F*CKBOI TẦNG TRÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nghĩ là trong đời người hẳn sẽ có vài lần mà bản thân mình muốn làm một cái gì đó đến điên lên được nhưng luôn luôn tìm cách để nín nhịn bản thân lại được vì thời cuộc. Nếu như có thể kìm lại được thì chuyện này sẽ lại tái diễn, còn một khi đã không thể kìm lại được bản thân thì không còn đường quay lại nữa. Giống như nắp chai champagne bật ra rồi tuôn bọt ào ào không thể giữ lại được nữa. 

Giống như tôi, đêm hôm nay, vào lúc này. 

Đã là 1 giây sau khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát với cơ cổ của mình và cúi xuống hôn Ashley. Suy nghĩ đầu tiên của tôi sau khi ngẩng đầu lên là ****, mình vừa phạm phải một lỗi hẳn phải tương đương với Adam và Eva trên vườn địa đàng. Và vấn đề của tôi không nằm ở chỗ tôi đã cảm thấy hối lỗi như thế nào, nó nằm ở chỗ tôi không biết phải tiếp tục như thế nào. 

Ý tôi là tiếp tục như thế nào khi mà tôi cảm thấy là tôi vẫn còn muốn hôn Ashley nữa, chết tiệt. Sự tiếp xúc đầy cám dỗ và thèm muốn xác thịt trần tục thật sự là một thứ gì đấy không ai tin có thể kiểm soát được bản thân cho đến khi trực tiếp bị nó tấn công. 

Lúc ngẩng lên tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần bị cho ăn vả hoặc bị chống trả bằng một cách bạo lực tương tự như cái lần bị cho ăn đấm sái quai hàm trước đây. Nhưng không có gì xảy ra hết, và tôi nhìn thấy đôi tròng mắt màu nâu đậm của Ashley. Dưới ánh đèn nửa lấp lóa nửa lờ nhờ trong quán bar, màu nâu trong đôi mắt của cô nàng giống màu tách cà phê đen vẩy thêm ít sữa, không quá đắng, cũng không quá ngậy, vừa đủ khiến cho lưỡi tôi bớt cái cảm giác như uống phải axit vì nhiệt độ cà phê quá nóng, và tôi thì không có thời gian để chờ. 

Chúng tôi nhìn nhau bao nhiêu lâu tôi không thể ước lượng được, chỉ biết khi tôi chuẩn bị định mở mồm ra để nói một thứ gì đó mà tôi cũng chưa có ý niệm gì cả thì khuôn mặt của Ashley đột nhiên zoom lại sát mặt tôi. Lúc tôi nhận ra rõ ràng đôi môi đánh son bóng của cô ấy lại chạm vào tôi cũng là lúc não tôi dừng hoạt con mẹ nó động. Giống như có một cái công tắc tắt nguồn mọi thứ của tôi được nối đâu đó ở mạng dây thần kinh quanh miệng vậy. 

Những việc diễn ra sau đó trôi vèo qua, vừa giống như việc kéo lướt qua mọi thứ ở bảng tin Facebook trên điện thoại, vừa giống như cảnh bom nguyên tử phát nổ trong mấy bộ phim điện ảnh và san phẳng mọi thứ xung quanh nó thành bình địa vậy. Tôi không thể nhớ nổi tất cả mọi thứ đã xảy ra một cách rõ ràng, nhưng lại có những đoạn hình ảnh vỡ vụn trong đầu tôi nét căng như thước phim HD. 

Và đấy là câu chuyện của sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, với những mảnh kí ức đứt đoạn và một cơn đau đầu không hiểu có phải do bản thân mình tưởng tượng ra hay không vì tôi biết chắc chắn là mình đã không uống nhiều như vậy để có thể bị hangover đến thế, hoặc có thể cái bar ấy phục vụ rượu dởm. Ít ra thì đấy là giả thuyết khả thi nhất cho đến khi tôi nhận ra mình đang trần như nhộng, và đang không nằm trên giường một mình. 

Có một thứ cảm giác gì vừa ấm áp, vừa nóng giãy khó chịu như nham thạch đổ vào trong khoang ngực tôi vào giây phút mắt tôi chạm vào mái tóc đen của Ashley xõa trên tấm drap giường màu xám nhạt của mình, tương phản với mọi thứ xung quanh nó. F*ck me.

Chúng tôi vừa ngủ cùng nhau, và đầu tôi nảy lên 1 đoạn hình ảnh sau khi mọi thứ đã rồi từ đêm hôm trước. Tôi nhớ mình đã quay sang nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà với một cảm giác vô cùng thỏa mãn căng tràn trong cơ thể như một cái khinh khí cầu bơm đầy khí nóng, chuẩn bị được cất cánh bay lên. Còn bây giờ ư?

Tôi luôn cảm thấy sau khi giải quyết một vấn đề khó nào của cuộc sống thì ít nhất cũng sẽ được bình yên một lúc trước khi phải đối mặt với một thứ khác. Nhưng như thường lệ, khi mà vấn đề không có tính chủ quan thì tôi không thể kiểm soát được. Và cũng như thường lệ, cuộc đời chẳng tha cho ai bao giờ, và tôi cảm thấy mình còn tiếp tục bị đẩy vào tình huống còn khó nhằn hơn nữa. Nếu Jack Harte tối qua cho rằng việc phải làm gì tiếp theo sau nụ hôn kia là một việc đi vào ngõ cụt thì tôi bây giờ cảm thấy mình đang đứng trong một đám cát lún vậy. Bây giờ thì sao? 

Chó chết, ý của tôi là tôi vẫn đang giữ luận điểm là tôi thích Ashley, nhưng đây không phải là hướng mà tôi muốn phát triển chuyện giữa hai chúng tôi. ĐƯƠNG NHIÊN, là tôi có nghĩ về chuyện lên giường cùng nhau, nhưng tôi không tưởng tượng nó có thể sớm như thế này. 

Ừ, nghe vô cùng giả tạo khi mà bình thường Jack Harte luôn có nhu cầu lên giường cùng đối phương càng sớm càng tốt. Nhưng việc tận hưởng tình một đêm định kỳ khác với việc thật sự nghiêm túc muốn tìm hiểu người khác với mục đích hẹn hò, và tôi cảm thấy mình cần cẩn thận hơn. 

.

.

"Caffe Latte và Americano của anh chị đây." cậu phục vụ ở Sh'boys' Bagels đặt hai ly cà phê xuống mặt bàn tròn giữa tôi và Ashley.

Việc gì đã xảy ra trước đấy à? Tôi đã bò dậy mặc quần áo, ngồi nghiêm chỉnh đốt thuốc chờ cô nàng tóc đen tỉnh dậy. Vừa rít thuốc, tôi vừa suy nghĩ đầy hoảng loạn về việc mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Thậm chí, tôi đã thử bật máy lên định nhắn tin cho 2 thằng đực rựa kia để hỏi nhưng cuối cùng nhận ra với một đêm tiệc ăn mừng trác táng như tối qua thì không thằng nào có thể dậy sớm được.

Sau buổi hút xì gà ngu ngốc lần trước, đại khái tôi cũng đã tóm gọn được quá trình, hừm, chinh phục Ashley của mình nên như thế nào. Ít nhất cho đến trước nụ hôn môi kia xảy ra, mọi thứ vẫn còn đi đúng đường, đệt con mẹ. Chuyện đáng lẽ cần xảy ra tiếp theo là tôi đưa Ashley về nhà như bình thường và nhiều nhất, nhắc lại NHIỀU NHẤT, thì tôi có thể hôn lên má cô nàng một lần nữa. Và trong lúc cồn trong máu khiến cho lòng tự trọng của tôi mềm đi một ít thì tôi có thể cố gắng nói ra mong muốn được hẹn hò càng nhanh càng tốt mà không để cho nỗi sợ hãi bị từ chối đè bẹp.

Về lý thuyết, thì đấy là trường hợp lý tưởng nhất. Nhưng trong thế giới thực có khi nào là lúc lý tưởng để xử lý những vấn đề khó khăn trong tình cảm đâu cơ chứ? Never.

Ngay lúc đó, có một giọng nói vô cùng kì lạ vang lên phía sau đầu tôi: nếu mày đã biết như thế thì mày nên làm gì, Jack?

Nó khàn khàn đặc kịt như một thứ hiện thân đen tối nào đó vẫn luôn tồn tại mà tôi không hề biết. Và tôi ghét phải thừa nhận thật ra tôi hoàn toàn có thể bớt suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ và hỏi thẳng Ashley. Ít nhất đấy vẫn luôn là dự định, nhưng cứ phải nhìn vào đôi mắt nâu kia của cô nàng là đầu tôi lập tức quên hết sạch mọi thứ nghiêm túc mà mình muốn làm và tiếp tục cư xử như một thằng khùng chớt nhả và không thể ngừng được. Tôi cũng đâu có định không muốn làm người tỉnh táo đâu, vấn đề là đéo làm được, Ok?

Không tin à?

Suy nghĩ tới đây thì Ashley tỉnh dậy và tôi lập tức không còn nhớ mình định làm gì nữa, còn miệng thì nói như một con robot về việc chúng tôi cần phải đi ăn bagel đã.

Đâu đó ở khoảng tôi ăn xong cái bánh của mình và uống được non nửa cốc Americano thì Ashley lên tiếng. 

"So, anh sẵn sàng nói chuyện về đêm qua chưa?" đôi mắt nâu của cô nàng hôm nay như phủ một màn sương mờ.

Oh man, tôi không nghĩ là mọi thứ lại có thể được đem ra bàn trực diện như thế này.

"Sure-" tôi uống thêm một ngụm cà phê nữa để đẩy cái cảm giác như bị bắt quả tang làm việc phi pháp xuống họng."-cô nói trước đi"

Trong một cuộc thương lượng, tôi luôn muốn là người nói điều kiện sau cùng để tự cho bản thân thời gian thay đổi chiến thuật nếu cần thiết. Tất nhiên việc phát biểu sau cũng không hoàn toàn đảm bảo điều gì, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ có cái nhìn hoàn chỉnh hơn. 

Ashley đưa tay lên vuốt tóc "Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết được chuyện xảy ra tối hôm qua không hề nằm trong thỏa thuận hợp tác,.."

"Right..."tôi gật đầu, liệu cô nàng có định bảo tôi phải quên chuyện này đi không, hay là chuyện này là một sai lầm lớn.

Tôi cũng sẽ nói rằng đây là một sai lầm lớn, nếu như tôi không có cảm giác gì với Ashley. Ý tôi là tôi hoàn toàn có thể làm thế, nhưng tôi không muốn làm thế.

"Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện xảy ra không hề đúng chút nào,-"tiếp tục vuốt bên tóc bên kia, cô nàng nói"-nhưng tôi không muốn chối bỏ rằng tôi không hề tận hưởng chuyện tối qua chút nào."

"Gì cơ?" tai tôi nghe nhầm hả? Hay là cà phê có vấn đề?

"Ý của tôi là, có vẻ như tôi cũng cần sex giống như anh vậy, chỉ là nhu cầu của con người thôi."

"Oh.." tôi KHÔNG ngờ được mọi chuyện lại có thể diễn biến như thế, không có nhiều cô gái sẵn sàng tự thú nhận nhu cầu của bản thân trong những chuyện nhạy cảm thế này"..vậy-"

"Tôi không có nhu cầu trở thành một trong số nửa còn lại của Kỳ Lân mà anh đã ngủ cùng." Ashley đưa ly cà phê của cô nàng lên miệng "Nhưng mà nó đã xảy ra, thế nên nếu nói tôi có câu trả lời chính xác về chuyện gì nên làm tiếp theo thì tôi càng không có."

"Tôi hiểu," Đệch, tôi ước gì mình được quay trở lại giờ này của ngày hôm qua. Ít ra thì tôi cũng sẽ có một chút kí ức của chuyện cuối cùng mọi thứ sẽ rối bời như thế nào.

Ok, Jack, bình tĩnh. Mày vừa nuốt đủ protein cho nửa ngày xuống bụng và caffeine bắt đầu tuôn vào máu, đây là thời gian phù hợp để nói ra chuyện kia.

"Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta cần quên chuyện này đi và dừng lại không làm gì liên quan tới nhau một thời gian." Trước khi tôi kịp thổ ra thêm từ nào thì Ashley đã tiếp tục hắt một xô nước đá lên dự định của tôi.

"What?"

"Ý tôi là chúng ta nên dừng chuyện hợp tác lại, ít nhất là trong thời gian tới." Ashley chậm rãi nhắc lại, còn tôi thì không tin vào tai mình.

"Vì sao?" giải pháp là chúng ta tiếp tục hôn nhau, yes? Đơn giản mà nhỉ?

"Làm sao anh có thể hỏi tôi vì sao được? Chính anh là người nói không lẫn lộn công việc với đời tư còn gì? Tôi cũng không cho rằng việc ngủ cùng đối tác là bình thường đâu."

Lập tức, tôi cảm thấy cái thứ đen ngòm phía sau đầu mình bắt đầu sôi lục bục lên, và một cơn giận dữ vô cùng khó hiểu theo đó khắp não tôi, cộng hưởng với thứ cảm giác bị nham thạch thiêu đốt trong lồng ngực suốt từ sáng tới giờ. Thứ quái đản này, no không giống bất cứ cảm giác nào tôi đã từng trải qua.

"Kể cả khi tôi nói là tôi thích cô hả?"

Và tôi nghe thấy mình ồm ồm buông lời nói như trách cứ.

-------
Cuối cùng cũng có thể update được dù chap này hơi ngắn xíu. Cám ơn quý dzị đã chờ được tới hôm nay, phần khó nhất tạm thời đã qua rồi, còn chờ xem ý chị gái dư lào thôi =)))))

Quý dzị dạo này khoẻ không?








Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi