FAN LÃO BÀ HIỂU BIẾT MỘT CHÚT

Chương 25

Ngày hôm sau, vừa rời giường, đội ngũ bắt đầu chuẩn bị nghênh đón ảnh đế.

Khách quý lần này không giống lần trước, như Sư Huyên là chương trình bỏ tiền ra mời. Còn Mạnh Tinh Trầm thì thật sự là vì tình hữu nghị mà đến, nửa xu tiền cát-xê cũng không có, may mà ảnh đế không để bụng mấy chuyện lẻ tẻ này.

Trong nhà chỉ còn lại Nhạc Tiếu và Thịnh Kiều, bởi vì nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành, cho nên công tác chuẩn bị tiếp đón khách quý rơi xuống đầu họ. Những người khác còn đang bôn ba đi làm nhiệm vụ. Giờ cơm trưa, Hoắc Hi trở về. Ngoài trời rất lạnh, còn có mưa lắc rắc. Hai tay Hoắc Hi bị đông lạnh đến đỏ bừng, sau khi vào nhà, hơi nước ngưng thành một lớp mỏng trên lông mi.

Thịnh Kiều nhìn thấy liền đau lòng, cô chạy đi múc canh giải nhiệt cho Hoắc Hi, ân cần hỏi thăm.

“Nhiệm vụ của anh sao rồi?”

“Còn chưa có tìm được.”

Hoắc Hi phải tìm một người họ Kiều xin chữ ký. Nhưng “Kiều” là một họ hiếm thấy, hơn nữa vùng phụ cận hẻo lánh ít dân cư. Kỳ hạn của nhiệm vụ là 12g đêm nay. Hoắc Hi tính toán ăn cơm xong sẽ bắt xe vào thành phố một chuyến.

Thịnh Kiều cắn đũa rũ mắt, không nói gì. Sau bữa trưa, Nhạc Tiếu rửa chén, Thịnh Kiều vội vã chạy vào toilet gọi điện cho Kiều Vũ.

Đầu giây bên kia là giọng nói đầy ngạc nhiên.

“Đang tính tìm cô, không ngờ cô lại gọi điện tới.”

“Thật trùng hợp nha~”

“Uh, có văn bản cần cô ký tên.”

“Em đang quay hình một chương trình phát sóng trực tiếp, không thể bỏ đi. Anh có thể mang văn bản tới đây hay không?”

Kiều Vũ không cự tuyệt, hỏi địa chỉ, sau đó đồng ý buổi chiều sẽ tới. Địa điểm quá xa, lái xe cũng mất hơn 3 tiếng. Thịnh Kiều lại ngập ngừng hỏi.

“Anh có thể tranh thủ đi sớm một chút không? Buổi chiều bọn em phải đón khách quý, thu hình sẽ rất bận rộn.”

Kiều Vũ ngẫm nghĩ.

“Được rồi, vậy tôi đi ngay bây giờ.”

Đi xuống lầu, thấy Hoắc Hi đang mang giày chuẩn bị ra ngoài, Thịnh Kiều chạy nhanh tới hỏi.

“Hoắc Hi, anh muốn ra thành phố để hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Hoắc Hi gật đầu. Thịnh Kiều tỉnh bơ nói tiếp.

“À, vừa rồi luật sư của em gọi điện, báo là sẽ chạy tới đưa văn kiện cho em ký tên. Trùng hợp làm sao, anh ấy họ Kiều đó.”

Hoắc Hi đang ngồi cột dây giày, khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Thịnh Kiều giả ngu cười cười.

“Vận khí của anh thật tốt lắm nha~”

Hoắc Hi nhìn cô hồi lâu, sau đó cởi giày thể thao, mang dép lê, đi trở vào nhà, ngẩng đầu nhìn cô, cười cười.

“Ừ, đúng là không tệ.”

Tin tức Mạnh Tinh Trầm sẽ tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, sau một buổi sáng liền lan truyền khắp mạng internet. Các nhà truyền thông lớn đều tranh nhau giật tin sốt dẻo. Người qua đường vì vậy cũng tò mò không biết chương trình tống nghệ nào có thể mời được vị ảnh đế này tới tham gia. Chính vì vậy, lượng khán giả vây xem chương trình trong nháy mắt tăng theo cấp số nhân.

Lúc trước, khán giả của chương trình đa số là fans của 6 vị khách mời. Hầu hết quần chúng đều đợi đến thứ bảy mới xem bản cắt nối biên tập. Hiện giờ, lên xem trực tiếp, nhiều người qua đường ngạc nhiên phát hiện, cô nàng người gặp người ghét – Thịnh Kiều – giống như đã thay đổi thành một người khác.

Thịnh Kiều tự nhiên hào phóng, cần cù tinh xảo, biết nấu lẩu còn biết cắm hoa, mặc kệ làm việc gì đều gọn gàng ngăn nắp, điểm quan trọng là bộ dáng xinh đẹp, giống như một rương báu mở nắp ra thì sáng lấp lánh vậy.

Thành fan! Thành fan! Thành fan!

Đề tài “Thịnh Kiều trọng sinh” nhanh chóng lên hotsearch.

Quần chúng ăn dưa không cẩn thận nhấn vào xem liền nhìn thấy chân tướng. Có điều mọi người đều phỏng đoán sự chuyển biến từ trong ra ngoài của Thịnh Kiều là do ảnh hưởng từ việc giải ước với công ty quản lý. Chính vì vậy “Tinh Diệu” cũng đồng thời lên hotsearch. Quần chúng lại sôi nổi thảo luận, quan tâm muốn biết tiến độ giải ước đã đến đâu rồi.

Cao Mỹ Linh đang ngồi trong cao ốc của Tinh Diệu, lướt điện thoại thì thấy hotsearch, tức giận đến muốn ném điện thoại.

Ngay từ đầu, Cao Mỹ Linh không nghĩ sẽ cho Thịnh Kiều tiếp chương trình tống nghệ nhẹ nhàng. Theo ý tưởng thì Cao Mỹ Linh không chỉ muốn Thịnh Kiều chịu áp bức, còn muốn Thịnh Kiều ăn nhiều đau khổ. Trong kế hoạch của Cao Mỹ Linh, căn bản không có loại chương trình quay trong nhà như thế này. Nhưng bởi vì tổ tiết mục điểm danh mời Thịnh Kiều, ra giá cũng rất cao, Cao Mỹ Linh nhịn không được mới đồng ý.

Cao Mỹ Linh thăm dò thì biết khách mời của chương trình toàn là minh tinh hạng 3, hạng 4, thậm chí còn có một cô người mẫu chưa từng nghe qua. Chương trình như vậy, Thịnh Kiều tham gia cũng không sủi lên tí bọt nước gì.

Hơn nữa, đây còn là chương trình phát sóng trực tiếp, những điểm đen của Thịnh Kiều sẽ bị phóng đại. Những người ủng hộ Thịnh Kiều chắc chắn sẽ phát hiện chỗ đáng ghét của Thịnh Kiều rồi quay lưng.

Băng dày ba thước, không phải có được chỉ sau một ngày đông lạnh. Tính cách Thịnh Kiều ra sao, Cao Mỹ Linh chẳng lạ gì. Cho dù muốn phản kháng, nhưng hoàn cảnh trưởng thành sẽ ảnh hưởng đến tính cách của một người, Thịnh Kiều không phóng khoáng và luôn yếu đuối là điều không cần bàn cãi. Loại người như Thịnh Kiều, cho dù không đặt chân vào giới giải trí, lăn lộn ở ngoài đời cũng sẽ té ngã nhiều lần, bởi vì chỉ số thông minh (IQ) và chỉ số cảm xúc (EQ) của Thịnh Kiều đều cực thấp.

Thế nhưng, đầu tiên là nửa đường xuất hiện một Hoắc Hi, nửa sau lại xuất hiện biểu hiện tốt ngoài dự kiến của Thịnh Kiều. Cho rằng đây chỉ là một chương trình èo uột, hiện giờ trở thành chương trình có tỷ suất vây xem tăng cao từng ngày, Cao Mỹ Linh chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Kiều toả sáng trong chương trình. Cho dù Cao Mỹ Linh tức giận đến muốn đau gan, nhưng bà ta không có biện pháp khác.

Cửa phòng bị gõ, Cao Mỹ Linh đè lại biểu tình dữ tợn, lạnh lùng nói.

“Vào đi.”

Phương Bạch cầm một kiện giấy tờ đi vào, thấy sắc mặt Cao Mỹ Linh không tốt lắm, đoán chừng là do Thịnh Kiều lên hotsearch, mặc dù trong lòng cậu rất cao hứng, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, nói.

“Cao tỷ, vé máy bay mua xong rồi.”

“Ừ, cậu hiện tại đi đón Thịnh Kiều.”

Phương Bạch khựng lại một chút.

“Cao tỷ, Kiều Kiều đang tham gia phát sóng trực tiếp, nếu lại an bài công tác khác, có lẽ không được tốt lắm, không biết nói làm sao với tổ đạo diễn bên kia.”

Cao Mỹ Linh lạnh lùng quét mắt liếc một cái.

“Quản nhiều như vậy, hay là cậu lên làm người đại diện cho Thịnh Kiều đi.”

Phương Bạch ngậm miệng. Cao Mỹ Linh chán ghét vẫy tay.

“Đi nhanh lên, tổ đạo diễn bên kia đã được thông báo rồi, chỉ mất 1-2 ngày mà thôi.”

Phương Bạch gật đầu, vừa ra khỏi cửa liền cấp tốc gọi cho Thịnh Kiều.

Thịnh Kiều đang rửa rau, điện thoại đặt trên bàn ăn, không tiện tay nên cô nhờ Nhạc Tiếu bấm nút nhận rồi mở loa ngoài. Điện thoại vừa chuyển, Thịnh Kiều đã cười tủm tỉm hỏi.

“Tiểu Bạch, có phải nhớ chị rồi hay không a~”

“… Kiều tỷ, đang làm gì vậy?”

“Phát sóng trực tiếp nha, còn có thể làm gì được. Chị đang chuẩn bị nấu nồi lẩu cho buổi chiều nay. Cậu không xem chương trình sao? Tối nay Mạnh ảnh đế sẽ tới đó.”

Phương Bạch thở dài.

“Đừng làm nữa, chị mau đi chuẩn bị hành lý, em hiện tại sẽ chạy qua đón chị. 8 giờ tối nay chị phải bay qua Ireland (Ái Nhĩ Lan)”

Thịnh Kiều ngừng tay, sửng sốt.

“Tình huống gì vậy?”

Nhạc Tiếu cũng trừng mắt nhìn di động.

“Tiết mục Hoàn Du Khiêu Chiến muốn mời chị làm khách quý, kỳ này quay chụp ở Ireland, thời gian là 2 ngày.”

Thịnh Kiều còn chưa kịp lên tiếng, Nhạc Tiếu đứng bên cạnh đã la lên.

“Cái tiết mục ma quỷ Hoàn Du Khiêu Chiến vì cái gì muốn mời Kiều Kiều?”

Phương Bạch chỉ có thể trả lời nhát gừng.

“Là do công ty an bài. Em cũng không rõ lắm. Kiều tỷ, chị mau chuẩn bị nha.”

Cúp điện thoại, Thịnh Kiều thoáng suy tư, cởi bỏ tạp dề. Nhạc Tiếu túm tay cô.

“Kiều Kiều, tiết mục kia thật sự đáng sợ lắm, không xem khách quý là người luôn đó. So với bọn họ, tổ tiết mục này của chúng ta đúng là thiên sứ á!”

Tổ đạo diễn đứng bên cạnh phì cười. Nhạc Tiếu nhón người, nói nhỏ vào tai Thịnh Kiều.

“Hơn nữa tiết mục kia thảm lắm, chẳng ai chịu xem.”

Không thảm sẽ không mời cô rồi. Thịnh Kiều cười cười bảo không có việc gì, sau đó lên lầu chuẩn bị quần áo, nghĩ nghĩ, lại nhắn tin cho Mạnh Tinh Trầm, thông báo là cô bất ngờ có công tác, đêm nay không thể tự mình tiếp đón anh được, hy vọng ảnh đế sẽ thông cảm.

Lúc này, Nhạc Tiếu ở dưới lầu kêu lớn.

“Kiều Kiều, luật sư của chị tới rồi.”

Thịnh Kiều chạy như bay xuống lầu.

Kiều Vũ mặc một bộ tây trang, đĩnh đạc đứng ở cửa, đưa mắt đánh giá xung quanh. Ngoại hình của Kiều Vũ không tồi, lại đang làm công sự, không có cái vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, cho nên khí tràng toả ra mạnh mẽ, liếc mắt liền có thể khiến người khác tin phục.

Khán giả sôi nổi hỏi thăm.

——Anh đẹp trai này là ai vậy?

——sự dụ hoặc của đồ vét nha các đồng chí, người này tui duyệt

——không ngờ Thịnh Kiều mướn luật sư đẹp trai như vậy

——mấy người không biết anh ta hả? Đó là Kiều Vũ, từng lên báo Thời Đại, danh nhân của giới luật sư đó

——án tử qua tay Kiều Vũ chưa từng thua nha, vụ kiện của Thịnh Kiều chắc chắn ổn rồi

——giá cả của Kiều Vũ hẳn rất cao, Thịnh Kiều mời được anh ta có lẽ đã táng gia bại sản

——huhuhu… muốn chu cấp tiền cho Kiều Kiều

Thịnh Kiều cũng lâu rồi chưa gặp mặt Kiều Vũ, thấy anh trai liền cảm giác thực vui vẻ, theo bản năng muốn gọi một tiếng “anh hai”, may mà chưa nói ra miệng đã kịp nuốt trở vào. Kiều Vũ thấy máy quay bốn phía, có điểm không được tự nhiên, lấy văn kiện trong cặp táp, đưa qua.

“Đây… chỗ này… cần ký tên.”

Thịnh Kiều nhận lấy, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ký vào. Kiều Vũ nhận lại, chào một tiếng.

“Vậy tôi về đây.”

“Đợi một chút.” – Thịnh Kiều rót ly nước ấm, hỏi han – “Trước khi đi anh đã ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”

Kiều Vũ trả lời.

“Không sao, lát về tới nhà có thể ăn.”

Thịnh Kiều xoay người đi vào nhà bếp, lấy trong nồi hấp ra 3 miếng cơm nắm, gói cẩn thận rồi đưa cho Kiều Vũ.

“Dành để ăn trên đường. Đừng lái xe nhanh quá. Anh tới đây nhanh như vậy, có phải lại đua tốc độ rồi không?”

Kiều Vũ trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô. Thịnh Kiều sực tỉnh, phát hiện hình như cô nói hơi nhiều, cắn môi dưới, mau chóng chuyển đề tài.

“À phải rồi, anh giúp bọn em một cái nhiệm vụ nhé.”

Giải thích nhiệm vụ của Hoắc Hi, Kiều Vũ sảng khoái đáp ứng, gặp Hoắc Hi đi ra cũng vui vẻ chào hỏi.

“Lại gặp mặt.”

Hoắc Hi gật đầu cười, liếc mắt nhìn Thịnh Kiều đứng bên cạnh.

Nếu nhớ không lầm, lần đầu tiên mình gặp Thịnh Kiều ở tiểu khu là khi cô ấy đứng bên cạnh Kiều Vũ…

… vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ?

Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Hi. Cô chỉ vui mừng vì đã giúp idol hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó tiễn Kiều Vũ ra tận cổng sân, không an tâm, lại dặn dò.

“Anh nhớ lái xe cẩn thận một chút đó~”

Kiều Vũ có thói quen lên cao tốc liền phóng bạt mạng, vì chuyện này mà không ít lần bị Thịnh Kiều mắng cho. Kiều Vũ vẫy tay ý bảo đã biết, sau đó lái xe rời đi. Thịnh Kiều đứng nhìn cho đến lúc xe khuất khỏi tầm mắt mới quay người đi vào nhà.

Quần chúng ăn dưa có ánh mắt rất tinh tường, phát hiện manh mối.

——cảm giác Thịnh Kiều và anh luật sư kia có vấn đề

——ngữ khí lúc nói chuyện cũng quá thân mật rồi

——chẳng lẽ hai người họ đang yêu đương?

——Kiều Vũ tốt nghiệp đại học Luân Đôn, là tinh anh của giới luật sư, gia thế rất tốt, lại nhìn trúng cô ta sao?

——chướng mắt Thịnh Kiều, nhìn trúng ngươi, vậy được chưa?

——cảm giác hình như Thịnh Kiều yêu đơn phương

——vậy mà cũng đoán được, thật là trâu bò

——ủa không phải trọng điểm là Thịnh Kiều có show mới hả?

——Hoàn Du Khiêu Chiến không ngờ còn quay, tui tưởng đã ngưng lâu rồi chứ

——hết kỳ này có lẽ nên ngừng quay là vừa, kỳ nào cũng chẳng có nhiệt, mà cũng không ai muốn tham gia nữa

——chủ yếu bởi vì tổ tiết mục chơi quá lớn, nhiều khách quý chịu không nỗi nên không muốn nhận

——Tinh Diệu nhận Hoàn Du Khiêu Chiến cho Thịnh Kiều, có lẽ là muốn chỉnh chết cô ta rồi

——huhuhu… đáng thương Kiều Kiều của tui, quỳ cầu sớm giải ước

Phần bình luận vẫn nhộn nhịp ồn ào. Lúc này Phương Bạch tới, cậu giúp Thịnh Kiều kéo vali từ trên lầu xuống. Nhạc Tiếu đeo tạp dề, cầm dao phay, đứng ở cửa bếp, vẻ mặt u ám nói với Phương Bạch.

“Kiều Kiều vừa nhập viện ngày hôm qua, anh phải chiếu cố chị ấy cho tốt, đừng để tổ tiết mục bên kia khi dễ chị ấy biết không.”

Phương Bạch: ???

Trời ơi, tình đầu quốc dân cầm dao phay uy hiếp mình kìa~~~

Thịnh Kiều vẫn không an tâm, dặn dò Nhạc Tiếu đủ chuyện, cuối cùng nhìn Hoắc Hi, nhẹ giọng nói.

“Em đi đây.”

Hoắc Hi gật đầu, nhàn nhạt nói.

“Lên đường bình an.”

Đứng ở cửa, mang giày, lại lén lút nhìn trộm Hoắc Hi, mấy ngày nay vẫn ở chung, đột nhiên phải rời đi, Thịnh Kiều đau lòng luyến tiếc nha~

Kiều Kiều, vì sao ngươi lại trở nên tham lam như vậy hả? Tình yêu chân chính không thể tham lam, ngươi không thể như vậy.

Cô thu hồi tầm mắt, đứng lên, vỗ vỗ tay, cười nói với Phương Bạch.

“Đi thôi.”

Ngồi trên xe, Thịnh Kiều dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về Hoàn Du Khiêu Chiến. Đây là chương trình tống nghệ quay ngoài trời, hình thức khiêu chiến. Kỳ thứ nhất có tỷ suất không tồi, bởi vì tổ tiết mục biết lợi dụng các hình thức khiêu chiến có độ nguy hiểm cao để hấp dẫn người xem.

Nhưng tính chất “độ nguy hiểm cao” này nhanh chóng bị người hâm mộ của các khách quý chống đối kịch liệt. Không ai muốn idol của mình tham gia một tiết mục nguy hiểm như vậy, ai biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào chứ.

Cho nên tổ tiết mục hạ thấp độ nguy hiểm của nhiệm vụ xuống, bắt đầu lấy việc dày vò khách quý làm niềm vui. Khách quý không có cơm ăn, không có thời gian ngủ là chuyện bình thường. Không biết đầu óc của tổ tiết mục nghĩ thế nào nữa, họ thường tra tấn các minh tinh từ dáng vẻ đẹp đẽ thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Họ quyết định lấy mục tiêu này mà tiến tới, cũng không thể lôi kéo khán giả trở lại.

Quay đến kỳ thứ 3 thì hoàn toàn rớt đài. Không ai muốn nhận lời làm khách quý. Khán giả cũng chán ngán. Kỳ đầu tiên còn có tiểu hoa tiểu sinh tuyến 2 tuyến 3 tới tham gia, hiện tại, toàn là những gương mặt đang muốn tiến vào vòng giải trí thôi.

Một tiếng rưỡi sau, xe tới sân bay.

Thịnh Kiều đeo khẩu trang, xuống xe. Phương Bạch kéo hành lý đi bên cạnh. Thịnh Kiều còn đang vùi đầu xem điện thoại, bên tai đột nhiên vang lên tiếng la hét.

“Kiều Kiều!!!!”

Thịnh Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy 7-8 nữ sinh đang cầm bảng tiếp ứng đứng chờ ở cửa sân bay. Trông thấy cô, bọn họ vừa nhiệt tình vừa khẩn trương mà chạy tới.

Thịnh Kiều nhìn bảng tiếp ứng, trên đó có ảnh chụp của cô và dòng chữ “Kiều Kiều cố lên”, bốn chữ làm bằng đèn màu bạc, sáng lấp lánh. Cô ngẩn người.

Đây là…

… fan của cô sao?

Cô có fan đưa đón ở sân bay rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi