì lắc lắc đầu, nhớ lại bộ dạng tối nay của Đường Nhân, anh khẽ mấp máy môi.

Đôi môi xinh đẹp của cô thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm.

Anh mở điện thoại ra lại, ngay cả chính anh cũng không ngờ tới mình lại nhắn tin cho cô.

Lục Lục Lục: rnsy.

Cô có thể hiểu ý này, cô nhất định hiểu ý anh...

Nhìn những dòng tin nhắn khiến Lục Trì xấu hổ vô cùng, anh lập tức tắt điện thoại, nhét vào trong túi sách, sau đó nằm xuống, nhắm mắt ngủ.

Một loạt động tác vừa nhanh nhẹn vừa trôi chảy.

~

Con buồn ngủ ập đến lúc Lục Trì đang suy nghĩ về chuyện trước kia.

Tiết toán học khô khan, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thấy được Đường Nhân đang ngồi trên bờ tường.

Cô đưa lưng về phía anh, lắc chân, đung đưa mái tóc đuôi ngựa, phía dưới là cái cổ trắng như tuyết.

Cô mặc một cái áo ngắn, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn, bị ánh mặt trời chiếu vào sáng rực.

Anh nhớ mình bị ma xui quỷ khiến thế nào lại mở cửa sổ ra.

Sau đó nghe cô đang mắng người ta, anh cứ mở cửa sổ rồi nghe cô mắng người.

Cô bị thầy giáo môn toán phát hiện, sau đó nhảy xuông khỏi bờ tường, trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, còn có đôi môi đỏ thắm.

Lại còn cái eo thon nhỏ đang lộ ra.

Lúc đó Lục Trì không tự chủ liếm liếm môi.

Đại khái chính là cái eo thon nhỏ đó khiến anh miệng lưỡi đắng khô.

~

Trong phòng ngủ chỉ còn tiếng hít thở và tiếng ngáy.

Lục Trì nằm mơ.

Anh mơ thấy Đường Nhân đỏ mặt, giống như một cánh hoa bị nhuộm đỏ.

Sau đó cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, rồi lại lui ra.

Lục Trì đưa ngón trỏ áp lên môi cô, cánh môi mềm mại lại non mềm.

Đường Nhân hơi hé môi, anh chỉ cần dùng chút sức đã có thể chạm đến răng cô, ướt át. Đôi môi đỏ đối với khuôn mặt trắng nõn, khiến cô trông cực kỳ xinh đẹp.

Anh không tự chủ được nắm lấy bả vai cô, sau đó nhẹ nhàng cắn, giống như đang nhấm nháp một món ăn ngon.

Trong giấc mộng mơ hồ, Đường Nhân nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của mình, tiến gần sát anh, anh thấy da thịt trắng nõn lại đầy đặn của cô.

Lục Trì đỏ mắt, nhẹ nhàng há miệng ngậm lấy nụ hoa, một mùi hương bao quanh chóp mũi anh, sau đó anh nhẹ nhàng mút vào, thấy da thịt trắng nõn của cô bắt đầu điểm những vết màu hồng, cô nhẹ nhàng thở gấp vào tai anh.

Đầu ngón tay của anh bắt đầu di chuyển từ hông xuống, gặp phải một vùng ấm áp, anh chợt nghe thấy hô hấp cô hơi ngừng, rồi sau đó thở gấp hơn.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chen vào vùng ấm áp, nó như hút chặt ngón tay anh, kèm theo dòng nước dính dính chảy ra ngoài.

Anh mở mắt, thấy Đường Nhân đang mơ màng nhìn anh, cô ghé sát vào tai anh, nói: "Anh... Nhẹ một chút."

Trong nháy mắt tất cả lý trí đều bị nuốt chửng.

Guọng nói cô như ma quỷ, luôn luôn dẫn dụ anh từ đầu tới đuôi, Lục Trì vươn tay bóp lấy cái eo thon của cô, giống như mọi thứ đã được thông suốt, anh từ từ tiến vào vùng đất mới.

Tiếng va chạm của da thịt, ngay tiếp đó có giọt nước ngượng ngùng rơi trên sàn nhà, Đường Nhân dựa vào anh mềm mại tựa như người không xương, cơ thể chuyển động theo từng động tác của anh.

Sau đó cơ thể cô run lên.

Bối cảnh đêm tối đột nhiên có ánh sáng từ phía sau chiếu vào, Lục Trì nheo mắt lại, thấy thân thể Đường Nhân đang nằm dưới anh.

Anh đột nhiên ôm lấy cô, bế cô lên đặt trên cửa sổ, bên ngoài là một màu trắng xóa không thấy gì.

Trước mặt anh là cơ thể đang đung đưa của cô, lại một lần nữa, giống như cơn sống không ngừng đánh vào bờ biển, cứ tiếp tục kịch liệt.

Lục Trì càng lúc càng hỗn loạn.

Sau lại không biết như thế nào, bối cảnh lại thay đổi, Đường Nhân nằm trên người anh, da thịt hai người dính vào nhau, phập phồng.

Cơ thể cô lại kích thích anh một lần nữa.

Một lát sau, Đường Nhân nằm trên lồng ngực anh thở gấp.

Mái tóc đen dài của cô chạy tán loạn trên người anh, giống như lông chim khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Cho đến một lúc lâu sau, thì tất cả những cảnh trước mắt đều biến mất.

~

Lục Trì mở mắt ra, bên tai là tiếng hít thở đều đều và tiếng ngáy của các bạn cùng phòng.

Anh nhìn chằm chằm bầu trời đen như mực, phần thân dưới trướng đến khó chịu, một lúc sau anh bò dậy, ra khỏi phòng.

Anh đi thẳng vào nhà tắm rửa tay.

Vừa nhắm mặt lại thì lập tức thấy cảnh trong mơ, bên tai là tiếng thở dốc của Đường Nhân, còn có cả câu "Anh nhẹ một chút."

Anh hừ một tiếng, chán ghét cầm lấy giấy lau tay sạch sẽ, ném vào thùng rác, khôi phục lại bộ dáng.

Lục Trì hít sâu một cái, lại rửa tay một lần nữa.

Bóng dáng Đường Minh đi ngang qua anh, anh cũng không thèm để ý.

Nhờ dòng nước lạnh khiến tâm tình đang nóng như lửa của anh được dập tắt.

Anh nhìn chằm chằm tay mình, môi mím thành một đường.

Cảm giác rất dơ bẩn.

Anh rửa tay dưới dòng nước lạnh cho đến khi hai lòng bàn tay đỏ lên, đầu ngón tay bắt đầu đau buốt.

Lục này Lục Trì mới tắt nước.

Anh nằm lại trên giường, trước mắt là một màu đen tuyền, giống như cảnh vừa rồi trong mơ, phảng phất trong ánh trăng mờ là một bóng dáng yêu kiều.

Đồng thời còn nghe thấy giọng nói mềm mại bên tai: "Anh nhẹ một chút..."

Lục Trì lập tức bật dậy.

Anh âm thầm đi ra ngoài ban công.

Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi