Dành tặng anhhduong, cám ơn sự ủng hộ của em xD!
"Lời đầu tiên xin được cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian tới dự buổi lễ nho nhỏ này của chúng tôi." ông Albert Harte đứng trên bục phát biểu nói đầy tự hào.
Tôi và người rừng đứng gần sân khấu nhất, tách biệt khỏi đám đông quanh các bàn cocktail. Charlotte cùng Deidre thì đứng ở đầu bên kia sân khấu, cũng đang hướng nhìn lên phía ông Albert đầy chờ đợi.
"Xin quý vị cho một tràng pháo tay cho con trai tôi, Jack, người đã đứng ra tổ chức buổi tiệc ngày hôm nay." bố khỉ đột chỉ tay sang phía chúng tôi đứng cùng một nụ cười tươi rói.
Ánh đèn sân khấu quay sang chiếu thẳng vào chỗ tôi và người rừng đang đứng, tiếng vỗ tay vang lên rần rần xung quanh. Tôi cũng đưa tay mình lên vỗ vỗ mấy cái hưởng ứng trong lúc đang lóa hết cả mắt không nhìn được gì.
"Sau đây là chương trình nghệ thuật nho nhỏ do tôi cùng vài người bạn trong dàn giao hưởng Thủ Đô cùng thể hiện. Bản nhạc đầu tiên là Clair De Lune, dành tặng cho Deidre, tình yêu của đời tôi." Bố khỉ đột nói xong liền bước tới chiếc đàn dương cầm ngay gần đó, phất đuôi áo ngồi xuống vô cùng kiểu cách.
Trong ánh đèn đã giảm xuống chỉ còn lờ nhờ trong phòng ballroom rộng lớn, khuôn mặt đang tràn đầy sự khó chịu của người rừng càng trở nên tăm tối hơn. Vì đứng ngay sát cạnh nhau nên tôi có thể cảm thấy cả khung người to lớn của gã cứng đờ lại vô cùng thiếu tự nhiên.
"Trông mặt anh như thể anh cần được đi toilet giải quyết đấy JackJack."
Tôi không thể kìm được bản thân mình nói đùa khi nhìn thấy cái vẻ mặt này của người rừng. Tôi không biết lí do tại sao, có lẽ là muốn làm cho cảm giác nặng nề trong không khí quanh gã dịu bớt đi?
Người rừng liếc xuống nhìn tôi, nét mặt cứng ngắc chẳng dịu đi tí nào. "Không, tôi chỉ không thích thứ đang xảy ra thôi."
"Thứ gì?"
"Trò thể hiện tình cảm yêu đương công khai này." lẫn giữa những nốt nhạc dạo đầu chậm rãi của Clair De Lune, giọng nói của người rừng vang lên đầy u ám.
"Tôi thấy ông ấy cũng thật sự yêu Deidre đấy chứ?"Tôi nhìn sang bên kia sân khấu và thấy bà Deidre mắt mũi ậng nước như sắp òa ra khóc vì cảm động. Thể hiện công khai như thế này hẳn là tình cảm khá sâu sắc.
"Không, năm nào sinh nhật ông ấy chả chơi một bài nhạc cho bà ta. Ông ấy làm thứ ông ấy đã làm cả đời, chứ không phải thử một thứ ông ấy chưa bao giờ làm để gây ấn tượng với bà ta, thế nên nó chẳng có gì to tát đâu." Người rừng lắc đầu nhìn tôi.
Những lời gã nói cũng đúng, chơi nhạc là thứ mà ông Albert đã làm cả đời, thế thì việc dùng một bản nhạc để thu hút người khác thật ra chẳng có gì khó. Một bản nhạc có khi cần phải tập đi tập lại đến cả trăm lần mới thạo.
"Vậy vấn đề là gì?"
Tôi nhìn gã. Lúc ấy cũng là lúc nhạc bắt đầu lên cao hơn, các nốt nhạc trở nên dồn dập hơn, và bố người rừng ở trên kia trông như đã đánh mất mình vào những giai điệu réo rắt của bản nhạc.
Người ta bảo nghe Clair De Lune sẽ khiến con người thả lỏng hơn, như đang trôi lơ lửng trong không khí hay bay bổng trong một giấc mơ hư ảo. Với tôi, nó là một cuốc đi bộ trong khu vườn trải đầy ánh trăng màu bạc, nhưng bóng đêm của khu vườn không khủng khiếp và hoang tàn như những khu vườn hoang ở ngoài đời thực mà tôi từng nhìn thấy.
Hôm nay, Clair de Lune của ông Albert lọt vào tai tôi lại thành những mảnh nhạc trầm đứt đoạn, với phần cao trào như đang kéo tuột tấm màn che phía trên hình ảnh Jack Harte tôi chưa từng gặp lần nào. Jack Harte này được bao bọc trong một nỗi căm tức tăm tối, giằng xé và đầy ám ảnh, luôn đeo đẳng phía sau lưng.
Lúc bản nhạc kết thúc, cũng là lúc bà mẹ kế của người rừng chạy như bay lên ôm ông Albert thút thít và thủ thỉ một cái gì đó không ai có thể nghe rõ được. Jack Harte lập tức quay mặt sang một bên, đưa tay lên gãi gãi sau gáy đầy khó chịu.
"Tôi không có ý dạy đời anh gì đâu, nhưng tôi nghĩ Deidre hiểu hôm nay là ngày quan trọng với bố anh và sẽ không làm gì quá đà." tôi nói.
Tôi không rõ câu nói ấy có được tạm coi như lời trấn an tinh thần có tác dụng tích cực hay không. Cá nhân tôi chỉ cảm thấy nếu đặt mình vào vị trí của một người phụ nữ tầm tuổi Deidre, ở bữa tiệc có rất nhiều người thế này thì dù có không thật lòng đến bao nhiêu thì vẫn có thể hiểu mình cần phải cư xử như thế nào.
Người rừng nhìn tôi chăm chăm, vẫn bằng đôi mắt xám mờ khó đoán được cảm xúc. Mất một lúc, cho tới khi màn khóc lóc yêu thương trên sân khấu đã dứt, và khi đồng đội của ông Albert bắt đầu kéo lên để hòa một bản nhạc vui tươi hơn, người rừng mới hơi cúi xuống gần mặt tôi, thì thầm.
"Tôi hi vọng là cô đúng Ashley, vì theo kinh nghiệm của tôi thì Deidre cứ cảm động với ông già kia lần nào xong là lập tức sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra."
Nhưng lời Jack Harte nói đã không trở thành sự thật, bởi phần sau của bữa tiệc diễn ra rất bình thường. Bà Deidre luôn túc trực bên cạnh bố gã, tươi cười với tất cả mọi người, đến Charlotte cũng không làm hay nói gì vượt quá khuôn phép cả.
Tất nhiên, điều ấy khiến cho khỉ đột không hề vui vẻ tí nào. Gã thậm chí còn chẳng thể chờ được đến sáng ngày hôm sau. Vừa về tới cửa căn duplex nhà Harte, gã đã lạnh lùng nhìn mẹ con Deidre, xẵng giọng nói.
"Nào, tôi đoán là màn trình diễn yêu thương kết thúc ở đây được rồi nhỉ? Hai người chui ra từ đâu thì quay trở lại cái xó ấy đi."
"Jack, con nói linh tinh cái gì thế? Deidre và Charlotte phải ở đây chứ?" bố khỉ đột cau mày nhìn gã, bỏ tay khỏi khuôn quét sinh trắc trước cửa.
Jack Harte lập tức bùng nổ "Con không biết là bố còn định chơi cái trò lừa gạt rồi tha thứ này bao nhiêu lần nữa. Bố cứ định để cho bà ta thích làm gì với mình thì làm cho đến mãi mãi à? Bố không nhớ mấy tháng trước lúc mình bị ốm thì chẳng những bà ta mà cả cô con gái kế quý hóa kia cũng biến mất tăm hay gì?"
Ông Albert im bặt, lại tiếp tục mang vẻ mặt bị nói trúng tim đen, không biết nên phải nhìn về nơi nào. Người rừng quay sang nhìn Deidre, cũng đang hỗn loạn chẳng kém gì bố khỉ đột.
"Còn bà, bà có thể dùng trò khóc lóc giả tạo để qua mặt bố tôi liên tục, nhưng tôi thì không! Đừng có tưởng tôi không biết bà cố tình muốn tới buổi tiệc này để thử tìm hiểu xem có thể giăng lưới được ai trong đám người tới dự hay không. Tôi không phải đứa trẻ con không biết gì từ lâu rồi. Nếu sáng mai tôi vẫn còn nhìn thấy bà ở đây, tự tôi sẽ đi xin lệnh giới nghiêm cấm đến gần gia đình tôi trong vòng bán kính 2m."
Đấy là một cơn cuồng phong tôi không thể nào ngờ tới được, không ai có thể ngờ được. Ánh mắt xám của Jack Harte tối sầm lại, hai đồng tử sâu hút vào trong, sự tương phản khiến cho cả khuôn mặt gã tuôn trào vẻ chết chóc. Gã nhìn Deidre như thể nếu bà ta dám động đậy, người rừng sẽ lao lên xé xác bà ta ra làm nhiều mảnh ngay lập tức.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy trong lòng mình dậy lên một sự sợ hãi trước cơn giận của ai đó. Nói là sợ hãi thì hơi sai, phải là dè chừng và kiêng nể thì có lẽ đúng hơn.
"Bà có biết tôi làm việc như một con chó trong những năm qua để làm gì không? Chính là để có thể khiến cho những kẻ chỉ biết ăn bám như bà không bao giờ có thể động tới chúng tôi nữa đấy!"
Người rừng gằn giọng lần nữa trước khi hùng hổ đẩy cửa đi vào nhà và biến mất sau ngã rẽ ra cầu thang nhanh như cơn lốc, bỏ tất cả chúng tôi lại ở ngưỡng cửa căn duplex. Sau khi người rừng bỏ đi, chỉ còn một sự im lặng nặng nề và quái đản bao phủ tất cả mọi thứ.
Đầu tiên là chuyện không hòa hợp, rồi đến em gái bị thần kinh, bây giờ lại tới lệnh giới nghiêm là như nào? Tôi hoàn toàn, không hề được chuẩn bị cho tình huống này, xin thề là tôi đếch biết phải làm gì tiếp theo cả. Chạy theo người rừng lên trên tầng; tiếp tục giả vờ như mình là người khuyết tật, không nghe, không thấy, không biết; hay quay đầu chạy một mạch ra khỏi căn duplex và cuộc chiến gia đình có quá nhiều điều rắc rối này đây? Con mẹ nó, cuối tuần gặp mặt gia đình tôi với khỉ đột cũng không có lắm vấn đề khó nhằn như thế này.
"Ashley, cháu vào nhà chứ?" đang căng não ra nghĩ xem mình nên làm gì thì ông Albert bên cạnh tôi đã ồm ồm cất tiếng.
Tôi ngước lên, cảm thấy thật là không quen với hình ảnh khuôn mặt giống với khỉ đột thêm vài chục năm này.
"Vâng, có ạ." tôi gật đầu, bước theo.
Đến lúc vào được phòng khách nhà khỉ đột thì tôi nhận ra chỉ có mỗi mình và bố gã ở đấy. Charlotte và Deidre cứ như là đã tan biến vào trong không khí vậy. F*ck, mình làm gì bây giờ đây, có lí do nào khả dĩ có thể bịa ra để bỏ trốn lên tầng không.
"Rất tiếc vì cháu vừa phải thấy màn cãi nhau ban nãy." Vẫn đang miên man suy tính cách chuồn cho êm thì ông Albert đã cất tiếng nói, trong lúc bước lên và thả mình lên chiếc ghế sofa trong phòng. Y hệt người rừng mỗi lần chui xuống trốn bạn gái qua đêm trong phòng tôi.
"Không đâu ạ, mỗi gia đình đều có vấn đề riêng.." tôi không rõ mình có nên tiếp chuyện bố khỉ đột không nữa.
"Không, cái này là do bác thôi."
Ông Albert lắc đầu, một tay rút chiếc ví da trong túi quần ra lục lọi cái gì đó. Thứ được chìa ra vài giây sau là tấm ảnh nhỏ như cỡ ảnh thẻ, đã quăn hết các góc và lấm tấm vệt ố. Tấm ảnh có hình một người phụ nữ đang cười, hai bên khóe miệng nhếch nhếch lên của người phụ nữ nhìn rất quen.
"Đây là.." tôi cầm bức ảnh, hơi do dự về phỏng đoán của mình.
"Ừ, mẹ Jack, Clarissa." ông Harte gật đầu.
"Chắc cháu cũng nhận ra, thằng nhỏ là đứa sòng phẳng và quyết đoán trong tất cả mọi việc nó làm. Clarissa là nhà khoa học, tất cả mọi thứ trong đời bà ấy đều có thể giải quyết bằng lý lẽ khoa học hết, gãy gọn và chính xác, không đôi co lằng nhằng cho dù là lí lẽ hay tình cảm. Cháu có thể thấy cái tính cách kia của nó là từ mẹ nó ra rồi đấy."
Bố khỉ đột cẩn thận nhét cái ảnh trở lại trong ví da của mình "Với một người phụ nữ thông minh và rạch ròi như Clarissa, một người chuyên về nghệ thuật như bác rõ ràng không phải là lựa chọn hôn nhân lí tưởng, đặc biêt là khi so sánh với những người khác cùng ngành và có cùng suy nghĩ với bà ấy. Bác không phải là người có sức mạnh tâm lý tốt, có những giai đoạn, Clarissa mới giống người nắm giữ vị trí nam tính, vững chắc hơn trong mối quan hệ."
Ông Harte đưa một tay lên xoa xoa cằm mình, chớp mắt nhìn vào không khí như đang thật sự sống lại giây phút nào đó trong quá khứ.
"Lúc Clarissa qua đời, Jack mới được 7 tuổi. Kí ức của bác từ đó cho tới lúc nó lên được đại học bây giờ rất mờ nhạt, giống như cái chết của bà ấy làm bác rơi vào trạng thái máy móc nào đó, chỉ biết làm việc, về nhà, ngủ thoáng một giấc, thức dậy và lặp lại. Lúc Jack rời nhà đi học đại học, thì bác nhận ra mình có hơi nhiều thời gian rảnh rỗi, chỉ còn vài năm nữa là nó đã có thể đi xây thế giới riêng cho mình rồi. Lúc ấy bác bắt đầu có suy nghĩ có thể, có thể thôi, cũng đã đến lúc tìm ai đó để chia sẻ, cho khoảng đời còn lại của mình chẳng hạn."
Không khí xung quanh như ngưng đọng lại chỗ bố người rừng đang ngả người, không có bất cứ âm thanh nào khác trong không gian, chỉ có tiếng ông Albert Harte trầm trầm phát ra đều đặn, chậm rãi. Giống như một buổi đọc kinh vậy, hoặc là cái đầu bắt đầu ngấm vang sủi của tôi đang gây ảo giác.
"Mối quan hệ của bác và Deidre không đơn giản, vì cả hai đều làm trong ngành nghệ thuật. Tình yêu và cảm hứng trong âm nhạc không thể dồn hết về một phía và phân biệt quá rõ ràng được. Có những điều bác sẽ không thể làm cho Deidre như đã làm cho Clarissa, cũng như có những thứ chỉ có thể xảy ra với Deidre mà không phải là mẹ của Jack."
Ông Harte lướt đôi mắt xanh lơ sang nhìn tôi. "Bác biết, nếu bác nói tình yêu thật lòng đã dành hết cho mẹ Jack, còn Deidre chỉ là để cho qua quãng thời gian còn lại thôi thì nghe ý nghĩa hơn nhiều. Nhưng bác không thể phủ nhận được có những lúc bác thật sự cảm thấy mình có yêu Deidre, chỉ không giống với cách bác yêu mẹ Jack. Nhưng nó sẽ không hiểu điều đó, như cháu thấy rồi đấy. Bác biết Deidre có rất nhiều hành động không được lòng nó, nhưng sự thật thì là đã tới tuổi này rồi, bác luôn muốn thời gian vui vẻ của mình được tăng lên thay vì ngày đêm chỉ cay đắng suy nghĩ tới việc ai đó đối xử tệ với mình."
Tôi im lặng, bố khỉ đột không phải ông già lẫn ngẫn dễ bị lừa, không hề tí nào. Ông ấy còn tính toán được cả đường ra cho mình tới cuối đời rồi. Vấn đề nhỏ của tôi chỉ là tôi cảm thấy ý tưởng này rất khó nghe, tạm coi như là vì tôi không phải là người trong ngành nghệ thuật để có thể hiểu được vậy.
"Cho nên, cháu có thể nói chuyện với nó không?"
"Sao cơ ạ?" Tôi giật mình, trố mắt nhìn ông Albert.
"Nói chuyện cùng nó một chút. Bác nghĩ là nó rất thích cháu, nên nó mới dẫn cháu về đây." không đâu bác, không hề!
"Không phải đâu, tại anh ấy lo bác nghĩ ngợi." Tôi không kiềm được bản thân nói ra sự thật. Người rừng rất quan tâm tới bố mình, và nó chẳng phải là thứ gì cần phải che giấu cả.
"Bác biết. Nhưng với tư cách là bố nó, bác cũng biết là nó rất thích cháu. Khi Jack đứng gần cháu, nó luôn thẳng người và ưỡn ngực ra để khiến cho bản thân mình trông có vẻ cao lớn hơn. Đấy chính là bác khi ở gần Clarissa, hay vài người bạn gái trong quá khứ mà mình có tình cảm đặc biệt cùng."
Xin thề câu nói của ông Harte cho tôi một hình ảnh tưởng tượng về sinh vật có đầu là Jack Harte và thân mình là con công đực đang xòe cái đuôi phô trương của mình ra để gọi gái.
---------------
Lol hôm nay lại bận chút, tôi vừa đi phượt Cao Bằng về cuối tuần nên đầu tuần vẫn hơi bay + dồn việc.
Tôi không có gì để nói thêm về chiếc drama này ngoại trừ nó khá nghiêm túc để giải quyết mặt tiền sáng loáng của anh nhà, tới cuối đầu truyện 3 mới lại có chapter giọng Jack tiếp cơ. Có vẻ anh em thích đọc các chapter giọng nam hơn nhỉ?
Hẹn gặp các bạn vào thứ 2 tuần sau, đừng quên Vote/Comment lại dự đoán của mình về chiếc drama đang ụp xuống này xD!