"FAN VỢ" - BẠN ĐÃ BIẾT CHƯA?

Edit và beta: meomeoemlameo.

Thịnh Kiều nói: “Tôi đề nghị anh đầu hàng luôn đi.”

Thẩm Tuyển Ý nhướng mày: “Thế sao được, kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, chết cũng phải chết dưới chân trụ thủy tinh chứ!”

Kỹ thuật chẳng ra gì, tinh thần lại xịn quá nhỉ.

Thịnh Kiều cười cười không nói gì, bưng chén trà trước mặt lên uống, Phương Chỉ lại tiếp lời: “ Bọn con trai các cậu toàn thích chơi game thôi nhỉ, vừa rồi Tiểu Gia cũng chơi suốt, hai người có thể tập team chơi chung với nhau ấy.”

Thẩm Tuyển Ý rất biết thân biết phận nói: “Không dám chơi với gamer chuyên nghiệp ạ.”

Kỷ Gia Hữu là gamer LOL chuyên nghiệp, nhưng vẫn luôn làm dự bị. Sau này cậu hot lên nhờ live stream, bèn trực tiếp rời khỏi câu lạc bộ, thoải mái với sự nghiệp làm gamer solo.

(LOL: game league of legend, Liên Minh Huyền Thoại. Game này có giải đấu quốc tế, đội game của các nước sẽ thi với nhau.)

Nghe thấy lời của Thẩm Tuyển Ý chứa hàm ý khen ngợi rõ ràng, cậu hơi ngại ngùng ngồi thẳng người, tuy rằng tui siêu ngầu, nhưng tui vẫn lễ phép nhé, vì thế tsundere nói: “Em rất ít chơi King of Glory, có cơ hội mình có thể chơi chung ạ.”

(Tsundere: từ Nhật, trong ngoài bất nhất, bên ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật ra lại rất quan tâm.)

Đang nói chuyện, Tằng Minh và Lạc Thanh cũng nói nói cười cười đi vào. Hai người quen nhau từ hồi xưa, lại đều ở giới phim ảnh, đương nhiên sẽ thân thiết hơn một chút.

Lạc Thanh có thâm niên và bối phận cao, năm nay bốn bảy bốn tám tuổi, giữ gìn nhan sắc rất thích đáng. Sau khi bà tránh bóng thì được gả vào một gia đình nhà giàu quyền thế, sinh được hai trai một gái, là người đã tới vạch đích cuộc đời trong lời ca tụng của mọi người.

Mấy người đều lập tức đứng dậy chào hỏi, bà cười tươi rói nói: “Ngồi xuống ngồi xuống cả đi, cô đến chậm, để các bạn nhỏ các cháu phải chờ lâu rồi.”

Mấy người ngồi xuống, người phục vụ bắt đầu đem đồ ăn lên. Từng người tán dóc với nhau mấy câu, nói đến chuyện ngày mai sẽ thu chương trình thế nào. Lạc Thanh cười nói: “Nghe nói trong số mấy người chúng ta có người sợ ma lắm hả.”

Thịnh Kiều đang lột tôm: “……”

Đột nhiên bị cue, mọi người đều liếc sang, cô chỉ có thể bỏ con tôm mới lột được một nửa vào lại trong bát, “ngại ngùng” mỉm cười với mọi người.

Phương Chỉ nói: “Chị xem cái video kia rồi, em thật sự siêu siêu đáng yêu ấy, có thể nhớ được chuỗi từ ngữ dài dằng dặc như vậy. Cái kia khó lắm ý, hồi xưa chị học mãi mà không thuộc được, Tiểu Kiều làm sao em học được vậy ạ?”

Thịnh Kiều: “Chắc là tại trong lòng em có Đảng ạ.”

Mọi người: “……”

Một bữa tiệc vừa ngon lành vừa phong phú, mấy nghệ sĩ vì giữ dáng nên không động đũa, chỉ lo nói chuyện phiếm. Chỉ có Kỷ Gia Hữu và Thịnh Kiều là vùi đầu tập trung ăn, hai người lại còn dùng mắt lặng lẽ nhường nhau một đĩa bò viên lòng đỏ trứng cực kì ngon……

Không ai dám gắp miếng cuối cùng lên.

Mãi đến khi người phục vụ thu đĩa đồ ăn đó đi, Thịnh Kiều mới tiếc nuối nghĩ bụng biết vậy mình cứ ăn cho rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Gia Hữu, cậu cũng mang vẻ mặt đầy nuối tiếc nhìn đĩa bò viên kia, thấy cái đĩa ra khỏi cửa, cậu mới lưu luyến thu mắt về.

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thịnh Kiều, vẻ mặt cậu cứng đờ, lập tức lại khôi phục khuôn mặt “Tui siêu ngầu”.

Bữa tối kết thúc, mỗi người đều có hiểu biết sơ bộ về nhau.

Thẩm Tuyển Ý có danh tiếng cao nhất, nhưng tính cách hiền hoà, trong vẻ hiền hòa còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Lạc Thanh khí chất đoan trang, ưu nhã khéo léo, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, rất có phong phạm của tiền bối.

Phương Chỉ nói chuyện rất dễ nghe, cũng rất vui vẻ.

Kỷ Gia Hữu là một thằng nhóc tsundere, muốn giả ngầu tới phút chót.

Tằng Minh đối nhân xử thế khéo léo, lời nói việc làm không bói ra chút sai lầm nào.

Thịnh Kiều tính cách ôn hòa, hay nói hay cười, không thích đoạt sự nổi bật, thỉnh thoảng nói chuyện còn hơi nhảm shit.

Cơm nước xong tổ chương trình thông báo, 7 giờ sáng mai tập hợp ở cửa khách sạn, ngồi xe đến địa điểm ghi hình. Tới tối họ sẽ gửi lịch trình và kịch bản tới phòng cho từng người.

Thịnh Kiều đang định về phòng, Thẩm Tuyển Ý gọi cô: “Người anh em, anh muốn lập team với Tiểu Gia, em chơi chung không?”

Thịnh Kiều: “Không được không được, các anh đánh đi ạ.”

Dứt lời, cô thương cảm liếc Kỷ Gia Hữu một cái, xoay người chạy vội.

Kỷ Gia Hữu mới đầu còn không hiểu cái liếc mắt thương cảm kia có nghĩa là gì, mãi đến khi trò chơi bắt đầu……

Kỷ Gia Hữu: Chị Tiểu Kiều làm người ai lại làm thế.

……

Trở về phòng xong tắm rửa một cái, cô đang sấy tóc, Đinh Giản ngồi ở phòng khách chơi di động đột nhiên kêu lên: “Kiều Kiều! Em và Thẩm Tuyển Ý lên hot search rồi!”

Thịnh Kiều tắt máy sấy đi, “Em với ai cơ?”

“Thẩm Tuyển Ý!”

Cô sải hai bước, giật lấy di động thì thấy hashtag hot search là 【 Thẩm Tuyển Ý Thịnh Kiều giao lưu thân mật ở sân bay 】, click vào thì thấy ảnh chụp họ ở cửa chờ VIP sáng nay, không biết chụp từ góc độ nào mà đầu hai người dường như dựa vào nhau, như thể áp tai nói chuyện vậy.

Có cái tên vang rền của Thẩm Tuyển Ý, hot search đã nhảy lên no 2.

Trong đầu Thịnh Kiều chỉ có một ý nghĩ.

Toang rồi, sắp bị Hoắc Hi khai trừ tư cách fan rồi.

Ý Nhân đương nhiên có thao tác y hệt Hi Quang, đầu tiên phủi sạch quan hệ, sau đó report đám marketing đưa tin, làm sáng tỏ là kịch bản chương trình mà thôi nhà chúng tôi không nhận, thuận tiện ám chỉ ekip của Thịnh Kiều bám dính để bú fame.

Thịnh Kiều sống không còn gì luyến tiếc click vào Super Topic của Hoắc Hi thì thấy, Club Hi Quang quả nhiên náo nhiệt như ăn tết, sôi nổi chúc mừng thuốc cao bôi trên da chó đã chuyển sang dán vào đối tượng khác, bóc keo một cái nhẹ cả người……

Đầu tiên cô gọi điện cho Bối Minh Phàm, đối phương cực lực phủ nhận: “Chuyện anh đã đồng ý với cô thì không bao giờ đổi ý đâu, cho dù muốn ghép đôi anh cũng không thể chọn Thẩm Tuyển Ý được.” Sau đó lại nói: “Hơn phân nửa là tổ chương trình làm, cô đừng sốt ruột, để anh đi liên hệ một chút.”

Không sốt ruột mà được à! Nhỡ mà Hoắc Hi hiểu lầm thì chặt gãy chân cô mất!

Cô bấm vào lịch trình của Hoắc Hi ngắm nghía một lúc, phát hiện hôm nay anh không có công việc gì, khả năng rất lớn bây giờ đang ở nhà. Cô cầm di động nhìn cái hot search này, phát ra tiếng cười lạnh lẽo cực kì đáng khinh……

Cô quyết định gọi điện thoại cho Hoắc Hi.

Đầu tiên cô xua Đinh Giản đi, tự cổ vũ bản thân thật lâu, thấy đủ dũng khí mới bấm vào dãy số. Ai dè cô phát hiện mình còn chưa đăng kí dịch vụ băng thông quốc tế, không gọi điện được……

Cô ngẫm nghĩ, đến trước gương soi soi, vuốt vuốt tóc, click mở WeChat gửi yêu cầu gọi video qua.

Kết nối được.

Nền video là trần nhà, sau khi rung lắc một lúc, ống kính dừng lại, Hoắc Hi tóc ướt dầm dề, nửa người trên mặc áo choàng tắm màu đen, cổ chữ V. Cần cổ anh thon dài, yết hầu rõ ràng.

Thịnh Kiều:……

Vờ lờ mị chết điên đảo luôn ý! Đây là cảnh tượng mĩ nhân mới tắm xong gì thế này!!!

Hoắc Hi nhìn cô gái đang u mê nhìn mình chăm chú, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Thịnh Kiều che ngực: “Hoắc… Hoắc… Hoắc… Hoắc… Hoắc…… Hi! Anh đẹp quá đi ạ!”

Hoắc Hi: “…… Em gọi video xuyên quốc gia chỉ để khen anh đẹp thôi à?”

Cô vỗ đầu mình một cái, mạnh mẽ giãy giụa tỉnh khỏi cơn mê giai, âm thầm nuốt nước miếng một cái, tầm mắt lưu luyến không rời rời khỏi yết hầu anh, nhìn về phía đôi mắt anh: “Hoắc Hi, hôm nay anh có chơi di động không ạ? Có lên mạng không? Lướt Weibo chưa ạ?”

Hoắc Hi nói: “Không.”

Thịnh Kiều thở phào một hơi, còn chưa thở ra hết, đã nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng Sina đã up tin tức em giao lưu thân mật với Thẩm Tuyển Ý cho anh xem rồi.”

Đù má, cô muốn liều mạng với Sina!

Hoắc Hi lắc lắc tóc, một giọt nước lắc lư rơi xuống, trượt trên gương mặt anh, lăn xuống yết hầu.

Thịnh Kiều: “……”

Mị không ổn rồi, thở hết nổi, bác sĩ, tiêm em một mũi Hoắc Hi……

Anh cong môi, nhàn nhạt nói: “Xem ra em nói chuyện với Thẩm Tuyển Ý vui quá nhỉ?”

“Không ạ! Không vui tí nào! Anh ta là thằng ngốc đó, chơi game cũng ngu dã man!”

“À, hóa ra hai người còn chơi game chung với nhau rồi.”

Thịnh Kiều: “……”

Anh cầm di động xuống lầu, màn ảnh lại lắc lư một lúc, video quay từ góc dưới lên, vừa hay có thể nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của anh, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện dưới áo choàng tắm màu đen.

Chắc mình chưa chảy máu mũi chứ nhỉ?

Cô giơ tay sờ soạng một phen.

Hoắc Hi ngồi xuống sofa ở phòng khách, một bàn tay gác lên tay vịn sofa cầm di động, một bàn tay lấy điều khiển từ xa bật TV, Thịnh Kiều rầm rì nói: “Em không muốn chơi game với anh ta tí nào, không thích nói chuyện với anh ta một câu, cũng chẳng thèm nhìn thấy anh ta đâu.”

Hoắc Hi nghiêng đầu nhìn màn hình, dừng một chút, đưa điện thoại di động lại gần một ít, Thịnh Kiều liền thấy gương mặt khiến trái tim mình đập loạn phóng đại lên trước mắt, sau đó nghe thấy anh hỏi: “Sao em không sấy tóc?”

Thịnh Kiều vỗ vỗ cái vai bị tóc làm cho ướt nhẹp của mình, cười ngây ngô: “Thái Lan nóng lắm, không sao đâu ạ.”

Anh cau mày, “Em sấy khô đã đi.”

“Phiền toái lắm ạ, tí nữa nó tự khô ấy mà.”

“Không sấy thì anh cúp đấy.”

“A a a đừng mà, em sấy đây! Giờ em đi sấy liền đây!”

Cô bưng di động chạy đến buồng vệ sinh, cố định di động trên giá rửa mặt trước, sau đó mới đứng trước màn hình bật máy sấy. Tiếng ồn vang lên, bên anh chắc cũng thấy ồn ào lắm, nhưng mặt anh lại không hề sốt ruột chút nào, tùy tay chuyển kênh truyền hình, thỉnh thoảng quay đầu liếc cô một cái.

Mái tóc kia đen như thác nước, những sợi tóc bị thổi bay lên loạn xạ, hơi dán lên khóe miệng cô, cô dẩu miệng thổi một cái, khóe mắt đều cong lên.

Sấy khô xong, cô tùy tay buộc tóc lên, lộ ra vành tai hồng phấn và cần cổ trắng như tuyết.

Hoắc Hi thu hồi tầm mắt.

Cô lại cầm di động vô cùng vui vẻ chạy về phòng khách, ngồi xổm trên sofa nói: “Hoắc Hi, anh đang xem chương trình gì thế ạ? Bên em không có đài trong nước, toàn là phim Thái thôi.”

Hoắc Hi nói: “Đang xem em.”

Thịnh Kiều: “Em? Xem cái gì của em ạ?”

“Xem em nhảy điệu van-xơ trên bề mặt băng vệ sinh.”

“???”

……………………

Cái quảng cáo này chiếu từ bao giờ thế? Sao cô không nghe được tin tức gì vậy? A a a idol xem phải cái quảng cáo này thì sau này sẽ nghĩ về cô thế nào đây!!!

Thịnh Kiều suýt thì bật khóc: “Đừng…… Hoắc Hi anh đừng xem mà, em xin anh……”

Anh nghiêng đầu, mỉm cười như thể còn chưa đã thèm với cô: “Nhảy cũng không đến nỗi nào.”

Cô đang ở tầng mấy? Tầng mười bốn đúng không? Nhảy xuống là chết luôn được phải không? Cửa phòng bị gõ vang, đúng lúc giảm bớt sự xấu hổ của cô, cô quay đầu hỏi: “Ai đấy?”

Ngoài cửa hô to: “Người anh em, là anh đây!”

Thịnh Kiều: “???”

Trong video, Hoắc Hi nói: “ Nếu như anh không nghe lầm, thì đây là giọng của Thẩm Tuyển Ý nhỉ?”

Thịnh Kiều: “……”

Không phải, anh nghe lầm rồi.

Hoắc Hi cười cười: “Không mở cửa à?”

Thịnh Kiều: “…… Có thể mở ạ?”

Hoắc Hi: “Em cứ thử xem.”

Thịnh Kiều: “……”

Thế là rốt cuộc em nên mở hay không ạ?

Thẩm Tuyển Ý đứng ngoài cửa còn đang không biết sống chết mà gọi: “Người anh em, em có trong phòng không?”

Bố mày không!

Hoắc Hi rốt cuộc bật cười: “Được, đi mở cửa đi, ngày mai làm việc thuận lợi nhé.” Anh định cúp máy, tay khựng lại, lại nói: “Mặc áo khoác vào đi.”

Thịnh Kiều khóc chít chít kết thúc cuộc gọi video đầu tiên với idol.

Cô nghe lời mặc áo khoác cẩn thận, hùng hổ kéo cửa phòng ra. Thẩm Tuyển Ý ôm kịch bản đứng ở bên ngoài, vẻ mặt vô tội cười cợt, “Tổ chương trình vừa mới đưa kịch bản qua, anh thuận tay cầm hộ em nè, tiện thể anh qua hỏi em cái này.” Anh chàng đưa điện thoại tới trước mặt cô, “Skill của tướng này chơi thế nào ấy? Anh thấy mọi người đều bay lên trời được, sao anh thử mãi mà không bay được nhỉ?”

Ha hả, muốn bay phải không?

Bây giờ bố mày ném mày từ tầng mười bốn xuống, cho mày cảm nhận cảm giác bay tự do luôn nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi