FAN LÃO BÀ HIỂU BIẾT MỘT CHÚT

Chương 69

Cốt truyện của Thịnh Kiều bị Thẩm Tuyển Ý trực tiếp cắt đứt.

Cô không tới được phủ nội vụ, không lấy được thiên trúc hương, không nhìn được Uyển Tần nương nương, không mở ra được cốt truyện tiếp theo. Trong tai nghe vang lên âm thanh cảnh cáo của hệ thống.

“Mời người chơi diễn đúng thân phận của mình, không được can thiệp vào hành động của người khác.”

Thẩm Tuyển Ý ngang ngược nói.

“Ta là Thái Tử, ta muốn can thiệp chuyện của ai liền can thiệp, đây chính là thân phận của ta.”

Tổng đạo diễn: “Ai mà ngờ tên này lại bắn trúng hồng tâm chứ?!?”

Tổ đạo diễn: “… ai biết hắn bắn tên giỏi như vậy a~”

Thái Tử điện hạ ra lệnh khởi kiệu hồi cung. Người không có địa vị, không có nhân quyền là Tiểu Kiều Tử chỉ có thể nghe lệnh bồi theo. Thẩm Tuyển Ý nhàn nhã ngồi trong kiệu, khỏi bàn có bao nhiêu thoải mái. Thịnh Kiều hỏi.

“Cốt truyện của anh là gì? Kế tiếp phải làm gì?”

“Quản cốt truyện làm gì. Huynh là Thái Tử, huynh tự định đoạt.”

Tổ đạo diễn: “???”

Thế cốt truyện bọn tôi dàn dựng sắp xếp nửa ngày đều bị cậu ngó lơ hả?

Thái Tử hứng thú bừng bừng ra lệnh cho thị vệ.

“Đi, tới ngự hoa viên đi dạo.”

Thế là đoàn người đi vòng qua ngự hoa viên. Mùa này không phải mùa xuân, không có cảnh bách hoa khoe sắc, nhưng vẫn có một ít hoa cỏ nở rộ, xuyên qua cổng vòng, nhìn thấy một thợ quay phim đứng kế bên một đám cung nữ đang ôm rổ cười nói hái hoa.

Kỷ Gia Hữu mặc một bộ cung trang màu lam, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đang đứng ở giữa đám cung nữ kia.

Tiểu ca ca xinh đẹp mặc nữ trang không thể gọi là biến thái, phải gọi là đại nữ hài.

Thẩm Tuyển Ý nhìn thấy thì cười vô cùng càn rỡ. Kỷ Gia Hữu từ xa đã nghe thấy tiếng cười không ngừng của tên này, xoay đầu muốn chạy. Thái Tử lập tức ra lệnh.

“Người tới, mau bắt tiểu cung nữ mắt ngọc mày ngài này lại cho ta!”

Thịnh Kiều: “…”

Kỷ Gia Hữu: “…”

Anh còn chưa đăng cơ đó, ban ngày liền dám tuyên dâm hả?

Thị vệ cùng hai thái giám lập tức đi lên chế trụ Kỷ Gia Hữu.

Thái Tử rốt cuộc bước xuống kiệu, vẻ mặt không nhận người thân, nghênh ngang đi tới trước mặt tiểu cung nữ, dùng ngón trỏ nâng cằm, nhìn ngắm nửa ngày mới vừa lòng nói.

“Đúng là sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, về sau, nàng liền đi theo bổn Thái Tử đi!”

Kỷ Gia Hữu: “???”

“Mỹ nhân, tới, nhảy một điệu cho bổn Thái Tử xem nào.”

“Anh còn muốn chơi trò vương giả không đấy?”

“Tiểu Gia à… có mệt không? muốn uống nước không? muốn vào kiệu ngồi thể nghiệm một chút không?”

Thịnh Kiều: “…”

Xem không nổi nữa, tổ đạo diễn phải phái tiểu thái giám lúc nãy chỉ đường cho Thịnh Kiều xuất hiện. Cậu ta chạy hồng hộc tới, bóp tay nói.

“Tiểu Kiều Tử, ngươi sao còn ở đây? Uyển Tần nương nương không có thiên trúc hương, đang phát giận trong đại điện kìa… ngươi mau về chịu tội!!”

Thịnh Kiều quay đầu muốn chạy, thoát khỏi cái tên Thái Tử có tiềm chất hôn quân kia. Không ngờ, Thái Tử lên giọng nói.

“Bổn cung muốn nhìn xem, là nương nương nào lại gan lớn như vậy, tới, dẫn đường.”

Tiểu thái giám chạy tới ngăn cản.

“Thái Tử điện hạ. Ngài sao có thể đi vào hậu cung của phi tần? Như vậy không hợp quy củ.”

Một cung nữ đang hái hoa ở bên kia cũng hô lên.

“Tiểu Gia, Quý Phi nương nương đang chờ chúng ta mang hoa về, mau đi.”

Kỷ Gia Hữu chạy. Thịnh Kiều cũng chạy.

Thẩm Tuyển Ý hung hăng phất ống tay áo.

“Bổn cung là Thái Tử thì được tích sự gì.”

Hệ thống lập tức hỏi.

“Người chơi có tự nguyện từ bỏ thân phận của mình không?”

Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh.

“Mấy ngươi đừng mơ tưởng. Bổn cung là bất tử.”

Tổ đạo diễn: “…”

Thịnh Kiều đi theo tiểu thái giám chạy một mạch tới tẩm cung của Uyền Tần. Diễn viên vào vai Uyển Tần rất xinh đẹp, mắt lá liễu, mặt tròn trịa, mặc một bộ hoa phục màu trắng ngồi trên ghế cao, vừa thấy cô liền nói.

“Cho ngươi đi lấy thiên trúc hương, vì sao lại đi với Thái Tử điện hạ? Ngươi cho rằng Cầm Uyển trang không chứa nổi ngươi phải không?”

Thịnh Kiều lập tức cúi đầu.

“Nô tài có tội. Thỉnh nương nương tha tội. Nô tài đối với nương nương trung thành tận tâm, trên có trăng sao, dưới có thiên địa làm chứng. Đều là do Thái Tử không tốt, tính tình tàn bạo, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nô tài giết chết hắn, đem đầu hắn tới thỉnh tội với nương nương.”

Uyển Tần: “???”

Đạo diễn: “???”

“Ngươi… ngươi nói năng hồ đồ, lỗ mãng, ngươi muốn hại chết bổn cung sao. Ngươi là nô tài có tâm địa bất lương. Người đâu, đem tên này đến Nội Đình Tư chịu phạt.”

Sau đó Thịnh Kiều bị mang tới Nội Đình Tư, hít đất 20 cái mới được thả ra…

Làm được một nửa thì Phương Chỉ cũng bị đẩy vào. Phương Chỉ kể Quý Phi nương nương bảo cô đi tát mặt giáo huấn một người cung nữ, cô phản đối mấy câu liền bị phán tội phạm thượng, ném vào đây.

Phương Chỉ lo lắng sốt ruột nói.

“Đến giờ còn không biết cốt truyện là gì. Chúng ta phải làm gì đây. Sắp tối rồi, nơi này lại âm trầm, thật đáng sợ.”

Thịnh Kiều nghĩ nghĩ.

“Chủ đề lần này là Yêu Phi nên có phải sẽ liên quan đến phi tần không? Hiện tại chúng ta biết có 2 phi tử, một người là Quý Phi mà em nói và một người là Uyển Tần bên chị. Có lẽ manh mối ở chỗ hai người bọn họ. Một lát đi ra, chúng ta cố gắng xem có thể phát động cốt truyện tiếp theo không.”

Đang nói chuyện, cửa sổ phía sau đột nhiên bang~ bang~ hai tiếng. Hai người sợ tới mức đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy hai cánh cửa sổ mở rộng, gió mạnh thổi vào, trong gió mang theo cánh hoa đào, lơ lửng bay lượn trong không trung.

Cuồng phong lặng, hoa đào lả tả rơi đầy đất.

Phương Chỉ và Thịnh Kiều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, quay đầu lại mới phát hiện ba người “hành hình” bọn họ lúc nãy đều không thấy đâu.

Phòng trong nhà ngoài đều hoàn toàn im ắng, chỉ có cánh hoa đào phiêu lãng trong cơn gió. Thịnh Kiều và Phương Chỉ bước thử ra bên ngoài, cung điện vừa rồi người đến người đi, hiện giờ một bóng người cũng không có.

Chỉ có hoa đào, khắp mặt đất toàn là hoa đào.

Cũng không biết tổ đạo diễn tìm đâu ra nhiều hoa đào như vậy.

Phương Chỉ có hơi sợ, nép sát vào người Thịnh Kiều, run rẩy nói.

“Tình huống này là sao?”

Thịnh Kiều mở bao tiền lẻ, lấy ra cái vật mà cô cho rằng lần quay hình này sẽ không cần dùng tới – kính bát quái, nuốt nước miếng trả lời.

“Đi… đi nhìn thử xem.”

Hiện giờ thời gian không còn sớm, sắc trời dần tối, cung điện không một bóng người trông thật âm trầm. Phương Chỉ nhìn nguyên con đường đầy hoa đào, không dám đạp chân lên.

“Đây là có ý tứ gì chứ?”

Thịnh Kiều chần chừ.

“Đưa chúng ta… tới đường hoa?”

Tổ đạo diễn: “???”

Trong gió đột nhiên truyền tới một giọng nói của nữ nhân, tiếng trầm thấp, vừa cười khẽ vừa nỉ non.

“Ăn luôn.”

Tuy rằng bọn họ biết đây là hiệu ứng âm thanh của tổ đạo diễn nhưng hai người vẫn bị dọa tới nổi thét chói tai, ngay sau đó trong tai truyền tới âm thanh lạnh băng của hệ thống.

“Tằng Minh tử vong.”

Phương Chỉ sợ phát khóc.

“Tằng Minh chết như thế nào vậy? Cô ta vừa rồi nói ăn luôn? Không phải thực sự đã ăn thịt Tằng Minh chứ?”

Vẻ mặt Thịnh Kiều cũng mơ hồ theo.

Đang ngơ ngẩn, phía sau đột nhiên có tiếng người nói.

“Hai người hít đất xong chưa mà chạy ra đây?”

Quay đầu nhìn, những thị vệ giám sát hình phạt cho bọn họ không biết lúc nào đã xuất hiện trở lại. Ngay sau đó, cung nữ thái giám đều xuất hiện, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai người bị xách trở về tiếp tục hít đất, sau khi thi hành xong, Phương Chỉ sống chết không chịu đi một mình. Thịnh Kiều quyết định về xem Uyển Tần trước.

Uyển Tần ngồi trong phòng, đang trang điểm trước gương. Khi Uyển Tần nhìn thấy Phương Chỉ, tức khắc hỏi.

“Hiền Tần vì sao lại tới đây?”

Phương Chỉ ngơ ngác.

“Tôi?”

Uyển Tần thẹn thùng cười.

“Bệ hạ sắp tới rồi. Hiền Tần vẫn nên rời đi đi. Nếu không bệ hạ trông thấy sẽ không cao hứng.”

Phương Chỉ hỏi.

“Thấy tôi sẽ không cao hứng? Vì sao lại không cao hứng? Vì ông ta không có đầu óc à?”

Uyển Tần: “…”

Để chuẩn bị nghênh đón bệ hạ, một cung nữ bước vào thay đổi bình hoa. Uyển Tần trông thấy cung nữ cầm một cành hoa đào đi vào liền thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.

“Ai cho ngươi mang thứ này vào đây?”

Cung nữ kia bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, một cung nữ khác vội vàng chạy vào, quỳ xuống nói.

“Nương nương thứ tội, nàng mới tới, không hiểu quy củ, nô tỳ lập tức ném thứ dơ bẩn này ra ngoài.”

Dứt lời, vái đầu một cái, ôm cành hoa đào chạy ra ngoài. Thịnh Kiều kéo tay Phương Chỉ, xoay người đuổi theo. Cung nữ kia đã chạy tới cổng ngoài, Thịnh Kiều gọi lại, hiền lành hỏi thăm.

“Cung nữ tỷ tỷ, vì sao nương nương lại chán ghét hoa đào vậy?”

Cốt truyện được phát động, cung nữ lập tức dựa theo kịch bản trả lời.

“Ngươi cũng mới tới à? Vậy để ta nói một chút, kẻo ngươi cũng phạm vào điều kiêng kị. Ở trong cung mọi người đều biết, Quý Phi nương nương thích nhất là hoa đào, mà nương nương nhà chúng ta thì luôn đối nghịch với Quý Phi, cho nên tự nhiên sẽ chán ghét hoa đào.”

Thịnh Kiều hỏi Phương Chỉ.

“Em không phải đã từng gặp qua Quý Phi rồi sao? Thấy thế nào?”

“Dữ lắm. Em vừa nói vài câu, bà ta liền lệnh cho người kéo xuống đánh chết! Là đánh chết đó. Quá dữ luôn. May mà có một phi tử khác ra mặt cầu tình nên em mới được xử nhẹ là đi hít đất.”

Thịnh Kiều hỏi thăm tẩm cung của Quý Phi, quyết định đi qua nhìn xem. Hai người vừa tới cửa điện bên ngoài, bên trong vang lên một tiếng hét.

“Đem hắn lôi ra ngoài, đánh chết!”

Phương Chỉ: “…”

Thịnh Kiều: “…”

Lần này người bị phạt đánh chết là Kỷ Gia Hữu. Cậu bé lấy được thân phận là cung nữ của Quý Phi, vừa rồi không biết làm gì mạo phạm tới Quý Phi rồi. Thịnh Kiều bước vào, nhìn thấy cậu bé đang bị 3 thị vệ ấn xuống ghế dài.

Thịnh Kiều chạy nhanh tới kêu lớn.

“Nương nương tha mạng~”

Có sở thích đánh chết người khác – Quý Phi nương nương thong thả từ trong tẩm điện bước ra, hất cằm, vẻ mặt cao ngạo không ai bằng, nói.

“Ngươi là nô tài nhà ai, có tư cách gì kêu tha mạng? Người tới, bắt lại, cùng đánh chết cho ta!”

Thịnh Kiều: “???”

Quý Phi nhìn thấy Phương Chỉ, khinh thường cười cười.

“Hiền Tần cũng tới sao? Muốn bị phạt thêm một lần à?”

Phương Chỉ quay đầu chạy luôn.

Thịnh Kiều thấy Kỷ Gia Hữu còn đang bị đè trên ghế dài, kêu lên.

“Xin hỏi nương nương, Tiểu Gia đã phạm lỗi gì với nương nương, nô tài sẽ tận lực bồi tội.”

Quý Phi cười lạnh một tiếng, vòng xuyến trên đầu tỏa ra hàn quang.

“Bằng vào ngươi? Hắn làm đổ bạch ngọc cao do ca ca của ta mang về từ hải ngoại, ngươi bồi thường bằng cách nào?”

Thịnh Kiều nói.

“Nô tài có một loại thuốc mỡ gia truyền gọi là bạch ngọc đoạn tục cao! Hiệu quả so với bạch ngọc cao còn cao hơn một cấp. Nương nương nếu không chê, nô tài liền lập tức mang tới!”

“… ngươi không cần khi dễ ta chưa xem phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký.”

“… vậy nương nương cũng không cần khi dễ nô tài chưa xem phim Chân Hoàn Truyện đi?”

Tổ đạo diễn: “…”

Ngượng ngùng, tổ đạo diễn chưa tính tới trường hợp xấu hổ này~

Đạo diễn ra lệnh cho một cung nữ lên sân khấu, mở ra cốt truyện tiếp theo.

Thế là mọi người trong điện liền thấy một cung nữ vội vã chạy vào, đến bên người Quý Phi, sợ hãi la lên.

“Nương nương, bệ hạ đang tới Cầm Uyển cư.”

Quý Phi nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, ném toàn bộ trang sức trên đầu xuống, lại vung tay đập nát một cái bình sứ ở bên cạnh. Hạ nhân toàn bộ run bần bật mà quỳ xuống.

Quý Phi sau khi phát giận, trên gương mặt cao ngạo lại hiện lên một vẻ bi thương khôn cùng, quay người bước đi, âm thanh lạnh lùng.

“Ngươi không phải muốn xin tha tội sao? Chỉ cần ngươi có thể mang bệ hạ tới đây, bổn cung sẽ tha cho các ngươi.”

“Nô tài đi ngay. Thỉnh nương nương đừng nóng nảy.”

Thịnh Kiều kéo tay Kỷ Gia Hữu muốn chạy, Quý Phi đưa tay chỉ.

“Hắn lưu lại. Trong nửa canh giờ, nếu không mời được bệ hạ tới đây, bổn cung đánh chết hắn.”

Kỷ Gia Hữu: “…”

Vì sao mỗi lần cậu đều đóng vai con tin vậy?!?

Thịnh Kiều liếc nhìn Kỷ Gia Hữu, cho cậu bé một ánh mắt cổ vũ, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

Hiện tại Thịnh Kiều cơ bản đã hiểu sơ cốt truyện. Quý Phi dựa vào thế lực của gia tộc nên có được hết thảy nhưng lại không có được tình yêu của đế vương. Uyển Tần ngược lại nhận được sự sủng ái. Cho nên hai người ở trong cung đấu đá với nhau.

Chỉ không biết, trong hai người thì ai mới là yêu phi?

Sắc trời hoàn toàn tối đen. Bốn phía chỉ có ánh sáng của các ngọn đèn cung đình. Thịnh Kiều quyết định đi tới Cầm Uyển Cư để kéo hoàng thượng qua đây. Ai ngờ đang đi, đột nhiên gió lớn nổi lên, cô cả kinh quay đầu, chỉ thấy ngay góc tường có cái máy quạt gió đang vận hành hết công suất mà nguyên đoạn đường phía sau đều không có lấy một bóng người.

Hoa đào từ bốn phương tám hướng thổi tới.

Nhìn quanh, trừ bỏ thợ quay phim đi theo bên cạnh thì không có một người sống nào khác. Cung điện thâm sâu, cảnh vật thê lương.

Thịnh Kiều sợ tới mức không nhúc nhích được luôn. Cung điện rộng như vậy, muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu, cho nên cô quyết định bất động tại chỗ, dán lưng vào tường, xoay đầu cẩn thận quan sát tứ phía.

Qua khoảng 5 phút, trong gió lại truyền tới tiếng cười như quỷ mị kia.

“Ăn luôn.”

Ngay sau đó, hệ thống tuyên bố.

“Lạc Thanh tử vong.”

Aaaaaaaaaa nơi này thật sự ăn thịt người a!!!!!!!!

Máy quạt gió ngừng lại, hoa đào rơi hết xuống đất. Các nhân vật lại từ trong các góc cổng bước ra, khôi phục lại cảnh vật như cũ.

Thịnh Kiều không dám dừng chân, lập tức chạy tới Cầm Uyển Cư. Sắp tới nơi, ở cuối đường cô trông thấy một cỗ xe đang đi tới, phía trước tung bay một cây cờ màu vàng.

Thịnh Kiều không nói hai lời, tiến tới ngăn cản, hô lớn.

“Bệ hạ, Quý Phi nương nương bệnh nặng sắp chết! Thỉnh bệ hạ mau tới gặp nương nương lần cuối!”

Hoàng đế: “…”

Tổ đạo diễn: “…”

Cô ta làm sao lại lấy lý do này?????

Nhận được thông tri từ tổ đạo diễn, tuyệt đối không thể đi, hoàng đế bệ hạ ngồi nghiêm chỉnh trong kiệu, uy nghiêm nói.

“Ở đâu xông ra một tên nô tài ăn nói bừa bãi như vậy! Ngự y vừa rồi hồi báo với trẫm, thân thể của Quý Phi không có việc gì. Sao ngươi dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ? Người tới, kéo ra ngoài chém cho trẫm!”

Mấy người trong cung đều cư xử như vậy hả, không thích liền muốn lấy mạng người ta?

Thị vệ sắp bắt được Thịnh Kiều, từ con đường nhỏ bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng hô.

“Phụ hoàng, không thể a~”

Thịnh Kiều: “…”

Cô trơ mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý diễn sâu bổ tới quỳ rạp trước xe, than thở khóc lóc.

“Phụ hoàng, nếu người giết nàng chính là móc đi trái tim của nhi thần, lấy đi mạng sống của nhi thần. Thỉnh phụ hoàng khai ân!”

Hoàng đế: “…”

Tổ đạo diễn: “…”

Thịnh Kiều: “…”

Hoàng đế nhịn xuống, cố gắng duy trì hình tượng.

“Làm càn. Ngươi đường đường là Thái Tử, sao có thể vì một tên thái giám mà nói những lời không màng tới giang sơn xã tắc như vậy? Người tới, đưa Thái Tử đi. Cấm túc trong Đông Cung!”

Hả???

“Phụ hoàng, thực xin lỗi, vừa rồi là nhi thần đang nói mớ. Phụ hoàng cứ xử trảm, nhi thần xin cáo lui.”

Thịnh Kiều: “???”

Tên kia nói đi liền đi.

Hoàng đế: “…”

Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng hỏi dò ý của đạo diễn.

“Vậy trảm hay không trảm a?”

Tổ đạo diễn còn chưa trả lời, đứng một bên nghe lén Thịnh Kiều lập tức lớn tiếng nói.

“Không nhọc bệ hạ ra tay, nô tài liền đi tới ngọ môn quan lĩnh mệnh.”

Nói xong quay đầu chạy luôn.

Hoàng đế và tổ đạo diễn: “…”

Được rồi, không thể tính toán với hai cái bug này đâu.

Thịnh Kiều chạy một hồi, không thấy ai đuổi theo, nhẹ nhàng thở ra, sau đó bắt đầu buồn rầu. Nhiệm vụ của Quý Phi không thể hoàn thành, giờ tính làm sao đây, đâu thể đánh bất tỉnh hoàng đế rồi khiêng qua chứ? Đang rối rắm, Thẩm Tuyển Ý từ trong rừng trúc nhảy ra.

“Huynh đệ, tới, chúng ta liên minh đi!”

“…”

“Huynh vừa tới cung của Quý Phi, có phải nàng ta cũng yêu cầu đệ mang hoàng đế tới mới thả Tiểu Gia không?”

Thịnh Kiều không ngờ hai người lại kích phát cùng một cốt truyện, gật đầu.

Thẩm Tuyển Ý nhếch môi.

“Hừ… kiểu như đệ chạy tới cản thánh giá làm sao mà thành công chứ? Phải biết dùng trí.”

“Xin hỏi phải dùng trí như thế nào?”

Thẩm Tuyển Ý nháy mắt một cái, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Thịnh Kiều: “…”

Hai ba cái liền cởi hết lớp áo tím bên ngoài, bên trong lộ ra trường bào màu vàng.

Thịnh Kiều trừng lớn.

“Anh làm sao trộm được trang phục của hoàng đế? Bị phát hiện sẽ chém đầu đó.”

“Huynh vừa lẻn vào tẩm cung trộm, đi, chúng ta đi.”

Thẩm Tuyển Ý kéo tay Thịnh Kiều chạy tới tẩm cung của Quý Phi. Vừa tới cửa, Thẩm Tuyển Ý thanh thanh cổ họng, giả giọng thái giám.

“Bệ hạ giá lâm!”

Bên trong có tiếng ồn ào, thực nhanh sau đó Quý Phi cùng các cung nữ thái giám chạy ra nghênh đón, ngẩng đầu thấy Thẩm Tuyển Ý mặc một thân long bào đang ưỡn ngực mà đứng, nửa ngày mới phản ứng lại được. Quý Phi ngó trái ngó phải.

“Bệ hạ đâu?”

Thẩm Tuyển Ý chỉ vào mình.

“Không phải trẫm ở đây sao? Còn không mau thả Tiểu Gia ra!”

Quý Phi vẻ mặt ngơ ngác. Kịch bản không có màn này nha? Quý Phi chần chờ hỏi.

“Nhưng… ngài không phải là Thái Tử điện hạ sao?”

“Ta soán ngôi.”

Tổ đạo diễn: “???”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi