Tuy Hồ Ngọc Thiến là fan não tàn của Lận Châu nhưng cũng không thể không thừa nhận lời này của Vu Lam không thể bắt bẻ được.
Đừng nói tới moah moah, Lận Châu ở trong giới nhiều năm như vậy, ngay cả một nụ hôn màn ảnh cũng chưa từng có.
Bình thường các nghệ sĩ thần tượng nhìn thấy fans của mình sẽ hỏi han, thỉnh thoảng còn hôn gió.
Còn Lận Châu chỉ liếc ngang fans rồi kêu bọn họ nên về nhà sớm cho an toàn.
Da mặt Hồ Ngọc Thiến co rút, trong lúc nhất thời cũng không biết nên thở dài hay tiếp tục truy cứu chuyện diễn viên nhà mình đang yên đang lành lén cô cùng Lận Châu kết hôn.
Yên tĩnh nửa tiếng đồng hồ, Hồ Ngọc Thiến cạn sạch ba chai bia, ngón tay gõ lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Diệp Phù Dư, "Cho em một phút để kể rõ chuyện này, chị muốn biết lý do tiểu hồ ly em lại cùng nam thần của chị đây thông đồng với nhau."
Mắt thấy Hồ Ngọc Thiến đã bình tĩnh lại, trái tim nhỏ nhắn treo cao nãy giờ của Diệp Phù Dư cuối cùng cũng trở về vị trí cũ.
Cô sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn, hắng giọng, "Không cần một phút, một câu là được."
Hồ Ngọc Thiến nghe vậy cũng không phản đối.
Diệp Phù Dư: "Hôm sinh nhật lần trước của em, Cục quản lý hôn nhân kêu em tới lãnh chồng, đúng vậy, người chồng đó chính là Lận Châu."
Hồ Ngọc Thiến: "Chỗ Cục quản lý muốn dẹp tiệm?"
Diệp Phù Dư: "..." Em đây cũng không biết.
Ngoài miệng đang mắng mỏ nhưng trong lòng Hồ Ngọc Thiến đại khái cũng hiểu rõ, đối tượng được Cục hôn nhân phân phối nhất định rất xứng đôi với Diệp Phù Dư, hơn nữa bị cưỡng chế kết hôn thì hơn phân nửa là không có đường xoay chuyển.
Cô quét mắt nhìn Diệp Phù Dư từ trên xuống dưới mấy lần.
Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hồ ly này là lúc em ấy vừa mới từ trong núi chui ra, nhìn chằm chằm vào Tôn Hưng Lợi như muốn đem tên ngốc đó ăn.
Đương nhiên là không thể ăn xong, nhưng cũng hung hăng quào hắn ta một cái. Vết sẹo trên mặt Tôn Hưng Lợi đến bây giờ vẫn chưa hết.
Về sau, cô nể tình hai người là đồng loại, lại vừa gặp đã quen nên cương quyết kéo Diệp Phù Dư về phe mình, tất nhiên cũng đắc tội Tôn Hưng Lợi.
Ở chung với nhau lâu như vậy, cô cũng mười mươi nhìn thấu cô gái nhỏ Diệp Phù Dư.
Đơn đơn thuần thuần, được nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, ngoại hình xinh xắn, nhân phẩm cũng tốt.
Xứng với Lận Châu ——
Khoan, ngẫm một chút sao còn có cảm giác hơi ủy khuất* cho Diệp Phù Dư nha. Tính tình chó của Lận Châu, hồ ly nhà mình có thể chịu hay không.
ủy khuất*: nguyên văn là "委屈", nghĩa là oan ức, thiệt thòi, ấm ức, tủi thân...
Nghĩ vậy, lông mày Hồ Ngọc Thiến lập tức nhíu lại.
Bộ dạng nhìn qua có chút phiền não này khiến Vu Lam và Diệp Phù Dư trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm fan não tàn này của Lận Châu không phải lại muốn bùng nổ chứ?
Nhưng mà cũng may, Hồ Ngọc Thiến chỉ nhìn Diệp Phù một cái thật sâu, kéo tay cô gái nhỏ, dùng giọng điệu giống như mẹ già nói: "Tiểu hồ ly, nếu đây đã là cuộc hôn nhân sắp đặt, chị có phản đối cũng vô dụng."
Diệp Phù Dư cùng Vu Lam đồng loạt gật đầu, thầm nghĩ nói được như vậy chắc là không sao rồi?
Hồ Ngọc Thiến tiếp tục nghẹn ngào: "Ai daa, anh Lận nhà tụi chị, tính tình không tốt lắm, đối xử với các cô gái nhỏ lại càng không tốt. Nhưng nể tình bộ dạng đẹp trai của anh ấy, em nhường nhịn một chút nha."
"Còn nữa, nếu em thật sự quá tức giận muốn đánh anh ấy một cái cũng không sao, ngàn vạn lần đừng xuống tay trên mặt là được. À chuyện cuối cùng, khi nào thì em dẫn người nhà mẹ đẻ là chị đi gặp anh ấy dạ?"
Diệp Phù Dư: "... Tốc độ trở mặt của chị có phải... hơi nhanh rồi không?"
"Con người chị đây tuy rằng là fan lâu năm của Lận Châu, nhưng cũng không não tàn đến mức quá phận. Dù sao anh ấy không phải chồng em thì cũng không thể là chồng chị. Bây giờ anh ấy là chồng em rồi thì ít nhất chị vẫn có thể chiếm được chút tiện nghi. Chị đây là con hổ đu idol thành công nhất."
---
Editor có lời muốn nói:
Phúc lợi cuối ngày đâyy, chúc các tình yêu bé nhỏ ngủ ngon nhá~ ٩(^‿^)۶